Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy ông tìm cho tôi một người mẹ kế đi.

Quý Nhiên buột miệng suýt chút nữa đã thốt ra, nhưng hai cánh môi lại như bị dính keo, dù cậu mấy lần muốn hé miệng cũng không thể thốt lên thành lời.

Đêm đó về nhà hiếm khi Quý Thành Xuyên mang dáng vẻ không được tự nhiên, anh cùng Quý Nhiên một thân chật vật, một bên mắt mũi đỏ ửng, một bên vẫn còn dính chút vụn giấy sót lại trên quần áo khi lau nước mũi, khiến cho dì giúp việc sợ hãi giật nảy cả mình.

Cởi quần áo ra, hai bên xương bả vai đều bị va đập chảy cả máu, Quý Nhiên cắn ngón tay đứng ở bên cạnh, một câu cũng không dám nói, bộ dạng kiêu ngạo ngày thường không thấy đâu cả. Bác sĩ gia đình vội vã tới kiểm tra cho Quý Thành Xuyên, lại được yêu cầu kiểm tra cho Quý Nhiên trước, kết quả là một sợi tóc cũng không bị thương. Quý Thành Xuyên lại bị chấn động não nhỏ, cũng may phần eo quan trọng nhất lại không có gì đáng ngại. Bác sĩ một bên lắc đầu một bên ríu rít nói: "Anh đã bao lớn rồi, đi cầu thang còn có thể bị ngã, chẳng lẽ nhìn lên trời mà đi à?" Đôi tay thoa thuốc cũng không hề khách khí, lực đạo nhìn đã thấy đau. Quý Nhiên giống như đuôi cá chép khép mở miệng vài lần, rốt cuộc cũng nói ra: "Chú nhẹ tay một chút." Giọng nói nhẹ như muỗi kêu.

"Ái chà, lâu ngày không gặp rồi, đã biết đau lòng cho cha rồi sao?"

Bác sĩ nghiêng đầu nhìn Quý Nhiên cười, Quý Nhiên lúc này mới phát hiện vị bác sĩ này là người lần trước Quý Thành Xuyên đã dẫn cậu qua gặp, là bác sĩ khoa nhi.

Bác sĩ khoa nhi còn có thể khám bệnh cho người lớn?!

Quý Nhiên nhăn mày, vị bác sĩ này nhìn thấy Quý Nhiên vẫn bất mãn vì mình đang mạnh tay. Anh ta mặc kệ thằng nhóc này lúc trước nháo loạn ầm ĩ thế nào mới khiến Quý Thành Xuyên bị ngã, biết lo lắng cho cha luôn là chuyện tốt.

Cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, Quý Thành Xuyên đang đưa lưng về phía Quý Nhiên bỗng nở nụ cười, gương mặt hiền từ thỏa mãn đến rối tinh rối mù. Anh ta đem hộp thuốc để vào tay Quý Nhiên, tay chân nhanh nhẹn mà thu thập đồ đạc bỏ chạy.

"Chú mạnh tay, con ngoan, cháu đến thoa thuốc giúp cha mình đi!"

Quý Nhiên cầm hộp thuốc sững sờ đứng ở góc tường, quay đầu đã thấy bác sĩ dứt khoát bỏ đi.

Dì giúp việc cầm hai tấm khăn chườm nóng gõ cửa tiến vào, sợ Quý Nhiên xử lý không tốt muốn đến hỗ trợ, lại bị Quý Nhiên nhận lấy khăn rồi cự tuyệt – cậu biết hôm nay mình đã làm sai chuyện, không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì mà trốn về phòng.

Sau lưng Quý Thành Xuyên vừa rộng lớn lại căng chặt, làn da bao lấy cơ bắp cân xứng, khiến Quý Nhiên nhớ tới mấy bức điêu khắc nam tính đã xem qua trong giờ mỹ thuật. Mỗi một tấc da đều tản ra hơi thở vừa đẹp đẽ lại tràn đầy sức mạnh, thiếu sự che lấp của quần áo, từ cổ kéo dài xuống đôi vai, thậm chí ngay cả khi đi dần xuống dưới, đường eo thon đang nằm gọn trong quần cũng giống như nam thần đẹp trai Apollo, sức hút nam tính mạnh mẽ khiến cậu không dám rời mắt.

Tầm mắt không có chỗ đặt khiến cậu hoảng loạn trong chốc lát, cuối cùng vẫn thành thành thật thật dừng lại trên vết thương.

Nửa ngày không thấy có động tĩnh, Quý Thành Xuyên ngỡ cậu không tình nguyện, nghiêng đầu nói: "Không sao, qua ngày mai là ổn rồi, không bôi cũng không sao."

Vừa dứt lời, như muốn chứng minh cái gì đó, Quý Nhiên bôi thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên.

Sau khi miệng vết thương được tiêu độc bỗng nóng ran lên, Quý Nhiên không dám dùng sức, cậu dùng lòng bàn tay xoa thuốc mỡ lên, đồng thời vừa xoa còn vừa thấy áy náy trong lòng.

Chắc là đau lắm, nhất định là toàn bộ lưng đều nóng rát, đầu gối cậu cũng bị trầy da, xoa lên cũng thấy rát như vậy.

Nghĩ đến chuyện bản thân còn dựa vào người Quý Thành Xuyên khóc lâu như vậy, khiến miệng vết thương bị đè cọ xát trên nền xi măng, Quý Nhiên lại cảm thấy thẹn thùng khổ sở, lực đạo xuống tay càng ngày càng yếu, tựa như cánh chim lông vũ đảo qua.

Trong phòng ngủ quá an tĩnh, cậu muốn nói gì đó để che giấu cảm xúc, cậu hắng giọng nói với Quý Thành Xuyên: "Người vừa nãy không phải bác sĩ khoa nhi sao?"

Quý Thành Xuyên giải thích: "Tuy chú ấy nhìn không lớn tuổi, nhưng rất lợi hại. Hơn nữa người lớn không mấy khi cần đến bác sĩ, lúc còn nhỏ con rất dễ sinh bệnh, nói cho đúng thì chú Tưởng hẳn là bác sĩ riêng của con mới đúng."

Quý Nhiên chớp chớp mắt: "Tôi không nhớ chú ấy."

Quý Thành Xuyên cười: "Khi đó con còn nhỏ quá."

Ý cười làm đôi vai rung lên, Quý Nhiên thật cẩn thận mở ra ký ức bị chôn vùi, mơ hồ như thấy một tấm ảnh cũ, nhớ lại hình như Quý Thành Xuyên khiêng cậu qua vai, vác lên thật cao.

Thực ra, vợ mất con bị tách ra, ngần ấy năm, Quý Thành Xuyên cũng không mấy dễ chịu đi?

Ý tưởng này là một loại tín hiệu xa lạ đầy nguy hiểm, Quý Nhiên bị chính bản thân lấy làm kinh hãi, cậu cảm thấy đêm nay mình đặc biệt khác thường. Cậu như bừng tỉnh, buộc bản thân phải nhanh nhớ tới mấy dấu hôn đã nhìn thấy trên cổ Quý Thành Xuyên, ngẫm lại mấy cậu trai không biết liêm sỉ trong lời bà ngoại mắng, và...

Tấm lưng chi chít vết thương trước mắt hình như cũng chẳng làm cậu áy náy mấy.

Tìm lại cân bằng trong lòng khiến Quý Nhiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, còn nổi lên ý xấu, ở trên miệng vết thương của Quý Thành Xuyên cào nhẹ một cái.

Quý Thành Xuyên bị cậu như một con mèo gãi ngứa cả nửa ngày, không thể nói là thoải mái hay khó chịu, chỉ cảm thấy động tác nhỏ của Quý Nhiên có chút dở khóc dở cười, không biết lại nói cái gì đắc tội với tiểu tổ tông này.

Anh trở tay về sau ôm Quý Nhiên đến trước người, vỗ vỗ đầu cậu: "Được rồi. Hôm nay khóc nháo nhất định đã mệt rồi, mau đi ngủ đi."

Lời trêu đùa này nghe vào tai Quý Nhiên vậy mà không buồn cười, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm.

Cậu mím môi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, Quý Nhiên lại giơ tay sờ soạng trên người Quý Thành Xuyên: "Vẫn chưa bôi xong..."

"Không cần."

Quý Thành Xuyên giữ chặt cậu, lại đột nhiên như bừng tỉnh đại ngộ, nhướng mi nói: "Chẳng lẽ còn muốn ngủ với cha sao, phải không?"

Tên khốn này!

Quý Nhiên đang cúi đầu lén nhìn cơ bụng đẹp đẽ của Quý Thành Xuyên, nghe vậy 'đùng' một cái đỏ bừng mặt, trừng mắt dậm chân Quý Thành Xuyên một cái rồi bỏ chạy.

Đêm nay, việc đi ngủ với Quý Nhiên mà nói cũng là một điều trở ngại.

Cậu nằm trong ổ chăn thoải mái, mỗi khi mơ màng sắp ngủ, trong đầu lại tự động xuất hiện đôi vòng tay ôm ấp rắn chắc của Quý Thành Xuyên bao trọn lấy mình, bao bọc cậu, bảo vệ cậu.

Khiến cậu sợ đến mức giật mình tỉnh dậy.

Lăn qua lăn lại như thế mấy lần rốt cuộc không thể ngủ nổi, cái ôm ở nhà bà ngoại, cái ôm khi ở trong nghĩa trang, cái ôm trong xe, cái ôm đêm say rượu... Cho đến tận đêm nay, ký ức vốn không chịu sự khống chế của cậu, lặp đi lặp lại từng vòng một.

Cảnh trong mơ vừa mê man lại vừa quen thuộc.

Tiếng rên rỉ tràn qua khe cửa, bóng người chồng lên nhau, dây dưa dính nhớp, những tiếng vang ngại ngùng, chính mình trốn trong góc tường rình trộm, tất cả đều giống y như đúc giấc mơ kia, chỉ khác biệt là góc độ của hai người trên sofa.

Bọn họ nghiêng người đối diện với chính cậu, khuôn mặt của cậu trai nghiêng nghiêng nhìn ra ban công, không thể nhìn thấy chính diện, chỉ có thể thấy cậu ta đang run rẩy đong đưa theo từng tiết tấu của Quý Thành Xuyên.

Quý Nhiên trong mộng lòng như lửa đốt, cậu cấp bách muốn nhìn thấy khuôn mặt của người nọ. Giống như một bộ phim điện ảnh hoa mỹ, ánh sáng chiếu qua, cần cổ của cậu trai nghiêng tới, miệng lưỡi Quý Nhiên như phát khô, trái tim cũng ngừng đập, bị ném xuống thật mạnh, chấn động đến ngực cũng phát đau.

Vẫn thiếu một chút.

Một chút...

Ánh sáng nhu hòa đột nhiên chói đến lóa mắt, tiếng rên rỉ của cậu trai tràn ra, theo góc độ càng gần, nỗi sợ hãi càng lớn đột nhiên đánh úp về phía Quý Nhiên, không hiểu sao cậu bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi vạn kiếp bất phục, phảng phất nếu như chỉ cần liếc nhìn một cái, bản thân cậu sẽ vĩnh viễn bị cầm tù trong giấc mộng dính nhớp này.

Trong nháy mắt sắp quay đầu tới, cậu hoảng loạn nhắm mắt, dưới chân không vững ngã về phía sau, khiến mình chợt tỉnh giấc khỏi cơn mơ này.

Vẫn là đêm khuya.

Quý Nhiên mở to hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà đen tuyền thở dốc, một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi cho tay vào tấm chăn mỏng, một đường trượt xuống dưới, tới giữa hai chân sờ thấy ướt sũng.

Cậu lại giống như trong mơ mà hung hăng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro