Chap 13-High Speed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9h tối tại sân bay Charles de Gaulle – ngoại ô Paris.

Sau khi vừa làm thủ tục rời khỏi phi trường, Nono và Ciel gặp nhau ở phía ngoài đường cái. Họ phải đi taxi một quãng rồi nhảy xuống. Khi những chiếc taxi vừa rời đi, 3 chiếc Audi 4 chỗ trờ đến đón họ.

“Tôi đi trước !”

Nono nhanh nhẹn nhảy lên chiếc xe gần nhất hướng về phía Paris đi trước. Cậu ta biết rằng Ciel chẳng bao giờ cho mình đi chung, vì đã đi chung mà gặp chuyện là chết chùm cả lũ, phải có người thoát để còn đến nơi. Ciel tỏ ý muốn Fei đi chiếc cuối cùng nhưng cậu không muốn.

“Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ tôi hay sao ?”

Fei mỉm cười bướng bỉnh, mở cửa ngồi xuống ghế bên tài xế, bởi vì cậu biết anh ta sẽ không thể nào bỏ mặt mình mà không có sự đảm bảo. Ciel lắc đầu chịu thua Fei, anh phải đuổi tài xế sang xe cuối mà ngồi vào sau tay lái. Ciel phục vụ cậu nhưng anh vừa lái xe vừa ngáp, sức khỏe con người phải có hạn – nhất là đối với một ngày cực kì mệt mỏi như hôm nay.

“Đổi tài đi !”

Fei đề nghị khi Ciel ngáp tới cái thứ năm khi mới chạy xe được một chút. Đêm qua “làm việc” nặng nhọc, đã thế còn bị quấy rối giấc ngủ, căng thẳng, hơn nữua phải chạy liên tục từ nơi này sang nơi khác khiến đôi mắt tinh anh của Ciel nhuốm mệt. Miệng thì cứ ngáp, đôi lúc anh nhìn đường chăm chăm bằng cặp mắt đờ đẫn.

“Được không đó, tôi chưa từng thấy em lái xe !”

Ciel cười cười – quả thật Fei không lái xe mà cần tài xế vì cậu không có bằng lái. Tuy nhiên cậu biết lái xe và có những kĩ năng cần thiết để không cần phải đi thi bằng lái mà yên tâm làm trùm sau khi ra tù. Bình thường có lẽ Fei sẽ tức khi thấy thái độ coi thường mình như vậy, hơn nữa họ còn đang cãi nhau nhưng thấy vẻ mặt lờ đờ vì thiếu ngủ của Ciel nên cậu nhượng bộ.

“Đổi tài !”

Cậu lạnh lùng lập lại. Ciel thắng xe đánh kít rồi đổi qua ngồi kế bên Fei.

“Chạy theo GPS kìa !”

Ciel trêu Fei, anh cố tình nhắc nhở cậu nhìn bản đồ.

“Việc gì phải chạy theo GPS ? Cứ chạy theo xe trước !”

“Ồh vậy sao ? Nhỡ họ đi chỗ khác em cũng đi theo à ?”

“Cám ơn, tôi không bị đần !”

Fei ra tín hiệu chấm dứt câu chuyện trước khi cậu thực sự nổi nóng, Ciel nhìn cậu mỉm cười một cách thú vị, Fei cho dù biết rõ Ciel rất ưa cợt nhả mỗi khi hai người tranh cãi nhưng chưa bao giờ cậu không bực bội trước những trò đùa đó của anh. Hai người im lặng một lúc, Fei lái xe chạy theo GPS (thiết bị định vị toàn cầu) vào thành phố Paris hoa lệ, bám sát chiếc xe chở Nono ở phía trước.

Gần 10h tối đường phố ở kinh đô ánh sáng vẫn nhộn nhịp ngập người qua lại. Chiếc xe chở Nono đánh vòng quanh tháp Eiffel nhưng không vào. Tín hiệu GPS trên xe cậu vẫn nhấp nháy nhưng đã đến nơi rồi, Fei nhìn qua Ciel và thấy anh đang ngủ ngon lành.

Có lẽ Ciel quá mệt nhưng khi thức vẫn tỏ ra vẻ mình khỏe khoắn và vui vẻ. Cậu đã qua lại với anh hai năm nay nhưng ít khi thấy anh ngủ, lúc lên giường với Ciel thì cậu lúc nào cũng ngủ trước. Lúc Fei thức dậy thì Ciel đã dậy mất rồi, thỉnh thoảng cậu cũng thấy Ciel ngủ nhưng cảm giác không lạ như lúc này.

Khi Ciel mệt quá mà ngủ thiếp đi, gương mặt hiền hòa không gợn chút toan tính.

Hàng mi rậm khép chặt hiền hoà, khoé môi khép hờ như thể anh ta đang mơ giấc mộng đẹp. Fei cúi xuống gần mặt anh, cậu cảm nhận được cả hơi thở nhịp nhàng thoát ra. Ciel điển trai nhưng có phần giống mẹ, nét lãng tử cũng có điểm dịu hơn so với các anh lớn, ở anh ta không có cái nét gắt gao cứng rắn mà mềm hơn một ít – cảm giác rất bình yên.

Cậu cứ ngồi đó nhìn anh mà quên bẵng mất xe của Nono đã dừng lại ở phía trước.

Cặp môi mỏng trước mặt Fei khẽ lay động rồi vẽ ra một nụ cười làm Fei giật mình.

“Em muốn hôn tôi ?”

Ciel tinh nghịch nháy mắt, anh bất ngờ tỉnh dậy mà không cần Fei gọi làm cậu chợt thấy ngại ngùng. Fei quay người mặt lạnh ngồi thẳng lại trên ghế, Ciel khẽ cười rồi nghiêng người rút điện thoại ra khi có một cuộc gọi đến gấp gáp.

“Bây giờ tôi phải lên tháp Eiffen ăn tối ?”

Ciel hỏi lại, anh tỏ vẻ miễn cưỡng. Anh cau mày khó chịu nhưng đôi lông mày đó lại dãn ra ngay khi anh nhìn thấy Fei. Hình như Ciel đang âm mưu gì đó, Fei nghi ngờ nhưng hoàn toàn không đoán ra anh lại sắp làm gì.

“OK – cậu đến chỗ Quinto trước, khi xong việc tôi sẽ đến sau.”

Bên kia trả lời lại gì đó, Ciel ra vẻ đắc ý, hài lòng đáp lại.

“Được, khi tôi báo hãy đến đón tôi !”

Ciel cúp máy, anh khẽ nhào qua hôn lên má Fei rồi thì thầm nho nhỏ.

“Cưng à, nếu em ngồi lỳ ở đây sẽ bị cảnh sát hốt đấy !”

Anh cười phá lên khi thấy bộ mặt lạnh băng của Fei nhìn anh, trêu chọc thế đủ rồi – Ciel chỉ đường cho Fei đến chỗ đỗ xe thu phí rồi cả hai rời khỏi xe đi lên nhà hàng trên tầng cao nhất của tháp Eiffel.

Nhà hàng Le Jules Verne trên đỉnh tháp là chỗ dành cho dân thượng lưu, vậy mà cả hai người họ lại bước vào trong bộ trang phục bình thường làm Fei có chút chột dạ – cậu cứ có cảm giác như mọi người đang nhìn mình nhưng Ciel lại không quan tâm đến họ. Anh chỉ khoác ngoài một cái jacket đen thêm phủ ngoài chiếc áo pull của mình, thái độ tự tin lịch sự của anh đã giảm bớt phần nào sự chú ý.

Ciel mỉm cười với tất cả những ai nhìn anh và lướt nhanh qua họ tiến tới một chiếc bàn được đặt sẵn sát cửa kính – tầm nhìn nhìn ra phía ngoài, từ đây có thể thấy xe cộ đi lại như kiến trên các con đường. Các bàn ăn đặt sát cửa thường phải đặt trước và rất đắt tiền, nếu không phải đối tác của Ciel xem trọng anh ta, chưa chắc gì đã mời đến một chỗ như thế này. Tuy nhiên địa thế ở đây tuy đẹp nhưng lại không kín đáo, không biết gã đó có ý đồ gì.

“Hello !”

Người đàn ông để râu với bộ vest đen và áo sơmi màu mận mỉm cười chào Ciel. Hắn trông như ngoài 40 tuổi nhưng không có dáng dấp của mấy anh bợm nhậu bụng bia mà còn có vẻ chín chắn, lịch lãm hơn cả Ciel lúc mặc vest.

“Ciao !”

Hắn đứng lên bắt tay cả hai và chỉ cười với cậu chứ không hỏi cậu là ai – Fei đoán có lẽ đây là một nhân vật nào đó khá là quan trọng với Black Moon và ngược lại – Ciel đối với hắn cũng vị thế cũng không nhỏ nên người này mới đề nghị một buổi ăn tối.

Thông thường cuộc gặp mặt mà không có dùng bữa chứng tỏ đối phương không xem trọng bạn. Fei biết Ciel cũng sẵn tính kiêu ngạo, nếu không cần thiết anh đã chẳng ép mình phải lên đây mà đi khách sạn ngủ cho sướng – Ciel thiếu ngủ tới mức ngủ gục trên xe.

Bữa ăn được dọn ra với rượu vang chính thống và những món ăn Pháp đặc trưng. Do đã ăn tối trên máy bay nên cả hai không cảm thấy đói mà chỉ nhấm nháp xã giao. Dù bữa ăn trên máy bay không đáp ứng được cho việc thưởng thức của cả hai nhưng nó thỏa mãn nhu cầu ẩm thực trong lúc gấp gáp.

“Tôi rất cảm kích sự có mặt của cậu tại đây, nếu cậu không đến tôi đã nghĩ rằng cậu quyết định bỏ địa phận của mình ở Munich (Đức)”

Hắn nói, dường như hắn muốn bàn chuyện gì đó với Ciel nhưng còn ngại cậu ngồi đó nên tỏ ra dè chừng.

“Tôi sẽ không bỏ lỡ chuyến hàng lớn như vậy Zdrakov…một thương hiệu khó khăn lắm mới tìm được chỗ đứng cớ sao lại bỏ ngang ?”

Ciel đáp lại, cầm lấy ly rượu vang nhấp nhẹ trên môi.

Người đàn ông tên là Zdrakov bật cười, hắn đưa mắt nhìn sang Fei như thăm dò rồi rồi thận trọng trả lời.

“Chẳng phải cậu luôn đặt “hàng nóng” lên hàng đầu sao ?”

Hắn nói nhỏ, chỉ vừa đủ 3 người nghe. Zdrakov muốn thử xem liệu Ciel có bỏ cuộc không, nếu không hắn sẽ phải chia phần với Ciel – phần mà ngay từ đầu Ciel đã nắm chắc dù có thua lỗ hay không. Họ đang cạnh tranh trên đất Đức, Zdrakov mua hàng của Ciel – bây giờ muốn tách ra nhưng không có đường lùi nên liên tục gây sức ép đòi Ciel nhượng bộ.

“Hỏi vậy nghĩa là anh không tin chất lượng sản phẩm tôi bán cho anh ?”

Đang ở chốn công cộng nên Ciel cũng cực kì cân nhắc từ nghĩ mình nói ra để tránh vạ lây.

“Tôi lúc nào cũng kiểm định chất lượng trước cả, huống hồ Đức chỉ là điểm đến cuối. Trước đó nó đã phân tán toàn Châu Á – Thái Bình Dương và khu vực Thổ Nhĩ Kỳ, Hi Lạp !”

Ciel rất tự tin khi nói về “hệ thống” phân phối của riêng anh.

“Vậy sao ? Tôi biết cậu lúc nào cũng làm ăn lớn, không phải tôi không tin cậu nhưng…”

Zdrakov rút điếu thuốc ra bỏ lửng câu nói, Ciel tiện tay châm lửa cho hắn một cách lịch sự.

“Cám ơn !”

“Không có chi !”

Hai người đàn ông đấu đá với nhau bằng mắt, cả hai đều nói sõi tiếng Anh nhưng giọng của Zdrakov nghe hơi lạ – có lẽ vì anh ta là người Serbia. Chỉ cần nghe tên và địa điểm tranh dành lãnh địa là Đức, Fei cũng đoán ra hắn là trùm xứ nào.

“Ciel…cậu thuyết phục tôi xem ?”

Zdrakov đang thử sự kiên nhẫn của Ciel, họ vờn nhau mãi mà không chán qua từng câu nói. Cách họ nhả chữ, ngắt câu, đến cả hơi thở cũng đầy mùi thuốc nổ.

Ciel cười cười, bình tĩnh xé một miếng bánh mì nhỏ quệt vào nước sốt bỏ vào miệng rồi đáp lại.

“Còn cách gì tốt hơn việc kiểm định hàng bằng việc hỏi thẳng nguồn gốc của nó ?”

Anh đưa mắt nhìn qua Fei rồi giới thiệu cậu chính là nguồn hàng của anh dù cậu chưa kịp chuẩn bị gì mà đối phó với Zdrakov cả. Ciel đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Fei, nói thẳng ra anh đem cậu lên đây để làm bia đỡ đạn thay cho mình.

“Đúng như Ciel nói, tôi là người chịu trách nhiệm về hàng hóa của anh ta. Chúng tôi hoạt động ở Hong Kong là chủ yếu nhưng vẫn có các tổ chức của hội (Tam Hoàng) ở Hà Lan và Mỹ.”

“Tôi có biết điều đó…”

Zdrakov nhả khói thuốc, hắn bắt đầu quan sát cậu, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú. Bọn trùm Châu Âu nhìn thấy cậu cứ như chưa từng thấy người để tóc dài vậy, Fei nhớ lại lúc Ciel đội lốt Ivan lần đầu tới gặp cậu – dù đeo kính nhưng cậu vẫn cảm thấy anh nhìn mình như sinh vật quí hiếm.

Fei không tránh ánh mắt của Zdrakov mà nhìn thẳng vào hắn ta, có làm như vậy mới thể hiện được sự tự tin của bản thân và gia tăng niềm tin vào những lời cậu vừa nói. Zdrakov mỉm cười rồi lại chép miệng, cả ba bắt đầu im lặng – lúc này Fei mới liếc nhìn qua phía Ciel – anh cũng đang nhìn cậu, mặt ẩn sau ly rượu vang với nụ cười ngạo nghễ trên môi.

Ciel lợi dụng Fei !

Lợi dụng triệt để mọi cơ hội.

Khi anh quyết định để cậu đi cùng mà không ép cậu ở lại Roma chắc cũng là nhắm tới việc này. Dù Ciel dự bữa ăn này một cách miễn cưỡng nhưng đây không phải trường hợp anh không lường trước được, Ciel thậm chí đã lôi Nono đến đây cho bằng được – chắc anh nghĩ rằng Zdrakov không tự mình đến gặp anh mà lại là tên thư kí của hắn.

“Tôi không thể mang hàng trong người cho anh kiểm chứng làm tin nhưng tôi cam đoan anh không phải chỉ làm việc với Ciel có lần này, phải không ?”

Nếu đã không tin nhau thì làm gì có chuyện giao dịch với nhau – ở đó mà bây giờ còn làm eo. Tất cả chỉ là cái cớ của gã Serbia này – Fei biết vậy nên cố đánh mạnh vào điểm đó.

“Ồh ra vậy…”

Zdrakov đột ngột bật cười, vẻ mặt dãn ra hoàn toàn không còn tí sát khí nào.

“…Hàng của hội buôn lớn là được rồi, có điều…”

Anh ta nhìn Fei, đặt ly rượu xuống và nhìn cậu, đôi mắt hấp háy sự hài hước như phát hiện ra thứ thú vị.

“…cậu và Ciel…kẻ tung người hứng thật là…rất xứng đôi…”

Gã Serbia kéo dài âm về cuối câu và nhấn thật nhẹ trên cái ý cuối cùng.

“Haha…”

Đến nước này thì Ciel chen vào, anh không để hắn làm tới với Fei – sẽ vô cùng bất lợi nếu Zdrakov biết rõ mối quan hệ của cả hai.

“Phải trải qua 3 năm trời chúng tôi mới vào khớp, nếu anh chịu khó hòa bình với tôi thì có lẽ tôi và anh cũng đã như vậy. Chúng ta sống dựa vào nhau mà, thay vì đấu đá, tại sao anh không đi cùng với tôi ?…”

Âm hưởng của bài “Love is blue” không lời được trình diễn bởi dàn nhạc của Paul Maurriat vang lên dịu dàng, xanh mát như một đồng cỏ nhưng vẫn không làm dịu bớt không khí căng thẳng giữa Ciel và Zdrakov. Bữa ăn rút cuộc cũng chỉ để làm nền, vì cả hai phe đều chỉ ăn xã giao.

Fei ngồi một bên, cậu muốn rời khỏi chỗ này nhưng thỉnh thoảng Ciel lại thảy vấn đề sang cho cậu thành thử cũng phải tập trung nghe để hiểu họ đang đi tới đâu rồi. Fei biết Ciel là kẻ giỏi lợi dụng người khác – vì kẻ mạnh phải biết tận dụng sức lực của những người quanh mình nhưng không khỏi bực mình vì anh lợi dụng cậu tới mức này.

Ciel là một người tình tốt, rất yêu thương, trân trọng cậu nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

Và…anh không từ bỏ cái gì dù là cơ hội nhỏ nhất.

Anh sử dụng cậu để đối phó với Zdrakov – dù biết rất rõ mục đích của anh có lợi cho cả hai…vậy mà vẫn cảm thấy chút gì đắng đắng trong miệng. Nghĩ rồi Fei lại giật mình, bản chất của Ciel là như vậy, cậu đang bực bội vì chuyện đó sao ? – không lý nào lại như thế. Cậu luôn biết anh ta là như vậy, nhưng sao cậu lại thấy nhói đau trong lòng bởi vì chiếm được niềm tin của Ciel chẳng dễ dàng chút nào.

Ciel tạm biệt Zdrakov khi đã đến giờ hẹn. Hình như còn một việc nữa liên quan đến “kho hàng” nóng nên Ciel không ngồi dây dưa lâu hơn khi câu chuyện đã xong dù không đi tới kết quả chắc chắn nào. Anh cùng Fei đứng lên rời khỏi bàn, khi cậu nhìn Zdrakov lần cuối để chào tạm biệt – cậu thấy nghi ngờ về việc anh ta lại đồng ý để Ciel được yên từ giờ đến lúc Ciel quay lại chủ động liên lạc.

“Anh có thấy hắn đáng ngờ không ? Rõ ràng hắn muốn tách khỏi anh, có cơ hội để gặp trực tiếp thế này sao lại để vào ngõ cụt vậy ?”

Fei hỏi nhỏ Ciel khi họ đang đứng cạnh nhau ở trong thang máy. Bởi vì cũng có những người đi chung nên Ciel đứng ngoài đẩy Fei nép sát vào một góc để tạo một ít không gian riêng cho hai người. Fei có mái tóc dài nên nhìn xa xa, nhìn không kĩ thì cũng có thể nghĩ là một đôi trai gái – có hơi kì lạ nhưng không đáng nghi.

“Có chứ nhưng đây đâu phải lúc truy tận gốc vấn đề…đôi lúc cũng phải nhún nhường để có lợi…với lại…”

Ciel quay sang nhìn cậu, anh mỉm cười rồi vòng tay ép sát Fei tựa vào thành buồng thang máy. Anh khẽ cạ mũi vào mũi cậu âu yếm như một thói quen rồi hôn lên má cậu.

“…hai ta cùng có lợi, tôi phải đặt lợi ích đó lên hàng đầu !”

“Hai ta” chứ chẳng phải riêng gì Fei. Cậu tự hỏi nếu chỉ có lợi ích của một mình cậu, Ciel có xử sự như vậy không hay anh ta sẽ dập đối phương tới bến…anh có vì cậu mà từ bỏ lợi ích của mình ?

Fei đã từng được chính Ciel cứu mạng, anh bảo vệ cậu, ôm cậu vào lòng và che chắn cho cậu trước súng đạn nhưng đó không phải chuyện làm ăn của anh. Trong đầu Fei càng lúc càng nảy nở nhiều suy nghĩ riêng tư về Ciel, có lẽ càng yêu người ta càng muốn chiếm trọn lấy người tình của mình…

…Fei cũng muốn Ciel thuộc về mình ở một khía cạnh nào đó rất khó lý giải…

Cậu muốn anh hi sinh cả lợi ích riêng cho cậu, một điều mà Ciel chắc chắn không làm.

Cũng như việc anh luôn để cậu tự do và chẳng bao giờ xen vào chuyện riêng của cậu.

11h30 phút – chiếc xe Audi rời khỏi bãi đỗ tính phí, chở Ciel và Fei đến chỗ “kho hàng”.

Ciel muốn ghé qua chỗ đó xem xét tình hình rồi quyết định có chuyển hàng đi hay không. Vì căn nhà đang bị dòm ngó, anh có thể lợi dụng những chiếc xe tải chuyển hàng dân dụng để di chuyển những thùng các-tông chứa hàng xếp lớp trá hình nhanh chóng. Ciel đã lệnh cho họ làm việc đó từ cách đây mấy ngày nhưng vẫn còn một số không ít ở đó, Fei không rõ mục đích của anh nhưng có vẻ như Ciel đến để lấy chúng đi.

Fei gặp lại Nono tại căn nhà đó, hắn đứng ngay trước cổng hút thuốc chờ đón Ciel.

“Chào anh !”

Một người phụ nữ với mái tóc nâu hạt dẻ và gương mặt trang điểm kĩ càng bước ra từ một chiếc xe khác đậu sẵn ở đó xà vào vòng tay Ciel chào hỏi thân mật. Hai người hôn lên cả hai má rồi mới hài lòng buông nhau ra, Fei từng gặp Ottavo nhưng cách cô ta chào Ciel không gợi lên sự thân thiết như vậy. Fei bước ra sau, cậu nhận được cái bắt tay xã giao của người phụ nữ đó, cậu hơi dè chừng nhưng sự cởi mở của cô ta đã làm giảm bớt phần nào mối hoài nghi của cậu.

“Chào ngài…ngài đây là…”

“Thủ lĩnh của Baishe !”

Ciel trả lời thay cậu – anh nhìn cả hai bằng cặp mắt thú vị, rõ ràng có điều gì đó rất uẩn khúc nên anh ta mới nhìn như vậy nhưng cậu lại đoán không ra. Người phụ nữ kia nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy cậu rồi cũng lịch sự mỉm cười đáp lại, ánh mắt cô ta cũng tràn ngập sự thân mật dành cho Fei nụ cười rạng rỡ nhất.

“Xin chào, tôi là Quinto (Đệ ngũ) !”

Đây là nữ quản lý còn lại của Black Moon. Khác hẳn phong thái tự tin ngập trời của một cô gái quyến rũ ở Ottavo, Quinto cư xử rất nhẹ nhàng, đằm thắm. Fei hoàn toàn không đọc được gì ở cô ta qua cặp mắt, cô ta nhìn Ciel cũng như nhìn cậu – một người phụ nữ giỏi che đậy cảm xúc.

Ciel không bắt Fei phải rời khỏi anh khi anh tiếp xúc với thuộc hạ của mình, tuy nhiên cậu không thể hiểu những gì họ nói khi họ sử dụng tiếng Ý địa phương ở vùng Sicily. Ngôn ngữ ở Ý rất đa dạng, ngoài tiếng Ý cơ bản thì có rất nhiều vùng sử dụng ngôn ngữ khác nhau, tiếng Sicily cũng được xem như tiếng nước ngoài đối với người Ý. Fei cũng có học lỏm nên hiểu chút ít, cậu chỉ biết đại khái là Quinto đã hoàn tất hợp đồng bán nhà với nhà thầu xây dựng.

Tóm lại là mọi chuyện đều ổn và không có gì nổi cộm – Ciel chỉ việc lo việc cần làm của anh. Thuộc hạ của Ciel luôn làm tốt mọi thứ trên mức kì vọng của Ciel, ở anh ta luôn có cái gì đó ép phê vô hình mà chính Fei cũng cảm nhận được. Ciel khiến người khác muốn tận tuỵ với anh ta, làm hết sức vì anh ta để cầu mong được đáp lại cái gì đó.

Tên Nono ngồi một bên vẫn quan sát Fei bằng cái vẻ đáng ngờ của hắn.

”Ngài không phiền chứ ?”

Cuối cùng hắn cũng bước đến đứng cạnh Fei khi cậu đứng tựa lưng vào thành cửa sổ. Cậu không tỏ rõ thái độ gì đặc biệt, Nono tự ý xem đó là biểu hiện đồng ý – hắn cũng dựa tường khoanh tay cùng nhìn ra phía ngoài.

“Tôi nghe nói ngài có một tuần để đi nghỉ mát – thoải mái chứ ?”

“Đây có gọi là nghỉ mát không ?”

Fei mỉm cười đáp lại, với những thuộc hạ của Ciel – cách tốt nhất để đối xử với họ là dùng cách của Ciel. Fei không muốn vì cậu là tình nhân của Ciel mà họ xem trọng cậu – Fei muốn bản thân mình cũng có trọng lượng trong mắt họ. Điều này không dễ dàng chút nào, cậu hay gặp Nono nhưng lúc nào cũng có cái vẻ xem cậu ngang hàng.

“Haha…ngài không cần lo về các phi vụ của Ciel – anh ta sẽ đảm bảo cho ngài xem góc nhìn đẹp nhất !”

“Thế thì sao ?”

Fei ngang nghạnh đáp lại như thể hiển nhiên Ciel phải làm như vậy, một cách ra uy không tồi đầu đâu. Bằng chứng rằng Nono đang cười rất là thích thú kia kìa.

“Cứ chờ đi, ngài sẽ ngạc nhiên !”

Nono nhìn về phía cửa chính của phòng khách như đang đợi thứ gì đó.

Cuộc nói chuyện giữa Quinto và Ciel vẫn tiếp diễn, không có gì khác lạ xảy ra nhưng Nono cam đoan với cậu trò vui sắp đến rồi. Đôi mắt hắn nhìn cái cửa kính nặng trịch chăm chú không hề chớp mi – gã này tuy có gương mặt và vóc dáng khá thư sinh nhưng giọng điệu của hắn không thể xem thường.

Hắn khiến Fei tò mò – bất giác cậu cũng nhìn theo mà quên bẵng đi Ciel cũng đang đứng trong phòng.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường càng làm mọi thứ căng thẳng một cách khó hiểu. Fei cũng không biết liệu cái gì sẽ xuất hiện nhưng cậu giật mình khi cánh cửa phòng bật mở. Một vài giây ngắn ngủi qua đi, một người đàn ông bước vào.

Fei nhìn anh ta chăm chăm, trên đời này còn có người giống người như vậy sao ?

Người đàn ông vừa bước vào đưa mắt nhìn cậu rồi bước đến chỗ cả hai sau khi đã bắt tay và ôm chầm lấy Ciel. Nono vẫn đứng khoanh tay một chỗ, hắn lắc đầu nhưng vẻ mặt lại thỏa mãn một cách khó hiểu khi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Fei.

“Hola Terzo (Đệ tam) !”

(Hola : “Chào” trong tiếng Tây Ban Nha – Terzo là người gốc Tây Ban Nha).

Nono chìa tay ra tính bắt tay nhưng người đàn ông kia có vẻ không ưa hắn lắm nên đánh tay hắn thay vì nắm lấy. Nono kêu “aw” – cáu bẳn trách móc.

“Này, lâu này không gặp ông anh có thái độ thế đấy hả ?”

“Đồ quỷ nhỏ !”

Terzo đưa tay vò rối tóc của Nono và thả ra khi thấy ánh nhìn của Fei.

“Đây là…”

“Boss của Baishe – thủ lĩnh Hội Tam Hoàng !”

Quinto thay Ciel giới thiệu, Terzo nhìn qua Ciel – anh chỉ gật đầu và nở một nụ cười hài lòng. Người đàn ông được gọi là Terzo có gương mặt giống Ciel đến kì lạ. Dù anh ta là người Ý gốc Tây Ban Nha nhưng không hiểu tại sao lại trông giống Ciel như vậy.

Điểm khác nhau giữa họ có lẽ là nụ cười.

Ciel lúc nào cũng cười đầy ẩn ý còn người này thì không.

Chiều cao tương xứng, thân hình tương xứng, gương mặt giống, đến giọng nói cũng na ná. Nếu anh ta tự xưng mình là Ciel chắc cậu cũng tin – phải biết rõ về Ciel và quan sát một lúc thì mới thấy điểm khác biệt.

Lúc trước Terzo đã từng đến Thổ Nhĩ Kỳ theo lệnh của Ciel nhưng Ciel cố tình sắp đặt để Fei vẫn xem được chuyến hàng mà không phải đụng mặt anh ta.

Nếu Fei nhìn thấy Terzo – cậu sẽ hiểu ngay được vấn đề và nhận ra Ciel đang ở cạnh mình.

Những thuộc của Ciel biết rõ Fei là ai nhưng không phải ai cũng từng gặp cậu tận mặt. Mỗi khi Ciel xuất hiện, anh sẽ lôi kéo thêm một vài quản lý nhưng vì mục đích không tập trung quá nhiều nên cậu cũng không thể gặp được hết 12 người này.

“Ciel…thật bất ngờ khi cậu gọi cho tôi !”

Terzo tiến đến trước mặt Ciel – hai người họ đứng đối diện trông như một cặp song sinh.

“Không có chuyện gì đặc biệt, thay vì gọi Settimo thì tôi thế bằng anh, không phiền chứ ?”

Terzo lắc đầu, anh ta mỉm cười trước lời đề nghị của Ciel và nhìn qua cậu bằng một ánh nhìn ngộ nghĩnh.

“Settimo sẽ bắn chết ngài đây nếu hắn được triệu tập ?”

“Haha…biết rõ thế anh còn mồi trước làm gì ?”

“Rõ rồi sếp !”

Anh ta nhận lệnh, cuối cùng quay sang cậu chìa tay ra. Fei lịch sự nắm lấy tay Terzo khi anh ta chào cậu và gật đầu khi Terzo đề nghị cậu theo anh ta ra xe. Ciel muốn Terzo cùng người của anh ta đưa cậu đi trước đến gần điểm cuối cùng mà anh phải ghé trong đêm nay.

Đồng hồ điểm 12 tiếng khi Fei ra ngoài theo Terzo – đích thân anh ta đưa cậu đi.

Ciel nhìn theo Fei, anh vẫy tay tạm biệt cậu – nụ cười kia vẫn nở trên môi…kiêu ngạo và mạnh mẽ…người đàn ông của cậu đang toan tính gì ?

1h kém 15 phút sáng.

Xe chở Fei đậu hẳn lên lề đường đất – trên con đường hướng tới căn nhà lớn là chỗ hẹn nằm ở ngoại ô của Paris. Lòng đường lớn rất rộng, hai bên đường vẫn là đất trồng các loại cây rậm rạp. Terzo vẫn ngồi trong xe cùng Fei, chỉ hai người họ ngồi yên nhìn những chiếc xe theo đường lớn rẽ vào con đường nhỏ chỉ đủ một chiếc xe hơi chạy vào hướng tới một biệt thự còn đang trong quá trình xây dựng.

“Tại sao chúng ta lại ở đây ?”

Fei nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy những biển số xe quen chạy vượt qua mặt mình tiến vào trong. Tuy rằng họ đang ở rất gần nhưng cũng phải chạy cả nửa cây số nữa mới vào được khu vực công trình.

“Ciel muốn ngài ở đây, cậu ta bám theo phía sau. Còn cái gì khác thì tôi không biết – chưa có lệnh mới !”

Terzo quan sát Fei qua gương chiếu hậu trong xe – anh ta nhìn cậu chăm chú khi thấy Fei nhìn ra cửa sổ, quan tâm một cách đặc biệt đến phi vụ này của anh. Ciel và người của mình xuất phát sau không lâu nên cũng đã đến nơi, một chiếc xe màu đen cập sát xe chở cậu.

Ciel bước xuống xe, anh nói với tài xế qua cửa sổ xe để mở điều gì đó rồi bất ngờ bước tới mở cửa xe chỗ cậu. Fei bị tuột tay khỏi cửa xe khi cậu đang tì tay lên đó, cửa xe làm bằng loại kính đặc biệt – bên ngoài không thể thấy bên trong. Có lý nào Ciel lại đoán trúng phía cậu đang ngồi ?

“Bất ngờ à ?”

Ciel cười cười khi thấy vẻ mặt vô cảm của Fei đang ngước nhìn anh, Ciel ra hiệu cho cậu xích qua một bên. Anh ngồi vào xe, đóng cửa lại rồi đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cậu.

“Anh làm cái trò gì vậy ?”

Fei giữ lấy 2 tay Ciel khi anh vòng qua eo cậu kéo tới gần hơn và siết vòng tay sau lưng cậu. Để chặn cái miệng đang chống đối của Fei, anh hôn cậu, nụ hôn áp lên môi rồi miết xuống cổ. Phải khó khăn lắm Fei mới thoát được khỏi cái gọng kiềm đó, cậu ngồi sát qua một bên mặc kệ Ciel có lôi kéo nữa hay không.

“Nghe này, em ở đây – đừng vào trong đó cho dù có chuyện gì đi nữa.”

Ciel nói với Fei – thái độ căn dặn của anh khiến cậu bực bội. Đã tự ý hôn cậu lại còn làm như cậu là con nít lên ba vậy. Dù gì cậu cũng là người biết cầm súng, biết bắn và biết tự vệ – đâu đến nỗi Ciel phải nâng niu trong lòng bàn tay như nâng trứng !

“Mời anh ra khỏi xe, tôi về Paris là khỏe nhất, anh không cần phải để tôi đi cùng rồi làm trò như vậy.”

“Không được, tôi đã lỡ mang em theo cùng rồi…”

Ciel ghì chặt 2 tay giữ lấy mặt Fei buộc cậu nhìn thẳng vào anh khi cậu toang mở cửa xe.

“…tôi thà để em ở đây còn hơn để em về Paris một mình !”

Fei không hiểu nỗi lo của Ciel – cậu lặng im khi anh nói và không lộ cảm xúc gì. Ciel cuối cùng cũng chịu rời khỏi xe, trở về với chiếc xe đậu phía ngoài tiến vào bên trong.

Ciel lên xe hướng đến chỗ hẹn cuối cùng hôm nay.

Anh bước ra khỏi xe, ngước nhìn tòa nhà 35 tầng còn đang trong giai đoạn xây dựng. Một thời gian nữa thôi, nơi đây sẽ biến thành điểm hẹn với những dịch vụ sang trọng nhất của ông trùm bất động sản người Mỹ. Anh đã từng gặp qua ông ta khi lóc cóc đi giao thiệp để tìm mối làm ăn.

Ciel khẳng định ông trùm bất động sản không dính dáng gì đến vụ này – vì ông ta không phải mafia. Nhưng thế lực lớn nào mà chẳng có chút máu mặt trong thế giới ngầm để được yên thân ? Ông ta cũng vậy thôi.

Nono mở cửa xe cùng lúc với anh.

Cậu ta nhét súng vào túi quần và 2 bên dây đeo súng giấu dưới lớp áo vest chỉnh tề. Nono nhìn bãi xe đỗ thành từng hàng rồi ghé vào tai anh nói nhỏ.

“Tốt nhất anh ở ngoài này, tôi cảm thấy có gì đó không hay ở đây !”

Nono là đứa đùa dai nhưng cực kì được việc vào những lúc cần phải nghiêm túc. Ciel đảo mắt quan sát cách đậu xe, những chiếc xe tuy xếp dài nhưng lại tụ lại một điểm để tiết kiệm diện tích – nếu đậu lung tung thì đã chẳng chứa nổi ngần ấy xe.

“Cũng may là mới qua giao thừa nên chắc chẳng ai để ý ở đây…”

Nono chép miệng, cậu ta thò tay giữ chặt khẩu súng trong túi quần.

“Vậy cậu hay tôi sẽ vào ?”

“Là tôi !”

Nono lập lại đề nghị của cậu ta, kéo thẳng cái khăn choàng cổ, cậu ta thủng thoẳng bước vào trong cùng người của mình. Nono đi mất rồi, Ciel cũng rời khỏi chỗ đứng tiến đến một chỗ kín đáo đứng chờ – anh cảm nhận được không chỉ có ta và địch ở đây mà còn có cái gì nữa nhưng Ciel lại không đoán ra đó là gì.

Tiếng rè rè của chiếc thang máy công trường khe khẽ khuấy động màn đêm tĩnh lặng. Anh đứng được 10 phút thì có điện thoại của Nono. Ciel chần chừ không muốn nhấc máy, anh sợ cậu ta báo tin xấu cho mình. Nono là trùm dàn xếp phi vụ, dù cậu ta không tham gia nhưng chỉ cần đọc qua hồ sơ một lần đã có thể nắm tốt tình hình – Nono gọi có nghĩa là có trục trặc.

“Ciao ?”

“Ciel – bố già muốn gặp anh !”

Giọng Nono lạnh băng qua điện thoại.

“Cái gì ?”

“Bố già muốn gặp anh !”

Nono đáp lại, cậu ta cúp máy ngay lập tức sau khi chỉ chỗ cho anh. Ciel nhét lại chiếc điện thoại lần nữa gần hết pin vào túi áo, đút hai tay vào túi giữ chặt lấy súng và tiến đến chỗ thang máy lên tầng 3. Vì là công trình còn đang xây dựng nên căn phòng trên kia không có cửa, chỉ có lớp tường gạch trét xi-măng nham nhở.

Ciel bước vào, anh nhìn thấy Nono đứng chờ mình – một bên là Zdrakov – nhân vật chính còn lại ngồi giữa phòng trên một cái ghế xếp.Người đàn ông tóc bạc trắng nhìn vô hại như một thương nhân già kia là địch thủ và cũng là người “thầy” lớn nhất cuộc đời Ciel – bố già Vladimir Kolarov.

“Chào con trai, lần gặp cuối cùng của chúng ta là khi nào ?”

“Macao – cách đây khoảng 2 năm !”

“Trí nhớ tốt đấy ! Vẫn còn hơn lão già này !”

Ông già cười nụ cười hiền lành như một người cha nhìn Ciel nhưng anh biết, trong người ông ta dắt súng, và đám đàn em của ông ta có thể tiêu diệt cả anh ngay ở đây.

“Làm ơn cho tôi biết, ông làm gì với Zdrakov ?”

Ciel hỏi một cách dè chừng, anh tưởng chỉ có mình anh với Zdrakov gặp nhau để sống mái ở đây nếu hai người không ai chịu nhường ai vào phút cuối. Ciel đã bỏ dở chuyến nghỉ mát hiếm hoi của anh để ở đây, không có chuyện anh sẽ nhường hắn. Dù không ai nói gì nhưng họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến băng đảng ngay trên đất Pháp này ngay sau khi không đạt được thỏa thuận. Sau 2h đồng hồ, chiến tranh thực sự nổ ra.

“Con trai, con có biết lý do vì sao Zdrakov muốn chia cắt lãnh địa với con không ?”

“Ông muốn vậy ?”

“Bất công, rủi ro cao, hưởng lợi không đồng đều dễ dẫn đến xách động phản bội…”

Kolarov nói như giảng đạo nhưng Ciel biết mục đích của ông ta không phải là như vậy. Đó là cách thức làm ăn độc quyền của Black Moon, từ trước đến giờ vẫn chưa có gì bất ổn – có hay chăng là tại bố già ? Ông ta muốn đẩy anh ra khỏi chiếc vòi rồng thế giới ngầm Châu Âu ?

Nono định nói gì đó nhưng Ciel ra lệnh cho cậu ta im lặng và lùi về phía sau anh.

Sự việc đã đến thế này, chính anh phải đối phó với Kolarov chứ không nên giao cho Nono nữa. Không phải anh sợ cậu ta sẽ làm hỏng việc mà là không muốn bố già coi thường mình.

“Có gì cứ nói thẳng, tránh vòng vo mất thời gian !”

Nhóm người theo hộ tống Nono đứng dàn sau lưng anh, Ciel đút tay vào túi quần – đứng một cách thảnh thơi nhưng anh đang nắm chắc hai khẩu súng của mình để có thể rút ra bất cứ lúc nào.

“Ôh…nếu con đã muốn thế thì…”

Những lời nói của lão già mafia vẫn nhẹ nhàng đến không thể cảnh giác. Lão nháy mắt ra hiệu, những tên đầu trọc gác kính đen trên mũi như phần tử nổi loạn đứng dịch về sát một bên. Thế trận giờ đã rõ, 2 đánh 1 không chột cũng què. Ciel liếc mắt nhìn, cười gằn :

“Lão già, bao giờ xuống mồ ?”

“Chờ mãn kiếp đi !”

Thủ lĩnh Black Moon chỉ mong cho hắn được lấp huyệt lão sớm sớm để hắn còn lên ngôi thống trị.

Fei cầm cái ống nhòm của Terzo để rơi ở dãy ghế sau chọt qua khe cửa kính dòm về phía tòa nhà ở xa. Terzo bận rộn với cái điện thoại và điện đàm cá nhân của anh ta nên cả hai không ai nói gì suốt từ nãy đến giờ. Fei cũng chẳng buồn hỏi, cậu biết chắc Terzo cũng chẳng xem cậu nặng bao nhiêu nên tự thân tìm hiểu vẫn là tốt nhất.

“Đùng !”

Một tiếng động lớn vang lên, có một vụ nổ từ phía trong. Âm thanh khuếch đại cực lớn truyền ra ngoài, xuyên ra khe cửa kính chống đạn của chiếc Audi – làm rung màn nhĩ Fei và Terzo.

“Xin lỗi ngài…”

Terzo chồm hẳn ra phía sau, vươn người hết cỡ giật lấy cái ống nhòm. Anh ta kéo rê thiết bị quan sát trên cửa kính tạo ra những tiếng “rạt rạt” chói tai. Terzo chỉnh kính, bằng con mắt chuyên nghiệp, anh ta quan sát cục diện từ cách đó 500m, băng qua chỗ rẽ thêm 200m nữa tới tận sảnh để xe của tòa nhà còn xây dựng.

Một tay anh ta cầm ống nhòm, một tay lần trên sợi dây tai nghe bấm nút nhận cuộc gọi.

Cuộc đàm phán qua điện thoại diễn ra chưa đầy nửa phút, Terzo ngắt cuộc gọi, ngồi lại trên ghế tài xế.

“Boss ra lệnh tôi hộ tống ngài về Paris ngay bây giờ.”

Terzo vội vã xoay chìa khóa, anh ta vặn kính cửa xe phía trên, vẫy tay ra hiệu cho những chiếc xe khác đang chạy vụt qua mặt. Tất cả xe đều cùng một hãng sản xuất của Đức, biết có chuyện gì không ổn xảy ra, Fei chồm người tiến về phía trước, giữ chặt lấy hai vai anh ta.

“Ciel đang gặp chuyện gì ?”

“Không có gì đâu, cậu ta sẽ ổn. Ngài thắt dây an toàn đi, chúng ta rời khỏi đây !”

Terzo mỉm cười, vẻ mặt cực kì bình tĩnh đến đáng sợ. Những chiếc xe gắn biểu tượng 4 vòng tròn lồng vào nhau tới tấp chạy vào trong, họ đi nhanh như quân tiếp viện. Fei cảm thấy bất an vô cùng, nhóm người đó được lệnh hộ tống cậu, nay họ rút cả vào trong kia – chỉ có thể giải thích là Ciel thực sự đang gặp nguy hiểm.

“Cách…cách…”

Những phát đạn liên tiếp nã về phía chiếc xe Fei đang ngồi. Viên đạn lao tới thật nhanh, êm ru và chỉ tạo ra tiếng động khi nó chạm vào lớp kính chống đạn của chiếc xe.

“Chết tiệt !”

Terzo lầm bẩm chửi, anh ta đẩy ngã cậu ngồi xuống và vặn chìa khóa xe.

“Bắn tỉa đấy, tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây !”

“Mở cửa xe !”

Fei biết rõ loạt đạn đó là bắn tỉa chứ, một xạ thủ bắn tỉa được đào tạo tốt có thể nhắm xa đến trên 2km. Khoảng cách từ trong đó vào đây có bao nhiêu, nhắm ra tới tận ngoài này tức là kẻ địch biết Ciel không chỉ đi một mình mà mang theo ai đó tầm cỡ như anh.

Terzo đã khóa chốt cửa nên Fei không thể tự tiện mở cửa xe được, anh ta lái xe lùi để quay đầu xe hướng về Paris. Biết không thể mở cửa xe được, Fei đánh liều chồm lên tấn công Terzo. Anh ta bị lạng tay lái, xém chút nữa tông hẳn vào một cột bê tông nối điện phục vụ công trường.

“Ciel có lệnh đảm bảo an toàn cho ngài, đừng làm khó tôi !”

Terzo đẩy cậu về phía sau nhưng Fei ngang bướng không lùi bước. Cậu biết Ciel chỉ muốn tốt cho cậu nhưng trong hoàn cảnh này cậu lại không muốn rời khỏi đây. Hai bên dằng co trong chiếc xe chật hẹp, cậu rút con dao nhỏ của mình từ trong túi áo cứa vào tay anh ta. Bằng sự mềm dẻo của một thân thể được tập luyện đúng cách, cậu uốn người bấm vào nút mở cửa xe.

“Fei Long – ngài đừng để tôi mạnh tay !”

Terzo cảnh cáo, anh ta tóm lấy tay cậu bẻ rắc một cái, ép cậu phải về đúng vị trí của mình nhưng Fei cũng kịp mở cửa chiếc xe. Phía bên ngoài, làn đạn bắn tỉa vẫn nhắm vào chiếc xe, xuất hiện thêm những xạ thủ bắn từ hai bên hông rát da.

“Đoàng…đoàng…”

Terzo buông tha cho cậu, anh ta nhào người ra khỏi cửa xe để mở bắn chết gã xạ thủ đang nhắm họ bằng loại súng tiểu liên. Với các loại xe bọc thép hạng nặng dành cho chính khách, muốn bắn nứt kính xe cũng phải dùng súng tiểu liên bắn tập trung.

Fei xoài người trở về chỗ cũ, tìm những khẩu súng được giấu dưới lớp nệm xe, cậu liều lĩnh thò đầu ra ngoài để hỗ trợ anh ta một tay. Terzo lợi dụng chiếc xe làm rào chắn, anh ta cứ bắn được vài phát lại rụt đầu vào trong tránh đạn.

“Xin ngài ngồi yên đó !”

Terzo có vẻ cáu tiết với sự bướng bỉnh của Fei nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Thêm vài tiếng nổ long trời nữa, những cột khói bốc cao lên nhưng nhanh chóng xẹp xuống khi được xử lý tốt. Đánh nhau nhưng vẫn chừa đường dọn dẹp, đám mafia này làm màu thật.

“Đoàng…”

Một chiếc xe cà sát xe của Fei ngồi, cửa xe kéo xuống, chỉ vừa đủ hở cho hai nòng súng bắn tỉa chĩa ra.

“Cách…cách…”

Những viên đạn bắn tỉa từ phía trong nhắm vào chiếc xe, người bên trong xe nổ súng, tiêu diệt xạ thủ của phe địch. Sau khi đã đảm bảo an toàn, cửa xe bật mở, một chiếc xe khác trờ tới hông bên kia xe của Fei, một người phụ nữ ôm khẩu súng máy tự động bước ra khỏi xe.

“Chào ngài !”

Cô ta mở cửa xe cho cậu và ngăn Terzo cản cậu đi. Fei chỉ kịp nhận ra cô ta là ai, sau đó thừa cơ vụt chạy ra ngoài. Cậu nhảy sang chiếc xe bên cạnh, còn nguyên vẹn, chưa bị đạn làm nứt kính chạy thẳng vào trong. Terzo bị đập một cú vào lưng đau điếng bởi khẩu súng của cô ta nên không kịp phản ứng, bò dậy thì Fei đã chạy mất.

“Chết tiệt, Ciel sẽ giết chúng ta vì chuyện này !”

Anh ta xoa cái vai tê rần, chỉnh lại dây tai nghe và xổ một tràn tiếng Ý chửi rủa – tới nước này anh ta cũng chẳng được an nhàn rời khỏi đây mà phải tham chiến. Người phụ nữ nọ chẳng nói tiếng nào, cô ta đẩy Terzo sang một bên, ngồi vào sau tay lái, xoay chiếc xe một cách điêu luyện như anh hùng xa lộ, tận dụng thời gian nối bước vào trong.

Mục đích của cô ta chỉ có vậy, giải thoát cho Fei tự do hành động theo ý mình.

Phía bên trong, 1 số xe phát nổ bởi chúng là những chiếc xe thường. Hễ cứ thấy một cái bóng vụt qua, xạ thủ lập tức nhắm thẳng bình xăng cho nổ xe. Một loạt đạn bắn ra từ nhiều hướng ngăn cản đường lui của những người ở bên trong ra phía ngoài.

“Minchia !!” (Damm it !!)

Ciel lầm bầm trong miệng, anh vẫn còn đứng ở tầng 3 của tòa nhà, nhìn qua cái cửa sổ bằng gạch không có lớp xi măng trét ngoài.

“Chúng ta phải sống mái ở đây thôi !”

Gã Serbia thổi khẩu súng của hắn khi kiểu anh hùng miền viễn Tây, nhìn anh bằng con mắt trêu chọc. Bên ngoài kia là một bãi rác, bãi sắt vụn mà vài phút trước vẫn còn là những chiếc xe có giá trị.

“Thế nào, đã chịu bước thỏa thuận tiếp theo chưa con trai ?”

Lão già Kolarov lại lên tiếng mời gọi. Lão biết Ciel quý nhất là tổ chức của mình, với Black Moon, tổ chức chính là gia đình. Nay lão cho tàn sát người của anh ở phía ngoài, để cho anh đứng nhìn và chịu thỏa hiệp với những yêu cầu của lão.

Kolarov muốn anh chấm dứt hợp tác với Hội Tam Hoàng ở Châu Âu. Thế lực Châu Á này tuy không mạnh bằng Nga, Ý hay Serbia ở đây nhưng cực kì mạnh về ma túy. Đó là điểm khiến các tổ chức ma túy khác ở Châu Âu cảm thấy ngộp thở, muốn nhổ cái đinh gai mắt.

“Không đời nào !”

Ciel trả lời dứt khoát.

Anh biết thừa bọn chúng chẳng làm gì được hơn ngoài chuyện kiêng dè anh. Lão Kolarov là “nhà phân phối” của anh, nếu không có anh thì chết dở à. Đúng hơn là nguồn hàng này xuất phát từ Trung Quốc, không có Hội Tam Hoàng thì đi ăn mày sao ?

Ciel cũng đâu có ngu ngốc tới mức mà đem toàn bộ quân lực của mình vào đây ? Mang tiếng là đánh nhau nhưng anh chỉ nhử mồi bọn chúng, chờ quân tiếp viện đến mới chính thức khai hỏa. Trước khi anh làm điều này, anh đã cho người đến thăm dò trước, những thông tin bí mật được tuồn đi rất kín, chỉ những thân tín của anh mới hiểu ám hiệu đó để phòng tránh việc địch dò ra được chúng.

“Bùm !”

Một tiếng nổ lớn báo hiệu cho Ciel biết mục tiêu tiếp theo của bọn xạ thủ đã xuất hiện. Những chiếc xe tiếp viện đều đậu ở ngoài và chúng có bọc thép, cớ sao lại có một “mục tiêu di động” chạy thẳng vào. Chiếc xe lao đi như con thú điên, lách qua những miếng “rác” bằng sắt cà vào mặt sân xi măng tóe lửa.

Ciel không hề bận tâm về những chuyện chúng nói nhưng đầu óc anh căng như dây đàn khi anh thấy một chiếc xe khác xông vào bám phía sau. Biển số xe của…Terzo…chiếc xe bọc thép đó khá là sơ xác dưới làn đạn tập trung, kính xe đã bị nứt, đang đuổi theo chiếc xe kia sát nút.

OH MY GOD.

Ciel cố gắn bình tĩnh trước những gì anh nhìn thấy, đứng khoanh tay, nhìn lão già mafia tinh ranh bằng con mắt đe dọa. Vậy mà lão vẫn nhìn ra được sự xáo trộn nho nhỏ trong thái độ của anh, lão nhếch miệng, nói một câu tiếng Nga, ngay lập tức đàn em của lão đồng loạt rút súng chĩa về phía anh.

Nono đứng kế bên, cậu ta không nhịn nữa mà lên tiếng – cậu ta đang dùng thứ ngôn ngữ mà anh không hiểu được – tiếng Nga. Hai bên tranh cãi rất hăng, Ciel vẫn đứng đó, anh e ngại những họng súng bắn tỉa đang chĩa xuống. Chiếc xe kia đã kéo cửa xuống và thò nòng súng dài ra phía ngoài qua khe hở chật hẹp.

“Đoàng…!”

Tiếng súng rút cuộc cũng nổ, lão già đó quả nhiên không nói được thì hành động. Nono bảo vệ anh, cậu ta chắn ngang và lãnh một vết đạn vào vai. Ciel tóm lấy cậu ta, đẩy về phía sau cho bọn đàn em, tiếng lách cách lên đạn bật ra đều như một khúc nhạc ngẫu hứng nhưng chẳng dễ nghe tí nào.

“Ciel – hai đánh một không chột cũng què, nhưng có vẻ như chúng ta vừa cân bằng lực lượng ?”

Kolarov cười khẩy, lão cố ý nói thật chậm như để Ciel có thể nghe thủng những gì lão nói.

“Lúc nào tôi cũng có sự chuẩn bị chu đáo, yên tâm, tôi có quan tài sẵn cho ông đấy !”

Ciel đã rút súng, anh hướng cả hai nòng súng vào đầu lão già, 3 thủ lĩnh đứng đối mặt với nhau. Anh cười ruồi, cố gắng để đừng lộ ra mình đang lo lắng, bởi vì người anh yêu nhất đang ở dưới kia – trong một chiếc xe bọc thép không mấy an toàn trước những làn đạn rát da.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro