Chap 4.1-You are my tager

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ciel quay lại với cái lốt Ivan để ăn tối cùng Fei, ngồi đối diện cậu, anh không thể ngừng rời mắt với cách ăn uống của Fei. Nó không giống với việc người Châu Âu dùng đũa, Fei sử dụng dao nĩa tốt lắm và rất có phong cách nữa. Tóc cậu ra được cột lên để tránh đụng vào thức ăn nhưng thi thoảng vẫn đưa tay vén những lọn tóc rớt xuống (do không cột chặt tóc) càng làm anh thêm ngạc nhiên.

Cậu ta trông quá đặc biệt, kể từ lần đầu tiên gặp nhau anh đã bị cậu ta thu hút.

Nhưng lúc đó anh chỉ xem Fei như một Host (vì anh nghĩ như vậy). Sau này anh xem Fei như một cục đá vướng chân bướng bỉnh và muốn hất văng cậu ta vì Fei đụng chạm lòng tự ái và cái tôi to như núi của anh. Rồi hình ảnh Fei ngủ hay duyên dáng uống trà, cả cái cách cậu ta nhíu mày, nhăn mặt, cách cậu ta cười...anh đều nhớ rõ, ngắm nhìn chúng khiến anh cảm thấy thú vị...nhưng anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó hiểu đến vậy.

Khi nãy ngồi đàm phán với cậu ta, anh đã bị cậu ta chọc cười.

Anh biết Fei không hài hước đến thế nhưng anh đã không thể không cười khi cậu ta nói "Tôi khát nước". Và anh đã cười, cười nhiều hơn khi thấy cậu ta cũng cười theo. Khi Fei mỉm cười, cậu ta chỉ khẽ mở miệng chứ không cười thoải mái như anh, có lẽ đó là tính cách kín đáo của người Trung Quốc.

Ciel đã từng gặp nhiều người đẹp nhưng đây là lần đầu anh gặp một người như Fei.

"Anh nhìn tôi ?"

Fei đột nhiên hỏi làm Ciel lúng túng, anh đã nhìn cậu ta mà quên ăn, thật là xấu hổ quá. May là lúc nào anh cũng có cặp kính, nếu không Fei đã có thể thấy rõ điều đó trong mắt anh.

"Tôi biết là tôi bất lịch sự nhưng...ngài có mái tóc đẹp quá"

"Cám ơn"

Khi anh nói điều này, Fei mỉm cười đáp lại lời khen của anh. Đó là một nụ cười đượm buồn khó tả, mái tóc dài mượt mà đó là những gì đầu tiên ở cậu khiến anh chú ý. Nó vẫn còn nguyên vẹn sức hấp dẫn đó với anh, nhất là khi Ciel thấy Fei xõa tóc và mặc bộ đồ kiểu Trung Hoa.

Fei không nói gì về lý do cậu ta để tóc dài, có lẽ nó gắn liền với một kí ức nào đó mà khi nhớ về nó, gương mặt xinh đẹp kia phản phất nỗi buồn. Nhìn cậu ta như thế, anh lại càng thấy trái tim mình đập những nhịp đập kì lạ mà anh rất khó giải thích. Thế nhưng cảm xúc đó của anh bị đánh tan ngay khi anh thấy Nono (Đệ cửu) đi lướt qua với một nụ cười đểu cáng cùng cái nháy mắt.

"Xin lỗi, tôi có chút việc. Ngài cứ tự nhiên nhé !"

Ciel mỉm cười lịch sự với Fei và đứng lên sau khi Nono đi khuất, rẽ vào khu vực phòng bếp. Nháy mắt là tín hiệu muốn gặp riêng anh của Nono, cậu ta còn khá trẻ và là một gã láu cá. Nono mặc trang phục của bồi bàn, cậu ta muốn tiếp cận anh ngay trong lúc anh đang có khách. Ciel đi sâu vào khu vực bếp đến thẳng Toilet riêng dành cho các đầu bếp, Nono đã đứng sẵn đó với cái điện thoại trên tay.

"Gã Boss Trung Quốc đó đẹp nhỉ ? Đừng nói với tôi đó là "mục tiêu" mới của anh đấy nha, Ciel !"

Nono ve vẫy cái điện thoại Black Berry của cậu ta với cái ảnh chụp cảnh 2 người đang ngồi ăn tối với nhau.

"Tôi có gọi cậu về đây không ? Rảnh quá không có việc gì làm à ?"

"Hehe, Ottavo gọi tôi về thay chị ấy nhưng có vẻ không cần đến tôi tiếp hắn hả ?"

"Tôi không đùa với cậu đâu. Còn Ottavo, tôi sẽ nói chuyện với cô ta sau"

Nono trề môi khi nghe điều anh nói, cậu ta cất cái điện thoại vào túi rồi đến sát bên anh dí cái bản mặt nham nhở của cậu ta vào mặt anh.

"Ciel, anh đừng nghiêm túc quá thế. Không phải lỗi của Ottavo, là tôi tự ý bay từ Roma về để xem mặt gã Boss kia"

Rồi cậu ta đi một vòng quanh anh với vài lời bình luận nhăng nhít, Nono là người ham mê cái đẹp, khi nghe Ottavo khen Fei thì cậu ta không kềm được tính tò mò.

"Là gã này hả, Primo nói anh tốn cả mớ chất xám vì hắn. Theo tôi thấy anh cứ việc trói hắn lại cho hắn một bài học là xong"

Cậu ta liếm mép, lộ hẳn ý đồ ra ngoài. Nono là người có tính nghệ sĩ nhưng cũng rất thích trò SM, thật xui xẻo cho tên đàn em nào đó phạm lỗi với cậu ta và bị "xử trảm". Ciel không phải là người thích làm ba trò hành hạ vì anh ít khi xử lý việc việc trừng phạt thuộc hạ, 12 quản lý cao cấp của anh sẽ thay anh làm việc đó. Mỗi người chịu trách nhiệm một nhóm người và khi có kẻ phản bội, chính quản lý sẽ đưa ra hình phạt.

Tên Nono này là loại người biến thái đam mê cái đẹp, tình dục và thú tính không tưởng được.

"Mái tóc của hắn đẹp đấy, anh nghĩ sao nếu tôi cột nó lên"

"Anton Boninsegna !"

Ciel lên tiếng, anh gằn giọng gọi thẳng tên thật của Nono chứ không phải bí danh và "tặng miễn phí" một cái trừng mắt khi cậu ta có ý muốn đem Fei Long ra làm trò chơi tình dục. Đôi mắt anh như con sói hoang đang nhìn mồi trong đêm, chỉ cần con mồi cử động, con sói sẽ nhảy đến xâu xé ngay.

"Ôi ôi Ciel, anh quát tôi ?"

Cậu ta lùi lại và tròn mắt như thể trông thấy sóng thần trước mặt mà không kịp chạy vậy.

"Đừng bao giờ tùy tiện trái lệnh của tôi mà rời khỏi vị trí. Nếu tôi biết cậu làm thế một lần nữa, tôi sẽ tước khẩu súng số 9 của cậu và giao cậu cho Primo !"

Primo là người toàn quyền xử lý như Boss bất kì một thành viên nào kể cả việc là một trong 12 quản lý - hắn là người khô cứng, đặc biệt nghiêm khắc như lối kỉ luật nhà binh.

Một kẻ phóng túng như Nono sợ Primo một nước. Ciel và các thuộc hạ thân tín đối xử với nhau như anh-em ngang hàng nên có nhiều lúc họ đùa hơi thái quá với anh. Ciel nói rồi quay lưng bước thẳng ra cửa mà không quên vỗ vai Nono một phát đau điếng !

Khi đi ra tới cửa phòng ăn, nhìn thấy tấm lưng cùng mái tóc Fei từ phía sau, anh đột nhiên thấy giận ghê gớm.

Vẻ đẹp của cậu khiến những gã như Nono nổi tà dâm, cậu có thể khiến người khác muốn chà đạp cậu. Ciel chưa từng tức giận về việc Nono sử dụng ngôn ngữ như thế với anh, thậm chí cậu ta còn dám hỏi "anh quát tôi ?". Nhưng anh nóng máu vì cậu ta nói về Fei như thế...Đừng, đừng bao giờ muốn đem Fei thành món đồ chơi để có thể hành hạ, dẫm đạp...

Anh đã nổi điên với Nono rồi tự giật mình, tự hỏi vì sao anh bảo vệ cậu ta như thế.

Ciel không muốn bất kì ai có ý đồ bất chính với cậu ta kể cả trong suy nghĩ !

-

Ivan trở lại sau gần 10 phút biến mất. Khi hắn quay lại thì cậu đã dùng xong bữa ăn của mình, ngồi nhấm nháp món tráng miệng với một loại rượu của Ý có mùi rất lạ nhưng thơm, đựng trong một bình lọ cổ thon bằng pha lê đắt tiền.

"Xin lỗi để ngài chờ, tôi có việc với Boss"

Hắn cười với cậu nụ cười xã giao quen thuộc rồi ngồi xuống tiếp tục dùng bữa. Fei cầm ly rượu có màu vàng nhạt như nước chanh lên quan sát, uống thì thấy cũng được nhưng không quen nên cậu thấy nó hơi kì kì. Ivan thấy vậy hắn lên tiếng trò chuyện với cậu, bọn thuộc hạ của Ciel cũng chẳng bao giờ để cậu ngồi không mà không tán gẫu.

"Rượu Limocello này đích thân Ciel mua ở Capri đấy. Anh ấy rất thích uống loại này vì nó thơm, nếu quen ngài sẽ thích nó"

"Anh có vẻ biết rõ về Ciel nhỉ ?"

Fei hỏi, cậu ta nở một nụ cười bí hiểm rồi nói tiếp.

"Bọn thuộc hạ của tôi chẳng biết gì về tôi rõ như vậy"

"Ciel đối với thuộc hạ như anh em, anh ấy coi Black Moon là một gia đình. Ngài biết mà, Mafia Ý chúng tôi lấy thành viên từ các gia đình với số lượng không đông nhưng chúng tôi sống chết vì nhau như những người anh em."

"Nghe quen lắm, bất kì tổ chức nào cũng thế, nó không phải lý do hợp lý đâu Ivan".

Ivan bật cười khi cậu nói như thế, dù không nhìn rõ đôi mắt Ivan nhưng Fei cảm thấy mắt hắn như nheo lên vì cười.

"Cái đó tôi không giải thích rõ ràng được, chuyện nội bộ mà"

Hắn lắc đầu từ chối, dù Ivan là một gã cao to và đặc biệt thông minh, nguy hiểm nhưng hắn luôn tạo cho Fei cảm giác ân cần, nhiệt tình cần có trong công việc. Hắn luôn giải thích cho cậu biết bằng những lời nhẹ nhàng, tuy mang giọng điệu của Ciel nhưng ở cung bậc thấp hơn.

Ivan đôi lúc khiến cậu mất cảnh giác vì dáng vẻ trông hơi lù đù của hắn nhưng dù thế cậu vẫn thấy hắn tốt hơn là cô nàng Ottavo đã tiếp cậu hồi chiều.

"Ciel là người rất bí hiểm, tôi chỉ thấy lạ vì anh hiểu hắn như thế thôi"

"Haha...ngài thấy Ciel là người như vậy sao ?"

Fei Long thở dài, cố uống hết ly rượu mời và mỉm cười.

"Hắn là người đáng để ngưỡng mộ, là cái rốn của vũ trụ đối với các cô gái. Nghe có vẻ tuyệt vời đấy nhưng sẽ chẳng ai hiểu hết được hắn."

Đó là những gì Fei suy nghĩ về Ciel, mỗi khi nhắc đến hắn, cậu luôn nhớ về cảnh cậu thoát chết ở biên giới Mông Cổ - Nga. Và Fei không ngừng tò mò về bộ mặt thật của Ciel, tại sao hắn phải tránh ánh sáng như ma cà rồng vậy ? Hắn rất mờ ám nhưng những gì hắn làm với cậu, cách đối xử với một vị khách, một đối tác lại hoàn toàn minh bạch và lịch thiệp.

Fei đã từng làm ăn với các tay trùm mafia nhưng kẻ như Ciel thì cậu mới thấy đấy.

Cậu trở về phòng sau khi hoàn tất công việc với Ivan, hắn nói Ciel sẽ có câu trả lời cho cậu vào ngày cậu đi về, tức chiều mai. Fei cũng không có nhiều thời gian ở lại thăm thú nước Ý trong khi công việc đang bề bộn nên cậu quyết định về nước càng nhanh càng tốt.

Hơn nữa Fei ở đây như "cá chậu chim lồng", cậu đang ở trong lòng tổng hành dinh của Ciel - bên cậu không có bất kì thuộc hạ nào, cậu đang bị "cầm tù" trên danh nghĩa khách mời.

Ciel gởi đến phòng riêng của cậu một cái fax, hỏi "Mọi chuyện ổn chứ, cậu có chán không ?"

Cậu thừa biết hắn đang muốn mời cậu hưởng lạc một bữa nhưng cậu đã từ chối bằng cách trả lời "Tôi không chán". Ciel có đủ mánh mung nhằm thỏa mãn những nhu cầu "thiết thực" khó cưỡng chế nhất của con người - nhục dục. Hắn làm thế để khiến đối tác của hắn hài lòng, dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn mà không chút nghi ngờ.

Nhưng Fei không phải là người thích quan hệ bừa bãi chỉ để vui chơi.

Cuộc sống tình dục của cậu có lẽ là nhàm chán nhất trong giới các ông trùm. Cậu chỉ có hứng thú thực sự với người khiến trái tim cậu rung lên, cũng có lúc cậu có ham muốn đó nhưng mọi chuyện lại không xảy ra. Fei luồn tay vào mái tóc mình vuốt thẳng xuống để gỡ rối khi cậu tháo dây buộc tóc. Mái tóc này...cũng là nỗi ám ảnh khó quên luôn đeo bám tâm trí cậu...

"Cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa khiến Fei ngừng ngay những hồi tưởng của mình. Cậu bước ra mở cửa và gặp một anh chàng với nụ cười tươi rói đang bưng một khay trà.

"Đã đến giờ uống trà rồi, chúc ngài có một buổi tối thư giãn"

Anh ta mặc trang phục của hầu phòng, bưng cái khay vào phòng và đặt bên bàn những thứ cần có cho một ly trà theo kiểu Châu Âu với trà, đường và kem.

"Cái này...?"

Fei có ý dò hỏi, người hầu phòng quay lại cúi chào rồi lui ra. Khi được phép của cậu anh ta mới nhẹ nhàng giải thích.

"Gia đình Angelo có thói quen uống trà lúc 9h30, họ sẽ uống một loài trà thảo mộc giúp thư giãn đầu óc. "

"Cám ơn."

Fei buột miệng trả lời khi đóng cửa, cậu quay lại với những thứ vừa mới được mang vào. Một bộ ấm trà và tách kiểu Châu Âu với hoa văn từ thời phục hưng. Đường và kem đựng trong 2 lọ nhỏ cùng kiểu, trông chúng rất quí phái. Fei biết về việc uống trà như thế này nhưng cậu chưa bao giờ thử nó cả. Mùi vị trà cũng khác với trà Trung Quốc nữa. Quí tộc Châu Âu thời phong kiến thường uống trà như một bữa ăn nhẹ, họ có giờ giấc đàng hoàng và...đây là uống trà lúc 9h30 tối ?

Fei ngồi nhìn chúng một lúc rồi cũng tò mò uống thử.

Chắc Ciel không liều tới mức bỏ thuốc độc vô đây chứ ?

-

Nono đứng bên ngoài cánh cửa phòng lớn và cười một cách thích thú. Mặc kệ lời cảnh cáo của Boss, cậu ta vẫn liều lĩnh ở lại Bologna để thử một trò thú vị với tên trùm xinh đẹp - khách mời của Ciel.

Chẳng qua là cậu ta đã bỏ một loại thuốc mê nhẹ trong lọ kem để mang đến cho Fei.

Chỉ cần đứng ngoài này, đếm đến khi cậu ta đi ngủ là có thể đột nhập vào phòng quan sát một chút. Nono đã bị Boss cảnh cáo một cách nghiêm túc, cậu ta biết Boss không chỉ xem đây là khách quí mà còn vì thứ gì khác đây, chẳng qua anh ấy không muốn nói ra...Nếu chuyện này là sự thật thì đúng là hỉ sự đó nghen...

Nono thấp thỏm đứng phía ngoài vừa lo công việc qua điện thoại vừa chờ. Trong phòng của khách không lắp camera nên rất bất tiện, phải gõ cửa xem cậu ta đã đi ngủ chưa.

"Alo ? Có biết tôi bận không, làm gì mà truy sát thấy ghê vậy ?"

Ottavo gọi, cô ta đang cằn nhằn về việc bị Boss sạc một trận khi dám hé lộ thông tin việc Fei Long - tên trùm Hong Kong - Trung Quốc đang ở đây. Ottavo vừa trở về đại bản doanh sau khi ra ngoài tiếp một vị khách khác thay cho Ciel, ngay lập tức cô ta gọi điện mắng vốn.

"Cậu làm trò gì vậy ?"

Ottavo tỏ ra khó chịu khi Nono từ chối việc quay về Roma trong đêm nay.

"Tôi chỉ..."

Cậu ta chưa trả lời hết câu thì chiếc điện thoại đã bị giật phăng lấy bởi một người đàn ông cao lớn hơn có vẻ mặt không vui chút nào.

"Phòng khách số 3, mang người lên đây !"

Người đàn ông trả lời Ottavo, cô ta vâng dạ rối rít rồi cúp máy. Quay sang Nono, anh ta túm lấy áo cậu ta lôi lên.

"Cậu làm trò gì ở đây ?"

"Tôi chỉ...Boss...anh buông tay ra..."

Người đứng trước mặt cậu ta là Ciel - thủ lĩnh của cậu và đang muốn cho cậu một trận vì tội không nghe lời. Khi Ottavo cùng đám thuộc hạ chạy lên áp giải Nono, cậu ta la ú ớ.

"Ciel...nghe tôi nói đã..."

Nono đã bị tống về Roma theo lệnh của Ciel, bây giờ có muốn cãi cũng chẳng được. Khi cậu ta đi rồi Ciel mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết cái thằng nhóc láu cá đó lại làm trò gì ở đây. Nono đi rồi còn ráng gọi điện thoại lại, Ciel nhấc lên, anh bực bội khi phải tiếp cậu ta.

"Boss..."

"Nếu không muốn tôi giao cậu cho Primo thì im ngay !"

"Boss...tôi chỉ muốn nói là tôi bỏ thuốc mê vào trà của Fei Long..."

"Cái gì ??"

Bất cứ thứ gì bỏ vào trà, thức ăn, nước uống dành cho khách cũng đều bị quy là hành vi mờ ám. Việc này sẽ bị xử bằng luật giang hồ vì cố ý ám hại đối tác !

"Tước khẩu súng số 9 của cậu ta mang về Palermo !"

Ciel ra lệnh lấy lại khẩu súng tượng trưng cho quyền lực của Nono, cậu ta thực sự đã đi quá giới hạn của anh. Thành phố Palermo thuộc đảo Sicily là điểm đóng đô của Primo - khi Ciel ra quyết định này, anh đã nhấn nút "trảm" với Nono.

"Khoan đã Ciel, anh đừng nóng, nghe tôi nói đã !"

Nono lúc nào cũng vậy, cậu ta là một tay sai đắc lực trong lĩnh vực dàn xếp phi vụ buôn bán nhưng đồng thời cũng vài lần bị Ciel phạt vì vượt quá mức chịu đựng của anh.

"Liều thuốc rất nhẹ, nó chỉ khiến hắn ngủ mà không dễ giật mình. Tôi cam đoan với anh sáng hôm sau hắn sẽ không hề biết mình bị bỏ thuốc, tôi đã bỏ thuốc vào kem chứ không phải trà...Boss..."

Cậu ta nói như đang cầu hòa với anh nhưng Ciel đã nổi nóng thì khó huề lắm. Anh vẫn ra lệch tịch thu khẩu súng số 9 của Nono trong 1 tháng để cậu ta chừa cái thói không nghe lời đi.

"Anh kì quá Ciel, anh phạt tôi vì dám bỏ thuốc vào trà của hắn, vậy anh làm gì ở đó ?"

Ciel mệt mỏi cúp máy khi anh nghe thấy tiếng la ó phản đối của Nono. Không còn cú điện thoại nào, dãy hành lang trở nên yên ắng như lúc đầu, chỉ còn tiếng loạt xoạt khe khẽ của những gã canh gác cho giấc ngủ của Fei Long. Bọn họ đi ngang qua kính cẩn chào anh trong im lặng, anh ra lệnh cho họ được rút trong khoảng 15 phút. Khi tất cả đã rẽ vào hành lang khác, Ciel nhìn quanh một lúc rồi mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng.

Bên trong đã tắt đèn, mùi hương từ bình hoa đặt trong phòng tỏa hương nhẹ khiến đầu óc anh muốn bay bổng.

Cửa sổ vẫn mở, đưa những cơn gió nhẹ vào phòng và đèn còn không tắt hết, gương mặt Fei hiện ra trước mắt anh một cách rất rõ ràng. Cậu ta thực sự đã đi ngủ rất sớm. Fei đã lên giường kéo chăn đi ngủ do cơn buồn ngủ kéo đến nhờ tác dụng của thuốc. Ciel bước đến cạnh chiếc giường lớn, tháo kính mát ra rồi lặng lẽ quan sát cậu ta.

Mái tóc xõa dài trên chiếc gối trắng, cậu ta thi thoảng cử động nhẹ đổi tư thế rồi quay hẳn về phía anh.

Ciel đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Fei, đây là lần đầu tiên anh chạm vào nó. Cảm giác mềm mại, mát lạnh từ mái tóc trượt qua từng ngón tay anh. Bất giác, anh đưa mu bàn tay vuốt nhẹ má của Fei. Làn da cậu ta thật đẹp, không có chút tì vết nào...anh mỉm cười nhẹ khi ngắm nhìn cậu ta thở nhẹ trong lúc ngủ và tự hỏi, con người xinh đẹp này tại sao lại có vẻ cô đơn như thế ?

Ngay cả lúc ngủ, dáng vẻ của cậu ta cũng rất buồn.

"Anh kì quá Ciel, anh phạt tôi vì dám bỏ thuốc vào trà của hắn, vậy anh làm gì ở đó ?"

Câu hỏi cuối cùng của Nono khiến anh giật mình. Phải ha ? Anh đã làm gì ở trước cửa phòng ngủ của Fei lúc đó ? Anh biết Nono chưa chịu về Roma và sẽ đến chỗ Fei hay bản thân anh tự thôi thúc mình đến đây. Fei lại cử động, cậu ta vô tình nắm lấy bàn tay anh đang luồn trong tóc mình nhưng vẫn ngủ yên không biết gì.

Gương mặt Fei nghiêng hẳn về phía anh và áp sát xuống mặt nệm, môi cậu ta chạm vào tay anh, cũng mềm mại đáng yêu như mái tóc.

Ciel đứng lên ngồi hẳn lên giường cạnh Fei, anh từ từ cúi xuống và đặt lên mái tóc cậu ta một nụ hôn.

Anh đã bắt đầu có câu trả lời cho những hành động của mình. Ciel mở miệng nói những câu rất nhỏ khi anh với người tắt chiếc đèn ngủ trên trần. Khi chỉ còn ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn đầu giường, gương mặt Fei lại càng xinh đẹp thần bí hơn. Anh đã quên mất việc Fei là một tên trùm Mafia, anh chỉ còn nhớ cậu ta như một người rất đẹp bước qua cuộc đời anh. Nhưng không giống như những lần khác, anh muốn vươn tay giữ chặt cậu ta lại và khuất phục cậu ta.

"Lần đầu gặp em, tôi đã nghĩ em là một gã Host rẻ mạt. Em biết không, sắc đẹp với tôi vô cùng phù phiếm, và tôi đã lướt qua em nhẹ nhàng đến nỗi em chẳng nhận ra tôi khi tôi đến gặp em."

Anh cúi nhẹ đến thật gần mặt Fei, lời nói của anh thì thầm như hơi thở trong đêm, nhẹ tựa cơn gió thổi qua không để lại vết tích gì.

"Em là kẻ vô cùng bướng bỉnh, luôn muốn tôi thừa nhận em, muốn tôi xem em là địch thủ ngang hàng. Em khiến tôi phải nhớ đến em như một mỹ nhân có cái đầu vô cùng sắc sảo, em khiến tôi phải nghĩ về em, mọi hành động, cử chỉ...cách em nhìn tôi, cách em nhíu mày và cả khi em cười...tôi đều nhớ rõ"

Ciel cúi người thật thấp để hôn lên trán Fei, anh trân trọng cậu như một thứ gì đó quí giá của mình. Anh không muốn xúc phạm cậu hay lợi dụng dịp này để thỏa mãn cái bản chất con người đê tiện, anh muốn cậu trực tiếp dâng nó cho anh kia.

"Khi em im lặng, tôi biết em đã thua. Nhưng em quá cứng đầu, em khiến tôi phải nhượng bộ em mà không có lấy lời cảm ơn nào. Em bí ẩn và đặc biệt như cách em xuất hiện trước mắt tôi với bộ quần áo Trung Hoa làm tôi phải luôn tò mò về em. Tôi đã nổi giận với Nono khi cậu ta nói lời đùa cợt về em..."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và hôn lên mu bàn tay.

"Em biết vì sao tôi nổi nóng không ? Vì tôi là một gã đàn ông Ý với dòng máu thuần Ý chảy trong huyết quản. Người Ý chúng tôi một khi đã xem thứ gì là mục tiêu thì sẽ đuổi theo đến cùng và tức giận, thậm chí muốn xé xác kẻ nào chạm vào nó..."

Ciel ôm lấy vai Fei đẩy nhẹ mặt cậu ngửa lên, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn rồi thì thầm những lời cuối cùng trước khi anh rời khỏi phòng.

"Em là mục tiêu của tôi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro