Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.Trong phòng y tế...
- Ui da đau... á á... cậu nhẹ tay xí được không
- Xin lỗi, tớ lỡ tay – nó ngước mặt lên nói khẽ, thầm nghĩ mọi khi mình đánh nhau mà lỡ bị thương thì được Minh băng bó cho nên giờ không được thành thục lắm.
Chợt nhớ lại cách Minh băng bó cho mình, nó liền chấm nhẹ miếng bông gòn đã thấm xí nước sát trùng vào vết thương trên đầu gối của nhỏ tiếp đó cúi đầu thổi nhẹ lên. Từng hơi thở ra của nó như mang sự đau rát trôi hút vào không khí.
- Dù sao tớ cũng thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì chắc tớ không xong với bọn kia đâu- Nhỏ nhẹ giọng cất tiếng, mắt thoáng ánh cười.
-.....
- Giới thiệu xí nhé, tớ là Ngô Ngọc Linh Chi, lớp 10a1, cậu tên gì vậy – Nhỏ nói tiếp, tay đập nhẹ vai của nó
-.... Tuyền, Lâm Nhã Tuyền – nó vẫn không ngẩng đầu lên, miệng trả lời nhưng mắt chăm chú làm cho sạch vết thương, thầm nghĩ sao cái máu nhân đạo lại bùng lên lúc này cơ chứ
- Cậu học lớp 10a2 phải không ,nãy tớ nghe bọn kia nói....
Nghe tới đây nó bỗng dừng tay, trong đầu thoáng qua hai từ ngàn vạn lần không muốn nhắc tới " con hầu". Động tác lập tức mạnh và nhanh hơn làm Linh Chi khẽ nhăn mày.
- Dù cậu là ai đi chăng nữa tớ cũng rất quý cậu, chúng ta làm bạn nhé – Cảm nhận được sự tức giận trong hành dộng của nó, Linh Chi liền nói tiếp
- Xong rồi – Buông nhẹ một câu nó đứng dậy, bước về cửa ra khỏi phòng y tế.
Thoáng ngẩn ngơ vài giây, nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm, nhỏ hét lên
- Nếu bỏ cuộc thì tớ sẽ không phải Ngô Ngọc Linh Chi này, cậu sẽ phải sớm đồng ý thôi Nhã Tuyền.
Ngồi trong lớp, ngắm cảnh tượng bây giờ trong lớp phát nản. Thầy thao thao bất tuyệt trên bảng, dưới lớp dăm bảy đứa học hành nghiêm chỉnh, đứa cầm điện thoại chăm chú bấm, đứa khác đem bộ đồ làm đẹp ra làm... và tất nhiên chỗ rôm rả nhất vẫn là xung quanh Tú Tâm. Áp mặt xuống bàn, thoáng nghĩ tới người bạn sáng nay, không phải nó không muốn kết bạn với Linh Chi nhưng để giảm bớt tỉ lệ phát hiện con người khác của nó nên nó đã tự hứa bản thân ít có bạn bè càng tốt, nó không dám kể chuyện đời mình cho ai biết và cũng không để ai biết quá nhiều, cái gọi là lòng tin người đã chai sạn từ lâu trong nó. " Renggg" tiếng chuông vang lên như một sự giải thoát cho đám học sinh khỏi những tiết học tẻ nhạt. Như một con búp bê đã lên sẵn dây cót, nó nhanh nhẹn đi ra khỏi lớp, đến bên máy bán nước tự động chọn mua một chai nước nho cho Tú Tâm và một lon cà phê cho mình. Đang chờ lấy nước thì một giọng trong trẻo vang lên sau lưng :
- Hey, cậu mua nước hả, sao mua tới 2 lon thế, mua cho ai nữa à.-Linh Chi vừa nói vừa cười lộ ra một lúm đồng tiền rất có duyên.
Sự xuất hiện bất ngờ làm nó giật mình, ánh mắt nó lướt qua bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Linh Chi. Là lần gặp thứ 2 nhưng đây là lần đầu tiên nó ngắm kĩ khuôn mặt Linh Chi. Tú Tâm đã đẹp thì Linh Chi cũng không kém mấy phần. Khuôn mặt hình bầu bĩnh ,nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn với hàng lông mi tuy không đậm nhưng dài,mái tóc cũng ngắn như nó có màu đen tuyền, có kẹp một chiếc nơ trắng, một vẻ đẹp ưa nhìn và thánh thiện. Lấy nhanh 2 lon nước, tỏ vẻ không quan tâm, nó xoay người bước đi.
- Sao cậu không nói chuyện với tớ ? Chúng ta làm bạn đi ! Hay mình đi xuống căn tin ăn chút gì đi......- Linh Chi thao thao bất tuyệt cố bám theo nó, đôi lúc còn kéo tay áo của nó
Dòng lửa tức giận lúc này đã bùng cháy, nó hất tay làm Linh Chi phải loạng choạng vài giây, giọng nói cố kìm nén của nó vang lên đồng thời ánh mắt lạnh tanh làm Linh Chi thoáng rùng mình :
- Tớ không thích kết bạn với cậu cho nên đừng bám theo và cũng đừng làm phiền tớ nữa- Nói xong nó quay lưng bước đi
Linh Chi ngây người ra vài giây nhìn tấm lưng cô độc của nó khuất dần sau dãy hành lang.Linh Chi bỏ cuộc ? Không, không chỉ thế mà còn ra tay mạnh bạo hơn, qui mô ngày càng rộng hơn. Bất cứ nơi đâu có Nhã Tuyền là cứ i như rằng ở đó có Linh Chi ngay đến cả nhà vệ sinh, trừ lúc ngồi trong lớp và về nhà. Với cả hai lớp lại kế sát nhau nên càng dễ thực hiện. Việc đó làm cho nó đau cả đầu, khó chịu, cộng với tức giận do Tú Tâm gây ra, stress gấp đôi buộc nó phải nhắn tin bảo Tuấn Kiệt kiếm người thách đấu càng sớm cũng tốt.
Một ngày học khá vất vả lại qua đi, nó đứng dậy chào giáo viên rồi hòa mình vào dòng học sinh đang bon chen xuống cầu thang, bỗng cổ áo bị ai kéo lại, lại là đám " hầu" của Tú Tâm,nó nghĩ " bọn này tay bị ngứa chắc, sao xách cổ áo mãi thế."
- Còn chuyện gì nữa ? – Nó nhăn mặt nói sau khi đã nép vào một góc an toàn nếu không muốn bị xô ngã.
- Hôm nay là ngày trực nhật của Tú Tâm mà cô ấy cảm thấy hơi mệt nên mày trực giùm đi. – Một thằng hẵng giọng
" Mệt ?" nghĩ xong nó xoay người bước lại về lớp , lớp trống không không một bóng người, nó không phải vắt óc mà cũng nghĩ ra tiểu thư Tú Tâm đã cho 5 học sinh trong nhóm trực nhật hôm nay về luôn rồi vì đã có người lo cho việc này,chính là nó đâyy. Nghĩ mặt Tú Tâm ở dưới sàn nhà, nó ra sức lau, vừa lau vừa lẩm nhẩm:
- Này thì Tú Tâm, tên chả hợp với người gì cả, Tú Tâm, Tú Tâm...
Làm xong thì cũng đã trưa, nó chạy vội về nhà, vơ đại bộ áo quần rồi chạy ra khỏi nhà chỉ kịp ngoái đầu lại mà hét : " Con ra ngoài xí mẹ nhé". Chạy lại công viên gần nhà, bước nhanh vào WC nam bắt đầu hóa trang, đến khi bước ra phòng thay đồ nó nhìn vào gương: " Á, còn cái tóc" .Nói rồi nó vội buộc lại mái tóc thành chỏm đuôi gà sau gáy rồi xua xua tóc mái cho nó không che còn che khuất nhiều tầm nhìn,cuối cùng tháo bỏ chiếc kính, ra dáng một thằng con trai bụi bặm, có chút xí nghịch ngợm. Ngắm nhìn mình trong gương một cách thỏa mãn rồi nó hướng về điểm hẹn của mình.
- Các cậu chờ tớ có lâu không ?
Hai bóng người ngồi trên ghế đá nghe chất giọng quen thuộc không hẹn mà quay đầu lại. Vẫn luôn là người có phản ứng nhanh nhẹn, Tuấn Kiệt chạy tới ngay lập tức choàng vai bá cổ nó, tay còn lại ấn đầu nó xoa xoa:
- Cậu dễ thương quá Lâm Phong à, nếu cậu là con gái thì chắc tớ yêu cậu luôn mất
Trả lại cái đón tiếp nồng nhiệt của Tuấn Kiệt thì nó lại thụi nguyên nắm đấm vào bụng thằng bạn kèm theo câu đe dọa: " Cậu liệu hồn đấy". Trong lúc Tuấn Kiệt đang ôm bụng rên rỉ thì nó tiến đến gần Nhật Minh, đưa thẳng cánh tay đang cuộn chặt nắm đấm ra trước mặt, mỉm cười. Hiểu ý , Nhật Minh cũng làm tương tự, hai nắm đấm chạm vào nhau rồi 2 cánh tay trở về trạng thái ban đầu.
- Hai cậu... bạn bị đánh đau mà còn ngoảnh mặt làm ngơ để chào hỏi nhau nữa cơ đấy- Ôm bộ mặt thảm thiết nhìn vẻ thích thú của 2 người bạn, lòng tự ái Tuấn Kiệt nổi dậy
- Đáng đời – Không hẹn cả nó và Nhật Minh hếch mặt nói lớn
Biết không thể lấy được xí long thương cảm từ hai đứa này, Tuấn Kiệt thở dài rồi đứng thẳng người dậy ,nói :
- Sao hôm nay đến muộn thế Lâm Phong ?
- À hôm nay tớ bận xí việc ...- Nó vừa gãi đầu vừa nói, cười một cách ngộ nghĩnh
- Bọn nó tới rồi kìa – Hếch mặt về phía đám xe mô tô đang ngày càng tiến lại gần , Nhật Minh lạnh giọng nói
Từng chiếc xe phanh đứng lại trước mặt ba đứa chúng nó, nhìn lướt qua nhẩm đếm số lượng địch, " 10 đứa không tính 2 đứa con gái ăn mặc hở hang đang ngồi vắt chéo chân trên xe,hừm" ,khịt mũi rồi nó lên giọng :
- Chỉ là đấu với 3 đứa tụi tao thôi mà đem lắm thế ! Có được xem như một trò chơi bẩn không ?
- Tụi tao chỉ theo luật riêng, bất kể trò gì miễn thắng, hôm nay tao phải tự tay đè bẹp lũ chúng mày, xem màn thách đấu ai thắng.- thằng đại ca tóc vuốt keo dựng đứng màu vàng hoe phóc xuống xe, bẻ răng rắc nắm đấm, cười khinh.
- Vậy sao, cần màn dạo đầu nữa cơ à, mày màu mè gớm – nó cũng bước lên phía trước, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
Như hiểu ý, Minh ,Kiệt và đám lâu la nhanh chóng lùi ra sau, nhường chỗ cho hai con mãnh thú sắp nhào vào cắn xé nhau. Minh khoanh tay trước ngực lộ vẻ mặt bình tĩnh còn Kiệt gác tay lên vai Minh ,chân vòng lại tạo điểm tựa chắc chắn, mặt có vẻ hớn hở. Dưới tiếng hô hào của đám lâu la, thằng đại ca vung nắm đấm mở màn. Nó nhẹ nhàng lách qua phải ,bước lên sát rồi đưa tay trái chặn ngang tay thằng đại ca đồng thời thụi nắm đấm vào bụng làm thằng đó lùi về vài bước.Đám lâu la thấy thế thì tái mặt, 2 đứa con gái liền ra sức cổ vũ: " Đại ca cố lên cố lên" thì bị thằng đó gầm giọng : " Im hết cho tao" .Có lẽ bị đòn quá đau mà tốc độ ra đòn của thằng đó chậm hơn. Đá đấm đều bị nó cản phá dễ dàng .Sau một hồi vung tay, vung chân vô ích thằng đó nhân lúc nó phân tâm do tiếng cổ vũ của tui kia liền chạy tới ôm chặt nó khống chế. Giật mình nhưng thay đổi nhanh bởi sự tức giận ,nó lộn ngược người ra sau và tât nhiên ôm luôn thằng kia làm đầu thằng đó va chạm mạnh với mặt đất. Trong lúc thằng đó đang xây xẩm mặt mày, nó không tiếc gì dẫm phát nữa lên lưng. Thấy đại ca te tua, đám lâu la bèn xông vào trả thù còn 2 nhỏ sexy lo việc chăm sóc đại ca, mặt nhỏ nào nhỏ nấy mếu máo.
- Đến phần tụi mình rồi – Kiệt vỗ vai Minh rồi 2 đứa lao vào chiến trận.
Chưa đến 5 phút đã dần hạ xong đám lâu la còn lại. Minh thì ra đòn kiên quyết, Kiệt thì như vừa đánh vừa dạo chơi, còn nó do đã đánh trận đầu nên sức lực suy yếu không ít. Bỗng một thằng trên tay cầm cây côn sắt tiến đến sau nó và hạ tay. Minh trợn mắt hô to :
- Lâm Phong, phía sau....
Nó quay ra sau, cặp mắt màu nâu mở to nhìn vật đang tiến gần mặt mình, và......

���4W���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro