46_52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46 Khuôn mặt tuấn tú
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
“A Đào cô nương, ta bơi được rồi!” Là tiếng Ngọc Quản hưng phấn nói.
Tiếng nước ào ào, A Đào vẫn không để ý, chỉ lo bơi.
Bộ đồ bơi đỏ rực càng tôn lên làn da trắng nõn, Đào yêu giờ này lại giống như mỹ nhân ngư tung tăng bơi dưới nước.
“Ào” một tiếng trồi lên mặt nước, tóc dài đen bóng dán trên má trên cổ nàng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô ngần.
A Đào không thèm nhìn hắn, Ngọc Quản cũng không cảm thấy gì, ngâm mình trong nước, nhìn theo bóng dáng A Đào thôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Dù sao trước đây hắn chưa có cơ hội nói chuyện với A Đào, nay lại có thể cùng A Đào cô nương ở riêng một chỗ, nàng còn dạy hắn bơi nữa.
Các đệ tử đã về hết, bể bơi rộng lớn chỉ còn lại hai người họ, đây là lần đầu tiên Ngọc Quản ở chung với A Đào như vậy, ước gì thời gian trôi chậm một chút thì tốt rồi.
Tới khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người đứng đó mới thu lại nụ cười, khẩn trương ra khỏi hồ bơi hành lễ:“Đình Hòa thượng tiên.”
Không biết sao Đình Hòa thượng tiên lại xuất hiện ở đây.
Có điều xưa nay Ngọc Quản luôn kính trọng thượng tiên, nên cũng không nghĩ nhiều.
Đình Hòa gật đầu, nhìn thoáng qua A Đào, Ngọc Quản giải thích: “Vừa nãy a Đào cô nương dạy trò bơi…” hắn nói nhỏ, nhưng giải thích rõ ràng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lại không nén được vui sướng: “Dạy tốt lắm.”
Đình Hòa mặt không chút thay đổi nói với Ngọc Quản:“Sắc trời không còn sớm, trò về trước đi.”
Ngọc Quản do dự, nói:“Trò định đưa A Đào cô nương……”
Đình Hòa cắt ngang:“Ta sẽ đưa nàng về.”
Vậy ư…… Ngọc Quản biết A Đào cô nương ở tại Cửu Trọng Thiên, nhưng pháp thuật của hắn kém cỏi, cho dù đưa A Đào cô nương về thì cũng chỉ có thể đưa đến cửa Cửu Tiêu các, còn không thể đặt chân đến Cửu Trọng Thiên được. Nhưng thượng tiên thì khác. Ngọc Quản trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng không nói gì. Có thượng tiên ở đây, hắn luôn yên tâm. Thế là gật đầu, thay đồ xong đi về.
Ngọc Quản đi rồi, Đình Hòa lẳng lặng đứng trên bờ.
A Đào bơi một lúc rồi mới quay về bờ, tựa người vào thành bể, ngẩng đầu nhìn thượng tiên, cười.
Nàng là cô đào hoang dã, Cửu Tiêu các nhiều quy củ khiến nàng không thoải mái, đa số môn học nàng đều không thích, nhưng cho dù không thích cũng phải kiên trì. Hôm nay khó khăn lắm mới có môn học nàng thích, tâm tình vui vẻ hơn. Nàng giơ tay kéo thượng tiên: “Thượng tiên có muốn bơi không?”
Nếu như ngày thường thì tắm uyên ương cũng không sao, chỉ cần đặt kết giới là có thể.
Nhưng Đình Hòa lúc này đang khó chịu, chỉ nói với a Đào: “Nàng đang mang thai, đừng ngâm mình trong nước lạnh, mau theo ta về.”
Dáng vẻ cổ hủ nghiêm túc.
A Đào cũng không nói gì nữa, bơi thêm hai vòng rồi mới lên bờ. Nàng cầm quần áo lại, cũng không đến phòng thay đồ mà trực tiếp cởi đồ bơi trước mặt thượng tiên, thong thả mặc yếm.
Nàng với tay thắt nút phía sau, thắt mãi không được, liền đưa lưng về phía thượng tiên: “Giúp ta đi.”
Đình Hòa bình tĩnh giơ tay thắt dây áo cho nàng, sau đó nhanh chóng thu tay, không có động tác dư thừa nào nữa.
Về tới nhà hai người vẫn bình thường như thế, Đình Hòa cũng không nhắc đến bộ đồ bơi A Đào mặc.
Ăn tối xong, Đình Hòa đi thư phòng một mình.
Đến thư phòng, Đình Hòa bắt đầu soạn giáo án ngày mai, nhưng ngồi mãi vẫn không tập trung được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh a Đào cùng Ngọc Quản bơi dưới nước. Ngọc Quản thích nàng, còn nàng thì sao? Ngày thường vô tâm vô phế giống như chẳng quan tâm đến nam tử bên ngoài, cho dù Cửu Tiêu các có rất nhiều đệ tử vĩ đại ái mộ nàng thì nàng đều không để vào mắt, vậy mà hôm nay lại ở cùng Ngọc Quản, còn trông rất vui vẻ nữa.
Nếu đã thành thân lại cùng nam tử khác bơi chung như vậy, quần áo thì mỏng manh, rõ ràng hắn có thể trách nàng không tuân thủ nữ tắc. Nhưng ngẫm lại nàng là cô đào Di sơn hoang dã, từ nhỏ chẳng có nhiều quy tắc như thế, nữ tắc chẳng có ý nghĩa gì với nàng cả.
Đình Hòa cầm bút, đầu bút vạch một vệt đen trên nền giấy trắng.
Hắn hít sâu một hơi, cầm bút lại, gác trên giá bút.
Sau đó đi ra hậu viện tắm rửa.
Cởi ngoại bào, đai lưng, y bào, cuối cùng thoát trung y màu trắng. Đình Hòa dáng người cao lớn, cơ bắp mạnh mẽ, có chút không tương xứng với vẻ hào hoa phong nhã bên ngoài, giữa đôi chân dài thẳng tắp là vật ngủ đông hùng vĩ.
Nhấc chân bước xuống bể nước ấm, tiên căn nhẹ nhàng chớp lên.
Nhắm mắt ngâm mình trong bể một lát, chợt nghe bên người có động tĩnh. Mở mắt ra liền thấy một thân ảnh bơi qua bơi lại trong nước, sau đó bơi đến bên cạnh hắn, Đình Hòa giơ tay bắt được nàng.
A Đào ngẩng đầu mỉm cười nhìn thượng tiên, tựa vào người hắn cười nói: “Thượng tiên cũng thích ta mặc bộ đồ này đúng không?”
Nàng mặc bộ đồ bơi hôm nay.
Vải đỏ rực, da tuyết trắng.
Hương đào lan tỏa từ khe rãnh cao ngất.
Đẹp tới si mê.
.
Đình Hòa không nói gì.
A Đào cho dù vô tâm thì lúc này cũng biết thượng tiên đang không vui, còn vì sao lại không vui? Nàng không cần nghĩ cũng biết. Nàng mở mắt nhìn thượng tiên, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cánh tay hắn, kề sát mặt nhìn sâu vào mắt hắn.
Xem như chủ động nhận lỗi.
Tim Đình Hòa đập mạnh. Nàng chủ động như vậy, cơn giận của hắn cũng tiêu tan một chút. Chuẩn bị giảng giải cho nàng biết sau này không được ở một mình với Ngọc Quản như vậy nữa. Đang định nói thì A Đào bỗng đứng dậy, trầm mình xuống nước, vui vẻ bơi đi.
Nàng chưa bao giờ cúi đầu trước người khác, vừa rồi coi như nhận lỗi với thượng tiên, còn thượng tiên phản ứng thế nào thì tùy hắn.
Đình Hòa ở một bên nhìn nàng bơi.
Đợi khi nàng bơi mệt, ngồi lên bờ nghỉ ngơi thì Đình Hòa mới đi lên, lấy khăn khô lau người cho nàng. Thái độ tốt hơn nhiều so với khi đi ra khỏi Cửu Tiêu các, nói với nàng: “Nếu nàng không thích bộ đồ kia, vậy mai ta lại đi mua bộ khác, còn bộ này, sau này chỉ được phép mặc ở nhà.”
Hắn đứng trên bờ nhìn xuống thấy da thịt nàng lộ ra, hôm nay không biết bao nhiêu nam tử nhìn thấy rồi.
Tư tưởng Đình Hòa xưa nay bảo thủ, nghĩ đến đây, lửa giận mới bị áp chế lại bốc lên.
A Đào đúng là không thích bộ đồ lặn màu đen kia, nhưng nàng cũng không phải người không biết lí lẽ, thượng tiên đã nhượng bộ rồi, nàng cũng gật đầu.
Coi như ngoan ngoãn, sắc mặt Đình Hòa dịu đi, cúi người xuống lau chân cho nàng.
A Đào ngẩng đầu nhìn thượng tiên, đôi mắt cong lên, nhấc chân đá vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Thượng tiên tốt tính, chỉ coi đây là thú vui khuê phòng, nắm lấy bàn chân nàng nói: “Đừng nghịch.” Trời đã tối, nên nghỉ sớm, nếu không mai đào này đi học muộn mất.
A Đào tâm tình tốt, thích trêu chọc hắn.
Đợi Đình Hòa nắm chân nàng lần nữa, ánh mắt nhìn sâu vào nàng, trầm mặc một lát, giơ tay bắt lấy bàn chân kia của nàng.
Ánh mắt tối lại.
Hai tay trượt lên trên.

47 ảnh

Chương 48 Đào Bảo
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Chuyện bánh kẹo cưới coi như xong.
Hôm nay A Đào nghỉ học không đi Cửu Tiêu các. Có điều nàng xuất thân từ Di sơn, căn bản kém hơn các đệ tử trên thiên giới nhiều lắm, nên bài học hôm nay phải học bù mới được. Đình Hòa chỉ dạy mấy môn, nhưng những môn học khác cũng tinh thông, tất nhiên ra tay dạy bù cho a Đào.
Hắn dạy vô cùng kiên nhẫn, không hề buồn tẻ chút nào, so với mấy tiên quân dạy môn này còn tốt hơn nữa, a Đào chỉ cần nghe một chút là hiểu.
Hôm sau Xung Hư tôn giả thấy a Đào chủ động giao bài tập, chữ viết mặc dù vẫn xiêu vẹo nhưng dù sao cũng do chính tay nàng viết, thái độ nghiêm túc.
Lại biết đào này đến từ Cửu Nguyên sơn, ánh mắt nhìn nàng khác hơn một chút.
Nhưng Xung Hư tôn giả luôn cổ hủ, cho dù A Đào có thân thế mạnh như thế nào thì đến lúc cần phê bình hắn cũng không bỏ qua.
Cầm xấp bài tập, bảo nàng nhớ chăm chỉ học, đừng đánh nhau gây sự với các đệ tử khác.
A Đào thẳng tính nhưng cũng không phải loại đào hở một chút là đánh nhau, nếu không chọc nàng thì nàng sẽ không chủ động ra tay, nghe vậy lập tức gật đầu.
Xung Hư tôn giả lại nói tiếp: “Tháng sau có thi đấu thể thao hằng năm, thể chất của trò cũng ổn, nếu quan tâm thì đi đăng kí thi đấu đi.”
Lại dựa vào thế mạnh của a Đào chọn ra vài hạng mục, hướng dẫn quy tắc thi cho nàng.
A Đào không có hứng thú với các môn lý thuyết, ngày thường thích nhất là các tiết thực hành. Cho dù nàng không thích xuất đầu lộ diện, nhưng nghe Xung Hư tôn giả nói vậy vẫn thấy hứng thú.
Liền chuẩn bị đồng ý.
Xung Hư tôn giả nghĩ nghĩ, nói với nàng: “Trò về bàn bạc với thượng tiên đã, nghe ý kiến của hắn thế nào rồi mai hẵng trả lời.”
Dù sao Đình Hòa thượng tiên đã ra mặt nói nàng là Đào của Cửu Nguyên sơn, hắn không thiên vị Đào yêu, nhưng vẫn phải tôn trọng thượng tiên.
Thượng tiên tính tình thế nào A Đào biết rõ, nếu nàng muốn làm gì thượng tiên chắc chắn sẽ đồng ý thôi, nhưng nàng cũng nghe lời Xung Hư tôn giả, về nói chuyện này với thượng tiên rồi tính tiếp.
Giữa trưa Thược Dược đến tìm a Đào đi ăn, hỏi nàng hôm qua sao nghỉ học, a Đào nói mình không khỏe nằm ngủ một ngày.
Thược Dược ban đầu lo lắng, nhưng giờ thấy a Đào sắc mặt hồng hào không có vẻ gì mệt mỏi cả, trong lòng cũng thôi lo, không hỏi gì nữa.
Đến nhà ăn, mọi người ngồi bàn luận chuyện thi đấu thể thao.
Tiểu yêu Di sơn không xuất sắc, cho dù bọn họ nổi trội ở Di sơn thì đến Cửu Tiêu các cũng chỉ thuộc hàng trung bình. Lần này thi đấu thể thao không phân chia thứ bậc, đây cũng là cơ hội tốt để bọn họ thể hiện sức mình.
Thược Dược nói:“Ta đã điền vào phiếu báo danh, nhưng chắc không được chọn…. Mọi người đều giỏi hơn ta.”
Nàng pháp thuật yếu, có thể đi vào Cửu Tiêu các đã may mắn lắm rồi, có thể thuận lợi tốt nghiệp đã đủ mãn nguyện.
Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt sáng ngời nhìn sang Lan Hoa bên cạnh, nói với A Đào:“Nhưng Lan Hoa sư huynh lợi hại lắm nha, Tiên quân gọi tên bảo huynh ấy tham gia.” Nàng luôn sùng bái Lan Hoa, nếu hắn nổi trội ở Cửu Tiêu các nàng cũng thấy vui lây.
Nghe vậy, Dạ Đàm ngồi bên khẽ hừ một tiếng: “Có gì hơn người chứ…”
Thược Dược đáp:“Huynh ấy giỏi thật mà!”
Lan Hoa đã quen Thược Dược sùng bái mình, cảm thấy Thược Dược đúng là đáng yêu, nhìn về phía a Đào hỏi: “Ở Di sơn a Đào pháp thuật cao nhất, Xung Hư tôn giả cũng bảo nàng tham dự đúng không?”
A Đào gật đầu nói:“Hôm nay có nói, nhưng ta phải suy nghĩ đã.”
Hi Quỳ nãy giờ không nói gì, nghe a Đào nói vậy, sắc mặt xám xịt lại. Vừa tới Cửu Tiêu các, lại được Tiên quân ưu ái bảo tham gia thi đấu, nếu là nàng ta thì vui mừng gật đầu ngay còn chẳng kịp nữa là, lại còn phải ‘suy nghĩ’?
A Đào này đúng là đồ khoe mẽ, giống như lần đi Minh Nguyệt lâu vậy, nếu Đào kia lấy ngân phiếu ra ngay từ đầu thì bọn họ chẳng mất mặt đến vậy, thế mà lại giả bộ đến cuối cùng, muốn cho mọi người thấy mình lợi hại.
Ở Cửu Tiêu các Hi Quỳ chẳng có nhiều người vây quanh nữa, đương nhiên không dám nói a Đào gì cả, đành quay qua Ngọc Quản:“Hôm nay sao không nấu canh nữa?”
Ngọc Quản im lặng cúi đầu nói:“Hôm nay bận.”
Hi Quỳ cười khẩy:“Che che giấu giấu cái gì chứ, ai chả biết ngươi có ý với a Đào, sao nào? Hay là thích ai khác rồi, nên không nấu canh cho a Đào nữa?”
Ngọc Quản cũng không nấu canh cho mình A Đào, mỗi khi nấu đều mang cho mọi người cùng ăn, nhưng chúng tiểu yêu không phải kẻ ngốc, thừa biết tình ý của Ngọc Quản, chỉ là không nói ra thôi.
Ngọc Quản da mặt mỏng, nghe Hi Quỳ nói vậy lại ấp úng không cãi được: “Ta không có…… Không phải…… Không phải như thế.”
“Vậy là như thế nào ?” Hi Quỳ cười nhìn hắn.
A Đào không thích xen vào chuyện người khác, nhưng đang dùng bữa ngon lành lại nghe Hi Qùy lải nhải bên tai, nhíu mi nói: “Hắn đã bảo không phải, ngươi còn hỏi làm gì?”
Hi Quỳ bực bội nói:“Ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta kiểu đó?”
A Đào đáp:“Chỉ bằng ngươi không đánh thắng ta.”
“Ngươi……” Hi Quỳ nghẹn họng, nhưng cũng biết a Đào nói không sai, nàng ta đúng là không thắng được a Đào. Trong lòng bực bội nhưng lại không dám động tới a Đào, đến cơm cũng không ăn đã tức giận bỏ đi.
Ngọc Quản không ngờ A Đào sẽ nói đỡ cho hắn, cẩn thận nhìn nàng, nói:“Cám ơn…… Cám ơn A Đào cô nương.”
“Ăn cơm.” A Đào nói.
Ăn xong, chờ mấy người kia đi trước, Ngọc Quản chủ động tìm A Đào nói chuyện, nói nàng đừng vì hắn mà mâu thuẫn với Hi Quỳ.
A Đào không quan tâm, cho dù không có Ngọc Quản, thì quan hệ giữa nàng với Hi Quỳ vẫn vậy.
Đi tới hồ sen rộng lớn.
Hoa sen ở Cửu Tiêu các không giống ở Di sơn, lá sen to hơn, hoa nở càng thêm rực rỡ, hạt sen to bằng cả đài sen, ăn ngọt giống như táo vậy.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo hương sen thơm ngát, Ngọc Quản cao hơn A Đào nửa cái đầu, lúc này im lặng đứng cạnh a Đào, cảm giác có chút ái muội, lại có một chút ấm áp.
Ngọc Quản nhìn sườn mặt A Đào, mỉm cười, lại chợt nghĩ đến lời thượng tiên nói hôm qua, nháy mắt buồn rầu.
Đúng vậy, chỉ có nam tử như thượng tiên mới xứng đôi với A Đào cô nương.
Người như hắn, chỉ là si tâm vọng tưởng thôi.
Hắn cũng không dám tiếp tục nói chuyện với A Đào cô nương, chỉ im lặng đứng cạnh nàng.
Lúc Đình Hòa đi ra, từ xa liền thấy A Đào cùng Ngọc Quản đứng cạnh nhau, hai người tản bộ bên ao sen, vô cùng hòa hợp,
Ngọc Quản đứng cạnh A Đào, vừa liếc mắt liền thấy thượng tiên, nghĩ đến lời nói của hắn lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói với a Đào:“Ta, ta đi về trước .”
A Đào gật đầu, Ngọc Quản đi rồi mới nhìn thấy thượng tiên đi về phía nàng. Nàng cười cười, cũng không đi qua mà đứng tại chỗ chờ hắn.
Đình Hòa đi đến bên cạnh nàng, hỏi:“Canh hôm nay uống được không?”
Thượng tiên nấu canh đương nhiên ngon rồi, A Đào hất hòn đá nhỏ dưới chân, hờ hững nói: “Ừ, uống ngon.”
Đình Hòa nhíu mi, nếu là ngày thường hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay để ý mới thấy nàng có vẻ không để tâm lắm….
Thượng tiên không nói gì, a Đào nhớ tới lời Xung Hư tôn giả ban nãy, liền nói chuyện thi đấu thể thao với thượng tiên. Đình Hòa nghe xong, không do dự liền nói: “Nàng đang có thai, không nên tham gia.”
Nếu muốn tham gia thì một tháng tới phải tập luyện nghiêm khắc. Cơ thể a Đào khỏe mạnh nhưng dù sao cũng mang thai, những hành động mạnh hao phí thể lực tuyệt đối không thể làm.
Cứ tưởng thượng tiên sẽ đồng ý… A Đào cảm thấy bực bội, nói: “Vậy nếu như… ta nhất định phải tham gia thì sao?” Nàng biết rõ cơ thể của mình, mang thai không ảnh hưởng gì đến cơ thể nàng hết, thậm chí nàng còn thấy mình khỏe hơn trước nhiều.
Chuyện này không có chỗ thương lượng.
Đình Hòa nói:“Không có ta cho phép thì Xung Hư tôn giả tuyệt đối sẽ không cho nàng tham gia.”
Nàng rất ít khi thích thứ gì đó, nên một khi thích thì hắn luôn cố gắng thỏa mãn nàng, nhưng chuyện này tuyệt đối không chấp nhận. Thấy a Đào có vẻ hứng thú, Đình Hòa mới phản ứng lại, thấy mình hơi nóng nảy, có lẽ vì lời nói hôm qua của nàng, cộng thêm vừa nãy thấy nàng đứng cùng Ngọc Quản nên cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng.
Im lặng một lát, Đình Hòa dịu dàng nói,“Nếu nàng thích, sang năm có thể tham gia.”
Bên nặng bên nhẹ hắn vẫn rõ ràng.
Thượng tiên không đồng ý, a Đào cũng không thể nói gì hơn. Đình Hòa nhìn nàng nói:“Cũng một tháng rồi nàng chưa đi Cửu Nguyên sơn, tối nay đi với ta về ăn bữa cơm.”
Về Cửu Nguyên sơn, lại phải gặp Thanh Loan phu nhân…… A Đào không thích:“Ta không muốn đi.”
Đình Hòa nói:“Chỉ tối hôm nay thôi, ăn bữa cơm rồi về.”
A Đào liền đáp:“Ngài đi một mình đi.”
Đình Hòa sửng sốt, cũng không nói nữa.
Tan học đưa a Đào về Cửu Trọng Thiên, thấy A Đào im lặng vào thư phòng làm bài tập, hắn liền chuẩn bị bữa tối cho nàng, sau đó đi Cửu Nguyên sơn.
Thanh Loan phu nhân mặc dù không thích A Đào, nhưng nghĩ đến trong bụng A Đào đang có tôn nhi bảo bối của bà nên nhẫn nhịn. Hôm nay hai người họ về ăn tối, bà cố ý bảo phòng bếp làm những món Đình Hòa thích ăn, còn cả canh bồi bổ cho A Đào. Đến khi nhìn thấy một mình Đình Hòa, mặt Thanh Loan phu nhân liền xụ xuống.
Trầm mặc hồi lâu, đến khi ăn tối cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Đúng là xuất thân từ Di sơn, không có giáo dưỡng, không biết tôn trọng trưởng bối chút nào!”
Đình Hòa đành phải giải thích:“A Đào hôm nay bận học, mấy ngày nữa Đình Hòa sẽ dẫn nàng đến.”
Việc học bận rộn tới mức không có thới gian ăn một bữa cơm à? Thanh Loan phu nhân làm sao không biết tính tình Đào yêu kia chứ, rõ ràng không muốn gặp bà. Không gặp thì thôi, bà cũng không thích nàng ta!
Thế là yên lặng ăn xong bữa tối.
Tức thì tức, nhưng nghĩ đến trong bụng Đào kia có tôn nhi Cửu Nguyên sơn bọn họ, Thanh Loan phu nhân vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Theo lý thuyết thì thời gian mang thai của Đào yêu chừng ba bốn tháng, cũng sắp đến ngày sinh.
Đình Hòa nói:“Thân thể a Đào vẫn khỏe mạnh bình thường, mấy ngày nữa thôi có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ.”
Dã đào Di sơn chỉ có điểm ấy là tốt, cơ thể khỏe mạnh chứ không yếu ớt như nữ tiên thiên giới. Thanh Loan phu nhân “Ừ” một tiếng, nói:“Mặc dù vậy nhưng vẫn phải chú ý, mai dẫn Đào kia đi Bồ Đề điện cho Phù Trúc bắt mạch xem, rồi sai người nói cho mẫu thân để ta yên tâm một chút.”
Đúng là nên đi khám.
Đình Hòa gật đầu:“Đình Hòa biết rồi.”
Sắc mặt Thanh Loan phu nhân tốt hơn một chút, nghĩ đến đứa nhỏ nếu sinh ra thì phải có danh phận, lúc đó Đào kia nghiễm nhiên trở thành người của Cửu Nguyên sơn bọn họ. Thanh Loan phu nhân không thích nàng, ban đầu còn lo lắng đứa nhỏ trong bụng Đào kia không phải của Đình Hòa, nhưng tiếp xúc vài lần thấy mặc dù Đào này không có giáo dưỡng nhưng cũng là người thẳng tính, nếu ngay cả Đình Hòa đều nói phải, thì đứa nhỏ này đúng là của hắn.
Chưa lập gia đình đã có thai không phải chuyện vẻ vang gì, chờ đứa nhỏ sinh ra đương nhiên phải bổ sung hôn lễ. Còn Đào kia, sau này ở tại Cửu Trọng Thiên cùng Đình Hòa là được.
Thanh Loan phu nhân liền nói chuyện hôn lễ với Đình Hòa, A Đào mặc dù không cha không mẹ, nhưng nhà mẹ đẻ cũng cần có vài người, lúc đó phải đến Di sơn mời họ, còn thiệp cưới cũng phải chuẩn bị trước, mọi chuyện phải nghĩ sớm kẻo tránh nước đến chân mới nhảy thì tốt hơn.
Đình Hòa hơi nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Chuyện này để bữa sau bàn bạc.”
Cái gì mà để bữa sau chứ ? Đứa nhỏ cũng sắp sinh rồi. Thanh Loan phu nhân tức giận nói:“Hay là con không muốn cưới Đào kia?”
Đương nhiên không phải. Đình Hòa cũng không tiện nói thật với Thanh Loan phu nhân, đành nói:“Con phải nói với A Đào trước, làn sau đến sẽ bàn bạc với mẫu thân. »
Như vậy, Thanh Loan phu nhân mới không hỏi nữa.
Sau lại nói với Đình Hòa:“Mẫu thân đúng là không thích Đào kia, nhưng chuyện đã tới nước này mẫu thân không cản được, con muốn chung sống với nó thì cứ làm theo ý con đi, nhớ sau này phải sống thật tốt. Con chiều chuộng nó, mẫu thân không quản được, nhưng con phải nhớ con là nam nhân, là người chủ gia đình, nhất định không thể làm mất tôn nghiêm được.”
Đình Hòa nói:“…… Vâng.”
Lúc về tới nhà A Đào đã ngủ. Đình Hòa cẩn thận lên giường, thấy A Đào tỉnh lại mới nhẹ nhàng ôm nàng nói: “Mai ta đưa nàng đi Bồ Đề điện, ta sẽ gọi nàng dậy sớm.”
A Đào đã từng đến Bồ Đề điện, biết Phù Trúc tiên quân là thần y, đến đó làm gì không cần nói nàng cũng hiểu.
A Đào mơ mơ màng màng ừ một tiếng, tiếp tục ngủ.
Đình Hòa nhìn nàng say ngủ, trong lòng chất chứa tâm sự. Không biết qua bao lâu mới nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau dậy sớm làm đồ ăn sáng, rồi mới gọi nàng dậy.
Ăn sáng xong đi Bồ Đề điện.
A Đào đi nhà xí một chuyến, rồi theo thượng tiên ra ngoài.
Lúc trước không biết A Đào chính là Đình Hòa phu nhân, thái độ của Phù Trúc với A Đào không được tốt, nay biết nàng là phu nhân của Đình Hòa danh chính ngôn thuận, hắn đương nhiên không dám chậm trễ, đón hai phu thê bọn họ vào, bảo a Đào ngồi xuống bắt mạch.
Nhón tay chạm vào cổ tay a Đào, thầm nghĩ Đào này khí sắc vô cùng tốt, chắc không có gì quan trọng.
Chờ bắt mạch xong, sắc mặt Phù Trúc thoáng thay đổi: “Này…”
Đình Hòa vội hỏi:“Sao vậy?”
A Đào cũng nhìn Phù Trúc.
Phù Trúc há miệng, nói với Đình Hòa:“Không thấy mạch của thai nhi, cái này, đứa nhỏ đã sinh rồi…”
A Đào mang thai bụng không nổi rõ, mà Đào tộc kết hợp với Phượng tộc cũng không biết sinh ra hài tử thế nào, còn lại mọi thứ đều bình thường. Nhưng Đình Hòa ngày ngày chăm sóc nàng kỹ càng, nàng sinh con khi nào sao hắn không biết?
Phù Trúc cẩn thận bắt mạch lần nữa, nói: “Đúng là mới sinh không lâu.”
Vậy… nghĩa là đã sinh rồi? Đình Hòa nhìn về phía A Đào, A Đào mặc dù tu vi tốt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên sinh nở, không có kinh nghiệm gì hết. Đình Hòa cố gắng bình phục cảm giác khẩn trương, cúi đầu hỏi nàng:“Nàng cẩn thận nhớ lại xem, sinh đứa nhỏ ở đâu?”
A Đào nghĩ nghĩ, chợt nhớ đến một chuyện, thì thầm nói: “Có phải là…”
Đình Hòa lập tức căng thẳng: “Có phải cái gì?”
A Đào chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía thượng tiên.
“Có lẽ…… Ở nhà xí?”
Đình Hòa sững sờ một lát, mới nhớ lại ban nãy trước khi đến đây a Đào có đi nhà xí, lập tức dẫn a Đào về nhà.
Thượng tiên tao nhã vô song đi thẳng đến nhà xí.
Một lát sau từ trong nhà xí lấy ra một quả trứng phượng hoàng.


Chương 49: Nuông chiều
Chuyển ngữ: Méo
Beta: Tiểu Sên
*Welcome bạn Méo nhảy hố Mật ngọt hương đào *
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Đúng là trứng phượng hoàng, may mà không bị làm sao.
Đình Hòa lau chùi kỹ càng rồi mới mang quả trứng vào nhà. Có quý tử là chuyện tốt, nhưng mà chấn động lòng người, dù là thượng tiên luôn lãnh đạm thì hồi lâu vẫn chưa thể ổn định lại cảm xúc được.
Cầm quả trứng tỉ mỉ nhìn một lúc, rồi nói với A Đào: “Không có việc gì.” Cũng là để trấn an A Đào.
A Đào thật sự không phát hiện ra.
Trước kia một mình nàng ở Di sơn, cơ thể có đau ốm thế nào cũng chẳng bao giờ để ý. Trên Thiên giới tiên nữ ai ai cũng được chiều chuộng, không thể chịu đựng nổi chút xíu đau đớn, còn A Đào hay đánh nhau nên đã quen bị thương, những đau đớn ở mức độ này không là gì với nàng hết, nên mới có thể sinh trứng phượng hoàng một cách dễ dàng như vậy.
Ngắm quả trứng, A Đào lẩm bẩm nói: “Ta thật sự không biết…”
Lúc này không còn vẻ thoải mái ngang ngạnh trước kia, ngược lại có thêm vài phần phong thái của nữ nhân ngây thơ ngốc nghếch.
Đình Hòa dĩ nhiên biết nàng không phải cố ý, nàng là mẫu thân, lúc trước có thể vì đứa bé mà lĩnh hôn thư với hắn thì sao có thể vô tâm? Tóm lại trước mắt không có việc gì là tốt rồi.
Đình Hòa cất trứng cẩn thận rồi kéo A Đào ngồi xuống, nhìn sắc mặt nàng nói: “Nàng vừa mới sinh, bây giờ trước mắt cần tĩnh dưỡng, đừng đến Cửu Tiêu các nữa, ta sẽ nói với Xung Hư tôn giả.”
Nữ nhân sinh xong đều phải tĩnh dưỡng, tuy A Đào là Đào yêu, không cần phải nằm trên giường một tháng như nữ tử phàm trần, nhưng cũng không thể vừa sinh xong liền đi học ngay được.
A Đào không cảm thấy cơ thể mình có gì khó chịu cả, nói: “Ta không bị làm sao, không cần phải tĩnh dưỡng.”
Lại nhìn quả trứng trong tay cứ cảm thấy có chút lạ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Nàng luôn luôn một mình, không phụ mẫu, thế mà bây giờ lại có một hài tử huyết mạch tương liên với nàng.
A Đào cầm trứng lên, nhìn một chút, hỏi thượng tiên: “Bao giờ trứng mới nở?”
Sinh trứng phượng hoàng, thì ở trong đó tất nhiên là một con Phượng Hoàng nhỏ. Mới làm phụ thân lần đầu, vui sướng trong lòng dĩ nhiên không cần nói cũng biết, Đình Hòa kiên nhẫn giải thích: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng một hai tháng là nở.”
Một hai tháng sao, nhanh quá.
Đình Hòa cảm thấy vui mừng, nhìn vẻ mặt A Đào, lúc trước nàng cứ luôn nói tới chuyện hòa ly, nay sinh đứa nhỏ rồi, nàng đã là mẫu thân, chắc trong lòng sẽ nghĩ khác… Hắn không muốn hòa ly với nàng.
Tuy A Đào nói mình không sao nhưng hôm nay Đình Hòa không muốn để cho nàng đến Cửu Tiêu các, chỉ bảo nàng ở trong phủ, nấu canh tẩm bổ cho nàng.
Có điều một lúc sau, Thanh Loan phu nhân và Đông Cực đế quân liền chạy tới.
Thanh Loan phu nhân vội vội vàng vàng, vừa vào nhà liền hỏi Đình Hòa: “Nghe Phù Trúc nói đứa nhỏ sinh rồi, tôn nhi của ta đâu, nhanh cho tổ mẫu ta xem một chút.”
*tôn nhi: cháu
*tổ mẫu: bà nội
Thanh Loan phu nhân mong mỏi tôn nhi không biết đã mấy ngàn năm, lúc trước bởi vì A Đào có thai với Đình Hòa mới gật đầu cho nàng vào cửa, có thể thấy bà để ý Tôn nhi này bao nhiêu, hôm nay đứa nhỏ này ra đời khiến bà rất kích động.
Đình Hòa dẫn hai người vào nhà.
Đến khi Thanh Loan phu nhân trông thấy quả trứng phượng hoàng nho nhỏ kia mới cau mày nói: “Hình như…hơi nhỏ.”
Hồi trước biểu tẩu a Liên của a Đào đẻ trứng thì cũng là trứng rồng phải nâng bằng hai tay mới được, vậy mà quả trứng phượng hoàng này lại quá nhỏ, chẳng khác trứng gà chút nào, chẳng qua phía trên có những hoa văn màu sắc của trứng phượng hoàng độc nhất vô nhị. Chắc chắn là trứng phượng hoàng. Nhất thời sự nghi ngờ A Đào cũng hạ xuống, vừa sinh trứng phượng hoàng, vậy con trai bà không phải đội nón xanh rồi.
Đội nón xanh: chỉ người chồng có vợ ngoại tình
Đúng là so với trứng phượng hoàng cùng loại thì nhỏ hơn một chút.
Đình Hòa lại không cảm thấy kỳ lạ, giải thích: “Nguyên hình A Đào không lớn nên trứng phượng hoàng cũng nhỏ hơn so với bình thường thôi.”
Lời này có đạo lý.
Thanh Loan phu nhân nhớ lại nguyên hình A Đào chỉ là một quả đào bằng trái dưa hấu nhỏ, hình thể nàng như vậy thì trứng này cũng là bình thường. Lại hỏi Đình Hòa: “Không phải nói ba bốn tháng sao? Vừa mới đầy ba tháng, có phải sớm quá không? Hay hỏi Phù Trúc xem, bảo bối Tôn nhi của ta ở bên trong có tốt không?”
Đình Hòa đã sớm hỏi qua chuyện này, liền nói: “Ba tháng ra sinh là chuyện bình thường, Phù Trúc đã xem qua, đứa trẻ rất bình an.”
Vậy thì tốt rồi.
Thanh Loan phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi xem A Đào.
A Đào khí sắc tốt, mặt mày như vẽ, sóng mắt lưu chuyển, chẳng giống vừa sinh con chút nào.
Dù sao sinh con cũng có công lao, nhưng Thanh Loan phu nhân cũng biết phần nào nội tình, bà biết trước đó A Đào hồ đồ để đứa trẻ ở nhà xí, nếu không phải phát hiện kịp thời thì đứa nhỏ này… Thanh Loan phu nhân nghĩ tới liền thấy lo lắng, nàng ta quả thực không phải là một mẫu thân tốt.
Bà liền nghiêm mặt nói: “Hôm nay ngươi quá vô ý, nếu không đi bắt mạch thì chẳng phải đứa trẻ bị vứt ở đâu ngươi cũng không biết hay sao? Ngươi làm mẫu thân như thế à?”
Lúc trước A Đào cũng có chút áy náy, nàng thật sự vô tâm, đứa nhỏ ra đời bình an nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa rồi đã giải thích, giờ lại bị Thanh Loan phu nhân trách móc, sắc mặt nàng cũng không được tốt, liền nói: “Ta không cố ý.”
Nếu không phải thông cảm nàng vừa sinh đứa nhỏ thì với tính tình của Thanh loan phu nhân, nói mấy câu như vậy sao mà đủ, dù sao đó cũng là Tôn nhi bảo bối của bà, còn chưa phá vỏ đã chịu ấm ức như vậy.
Thấy thái độ A Đào như thế, Thanh Loan phu nhân không nén được tức giận, đứng dậy nói với nàng: “Không phải cố ý? Ngươi là mẫu thân, biết mình có thai thì đi đâu cũng phải cẩn thận chứ. Nói ngươi chờ sinh đứa trẻ xong rồi mới đi Cửu Tiêu các mà ngươi cố tình không nghe, ngươi cho rằng Đình Hòa chiều chuộng ngươi thì mọi chuyện đều phải nghe theo ý ngươi sao? Không có giáo dục chính là không có giáo dục, đào hoang thì làm gì có tư cách vào Cửu Nguyên sơn chúng ta!”
A Đào cũng không phải tiểu yêu mặc cho người khác nắn bóp khi dễ, lập tức muốn động thủ.
Đông Cực đế quân vội chạy tới ngăn cản Thanh Loan phu nhân, khẽ khuyên bà: “A Đào vừa mới sinh đứa nhỏ, bà nói chuyện này làm gì?”
Thanh Loan phu nhân tính tình nóng nảy, mới vừa rồi nếu A Đào nhận sai, dĩ nhiên bà sẽ thông cảm cho nàng, sẽ không nói nàng gì hết, nhưng A Đào lại muốn cứng đối cứng với bà, vậy sao bà nhịn được?
Thanh Loan phu nhân cười cười lạnh, nói: “Làm sao? Còn muốn đánh người? Tiểu đào yêu như ngươi mà đòi đánh được ta?”
Tất nhiên Đình Hòa sẽ không để cho A Đào động thủ, mẹ chồng nàng dâu luôn tồn tại mâu thuẫn, nếu động thủ thì mâu thuẫn này chẳng phải sẽ càng gay gắt hơn sao. Hắn liền ngăn A Đào lại, nhẫn nại khuyên nàng: “A Đào, không được càn quấy.”
Dĩ nhiên A Đào biết, ngày thường thượng tiên đối với nàng muốn gì được đó, nhưng nếu gặp mẫu thân Thanh Loan phu nhân thì hắn vẫn đứng về phía mẫu thân hắn. Nàng vốn là vì đứa trẻ trong bụng mới thành thân, cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với hắn, hắn thiên vị mẫu thân hắn thì cứ thiên vị đi, còn nàng cũng chẳng nhẫn nhịn.
Thượng tiên giữ chặt vai nàng, A Đào bình tĩnh lại, không ra tay với Thanh Loan phu nhân nữa… Nàng biết mình không đánh lại bà ta.
A Đào không nói gì, Thanh Loan phu nhân cũng bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh phần nào, bà nói với Đình Hòa: “Nếu đã sinh đứa nhỏ, con muốn thành thân với nó thì nên sớm cử hành hôn lễ đi. Nhưng con cũng biết tính nó rồi đó, không thích hợp làm thê tử thì làm mẫu thân như thế nào? Tôn nhi bây giờ ở trong trứng, vẫn còn rất yếu ớt, mới sinh ra đã gặp chuyện rắc rối rồi, mẫu thân không yên tâm giao cho nó. Như vậy đi, ở chỗ này con muốn chiều đào yêu kia thế nào cũng được, nhưng Tôn nhi phải về Cửu Nguyên sơn với ta, sau này ta sẽ chăm sóc nó.”
Một người mà đứa con của mình ra đời thế nào cũng mơ hồ, có thể tùy ý nhét nó vào nhà xí thì bà làm sao có thể yên tâm giao Tôn nhi bảo bối cho nàng ta chăm sóc được?
Với lại đạo đức của đào yêu bà đã được lĩnh giáo qua, đến lúc đó còn không biết dạy Tôn nhi của bà thành cái bộ dạng gì đây?
Dù sao vừa mới sinh đứa nhỏ, tuy rằng có chỗ sơ sót, nhưng quá đáng như vậy… Tính khí đào này thế nào mới vừa rồi cũng đã rõ, nàng với Thanh Loan phu nhân thủy hỏa bất dung. Yêu cầu quá đáng như vậy, đào này làm sao có thể chịu được?
Đông Cực đế quân đứng bên liền nói: “Như vậy sợ rằng không ổn lắm ?”
Đình Hòa cũng không đồng ý, A Đào hồ đồ là một chuyện nhưng chính hắn cũng có trách nhiệm. Hắn liền nói với Thanh Loan phu nhân: “Mẫu thân, đứa nhỏ này do A Đào khổ cực sinh ra, mẫu thân không thể mang nó đi.”
Thanh Loan phu nhân suy nghĩ một chút, vừa liếc nhìn A Đào được Đình Hòa che chở không nói lời nào, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Đúng là, vừa sinh đứa nhỏ…
Đắn đo chốc lát, bà nói: “Vậy cứ cách ba ngày ta lại tới đây xem, chờ đến khi Tôn nhi phá vỏ thì ta sẽ mang nó về Cửu Nguyên sơn chăm sóc. Dù sao nó muốn tu luyện ở Cửu Tiêu các thì ngày thường cũng chẳng có thời gian chăm sóc đứa nhỏ.”
Đình Hòa cũng không muốn để A Đào mẫu tử xa cách, nhưng vào thời điểm này, hiếm có khi Thanh Loan phu nhân nhượng bộ, chuyện này vẫn còn có thể thương lượng mà. Tạm thời cứ giữ đứa trẻ ở bên cạnh mấy tháng, sau đó thì bàn bạc sau.
Vả lại Thanh Loan phu nhân còn là bề trên.
Chờ đến khi bà bớt giận là được.
Đình Hòa nhẹ cầm tay A Đào trấn an nàng, nói với Thanh Loan phu nhân: “Được ạ.”
Lúc này Thanh Loan phu nhân mới gật đầu, thấy vừa lòng một chút.
A Đào nãy giờ im lặng lại nói một câu: “Không cần…”
” A Đào.” Đình Hòa khẽ gọi nàng một tiếng.
Thanh Loan phu nhân cũng nhìn về phía nàng, liền thấy A Đào thản nhiên nói: “Nếu bà muốn mang trứng đi thì mang luôn đi, dù sao ta cũng cảm thấy phiền phức…” Nàng rút tay ra khỏi tay Đình Hòa, không quay đầu lại đi về phía hậu viện.
Thanh Loan phu nhân nhất thời không nói gì nhưng trong lòng tức giận vô cùng, đào này khiến bà cảm thấy mất hết mặt mũi, thử hỏi trên thiên giới này làm gì có con dâu nào đối xử với mẹ chồng như vậy? Bà nói với Đình Hòa: “Con nhìn lại mình đi, chiều nó thành cái dạng gì rồi? Nó cứ tưởng bước chân vào Cửu Nguyên sơn thì chúng ta phải cung kính nó như tổ tông à. Thật là quá…”
“…Mẫu thân.”
Đình Hòa ngắt lời bà, giọng nói cũng lạnh hơn ngày thường.
Thanh Loan phu nhân sửng sốt nhìn hắn, liền nghe Đình Hòa nói: “Mẫu thân xin đừng nói vậy. A Đào không dịu dàng hiền lành bằng những tiên nữ khác trên thiên giới, nhưng đây cũng không phải là lỗi của nàng, có một số việc không có ai dạy nàng nên nàng thực sự không biết. Hôm nay A Đào sơ ý, nhưng nàng ấy đã nói với con là nàng chỉ vô ý. Hôm nay nàng mới sinh đứa nhỏ, nếu mẫu thân có nhiều bất mãn đi chăng nữa thì cũng nên thông cảm một chút.”
Dừng một lát, hắn nói tiếp: “… Hy vọng mẫu thân cho nàng thêm chút thời gian, con sẽ dạy dỗ nàng ấy thật tốt. Nàng sẽ trở thành một thê tử tốt, sau này cũng sẽ trở thành một mẫu thân tốt.”


Chương 50: Vô tâm
Chuyển ngữ: Méo
Beta: Tiểu Sên
Đình Hòa vội vàng đi đến hậu viện, A Đào đang luyện quyền trong sân.
Thân hình nàng mảnh mai nhưng khí lực lại rất lớn, chỉ cần một quyền đã đánh gãy được cái cây trước mặt.
Đình Hòa đi tới, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không giao đứa nhỏ cho mẫu thân.” Nàng không dạy được, không phải còn có hắn sao. Đây là đứa con của bọn họ, nó phải được ở bên cạnh phụ mẫu thân sinh. Thấy A Đào không nói gì, hắn lại khẽ nói, “Vừa rồi để nàng phải chịu ấm ức, đừng tức giận, theo ta về nghỉ ngơi, nhé?”
Hôm nay nàng chịu ấm ức, nếu đổi thành người khác chỉ sợ bây giờ đã khóc ầm ĩ rồi.
A Đào ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn một lúc lâu, mới khẽ nói: “Không cần.” Nàng… thật sự không biết dạy con.
Biết nàng vẫn còn giận, Đình Hòa kiên nhẫn nói: “Sau này ta sẽ từ từ dạy nàng từng chút một, nhưng A Đào, ta không bắt nàng phải trở thành người dịu dàng hiền lành, mà ta chỉ muốn nàng hiểu được một số chuyện mà thôi, ví dụ như hôm nay, nếu nàng biết chuyện sinh con thì cũng sẽ không xảy ra việc như vậy.”
Hắn chỉ muốn dạy cho nàng những chuyện bình thường trong cuộc sống, cũng không muốn nàng phải thay đổi gì. Nếu thật sự muốn biến nàng trở thành kiểu nữ tử mẫu thân thích thì lúc trước hắn đã không chậm trễ chuyện thành thân như thế.
A Đào không nói gì, khi trở về nhà thì Thanh Loan phu nhân đã về, còn Đông Cực đế quân vẫn ở đây. Ông thấy A Đào và Đình Hòa đi vào liền nói với A Đào: “Tính tình mẫu thân con không tốt, mấy vạn năm qua không có ai dám đối nghịch với bà ấy, con là người đầu tiên. Hôm nay để con phải chịu ấm ức, ta thay bà ấy xin lỗi con.”
Thanh Loan phu nhân là quý nữ Phượng tộc, thân phận tôn quý, sau đó gả cho Đông Cực đế quân, có con trai là thượng tiên, cháu trai là thượng thần Cửu Trọng Thiên, đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng. Hôm nay cho dù bà ấy biết mình không đúng , cũng không thể hạ mình nhận sai.
Tất nhiên A Đào có chỗ sơ sẩy, nhưng nàng cũng đã khổ cực sinh hài tử.
Trước khi trở về Đông Cực đế quân âm thầm dặn dò Đình Hòa: “Chăm sóc A Đào thật tốt, mẫu thân con ta sẽ lo.”
Đình Hòa gật đầu, nhìn Đông Cực đế quân rời đi.
Lúc trở về nhà, thấy A Đào ngồi bên cửa sổ, tay cầm quả trứng phượng hoàng mới vừa sinh. Hắn biết vừa rồi A Đào nói vậy chỉ vì tức mà thôi, nàng bạc tình như vậy, đối với đứa nhỏ này đã quan tâm lắm rồi. Không có mẫu thân nào để ý đến hài tử của chính mình.
A Đào nghỉ ngơi ba ngày, Đình Hòa muốn nàng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nhưng xưa nay nàng là người không ở lâu một chỗ được, nên hắn cũng tùy theo ý nàng.
Lúc trở về Cửu Tiêu các, thời gian báo danh tham gia thi đấu thể thao đã hết hạn, Xung Hư tôn giả không nói gì, chỉ nói với nàng: “Chuyện này thượng tiên đã nói qua với ta, trò còn chưa khỏe nên nghỉ ngơi cho tốt.” Xung Hư tôn giả không phải không bất cận nhân tình, ấn tượng với A Đào tốt hơn nhiều so với lần gặp đầu tiên, cảm thấy nàng có thể tu luyện ổn định, thường ngày ít đánh nhau đã không tệ.
* bất cận nhân tình: không hợp với đạo làm người; không hợp tình người; không hợp lẽ; không hợp tình hợp lý.
Lúc ăn trưa với mấy người Thược Dược thì nghe nàng nói chuyện về Ngọc Quản.
Thược Dược tiếc nuối nói: “Đông Hải Ly Chu Thần Quân vừa ý tư chất Ngọc Quản, có ý đưa hắn tới Đông Hải tu hành…”
Ly Chu Thần Quân chính là quý tộc Đông Hải, thường hay tới Cửu Tiêu các, cách một thời gian sẽ chọn mấy đệ tử ở Cửu Tiêu các mang tới Đông Hải tu hành. Ra biển học sâu thêm cũng là một trong những phương pháp mà Cửu Tiêu các bồi dưỡng nhân tài, đến khi trở về lại tiếp tục tu hành ở Cửu Tiêu các, hơn nữa đã được đích thân Ly Chu Thần Quân chỉ dạy, tu vi chắc chắn sẽ cao hơn.
Bình thường đều là Cửu Tiêu các đề cử người, nhưng năm nay lại Ly Chu Thần Quân tự mình chọn lựa, không quan tâm đến xuất thân hay tu vi, chỉ cần thiên phú.
Mà Ly Chu Thần Quân liền chọn được tiểu cúc yêu Ngọc Quản đến từ Di sơn.
Đệ tử Di sơn khó khăn lắm mới được chọn, tất nhiên đây là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng Ngọc Quản lại từ chối.
Hắn nghe Thược Dược nói, nhìn sang A Đào lẩm bẩm: “Phải đi mất một năm rưỡi…”
Thược Dược lại nói: “Một năm rưỡi thôi, rất nhanh mà, đến lúc đó trở lại huynh đã không còn là tiểu yêu Di sơn nữa rồi.”
“Nhưng mà…” Ngọc Quản cắn cắn môi, vẫn không muốn đi.
Hi Quỳ hâm mộ lắm, cảm thấy Ngọc Quản thật sự lãng phí cơ hội, bèn chau mày nói: “Không đi thì thôi, phiền muốn chết, Thần Quân sao không tìm những đệ tử khác chứ, đệ tử ưu tú ở Cửu Tiêu các có khối người, ngươi không đi, chẳng lẽ người ta còn phải cầu xin ngươi đi hay sao.”
Thược Dược chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.
Lan Hoa cũng nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi, Ly Chu Thần Quân là người mà không phải ai cũng để ý tới đâu, nhìn trúng ngươi tất nhiên có lý do của ngài ấy.”
Ngọc Quản không nói gì.
Đến khi những người khác rời đi, hắn mới nhẹ nhàng đi tới bên cạnh A Đào: “A Đào cô nương, ta, ta có thể … Ta có thể nói chuyện với nàng một lúc không?”
Ngày xưa A Đào không biết Ngọc Quản nên không nói chuyện nhiều với hắn, giờ coi hắn như bằng hữu liền theo hắn đi ra ngoài. Ngọc Quản khẽ hỏi: “A Đào cô nương cảm thấy, ta phải … có nên đi cùng Thần Quân đến Đông Hải sao?” Hắn dè dặt nhìn A Đào.
A Đào không hiểu rõ chuyện này, vừa rồi nghe Thược Dược và Lan Hoa nói mới rõ ràng. Ra biển học thêm là điều ao ước của đệ tử thiên giới, đệ tử từ Di sơn đến lại càng không cần phải nói. Nàng gật đầu: “Vì sao ngươi không muốn đi?”
Đến cả A Đào cô nương cũng nghĩ như vậy… Ngọc Quản ngẩn người, nguyên nhân không muốn đi cũng chỉ có một, nhưng hắn không nói với A Đào cô nương, dù sao nàng đã thành thân rồi. Hắn do dự một lúc, gương mặt anh tuấn trắng nõn giờ phút này đỏ ửng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nếu… Nếu ta đi, A Đào cô nương có, có khi nào quên ta không?”
Một năm rưỡi, với yêu quái mà nói thì không tính là gì, nhưng vừa nghĩ tới lâu như vậy không thấy nàng hắn lại cảm thấy quá lâu.
Tất nhiên A Đào không biết suy nghĩ của Ngọc Quản, nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Một năm rưỡi thôi mà.”
Trí nhớ của nàng cũng sẽ không kém như vậy.
Vốn không định đi nhưng khi nghe A Đào nói như vậy, trong lòng Ngọc Quản lại có suy nghĩ khác. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt nàng, thật ra hắn cao hơn nàng nhưng không biết vì sao mỗi khi đứng trước mặt nàng hắn luôn có cảm giác mình phải ngửa mặt lên nhìn nàng.
Đúng vậy, một năm rưỡi thôi mà, nàng sẽ không quên mình.
Hắn là một nam tử, thân là nam tử, nên cố gắng khiến mình trở nên ưu tú, như vậy, A Đào cô nương chắc sẽ nhìn hắn nhiều hơn.
Ngọc Quản cười cười, gật đầu thật mạnh nói “Ừ”.
Rồi sau đó liền nói: “Ta biết rồi, hôm nay ta sẽ đi tìm Thần Quân.” Sau đó lại ngẩng đầu, gãi đầu một cái, cười ngốc nói, “Nếu A Đào cô nương có thể đi cùng ta thì tốt, nàng thông minh như vậy, chắc chắn Thần Quân sẽ rất thích nàng.”
.
Sau khi tan học Đình Hòa đón nàng về, hắn nói: “Mặc dù đã hết hạn báo danh thi đấu thể thao nhưng nếu nàng muốn tham gia thì ta sẽ nói với Xung Hư tôn giả.” Khi đó vì nàng đang có thai nên hắn mới không cho nàng đi, nhưng bây giờ đứa trẻ đã ra đời, sức khỏe nàng cũng đã tốt hơn. Lúc trước xảy ra nhiều chuyện không vui nên hắn muốn phân tán sự chú ý của nàng, khó có khi nàng cảm thấy hứng thú với một chuyện.
A Đào lắc đầu.
Nàng không muốn đi, vậy theo ý nàng. Đình Hòa đưa nàng về, vào bếp nấu cho nàng những món ăn mặn mà nàng thích.
Bốn món ăn một món canh, đồ ăn phong phú ngon miệng.
A Đào nằm bò ra bàn, tỉ mỉ nhìn quả trứng phượng hoàng xinh xắn. Quả trứng không giống với lúc rơi xuống, bây giờ có chút linh tính, lăn qua lăn lại trên bàn, sau đó chủ động lăn vào trong ngực A Đào, giống như còn chưa ra đời đã biết đây là mẫu thân, vô cùng thân mật.
A Đào cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Đình Hòa nhìn một lúc, mỉm cười, gọi nàng tới dùng bữa.
Thượng tiên săn sóc A Đào cẩn thận, múc một chén canh đưa cho nàng: “Hơi nóng, uống chậm một chút.”
A Đào nhận lấy, cũng cầm đũa lên, gắp rau cải cho hắn.
Đình Hòa nhìn nàng mỉm cười. Ai nói nàng không hiểu chuyện, chẳng qua có lúc nàng không nói mà thôi, giờ không phải biết làm như hắn sao?
Bữa tối hài hòa ấm áp, sau khi ăn xong Đình Hòa muốn đưa A Đào đi dạo phố, nhưng A Đào không như những cô nương khác thích mua đồ, nàng lười biếng, còn chưa rửa mặt đã gục ở trên giường. Trên người nàng vẫn là bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng vừa nằm xuống thì dáng người lung linh liền hiện ra. Cứ tưởng chuyện sinh con không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng giờ thấy ngực nàng lớn hơn mới biết ít ra vẫn còn có chút thay đổi.
Đình Hòa gọi nàng dậy rửa mặt.
A Đào bất động, hắn liền đi tới ôm nàng.
Lúc hai tay hắn mới vừa khoác lên vai nàng, A Đào liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trong suốt nhưng lại vô cùng quyến rũ. Đình Hòa ngừng một lát, khẽ nói: “Dậy nào.”
A Đào nhìn hắn chằm chằm, mãi mà không nói gì, sau đó nàng mới giơ tay lên vòng quanh cổ thượng tiên, kéo hắn đến trước mặt, rồi trở người nằm trên người hắn.
Đã mấy ngày không thân mật, Đình Hòa hơi ngớ ra, sau đó hắn nắm cổ tay nàng, một tay khác đặt sau gáy nàng, áp sát mặt nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi hôn lên môi nàng.
Thượng tiên thường ngày nhã nhặn nhưng khi ở trên giường lại như hai người khác nhau, vô cùng dũng mãnh.
Đào nguyên róc rách, chày ngọc đâm mạnh
Thoáng chốc nước đào chảy không ngừng, tí tách tí tách
Một đêm chiến đấu hăng say, Đình Hòa cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn đã quen dậy sớm làm đồ ăn sáng cho A Đào, nên ngày hôm sau vẫn tỉnh lại theo thói quen.
Nhưng vừa mở mắt ra hắn đã thấy A Đào ngồi trên ghế trước cửa sổ.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng.
Nàng xõa tóc, trên người mặc bộ tẩm y của hắn, tẩm y rộng thùng thình bao bọc dáng người nàng nhưng vẫn lộ ra đường cong. Đôi chân ngọc trắng trơn tùy ý rủ xuống, bắp chân rất nhỏ, trong đó tất nhiên không mặc gì.
A Đào thích ngủ, ngày thường đều là hắn gọi nàng dậy. Nàng mơ mơ màng màng, giơ tay mà vẫn nhắm hai mắt tùy ý hắn mặc quần áo cho.
Thế mà sáng nay lại dậy sớm như vậy.
Đêm qua nàng vô cùng nhiệt tình, hắn cũng bị nàng cuốn hút, về sau nàng mệt mỏi không chịu nổi thế nhưng hắn càng làm càng hăng, dứt không được.
Đình Hòa vén chăn, đứng dậy mặc áo ngoài, đi tới trước mặt A Đào, khoác tay lên vai nàng: “ Nàng dậy lúc nào? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
A Đào quay đầu, mở miệng nói với hắn: “Thượng tiên với ta đi lĩnh hòa ly thư đi.”
Đình Hòa nói: “Nàng vẫn còn giận chuyện lần trước sao?”
A Đào lắc đầu, nàng cũng không tức giận gì, nàng đứng dậy, đứng trước mặt thượng tiên, nghiêm túc nói: “Bây giờ đứa trẻ đã ra đời, thượng tiên cũng nên tuân thủ hứa hẹn trước kia, hòa ly với ta.”
* hòa ly: ly hôn.
Rõ ràng tối qua nàng vẫn thân mật với hắn như vậy… Đình Hòa hơi chau mày, nói: “A Đào, đừng tùy hứng.”
A Đào liền nói: “Thượng tiên biết rõ tính ta như vậy, quyết định hòa ly ta đã suy nghĩ kỹ. Lúc đầu ta chỉ coi ngài là một đoạn sương sớm tình duyên, sinh con cũng không phải chủ ý của ta, nay ngài mang ta rời khỏi Di sơn, ta sinh đứa trẻ ra theo ý nguyện của ngài, chuyện này ngài cũng nên hiểu rõ.”
Đình Hòa vội vàng nói:” Nàng biết, ta không coi chuyện này là giao dịch, lúc trước ta…”
“Nhưng ta lại nghĩ vậy.” A Đào lập tức nói.
Đình Hòa nhất thời không nói gì, trong phòng ngủ hồi lâu cũng không có động tĩnh, hắn nhìn A Đào, thê tử của hắn. Qua một lúc lâu, Đình Hòa mới nói: “Nàng… quyết định thật sao?”
A Đào gật đầu.
.
Đình Hòa cũng không phải người dây dưa, tu dưỡng tốt đẹp nói cho hắn, A Đào không đùa giỡn mà thật sự muốn hòa ly với hắn, hắn không thể mặt dày mày dạn được.
… giờ nghĩ lại, nàng đúng là không muốn chung sống cùng hắn.
Hắn như thường ngày làm đồ ăn sáng cho A Đào, đều là món mà A Đào thích. Ăn xong đưa nàng đến Tư Duyên cục, lĩnh hòa ly thư.
Tư Duyên Tiên quân thấy Đình Hòa thượng tiên tới đây liền hoan nghênh nhiệt tình. Hắn nhìn đôi phu thê mới cưới, hỏi: “Không biết thượng tiên và phu nhân tới đây có việc gì quan trọng?”
Đình Hòa liền nói rõ mục đích đến.
Tư Duyên tiên quân là tiên quân quản lí nhân duyên, nghĩ mình nên khuyên giải. Nhân phẩm thượng tiên như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, trai tài gái sắc, đẹp đôi như thế, nếu hòa ly thì quá đáng tiếc. Hắn hỏi: “Đang tốt đẹp vì sao phải hòa ly?”
Luôn phải có một nguyên nhân.
A Đào liền nói: “Tính cách không hợp.”
Cái cớ này Tư Duyên tiên quân sớm đã nghe tới mấy vạn lần, bất quá thấy hai người kiên quyết như thế đành phải thụ lý.
A Đào ngồi im, Đình Hòa không nhịn được quay đầu nhìn nàng, thấy nàng im lặng không do dự chút nào. Nhất thời Đình Hòa cũng không nói gì nữa, nhìn Tư Duyên tiên quân viết hòa ly thư.
Lĩnh hòa ly thư nhanh hơn lĩnh hôn thư nhiều, đợi viết xong, chỉ cần hai người ký tên là coi như đã xóa bỏ hoàn toàn quan hệ phu thê.
Cùng A Đào đến hậu viện Tư Duyên cục, đào cây liền cành lúc trước trồng.
Chỉ mới qua một hai tháng nhưng cây liền cành đã vô cùng tươi tốt, hoa nở vàng rực khắp cành…Bây giờ đào lên cũng thấy tiếc.
Giống như lúc trước, Đình Hòa không để cho A Đào làm, tự hắn đi tới đào cây lên, phút chốc cây đã đổ ầm ầm.
Sau đó ra phía trước, lĩnh hòa ly thư từ chỗ Tư Duyên tiên quân.
Giống như hôn thư, tổng cộng có hai tờ.
Ra khỏi Tư Duyên cục, Đình Hòa khẽ nói: “Trước mắt nàng vẫn còn tu hành ở Cửu Tiêu các nên toàn bộ nhà ở Cửu Trọng thiên ta đều cho nàng. Chìa khóa nhà ta để ở phòng ngủ, bên trong là tiền ta tích góp mấy ngàn năm nay.”
Hắn vẫn luôn không muốn nàng chịu khổ.
A Đào lắc đầu, trả lời: “Không cần, ta không cần.” Nàng không cần bạc của hắn.
Dù nàng không cần thì hắn cũng để cho nàng. Đình Hòa cầm hòa ly thư trong tay, nhìn một chút, nói: “Nàng luôn vứt đồ đạc bừa bãi, cái này để ta sẽ giữ cho.”
Trong khoảng thời gian ở chung, thượng tiên đều an bài mọi chuyện cho nàng. A Đào theo thói quen gật gật đầu ” Ừ” một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn thượng tiên.
Đình Hòa cũng sững sờ, lẳng lặng nhìn nàng.
Rồi sau đó hắn đưa một tờ cho nàng: “Ta quên mất. Nàng cầm đi.”
A Đào giơ tay cầm lấy hòa ly thư.
.
Hôm sau Đình Hòa đến lớp A Đào lại thấy vị trí nàng trống không. Tuy đã hòa ly nhưng trong lòng hắn luôn nhớ tới nàng, lập tức đi hỏi Xung Hư tôn giả.
Xung Hư tôn giả hơi kinh ngạc, nói: “Sáng nay A Đào theo Ly Chu Thần Quân đến Đông Hải rồi, chẳng lẽ thượng tiên không biết sao?”


Chương 51: Nghiêm túc
Chuyển ngữ: Méo
Biên tập: Tiểu Sên
Hôm ấy A Đào được Ly Chu Thần Quân nhìn trúng, nàng liền theo ngài ấy đến Đông Hải, đi cùng nàng còn có Ngọc Quản. Đáng lẽ phải ở Đông Hải tu hành một năm nhưng A Đào có thiên phú cao, đến tháng thứ năm thì Ly Chu Thần Quân nói với nàng: “Ta không còn gì để dạy trò nữa.” Rồi phất phất tay nói : “Trò trở về đi.”
Ngài còn dứt khoát đóng gói cả Ngọc Quản để bọn họ cùng nhau trở về Cửu Tiêu các.
Mới đầu khi tới Đông Hải, Ly Chu Thần Quân còn phải kéo theo bọn họ nhưng đến nay khi trở về, bọn họ đã có thể tự cưỡi mây.
Đứng trên mây, Ngọc Quản nhìn A Đào, tươi cười nói: “Mới rời đi hơn năm tháng mà ta cảm thấy như đã rất lâu rồi, ta thấy hơi nhớ bọn Thược Dược.” Vóc dáng và tu vi của loài yêu có mối quan hệ mật thiết. Lúc trước pháp thuật của Ngọc Quản còn kém, trông hắn còn gầy yếu nữa, vì vậy mà Ly Chu Thần Quân mới cảm thấy hắn có tố chất có thể khai quật được. Nhưng với A Đào thì khác, ngài vừa ý thiên phú của nàng. Dù sao không có người thầy nào không thích đệ tử thông minh. Giờ Ngọc Quản mặc y phục Đông Hải, tay áo dài rộng, mi thanh mục tú, dáng người không gầy yếu như trước nữa, vì hay gặp A Đào nên nói chuyện với nàng cũng lưu loát hơn xưa.
*mi thanh mục tú: chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
Dù vậy nhưng hắn vẫn thấy hồi hộp.
Hắn nhìn A Đào, nàng vốn là một nữ tử xinh đẹp quyến rũ, bây giờ lại như một viên ngọc sáng đã được mài giũa tỉ mỉ, lung linh đẹp vô cùng.
A Đào không thích nói chuyện, nửa năm nay nàng luôn chăm chỉ luyện tập pháp thuật. Đi đến nơi khác học tập nghe thì dễ nhưng ở đây chỉ có một người hướng dẫn, lại nghiêm khắc hơn ở Cửu Tiêu các rất nhiều, chẳng những có giờ học thực hành nâng cao pháp thuật mà còn có cả giờ lý thuyết, tất cả đều phải học không được bỏ sót bất cứ cái gì. Lý thuyết của A Đào cực kỳ kém. Trong hai tháng đầu, dù Ly Chu Thần Quân vừa ý A Đào bao nhiêu thì ngày nào ngài cũng phê bình nàng, bên cạnh đó cũng nghiêm khắc dạy bảo nàng, ngài còn nói: “Chính vì không có ai dạy trò nên trò mới thành như này. Nếu không có người nghiêm khắc với trò thì trò không thể thành tài được.”
Quả thật, Ly Chu Thần Quân nói được làm được. Ngài nghiêm khắc với A Đào trong mọi việc. Ngài bổ túc cho A Đào tất cả những phần lý thuyết mà nàng còn thiếu.
Nhìn khung cảnh rộng lớn phía dưới, A Đào khẽ nói, “Ừ”.
Chạng vạng tối hôm sau, hai người về đến Cửu Tiêu các.
Tuy Xung Hư tôn giả nghiêm khắc với đệ tử nhưng đối với đệ tử ưu tú thì vẫn luôn tán thưởng. Bây giờ hai đệ tử xuất sắc đã trở về, hắn khách khí nói: “Ly Chu Thần Quân đã nói với ta rồi, hai trò rất xuất sắc, trở về trước thời hạn là niềm vinh dự của Cửu Tiêu các chúng ta. Thủ tục nhập học ta sẽ thay các trò hoàn thành, ngày mai bắt đầu đi học.”
Rồi hắn bố trí chỗ ở cho bọn họ.
Xung Hư tôn giả nói với Ngọc Quản: “Nơi trò ở ngày trước vẫn còn trống, trò về đó ở đi.”
Ngọc Quản gật đầu.
Hắn lật xem hồ sơ của A Đào thấy nàng không giống với mấy tiểu yêu ở Di sơn, trước đây ở ngoại trú nên nói: “Lúc trước trò học ngoại trú nên giờ ta bố trí chỗ ở cho trò nhé?”
A Đào gật đầu: “Làm phiền tôn giả.”
Cửu Tiêu các có nhiều nhân tài, Xung Hư tôn giả đã gặp qua vô số đệ tử, rất khó có đệ tử nào khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhưng với A Đào thì ngược lại. Tuy A Đào vẫn lạnh lùng nhưng nàng đã lễ phép hơn trước rất nhiều.
Xung Hư tôn giả nói: “Được rồi, có điều giờ chưa có đệ tử mới nhập học nên chắc trò phải ở một mình một phòng.”
Ở Cửu Tiêu các đều là bốn người một phòng, tu luyện ở đây một thời gian, nếu thể hiện xuất sắc sẽ được bố trí một mình ở đảo tiên.
A Đào nhập học chỉ hơn nửa năm dĩ nhiên không có đủ tư cách ở đảo tiên rồi.
.
A Đào vừa đi ra thì gặp đám người Thược Dược.
Thược Dược chạy lên đầu tiên ôm A Đào, nàng ở Cửu Tiêu các đã lâu, tính tình cũng hoạt bát hơn trước rất nhiều. Thược Dược nói :”Cuối cùng nàng đã về! Ta cứ tưởng phải chờ thêm nửa năm nữa.”
Lúc trước nói phải đi một năm.
A Đào không đa sầu đa cảm giống Thược Dược, đối với chuyện chia tay gặp lại này cũng không có nhiều cảm xúc. Nhưng đây vốn là một chuyện tốt nên tất cả mọi người liền đến Minh Nguyệt Lâu ăn tối.
Thược Dược vừa đi vừa nói chuyện với A Đào.
Dĩ nhiên đều là những chuyện xảy ra ở Cửu Tiêu các trong nửa năm nay. Ví dụ như Hi Quỳ và Cừ Chúc âm thầm hẹn hò. Sau khi Hi Quỳ quen Cừ Chúc thì không thèm đi với bọn họ nữa, đã rất lâu không ăn cơm với nhau rồi. Mấy tháng nay, lúc đầu vẫn còn sáu người, thế mà giờ chỉ còn Lan Hoa, Dạ Đàm và Thược Dược.
Lan Hoa trước sau đều thể hiện xuất sắc, đáng mừng là Dạ Đàm cũng quyết tâm vươn lên, chẳng mấy chốc đã vượt qua Lan Hoa.
Còn Thược Dược mặc dù chăm chỉ nhưng không có thiên phú, chỉ quanh quẩn ở mức trung bình mà thôi.
Lúc đi ra ngoài Cửu Tiêu các chợt thấy một bé trai mập mạp đeo túi sách cứ quanh quẩn trước cổng trường, quần áo đẹp đẽ quý giá, cơ thể bằng đứa trẻ 4 tuổi dưới phàm trần. Thược Dược thấy đứa trẻ đứng lẻ loi liền đi tới, cúi người xuống hỏi: ” Tại sao con đứng đây? Phụ mẫu con đâu?”
Phụ thân, mẫu thân à.
Đứa nhỏ môi hồng răng trắng trông đáng yêu vô cùng, còn nhỏ nhưng đã nói năng rất lưu loát, trả lời Thược Dược: “Phụ thân con ở bên trong.”
Đệ tử ở Cửu Tiêu các chắc chắn không ai có hài tử lớn như vậy, có lẽ đây là hài tử của vị tiên quân nào đó dạy học ở đây. Hơn nữa trang phục của đứa trẻ này là trang phục của trường mầm non thuộc Cửu Tiêu các ở ngay gần đây, có thể học ở đó đều là những đứa trẻ thông minh, sau này nhất định sẽ được cử vào Cửu Tiêu các tu luyện. Mà nhỏ như vậy đã học ở đó thì thiên phú và tu vi chắc hẳn rất xuất sắc. Nghĩ rằng đứa bé này đến tìm phụ thân, Thược Dược liền hỏi tên phụ thân bé, nhưng đứa trẻ lại lắc đầu nói, “Con không đến tìm phụ thân, con đến tìm mẫu thân.”
Đôi mắt to trong suốt nhìn mấy người trước mặt, quan sát từng người, sau đó nhìn thấy A Đào đứng sau Thược Dược, ánh mắt chợt sáng lên, chạy vù tới kéo vạt áo A Đào, ngẩng cổ nhìn nàng: “Người… Người là mẫu thân của con đúng không?”
A Đào chưa kịp nói gì, Ngọc Quản đứng bên cạnh đã nói: “A Đào cô nương không phải là mẫu thân của con đâu, con nhận lầm người rồi.”
Đứa bé không để ý tới Ngọc Quản, chỉ chăm chú nhìn A Đào, khẽ hỏi lại lần nữa: “ Người là mẫu thân của con đúng không?”
A Đào nhìn khuôn mặt bé, vừa há miệng muốn nói thì có một giọng nói trong vắt vang lên: “Tiểu biểu đệ.”
* biểu đệ: em trai con cô, dì hoặc cậu.
Đứa bé trai lớn hơn đi tới, gương mặt tuấn tú. Hắn đi tới kéo tay đứa nhỏ nói: “Sao đệ lại tới đây? Mau theo ta trở về.”
Đứa trẻ gọi một tiếng: “Thất biểu ca.”
Sau đó lưu luyến nhìn theo A Đào, nhưng vẫn bị kéo đi.
Có điều lúc về, cứ đi ba bước thì đứa bé lại quay đầu nhìn nàng một lần.
Nhìn hai đứa trẻ rời đi, Thược Dược lẩm bẩm nói: “Sao mình cứ thấy đứa nhỏ này quen mắt thế nhỉ!” Nhưng nàng không biết nó giống ai. Hoặc có lẽ nàng đã từng gặp nó ở đâu rồi.
Nhưng nhớ tới hôm nay được gặp lại A Đào, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.
.
Đào Bảo đi theo biểu ca Dung Thất trở về Tiêu Dao điện ở Cửu Trọng Thiên.
Trông thấy mẫu thân A Liên của Dung Thất, bé ngoan ngoãn chào. Chỉ mới bốn tháng tuổi nhưng Đào Bảo đã trông như đứa bé trai bốn tuổi dưới phàm trần. Đứa trẻ này được dạy dỗ vô cùng tốt, tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. A Liên rất thích bé, ngày thường phải chăm sóc một người lớn cùng chín đứa nhỏ, có thêm một đứa trẻ nữa cũng chẳng hề gì.
Đào Bảo thân với Thất biểu ca nhất.
Lúc ăn tối, Dung Thất gắp rau cho Đào bảo. Đào Bảo liền nghiêm trang nói với thất biểu ca: “Đệ không thích rau! Đệ thích ăn thịt cơ!”
Tiếng nói non nớt ngây thơ nhưng lại nghiêm túc nhấn mạnh một vấn đề rất quan trọng.
Dung Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Đào, hỏi A Liên: “Bao giờ Đình Hòa về?”
A Liên gắp thức ăn cho hắn, mỉm cười nói: “Sắp về rồi, lần trước đi công tác đệ ấy nói bảy tám ngày sẽ về. Hôm nay cũng đến thời gian ấy rồi.”
Đứa nhỏ kia đang ăn cơm nghe thấy mắt sáng lên, nhìn A Liên: “Phụ thân tới đón con ạ?”
A Liên gật đầu, bé càng vui vẻ hơn.
Nhưng lúc Đình Hòa tới thì trời đã khuya. Đứa nhỏ ham ngủ đã ngon giấc từ lâu, nằm bên cạnh chín biểu ca biểu tỷ, cánh tay nhỏ bé bụ bẫm ôm lấy bọc sách nhỏ chờ phụ thân tới đón. Đình Hòa mệt mỏi bế Đào Bào, tiện tay cầm theo bọc sách nhỏ, nói cảm ơn với biểu ca Dung Lâm.
Dung Lâm có nhiều con nên đã quen rồi, tiểu chất nhi này lễ phép ngoan ngoãn, cũng không thấy phiền gì. Có điều nhìn biểu đệ Đình Hòa bây giờ không còn ôn hòa nhã nhặn như trước, ngay cả nói chuyện cũng ít vô cùng. Nam tử lột xác, tính tình thay đổi, cơ bản đều chỉ có mấy nguyên nhân kia thôi.
Dung Lâm biết chuyện hắn với Đào thê Di sơn hòa ly, bèn âm thầm khuyên hắn: “Dù cô chưa giục đệ tái hôn nhưng đệ cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ chứ! Ta nghe Dung Thất nói Tiểu Đào Bảo vẫn luôn mong có mẫu thân.”
Theo tính tình của Thanh Loan phu nhân, thì đáng lẽ phải ép Đình Hòa đi xem mặt mới phải. Nhưng từ sau khi Đình Hòa hòa ly, Thanh Loan phu nhân không nhắc tới chuyện tái hôn nữa. Đình Hòa là thượng tiên Cửu Trọng Thiên, tiên quân tiếp quản Cửu Tiêu các trên thiên giới, vừa có gia thế lại có tướng mạo, tái hôn cũng không phải là việc khó, chỉ cần hắn gật đầu mà thôi.
Đình Hòa cũng không nhiều lời, chỉ nói với Dung Lâm: “Ta biết rồi.”
Sau đó hắn ôm đứa trẻ trong ngực về.
Còn chưa về đến nhà, Đào Bảo đã tỉnh dậy.
Bé an tâm vùi vào lòng phụ thân, vui vẻ gọi hắn một tiếng. Bé vẫn luôn được phụ thân chăm sóc, một tháng trước mới theo biểu ca biểu tỷ đi học.
Mỗi ngày đi học Đào Bảo đều mang theo một bọc sách nhỏ ngoan ngoãn đi theo chín biểu ca biểu tỷ.
Nghĩ tới điều gì đó, bé nhẹ nhàng nói với phụ thân: “Con có một việc muốn nói với phụ thân.”
“Ừ?” Đình Hòa ý bảo bé nói tiếp.
Liền thấy đứa trẻ trong lòng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt vui vẻ nói: “Con đã thấy mẫu thân rồi!”


Chương 52: Giỏ đào
Chuyển ngữ: Méo
Biên tập: Tiểu Sên
A Đào trở về Cửu Tiêu các tiếp tục tự mình tu luyện. Nàng có thiên phú, nửa năm qua lại được đích thân Ly Chu Thần Quân chỉ dạy nên giờ pháp thuật vô cùng cao, trở thành một trong những đệ tử đứng đầu ban trọng điểm. Từ Đông Hải trở về, khi bước vào lớp cũ, dĩ nhiên chúng đệ tử nhìn nàng với ánh mắt khác xưa. Thấy A Đào xinh đẹp vô ngần, tuy rằng thân phận thấp một chút, nhưng với biểu hiện của nàng, về sau muốn ở lại Cửu Tiêu các dạy học cũng không thành vấn đề, đến lúc đó chắc chắn thân phận sẽ khác. Vì vậy trong phút chốc các nam đệ tử đều sôi nổi bắt chuyện với nàng.
Đệ tử Cửu Tiêu các không phóng đãng như các nam yêu Di sơn, dù bắt chuyện thì họ cũng rất khiêm nhường lễ độ.
Ngọc Quản biết A Đào không thích nói chuyện phiếm, lúc trước ở Đông Hải cũng có rất nhiều nam tử hải tộc thích nàng, muốn cưới nàng nhưng A Đào đều không để ý. Bây giờ hắn liền thay nàng ngăn cản ong bướm, sau đó lặng lẽ ngồi cạnh A Đào, mỉm cười gọi nàng: “A Đào cô nương.”
Hắn ban đầu không được học lớp này, nhưng vì lúc trước được Ly Chu Thần Quân nhìn trúng, giờ học thành tài trở về, Ly Chu Thần Quân lại đặc biệt viết thư giới thiệu hắn nên hắn mới có thể vào ban trọng điểm cùng A Đào.
A Đào đáp một tiếng, cũng không có ý muốn nói chuyện với hắn.
Ngọc Quản hiểu rõ, không làm phiền nàng.
Trước giờ học, Xung Hư tôn giả nói chuyện riêng với bọn họ, phần lớn là bảo hai người không nên kiêu ngạo, tuy rằng đã vượt biển nhưng giờ trở về Cửu Tiêu các thì vẫn là đệ tử của Cửu Tiêu các.
Xung Hư tôn giả nói: “Về thói quen khi ở Đông Hải, đã trở lại thì cũng nên thay đổi. Ta nghe Ly Chu Thần Quân nói, hai trò biểu hiện không tệ, coi như làm rạng danh Cửu Tiêu các chúng ta. Ta đã xin hai vị thượng thần miễn tiền học phí cho hai trò, hai trò chỉ cần an tâm tu luyện là được. Nhưng nếu vi phạm luật lệ của Cửu Tiêu các thì ta vẫn đối xử bình đẳng, đến lúc đó cần phê bình sẽ phê bình, cần khuyên nhủ sẽ khuyên nhủ, tuyệt đối không vì tình riêng mà bao che.”
Lời này đặc biệt dành cho A Đào, nàng thích đánh nhau nhất.
Mới nửa năm, dĩ nhiên không thể thay đổi được tính tình đã có mấy trăm năm, dù vậy vẫn phải khiêm tốn hơn, A Đào lập tức nói với Xung Hư tôn giả: “Đệ tử đã biết.”
Xung Hư tôn giả nhìn hai học trò trước mặt, gật gật đầu. Lúc trước hắn tưởng rằng Ly Chu Thần Quân sẽ chọn đệ tử ưu tú trên thiên giới, thế mà không ngờ lại chọn tiểu yêu từ Di sơn, vượt ngoài dự liệu của hắn.
Có điều lựa chọn như vậy, chắc hẳn Ly Chu Thần Quân có lý do riêng của mình.
Chỉ bảo một lúc, Xung Hư tôn giả định cho bọn A Đào đi học, vừa mở miệng thì thấy một bóng dáng màu trắng đi tới, tiên huy sáng rọi.
Xung Hư tôn giả vội đứng dậy, nói: “Đình Hòa thượng tiên.”
Đình Hòa nhìn Xung Hư, gật đầu “Ừ” một tiếng. Xung Hư cười nói với hắn: “Mắt nhìn người của Thượng tiên quả thật không tệ, ngài xem, mới không quá nửa năm mà Đào này đã khác trước hoàn toàn, vô cùng chững chạc.”
Đình Hòa nghe vậy nhìn thoáng qua hai người đứng trước Xung Hư, thấy họ đều mặc đồng phục của Cửu Tiêu các. A Đào nhỏ nhắn duyên dáng, ngày càng xinh đẹp, mà Ngọc Quản đứng bên cạnh còn thay đổi nhiều hôn, lúc trước rụt rè nhát gan còn giờ đã mang phong thái nam nhi chững chạc. Đình Hòa bình thản nói với Xung Hư: “Học thành tài trở về luôn là chuyện tốt.”
Lạnh nhạt như vậy khiến Xung Hư tôn giả sửng sốt, không biết nên nói chuyện với thượng tiên như thế nào, A Đào không phải ở Cửu Nguyên sơn sao nên hắn mới thảo luận với thượng tiên về nàng. Có điều Xung Hư phản ứng cực nhanh, không nói riêng về A Đào mà chỉ nói: “Hai người họ biểu hiện không tệ, Ly Chu Thần Quân khen ngợi không dứt, về sau thượng tiên hướng dẫn cũng sẽ thảnh thơi hơn.”
Thấy thượng tiên không hứng thú chút nào, Xung Hư liền nói với A Đào và Ngọc Quản: “Giờ không còn sớm nữa, hai trò trở về chuẩn bị đi học đi.”
Nửa năm không gặp, tính tình thượng tiên đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa khi gặp đệ tử xa lạ hắn cũng không lạnh nhạt như thế này. Dù sao nàng cũng không để ý, luôn tuân theo tác phong sớm tụ sớm tan trước sau như một, thấy thái độ hắn cũng biết về sau phải làm như thế nào.
Nam nhân là như vậy, lúc thân thiết thì ngươi muốn gì được đó, đến khi tách ra còn lãnh đạm hơn người xa lạ ba phần.
Thượng tiên cũng không ngoại lệ.
A Đào hơi chau mày, nghĩ, trước kia đúng là do nàng chủ động dụ dỗ hắn, luôn nói ngươi tình ta nguyện, sau đó hắn phá lệ giúp nàng ra khỏi Di sơn, nàng lại thuận theo ý hắn, sinh hạ đứa nhỏ. Rốt cuộc nàng cũng không thiếu nợ hắn cái gì. A Đào hiểu rõ, khi ở cùng thượng tiên, cuộc sống của nàng tốt hơn khi sống một mình rất nhiều, nhưng nàng và mẫu thân hắn không hợp nhau, nếu tiếp tục như vậy càng khiến đôi bên khó chịu. Bọn họ hòa ly, với hắn mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.
Ngọc Quản cùng nàng đi ra ngoài, thấy nàng luôn chau mày, trong lòng biết đại khái nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn khẽ gọi nàng , nói: “Chuyện đã qua không nên suy nghĩ nhiều. Ta thấy thượng tiên dường như đã từ bỏ rồi.”
Lúc trước biết chuyện A Đào và thượng tiên thành thân, quả thật khiến hắn đau lòng, nhưng sau khi đến Đông Hải cùng A Đào, có một lần hắn vô tình thấy hòa ly thư của nàng và thượng tiên.
Khi đó hắn không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao A Đào cô nương và thượng tiên cũng do ông trời tác hợp, nếu bọn họ đã lựa chọn tách ra thì rõ ràng không thích hợp… Vậy thì đừng dây dưa với nhau nữa.
Sau đó hắn cười nói: “Ta nghe Dạ Đàm nói, nhà ăn có thêm rất nhiều món ăn mới, nàng đã chán ăn thức ăn ở Đông hải, hôm nay vừa lúc có thể nếm thử một chút rồi.”
Khi A Đào mới tới Đông Hải, nàng không quen đồ ăn ở đó chút nào, hai tháng đầu gầy đi trông thấy.
Hai người vào lớp, tiết đầu tiên là của Đình Hòa thượng tiên.
Đình Hòa thượng tiên vừa đến mọi người liền ngồi đàng hoàng, chăm chú nghe thượng tiên giảng bài. Trước kia tính tình thượng tiên rất tốt, nhưng thời gian này không biết làm sao, cả ngày không thấy cười, nhìn vô cùng nghiêm túc. Tuy không quát mắng đệ tử nặng nề như Xung Hư nhưng rốt cuộc là thượng tiên, dáng vẻ nghiêm túc vẫn khiến người khác e sợ.
A Đào ngồi ở chính giữa một hàng vị trí đứng đầu, bên cạnh là Ngọc Quản, nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy thượng tiên.
A Đào ngồi bàn đầu, bên cạnh là Ngọc Quản, chỉ cần ngẩng đầu là thấy mặt thượng tiên.
Nàng không thích vị trí này, nhưng Xung Hư tôn giả nghĩ A Đào đã được Ly Chu Thần Quân vất vả chỉ dạy, bây giờ nếu không tiếp tục nghiêm khắc với nàng thì nàng sẽ lại lười biếng như xưa. Nhưng vừa về Cửu Tiêu các, còn chưa hoàn toàn thích ứng nên A Đào không có thói quen ôn bài, mấy bài học trước đó còn chưa hiểu rõ, giờ nghe càng không hiểu. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, có chút thất thần.
Lúc ở Di sơn, mỗi lần A Đào nhìn hắn lâu một chút thôi thì tai hắn sẽ lập tức đỏ bừng. Còn giờ A Đào nhìn hồi lâu cũng thấy hắn chẳng có gì bất thường, chỉ bình tĩnh dạy học, cũng không nhìn A Đào lấy một lần.
Ngọc Quản nghiêng đầu thấy A Đào đang nhìn thượng tiên, ánh mắt trầm xuống, đưa vở của mình qua, khẽ gọi nàng: “A Đào cô nương.”
Là cuốn vở ghi chép cẩn thận.
Ngọc Quản biết nàng không thích ghi bài nên mỗi lần đều chép thành hai quyển, một quyển cho A Đào. A Đào thuận tay nhận lấy, bởi vì đã thành thói quen nên cũng không nói cảm ơn.
Đến khi tan học, thượng tiên đi rồi Ngọc Quản mới thấy nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười nói với nàng: “Bài học hôm nay của thượng tiên hơi khó hiểu, hay chút nữa chúng ta đến Lưu Vân đài cùng ôn tập nhé!”
A Đào lật xem vở ghi chép Ngọc Quản cho nàng, không suy nghĩ nhiều đã từ chối: “Không cần, ta hiểu rồi.”
Trước kia nàng lười biếng không chịu chép bài, nửa năm qua đã tập thói quen tan học về làm bài tập, chạng vạng ra ngoài luyện pháp thuật, như vậy cả lý thuyết và thực hành đều được nâng cao.
Nàng vừa xem sách vừa làm bài, bài tập thượng tiên giao không khó lắm, nhưng có hai vấn đề nàng không hiểu. A Đào không giải được, Ngọc Quản vốn muốn giúp A Đào, nhưng vừa đọc đề đã chịu thua.
A Đào cầm vở ghi đi tìm Đình Hòa.
Đình Hòa đã dạy học xong, giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Hắn mặc y phục trắng rộng rãi, phong thái nho nhã. Đang cúi đầu xem sách chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu thì thấy A Đào, trong nháy mắt liền sửng sốt. Đợi nàng đến gần mới hỏi nàng: “Có chuyện gì?”
A Đào đưa quyển vở qua:”Nhờ thượng tiên chỉ bài.”
“…Chỉ bài?” Đình Hòa lẩm bẩm hai chữ này, không biết có chuyện gì xảy ra, qua một lúc lâu mới nhìn nàng nói, “Ta chưa bao giờ thấy nàng thích học tập như vậy.”
Tuy lời lẽ thượng tiên lạnh nhạt nhưng chung quy vẫn là tiên quân dạy ở Cửu Tiêu các, đệ tử tới nhờ hắn chỉ bảo, chẳng lẽ hắn không dạy ? Hắn cầm quyển vở giảng cho nàng nghe. A Đào đi tới, lẳng lặng đứng cạnh thượng tiên, nghe hắn giải thích. Đình Hòa chậm rãi giảng giải cho nàng, chóp mũi vương đầy hương đào, nhất thời tâm phiền ý loạn. Giảng giải xong hắn lạnh nhạt hỏi nàng: “Hiểu rõ chưa?”
Thượng tiên giảng bài không dễ hiểu như ngày xưa, có điều A Đào cũng không phải nàng đào kém cỏi lúc trước, dựa vào Ly Chu Thần Quân đích thân chỉ dạy, chỉ cần giảng một chút A Đào liền hiểu ngay. Nàng lập tức gật đầu.
Giảng xong rồi, phải về thôi.
Đình Hòa tiếp tục xem sách, thấy nàng chưa đi mà gọi hắn: “Thượng tiên.”
Đình Hòa liền hỏi nàng có chuyện gì.
A Đào cất vở đi, từ trong túi hồ lô bên hông lấy ra một vật, nhẹ nhàng đặt trên bàn thượng tiên. Đình Hòa cúi đầu nhìn, là một giỏ đào nhỏ xinh xắn được khắc từ hột đào, bên trên có chữ phúc và hoa cỏ, có một sợi dây màu đỏ tạo thành một chiếc vòng tay.
Giỏ Đào trừ tà, vừa nhìn đã biết để cho đứa trẻ đeo.
Đình Hòa lạnh nhạt nhìn thoáng qua, nhếch môi cười, nói với nàng: “Nàng nhẫn tâm bỏ nó mà đi, giờ đưa cái này làm gì? Lúc trước nàng nói đây là một cuộc giao dịch, đã quyết tâm rời đi, hôm nay trở lại cần gì phải tự nhiên đâm ngang?”
*tự nhiên đâm ngang: ví với việc xen vào một vấn đề làm vấn đề chủ yếu không được giải quyết thuận lợi.
giỏ đào:




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvvsyd