Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa hè năm 2003, khi solo thi đấu ở Quảng Châu trở về, cô chờ ở ga tàu hỏa Khẩu Bắc.

Nơi nơi đều là người.

Bởi vì di động tháng này ngạch độ trò chuyện đã dùng hết rồi nên cô không muốn gọi. Để tiết kiệm tiền, hai người liên lạc bằng tin nhắn cho đến khi anh cùng một người mặc đồ đen đến trước mặt cô, mỉm cười, vươn tay về phía mình. Cô nhảy bắn nhào lên ôm lấy eo anh, thuận tiện liếc mắt không quá thân thiết nhìn anh chàng to lớn đẹp trai kia.

Sau đó hai người dùng 20 vòng CS để vun đắp thành tình đồng chí vững mạnh.

solo nói với cô rằng gun là một tuyển thủ nghiệp dư anh gặp ở Quảng Châu, rất tuyệt, tương lai tiền đồ vô lượng. Vì muốn dấn thân vào ngành thể thao điện tử này nhưng mẹ kế lại không ủng hộ, vì thế cậu ấy một thân lẻ loi về nước.

Cụm từ "về nước" này lúc đó thực mới lạ đối với cô.

Một chàng trai lớn lên ở nước ngoài có tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của mình, cậu ấy cùng cô và solo như người đến từ hai hành tinh khác nhau vậy.

Vào thời điểm đó, họ sống trong một ngôi nhà thuê nhỏ, gun nằm trên sàn trong căn phòng đó, vì vậy trong một thời gian dài cô và solo không có không gian riêng tư.

Đi ăn, đi chơi gun cũng đều đi cùng, ngay cả ngày Valentine cũng là một chuyến đi ba người.

Có đôi khi nàng nhịn không được, liền hỏi gun: "Anh có muốn em giới thiệu bạn gái cho không, cầu anh buông tha cho tụi em đi..." Ngay lúc đó gun trợn trắng mắt, không có bất kì hứng thú gì.

Sau đó, solo vào một lần thi đấu đã giành chức vô địch, nhưng lại không nhận được tiền thưởng vì nhà tài trợ khất nợ, anh bắt đầu không xoay sở được tiền thuê nhà. Vào thời điểm đó, một phóng viên trang web đã phỏng vấn anh, đây là một mối quan tâm tò mò về ngành công nghiệp thể thao điện tử mới nổi, solo đã chuẩn bị thật lâu, mỗi câu hỏi đều được anh liên tục xem xét kĩ lưỡng. Nhung cuối cùng, phóng viên chỉ sử dụng vài câu, còn có một câu là cùng phóng viên cảm thán nói chuyện phiếm: " Bây giờ tôi cảm thấy bất lực. biết cách cho cô ấy tương lai, ngay cả ngày mai tôi cũng không dám nói bất cứ điều gì, cô ấy vẫn còn rất trẻ. "Câu này đã được viết thành công trong cuộc phỏng vấn trên web.

Trên mạng không phải lưu hành một câu sao: vào lúc tuổi tác còn nhỏ, còn không có sự nghiệp, tôi đã yêu và muốn bên một cô gái cả đời. Tôi của hiện tại chính là loại này cảm giác vô lực, không biết phải làm sao để cho cô ấy một tương lai tốt đẹp, ngày mai như thế nào cũng không dám nói, mà cô ấy thì lại còn rất nhỏ."

Đoạn lời nói này thành công được viết ở trang web phỏng vấn.

Lúc ấy cô tuổi còn nhỏ, cũng không thể cảm nhận được trong đó có quá nhiều nỗi chua xót, xót xa, nhưng cô thực sự đã bị đoạn phỏng vấn này làm cảm động.

Đây là lần đầu tiên cũng là duy nhất solo đối với cô nói lời âu yếm. Tuy rằng cô nghe được bằng một con đường khác với những cô gái khi yêu đương bình thường, nhưng vẫn nghe được anh ấy thông qua cuộc phỏng vấn với người khác để thổ lộ hết tâm tư của mình.

Ngay lúc đó cô, solo cùng gun, không ai trong số họ biết con đường này cuối cùng sẽ đi về đâu.

solo bắt đầu muốn thành lập một đội, nhưng đã bị những ông chủ địa phương lừa nhiều lần, luôn là mang theo tràn ngập nhiệt tình, tự mình chạy tới địa phương mấy ngày, rồi lại ủ rủ trở về. Sau đó gun đi khỏi, rời đi thật lâu, khi trở về mang theo một số tiền thành lập quỹ đầu tư và một chiếc passort quốc tịch Trung Quốc. Cậu ta đập nồi dìm thuyền, dùng hết biện pháp để lấy được từ nhà đem đến đây một số tiền.

Đây là một câu chuyện từ rất lâu rồi, cô nghĩ Dt là người rất rõ ràng về mọi thứ xảy ra kế tiếp.

gun về nhà cố gắng tìm mọi cách lấy được số tiền đó, thành lập quỹ đầu tư đầu tiên của chiến đội, hỗ trợ chiến đội có nơi luyện tập cố định và bắt đầu tạo ra một bước ngoặt trong tương lai cho mọi người. Sau đó họ kiếm được một khoản tiền từ việc thi đấu các giải đấu, thu nhập đã cải thiện còn cuộc sống thì khởi sắc. Vào niên đại đó, tiền thưởng của giải đấu không giống như bây giờ, động chút liền có ngàn vạn Mỹ kim tiền thưởng cho các nhà vô địch và á quân. Nhưng vì họ tham dự nhiều giải đấu, dùng số tiền thưởng cho mỗi chức quán quân mà tính toán thì cũng có thể coi như duy trì được hoạt động cơ bản của đội.

"Sau đó chiến đội tan rã, solo và tôi đều có trách nhiệm. Cậu biết thị trường thể thao điện tử hiện tại nóng đến mức nào mà, nếu đội solo không tan rã, mọi người chắc chắn sẽ giành được những giải thưởng kếch xù, có một cuộc sống tốt nhất. Cho nên, tôi đã suy xét thật lâu rồi mới đáp ứng solo, vì chỉ có tiến vào cái này ngành này, tiến vào câu lạc bộ cường đại nhất - SP, tôi mới có thể sử dụng những gì mình giỏi nhất để có mức lương cao hơn nhiều so với nghề trung bình và có thể làm những gì tôi muốn", cô có chút xúc động, mặc kệ nhiều năm đã trôi qua, hồi tưởng lại một chiến đội, chín con người cùng nhau trải qua hai năm đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, "Vào thời điểm đó, tôi cùng anh ấy đã thỏa thuận miệng với nhau rằng phải bồi thường cho các thành viên còn lại trong đội."

Mặc dù cô rất rõ ràng, solo nói ra lời đề nghị này để thuyết phục cô lần nữa trở lại cái ngành này. Mà như vậy, nếu có xảy ra hậu quả gì thì nhất định anh ấy sẽ người gánh vác toàn bộ.

Nhưng đây không phải là kế hoạch mà cô muốn.

Dt trầm mặc.

Cô có chút ngượng ngùng: "Có thể cậu không biết, đội của chúng tôi, ngoại trừ anh của cậu thì còn lại đều là có hoàn cảnh gia đình bình thường, all cùng xiaomi, còn có những thành viên dự bị ban đầu, gia đình thực sự bình thường, thậm chí có thể nói trắng ra là không tốt, thật không tốt, học tập cũng kém, rất khó có cơ hội ở phát triển ở lĩnh vực khác ――"

Cô nhất thời không nói nên lời, không biết phải tiếp tục giải thích thế nào.

"Đã hiểu" Dt vào lúc thích hợp mà làm cô ngưng hẳn cái này đề tài, "Cá nhân tôi nói thêm, Hàn Thương Ngôn không cần bất kỳ khoản bồi thường nào. Mặc dù mấy năm nay K&K Trung Quốc vẫn còn khá chật vật nhưng chi nhánh toàn cầu vẫn đang phát triển và kiếm tiền rất tốt. Người trong nhà vẫn luôn không quá ủng hộ anh ấy làm cái ngành thể thao điện tử này, hiện tại thì cái này vẫn chỉ là ý tưởng thôi, vì vậy tiền đều là của riêng anh ấy. Chị xem, sự tình cũng không tệ lắm, anh ấy bị buộc phải đi trên con đường sở thành nhà đầu tư cho câu lạc bộ, nhưng anh ấy vẫn đang làm rất tốt. "

Cô cười khúc khích.

Như bạn có thể nghe, Dt là đang tự an ủi chính mình.

Nhưng Ngô Bạch à, khi đó cậu chỉ mới mười hai mười ba tuổi, làm thế nào có thể có cảm nhận được vào thời điểm đó cái tên gun này tung hoành ngang dọc ra sao, cái tên này đại diện cho thứ gì trong thế giới thể thao điện tử lúc bấy giờ chứ.

Tác giả có một cái gì đó muốn nói:

Tuyển thủ Dt sinh ra đã được định sẵn dành cho chiến thắng, thế nên hãy bỏ qua trận đấu và nằm xuống thưởng thức truyện nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro