chương 4: đánh một trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy lời nói của Đường Chinh, Cố Ninh tức nghẹn cả người đều phát run. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp. Cũng là lần đầu tiên cậu mất mặt như vậy, bị một nam nhân xa lạ đét mông. Miệng quạ đen, ngươi giỏi, ngươi làm tốt lắm, Cố Ninh ta nhớ kỹ ngươi!

“Trả lời, muốn tôi đem cậu kéo lên, hay là để cậu mông trần chơi trồng cây chuối?” Thấy cậu không trả lời, Đường Chinh lại đánh một cái lên mông Cố Ninh. Không thể không nói, đánh mông nhóc con này, cảm giác thật đúng là không tồi.

“Kéo tôi lên!” Bị tức đến hồng hộc thở hổn hển, Cố Ninh nghiến răng nghiến lợi mà trả lời. Cậu không muốn bị tên biến thái này lột sạch quần, cậu không mặt dày vô sỉ đến mức có thể ở trần nơi công chúng.

“Được!” Vừa lên tiếng, đôi tay Đường Chinh đồng thời chế trụ cẳng chân Cố Ninh. Giữ chặt người trong lòng bàn tay mình. “Buông tay đi, tôi kéo cậu lên!”

Nghe thấy lời Đường Chinh nói, Cố Ninh tâm bất cam tình bất nguyện* mà buông lỏng tay ra. Tay mới vừa buông ra, đã bị lực đạo mạnh mẽ trực tiếp kéo lên boong tàu. Không đợi Cố Ninh phản ứng, Cậu giống như một đống rác rưởi, trực tiếp bị nam nhân ném lên boong tàu.
(*Không tình nguyện,không cam lòng)

“Anh!! Cái tên khốn kiếp này!” Sắc mặt đen lại, Cố Ninh từ boong tàu đứng dậy, chỉnh lại quần jean của mình, phẫn hận không thôi mà nhìn về phía Đường Chinh đứng đối diện.  gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, bởi vì lửa giận mà phá lệ vặn vẹo.

“Không phải muốn tự tử sao? Quăng ngã một chút đã sợ đau, vậy cậu tự sát như thế nào a?” Nhìn thiếu niên trước mặt, Đường Chinh vẻ mặt bình tĩnh mà nói. Đáy mắt lộ ra khinh thường cùng khinh bỉ, rõ ràng, không chút nào che giấu! Vừa rồi là hắn cố ý đem cậu ném ở trên boong tàu. Vì sự tự ái của đối phương, làm hắn nhìn không thuận mắt.

“Đánh rắm, nếu không phải tại tên khốn nhà anh, tôi sao lại ngã xuống?” Nghĩ đến mình bởi vì tên chết tiệt này mà ngã xuống, lại còn bị hắn đánh mông, thậm chí là bị tên khốn này ném trên boong tàu. Đáy mắt Cố Ninh giận dữ bốc lên từng ngọn lửa màu xanh. Hận không thể trực tiếp nhào tới, đem tên nam nhân khốn khiếp xé thành mảnh nhỏ.

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Cố Ninh, Đường Chinh cười nhạo, xoay người muốn rời khỏi.

Liếc thấy Đường Chinh sắp đi, Cố Ninh vội vàng ngăn cản đường đi đối phương. “muốn đi, không dễ như vậy!”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Nhướng mày, Đường Chinh bất đắc dĩ mà nhìn về phía nhóc con đang cáu kỉnh.

“Thế nào? đánh trả mấy cú đánh khi nãy anh đánh tôi!” vừa nói, Cố Ninh phẫn hận mà vung nắm đấm nhắm thẳng đến Đường Chinh. Cố Ninh cũng không phải là người nhẫn nhịn, bị anh ta đánh nhiều lần, lại còn đánh vào mấy vị trí xấu hổ như vậy, cậu làm sao có thể can tâm tình nguyện bỏ qua?

Nghiêng đầu, Đường Chinh nhạy bén tránh thoát cú đấm đầu tiên của đối phương. Sau đó Cố Ninh một chân đá vào bắp chân Đường Chinh. Đường Chinh lui về phía sau một bước, động tác lưu loát mà né tránh công kích của đối phương lần nữa. “Nhóc con, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Tên khốn nạn này đồ con rùa rụt cổ*, hôm nay tôi không dạy dỗ anh một trận, Tôi không mang họ Cố.” Nói rồi Cố Ninh lại lần nữa ra tay công kích Đường Chinh.
(*gốc là Vương Bát Đản)

“Đây chính là cậu tự tìm!” Đường Chinh vốn dĩ không muốn chấp nhặt với tên nhóc tính tình bồng bột này, bất quá đối phương cứ hung hăng như thế, hắn tất nhiên không đứng tại chỗ chờ bị đánh. Cho nên sau khi tránh khỏi ba cú đánh, hắn liền bắt đầu đánh trả. Hai người ai cũng không phục ai, anh một quyền tôi một chân đấm đá nhau.

Nói về thân thủ của Đường Chinh thì đó là đẳng cấp nhất, sinh ra trong gia giàu có, hắn từ nhỏ đã được luyện tập cùng huấn luyện viên chuyên môn, về sau vào trường quân đội làm quân nhân, thể năng, chiến đấu cùng bắn súng, những bản lĩnh kia càng không cần phải nói. Sau đó lại làm lính đánh thuê, các phương diện rèn luyện chưa từng dừng lại. Hơn nữa cái thân thể mới này, so với thân thể cũ của hắn trẻ hơn hai mươi tuổi, thể chất lại tốt. Hắn phát huy càng vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn mặt mũi Cố Ninh bị đánh cho bầm dập, Đường Chinh thu tay lại, hoạt động gân cốt một chút, hắn vừa lòng phát hiện, thân thể này cùng hắn vô cùng phù hợp. Hơn nữa thể lực rất tốt, khi đánh nhau giống như thời điểm hắn còn trẻ, đặc biệt sảng khoái!

Vốn tưởng đánh cho Đường Chinh một trận tơi bời, kết quả lại là chính mình bị người ta đánh tơi bời. Chuyện này làm Cố Ninh cực kì buồn bực, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, ngoảnh mặt liếc Đường Chinh một cái, cậu không có nhiều lời, liền mặt xám mày tro rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro