chương 5: Nhóc con này, có ý tứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xuống đuôi thuyền, Cố Ninh tìm một nơi sạch sẽ, ngồi ở trên boong tàu. Vì có vết xe đổ, cho nên lúc này Cố Ninh không dám ngồi ở lan can vòng bảo hộ, mà ngồi ở một vị trí tương đối an toàn.

Đi theo sau, nhìn Cố Ninh ngồi trên boong tàu an tĩnh hóng gió biển, Đường Chinh nhấp nhấp môi. Rất vừa lòng nhóc con này không có ngồi ngoài vòng bảo hộ.

“Anh? Anh đi theo tôi làm gì?” Liếc thấy Đường Chinh đi tới, Cố Ninh vẻ mặt biệt nữu.

“Hóng gió biển!” Đường Chinh ngồi xuống cách Cố Ninh một khoảng xa.

Nhìn chằm chằm Đường Chinh ngồi ở bên cạnh, đáy mắt Cố Ninh tràn ngập đề phòng. Gia hỏa này thân thủ thật tốt, cho nên Cố Ninh không thể không phòng bị đối phương, sợ đối phương đánh lén mình.

“Còn muốn nhảy một lần nữa sao?” Nghiêng đầu, Đường Chinh nhìn cặp mắt ướt sũng của Cố Ninh, hỏi một cách nghiêm túc.

“Anh quản tôi à!” Bị đối phương dạy dỗ một trận. Khí thế của Cố Ninh rõ ràng giảm đi rất nhiều, tuy rằng không đến mức sợ hãi Đường Chinh, nhưng cậu lại rất đề phòng đối phương.

Nghe vậy, Đường Chinh nhíu mày nói. “Cậu có cha mẹ sao?”

Nghe được lời này, Cố Ninh thưởng cho đối phương một ánh mắt trợn trắng. “Vô nghĩa, tôi nói tôi giống Tôn Ngộ Không, sinh ra từ cục đá nhảy ra, anh tin sao?”

“Nếu có cha mẹ trên đời, như vậy, cậu không có quyền được tự sát. Bởi vì, một người tồn tại không chỉ vì bản thân, còn vì những người quan tâm đến mình, yêu thương mình mà sống. Mà cha mẹ là người duy nhất trên thế giới không cần hồi báo, yên lặng yêu thương cậu, cam tâm tình nguyện vì cậu mà trả giá tất cả. Cho nên, bất luận một người con nào đều không có tư cách vứt bỏ tình yêu của cha mẹ.” Nói đến đây, Đường Chinh thở dài một tiếng.

Lúc ở trong cổ mộ, khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hắn nghĩ tới nhiều nhất chính là cha mẹ hắn. Hắn sinh ra trong hào môn, lại không thích làm thương nhân, một lòng chỉ nghĩ muốn làm một người quân nhân. Cho nên cha mẹ bao dung cho hắn tùy hứng, đưa hắn tiến vào trường quân đội, thực hiện ước mơ của hắn. Nhưng cuối cùng, hắn lại chết trước cha mẹ, khiến cho họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại ngẫm lại, hắn thật sự rất xin lỗi cha mẹ của mình. Khi cha mẹ hắn biết tin hắn đã chết, thì lúc đó họ đau lòng cùng khổ sở biết bao!

Nghe được lời nói của Đường Chinh, Cố Ninh ngẩn người. Bởi vì cậu không nghĩ tới, nhìn người đàn ông này rất lạnh nhạt, vậy mà sẽ nói ra những lời tình cảm như vậy, tới khuyên mình một người đang muốn “Tự sát”.

“Hừ, từ khi gặp anh đến bây giờ, đây là lời nói duy nhất của anh giống tiếng người .” Ít nhất lời này rất có sức thuyết phục, rất có ma lực, khuyên bảo chân thành . Mặc kệ thất tình hay là thất nghiệp, có ai muốn làm cha mẹ của mình chịu tổn thương đâu?

Phát hiện Cố Ninh cũng không phải đặc biệt muốn chết, cho nên Đường Chinh không ngừng cố gắng mà nói: “Bạn trai ý mà, bỏ một người, có thể lại tìm một người khác. Nhưng, cha mẹ chỉ có một. Đời này bỏ lỡ, kiếp sau chưa chắc đó là cha mẹ kiếp này. Cho nên cậu phải suy nghĩ kỹ.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Chinh, Cố Ninh trầm mặc chừng một phút. “Tôi biết. Vì một thằng tồi, tôi sẽ không ngu ngốc đi nhảy xuống biển. Nếu không phải anh chạy ra quát lớn cùng túm lấy tôi, tôi cũng không như vậy, không cẩn thận ngã xuống.” Nói đến đây, Cố Ninh buồn bực không thôi.

Nghe vậy, Đường Chinh kinh ngạc mà nhướng nhướng mày. “Cậu thật sự không tính tự tử?”

“Vô nghĩa, một người đàn ông mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Dưới bầu trời này cũng không phải mỗi mình hắn là đàn ông, tôi đâu đến nỗi luẩn quẩn trong lòng? Tôi thực sự chỉ ra ngoài hóng gió biển mà thôi. Sẽ không yếu đuối chạy đi tự sát đâu. Tôi cũng không phải loại người yếu đuối không nhận ra được hiện thực!” Xụ mặt, Cố Ninh lời lẽ chính đáng mà trả lời, nhấn mạnh lập trường của chính mình.

Nghe Cố Ninh nói như vậy, Đường Chinh gật đầu, rất vừa lòng thái độ tích cực của đối phương. Duỗi tay vào túi quần lấy ra một hộp thuốc cùng một cái bật lửa. “Hút thuốc không?” Đem bao thuốc lá giá rẻ đưa tới trước mặt Cố Ninh, Đường Chinh nhẹ giọng hỏi một câu.

“không hút!” Lắc đầu, Cố Ninh nói mình sẽ không hút thuốc.

Gật gật đầu, Đường Chinh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp bật lửa châm một điếu, ngồi bên cạnh Cố Ninh hút thuốc.

“Khụ khụ khụ, Anh., Sao anh không vào phòng hút thuốc? Tôi không muốn ngửi khói thuốc của anh!” Bị sặc ho khan, Cố Ninh oán giận ra tiếng.

Nghe vậy, Đường Chinh kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay đưa qua, nhét vào miệng Cố Ninh.

“Khụ khụ khụ, anh làm gì?” Đẩy tay Đường Chinh ra, Cố Ninh bất mãn mà trừng đối phương.

“Cậu nói cậu không muốn hít khói, tôi cho cậu hút một hơi.”

Nghe thấy lời giải thích, Cố Ninh nhịn không được trợn trắng mắt. “ bệnh tâm thần!”

Nhìn Cố Ninh bị mình chọc cho tức giận, Đường Chinh bất đắc dĩ mà lắc đầu. “Cậu thật khó hầu hạ!”

Nghe thấy, Cố Ninh bị sặc ho khan, hung hăng mà liếc xéo đối phương một cái. “Ai cần anh hầu hạ tôi? Anh có bệnh tâm thần sao!” Bởi vì bị sặc, khi nói cổ họng nóng rát rất không thoải mái, cho nên Cố Ninh đối với người nào đó vừa mới dâng lên chút ít hảo cảm, lập tức lại tan thành mây khói.

“Hừ, Cậu thật làm ra vẻ. Cậu nói không muốn hít khói thuốc, tôi cho cậu hút một điếu, cậu còn mắng chửi tôi. Mới 23 tuổi miệng đã đầy lời thô tục, như vậy không tốt lắm!” Nhìn Cố Ninh, Đường Chinh nghiêm túc mà phê bình người nào đó.

Nhìn Đường Chinh giống lão cán bộ ông cụ non mà soi mói chính mình, Cố Ninh hậm hực mà xoay chuyển tròng mắt. “Anh cho rằng ai hiếm lạ điếu thuốc của anh, sặc chết người!” Nói đến đây, Cố Ninh ngẩn người, lập tức ý thức được chính mình vậy mà, vậy mà ngậm điếu thuốc mà hắn ta đang hút, gián tiếp ngậm phải nước miếng đối phương.

“Phi phi phi……” Bò dậy, Cố Ninh đối mặt biển rộng mà phun nước miếng nửa ngày, muốn đem nước miếng của người nào đó trong miệng mình nhổ ra.

“Ấy, cậu có thể có chút đạo đức không? Đừng ô nhiễm nước biển!” Đứng lên, Đường Chinh nhìn Cố Ninh đang điên cuồng phun nước miếng, lời lẽ chính đáng mà nói.

“Anh cho tôi ngậm nước miếng của anh?” Sắc mặt trầm xuống, Cố Ninh bất mãn chất vấn Đường Chinh bên cạnh.

“Mọi người đều là đàn ông, tôi lại không có bệnh truyền nhiễm, cậu sao phải làm ra vẻ như vậy?” Cảm thấy không sao cả mà nhún nhún vai, Đường Chinh vô lại mà nói.

“tôi là gay, tôi là gay đó!” Trừng mắt nhìn Đường Chinh, Cố Ninh buồn bực mà cường điệu xu hướng tính dục của mình.

“Thế thì làm sao a? Chẳng lẽ cậu nói chuyện với tôi, liền nhất kiến chung tình coi trọng tôi? Hay là, cậu có bệnh truyền nhiễm gì, sợ lây bệnh cho tôi?” Vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn đối phương, Đường Chinh hỏi câu rất là thiếu đánh.

“Anh, cái tên bệnh tâm thần. Tôi đêm nay không nên ra cửa! Không nên gặp  phải cái tên biến thái như anh.” Căm giận mà liếc mắt nhìn đối phương một cái, Cố Ninh xoay người liền đi.

“Tôi tên Đường Chinh, nếu cậu gặp chuyện khó xử, có thể tới lầu 3, phòng 308 tìm tôi!” Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Đường Chinh không có ngăn cản, mà có lòng tốt dặn dò một câu.

“Cảm ơn, tìm anh, tôi sợ tôi càng xui xẻo!” Đầu cũng không thèm quay lại, Cố Ninh phất phất tay, thân ảnh liền rời đi.

Nhìn bóng dáng nhóc con biến mất, đáy mắt Đường Chinh bình tĩnh không gợn sóng nhìn không ra sắc thái. khóe miệng đạm bạc nâng lên một độ cong nhàn nhạt mỉm cười. Nhóc con này, có ý tứ!

Cố Ninh đi rồi, Đường Chinh ở boong tàu dạo qua một vòng, xem xét khắp nơi một phen, lúc này mới trở phòng ngủ bù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro