CHƯƠNG 22: MUỐN CÔ CÙNG THAM GIA ĐỘI NGŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Z- day. 12: 45 am]

  #. Mèo nhỏ dễ thương.

Trên đường đi, lâu lâu Nhạc Phượng Hy iếc qua Lãnh Dật Thần rồi coi như không có gì cúi xuống vuốt ve đầu tiểu Bạch.

Mà Nhạc Phượng Hy hoàn toàn không biết hành động lén lén lút lút của cô đều bị anh thu vào trong đáy mắt. Ý cười trong đôi mắt màu đen càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng nồng đậm.

Đúng là mèo nhỏ......thật dễ thương a~.

- "Anh......sao không để tôi lái xe mà anh lại muốn......lái?? Có phải anh theo tôi là vì thế không???". Trầm mặc một hồi lâu, cô không nhịn được ngướ lên hỏi Lãnh Dật Thần

- "Vì thế là sao?? Tôi không hiểu ý của cô nói gì?!". Hiểu cô muốn nói gì nhưng Lãnh Dật Thần kiềm không được muốn chọc ghẹo Nhạc Phượng Hy. Cho nên anh vẫn trưng cái bản mặt than của mình ra, vô cùng vô tội hỏi ngược lại.

- "Ý của tôi là......Anh......có phải......là đang lo lắng cho tôi không???". Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấy của anh

Có chút nghẹn họng, bốn từ *lo lắng cho tôi* cô miễn cưỡng nói ra, xém chút là cắn chút lưỡi rồi. Bởi vì với cá tính lạnh lùng của Lãnh Dật Thần thì sao có thể quan tâm đến ai?! Anh cũng chẳng rãnh mà quan tâm đến một người mới quen không lâu như mình?! Cô nói ra có phải hơi quá tự tin vào bản thân mình không?! Tuy nhiên ngoài cụm từ đó Nhạc Phượng Hy không biết nói sao để có thể hiện được ý tứ của mình.

Người này từ lúc mới xuất hiện thì cho cô một cảm giác lạnh lùng, xa cách lại cường đại tựa như những gì mà cô ấn tượng trong kiếp trước. Thế nhưng sau đó anh năm lần bảy lượt làm ra những hành động vô lý nhưng lại mang ẩn ý giúp đỡ cô khiến Nhạc Phượng không khỏi lúng túng, không rõ nên làm gì. Bởi vì cô vẫn không biết nên dùng thái độ nào để đối xử với Lãnh Dật Thần cho hợp lý nữa.

- "Ừ, tôi sợ cô run tay khi lái xa với lại sức lực cô đã tiêu hao nếu mà cố gắng muốn lái không chừng khi đàn tang thi kéo đến cô sẽ không thể thoát được, dù sao tôi và cô cũng hợp tác với nhau tôi giúp cô là chuyện đương nhiên!!".

- "A......". Thật ra cô cũng không nghĩ đến chuyện Lãnh Dật Thần sẽ trả lời cô, anh trả lời làm cô ngây ngốc một hồi a~.

- "Làm sao vậy???". Thấy cô há hốc mồm, Lãnh Dật Thần lên tiếng hỏi

- "Không......không có gì!! Chỉ là anh dường như không lạnh lùng như tôi nghĩ!!". Nhạc Phượng Hy cứ tưởng là anh ít nói lắm cơ. Ai bảo kiếp trước người nào tiếp xúc với Lôi đế xong cũng chửi anh là tên tính tình vừa cứng vừa lạnh lại vừa thối. Không ngờ... hóa ra không như cô nghĩ. Xem ra Lãnh Dật Thần là người rất lịch sự, thái độ cũng rất tốt.

- "Thật ra tính cách của tôi rất thân thiện do nhiều người chỉ nhìn bề ngoài của tôi nên cứ nghĩ tôi là một người lạnh lùng như thế!!". Nhìn thấy sự nhiệt tình tán thưởng trên khuôn mặt xinh của cô, trong lòng anh dâng lên một sự thỏa mãn. Dùng vẻ mặt ôn hòa, anh không chút xấu hổ tự miêu tả về tính cách của bản thân.

- "Thì ra là thế!!!". Nhạc Phượng Hy không hề biết bản thân đã rơi vào bẫy của con cáo già nào đó.

Nếu để cho 2 người An Vũ và Lăng Dạ Triết cùng người nhà Lãnh gia nhìn thấy chắc chắn sẽ hét lên *tên này là ai?? Có phải kẻ giả mạo hay không??* và cũng sẽ ói mửa rồi ném cho anh ánh mắt khinh thường. Hóa ra da mặt Lãnh thiếu gia không chỉ lạnh lùng mà còn dày hơn cả bê tông nữa. Làm ơn đừng thay đổi 180° như thế chứ?!

- "Ư......"

- "Tiểu Bạch làm sao vậy??". Đúng lúc này cô lại nghe tiếng rên của tiểu Bạch

Hai mắt màu vàng kim xinh đẹp của nó mang theo chút ngây ngô tò mò hết ngó ngó cô chủ của mình lại quay sang nhìn Lãnh Dật Thần đang ngồi bên cạnh cô ở ghế lái. Nhìn tiểu Bạch như vậy, Nhạc Phượng Hy mới nhận ra một điều kỳ lạ... đó là nó từ lúc Lãnh Dật Thần xuất hiện tới giờ thì chưa từng tỏ ra chán ghét hay có thái độ dữ dằn với anh. Tiểu Bạch không phải không thích thân thiết hay làm nũng với ai khác ngoài cô sao?! Tại sao lúc này cô lại thấy nó tràn ngập thân thiện với anh vậy?!

- Ừm...!!". Lãnh Dật Thần nâng mắt nhìn hình ảnh của tiểu Nha phản chiếu qua gương treo ở đầu xe, nhàn nhạt cười, sâu nơi đáy mắt xẹt qua một tia tinh quang cực kỳ khó nắm bắt

- "Mày tên là Tiểu Bạch đúng không??".

"Ư..." Tiểu Bạch một chút tiền đồ cũng không có, nghe thấy anh gọi tên mình liền trưng ra vẻ mặt sung sướng lấy lòng.

- "Tiểu......tiểu Bạch......!!". Cô giật mình khi nhìn thấy tiểu Bạch nó đang liếm liếm tay anh. Thái độ khác hẳn, trước đây anh hai, anh 3 và tiểu Huy muốn chạm vào nó là không có khả năng mà giờ đây nó lại.........đang thân thiện với 1 người xa lạ a~

Khó hiểu!! Thật sự quá khó hiểu a~.

- "Dường như chú sói của cô rất thích tôi. Xem ra là chúng ta rất có duyên!!". Đối với sự nghi hoặc của cô, anh coi như không nhìn thấy, rất tùy ý vươn tay xoa xoa cái đầu xù lông trắng mềm mại của tiểu Bạch

- "Ta là Lãnh Dật Thần nhớ kĩ đấy!!". Anh nói chuyện với tiểu Bạch  tựa như với một người bạn, không chút cảm thấy hành vi này của mình có gì kỳ quái.

- "......". Lại còn cho xoa đầu nữa sao?! Nhạc Phượng Hy triệt để bị chuyện trước mắt hoàn toàn đả kích a~

Rời tầm mắt sang phía cô, Lãnh Dật Thần trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Nếu lúc này cô quay lại nhất định sẽ phát hiện được tia tính toán cùng gian xảo phúc hắc trên khuôn mặt đẹp trai tinh tế tới hoàn mỹ kia. Đáng tiếc, lúc này Nhạc Phượng Hy vẫn còn đang bận dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn tiểu Bạch đang liếm liếm móng vuốt sắc bén của mình bằng vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn sau khi được anh xoa đầu.

- "Phải rồi, mới nãy có một câu cô vẫn chưa trả lời cho tôi!!". Nhướng mày, anh bình tĩnh trước cái nhìn tràn ngập khó hiểu của cô, tốt bụng giải thích

- "Ban nãy tôi hỏi cô có đội ngũ không đấy. Cô còn chưa trả lời. Hiện tại có thể trả lời không??"

- "À......hình như tôi đã nói là tôi đi cùng......". Khóe môi Nhạv Phượng Hy không khỏi co rút

- "Cô đi cùng em trai của mình đúng không?? Tôi biết rồi, cái tôi muốn biết là cô có đi cùng đội ngũ nào không chứ không có hỏi cô là đi cùng người thân nào?!". Nhìn vẻ mặt bình thản của Lãnh Dật Thần nói ra một câu dài xoắn não đầy lắt léo lý luận kia, cô không khỏi choáng váng.

- "Tôi thì...... không có đội ngũ!!". Cô cảm giác như mình đang tự rơi xuống cái hố mà Lãnh Dật Thần đào sẵn a~.

- "Mục tiêu của cô là thủ đô? Vậy thì đi chung với bọn tôi luôn đi!!"

- "A... tại sao anh...??". Nghe thấy anh biết nơi mình hướng tới là thủ đô, Nhạc Phượng Hy không khỏi dâng lên vài phần phòng bị. Chuyện này làm thế nào mà Lãnh Dật Thần biết được kia chứ?!

- "Tại sao anh lại biết?".

Tuy rằng thủ đô là nơi an toàn nhất trong mạt thế nhưng ở thời điểm mới bắt đầu mạt thế này thì hầu hết tư tưởng của mọi người đều sẽ là chạy tới các thành phố lớn gần nhất chứ chẳng ai lại mạo hiểm vượt cả đoạn đường dài để đi từ thành phố D tới thủ đô cả. Mục tiêu tới thủ đô của cô ngoại trừ Hiên Viên Minh ra thì không nói cho người thứ ba biết. Giờ lại bị Lãnh Dật Thần dùng ánh mắt cùng giọng điệu quyết đoán chắc chắn và khẳng định nói ra, khiến cô không thể không phòng bị. Cho nên cô không khỏi thắc mắc vì sao anh lại biết cô muốn tới thủ đô bởi vì cô tin tưởng Hiên Viên Minh không phản bội mình, hơn nữa cậu cũng không có đủ thời gian tiếp xúc với Lãnh Dật Thần để làm việc đó.

- "Nhạc Phượng Hy!! Đó là tên cô phải không?! Tên tôi cũng giống thế Lãnh Dật Thần !!". Lãnh Dật Thần nhún nhún vai nhìn cô rồi chỉ vào mình.

- "......". Lặng lẽ quan sát anh nhưng lại không phát hiện ra điểm kì lạ nào cả?! Nhạc Phượng Hy nhếch môi lên

- "Không ngờ anh lại tinh ý như thế?! Cũng không nghĩ đến việc anh lại nhìn ra thân phận của tôi!!".

Đã nói tới như vậy mà nếu cô còn không hiểu nữa thì cô khỏi mang danh người Nhạc gia luôn cho rồi. Chắc chắn là Lãnh Dật Thần đã phát hiện ra thân phận tiểu thư Nhạc gia của cô rồi. Cũng giống như cô biết được thân phận Lãnh đại thiếu gia của anh vậy. Chẳng qua... đối với việc bị anh phát hiện nhanh như thế cô không khỏi ngạc nhiên.

- "À...đúng!! Nhưng tôi cũng thật không ngờ Nhạc tam tiểu thư được sủng ái nhất lại ở thành phố D này đấy!!". Vuốt vuốt cằm, Lãnh Dật Thần híp mắt nhìn cô

- "Hừ!!". Cô không thèm quan tâm đến sự thăm dò ý của anh. Dù sao chuyện cô và các anh em trai bất hòa cũng là chuyện riêng của Nhạc gia, cô tuyệt đối sẽ không đem ra nói cho người ngoài biết.

- "Tôi chỉ muốn nói hi vọng cô có thể tham gia trở thành một thành viên đội ngũ của chúng tôi!!".Lãnh Dật Thần không chút keo kiệt nở thêm một nụ cười sáng chói khiến biết bao cô gái nhìn thấy phải đổ rạp để mời chào cô, *mèo nhỏ xù lông rất dễ thương nha!!*.

- "Tại sao anh muốn tôi tham gia???". Có chút bực bội, cô nhớ tới dường như không có mình anh mà còn có An Vũ và Lăng Dạ Triết cũng có Ý lôi kéo cô vào đội ngũ của bọn họ a~.

- "Vì cô rất mạnh!!".

- "Chỉ như thế thôi sao???". Một câu trả lời ngắn ngủn của anh làm cho cô nhíu mày lại, cô nghi ngờ nhìn anh, chỉ vì cô mạnh thôi sao?! Đây......đây là cái lí do gì thế??

- "Phải, với lại cô cũng không có tham gia đội ngũ nào và cô chỉ có một mình em trai cô cùng với tiểu Bạch, cô là con gái lại một thân mình như thế trong mạt thế rất nguy hiểm!!!"

- "Vậy nếu tôi tham gia anh có chấp nhận tiểu Minh cùng tiểu Bạch không???". Nhạc Phượng Hy đắn đo, nhìn anh nói ra ý muốn của mình.

- "Sẽ!! Tôi cũng không có ý nghĩ bảo cô bỏ rơi em trai cùng thú cưng của mình!! Tôi tin tưởng ở mạt thế này, cho dù là ai cũng có sự lợi hại riêng của mình, cả em trai và thú cưng của cô cũng thế!! Tôi tin tưởng em trai cô có năng lực bảo vệ bản thân mình, mang theo chưa chắc đã là vướng bận!!".

Lãnh Dật Thần không phải người tốt bụng hay tình cảm nhưng anh cũng hiểu được một điều, đó là một người nếu như vì bản thân mình mà vứt bỏ hết những người thân cùng đồng bạn thì quả thực nhân cách đã quá thối nát rồi. Một kẻ có năng lực mạnh tới mấy nhưng lãnh huyết tàn khốc tới vô tâm vô tình ích kỉ cực đoan anh cũng sẽ không có ý mời vào đội ngũ. Bởi vì mời vào rồi thì không tin tưởng được, loại người đó ai mà biết được lúc nào sẽ vì cá nhân mà phản bội lại anh chứ.

- "Ok, anh thắng!!". Giơ hai tay lên cô chịu thua đầu hàng

Tuy là kiếp trước cô vì quá tin tưởng đồng đội nên mới bị chết tức tưởi như thế, kiếp này liệu có như trước không?? Liệu niềm tin của cô có bị đổ vỡ lần nữa hay không?? Nhưng cô nghĩ với một người như Lãnh Dật Thần sẽ không làm hại cô cũng như cô nhìn thấy 2 người đồng bạn của anh An Vũ cùng Lăng Dạ Triết.

- "Nói như thế là cô đồng ý tham gia đúng không???". Tuy là Lãnh Dật Thần đặt câu hỏi nhưng anh sớm đã biết câu trả lời.

- "Ừ!". Vươn tay ra trước mặt anh, cô cười nhẹ

- "Lần này phải nói thêm lần nữa rồi!! Hợp tác lâu dài vui vẻ!! Tôi hi vọng anh không làm tôi thất vọng!! Tôi là người thù dai lắm đấy!!! Lãnh đại thiếu gia~".

- "Cô có thể gọi tôi là Thần hoặc Dật Thần là được, không cần phải kêu Lãnh Đại thiếu làm chi?! Hi vọng tôi có thể kêu cô là tiểu Hy??". Nắm lấy bàn tay cô, anh cảm nhận được sự làn da mềm mại láng mịn của Nhạc Phượng Hy, đôi con ngươi càng nổi lên hứng thú.

Một chút cũng không quan tâm đến lời đe dọa thù dai của cô.
Không, phải nói thay vì bảo là lời *đe dọa*, anh càng cảm thấy Nhạc Phượng Hy là đang làm nũng với mình hơn. Tất nhiên những suy nghĩ này anh tuyệt đối không nói ra. Nếu không, không phải là lấy đá tự đập chân mình sao?! Khó khăn lắm mới dụ cô vào bẫy của anh, hiện tại trước khi có thể chắc chắn nắm được tâm tư của Nhạc Phượng Hy thì Lãnh Dật Thần đâu thế nào lộ ra tính toán của mình được.

- "Tiểu......tiểu Hy sao???". Khóe môi Nhạc Phượng Hy giật giật. Này, này...... có phải anh ta đang chiếm tiện nghi quá nhiều hay không?? Từ Nhạc Phượng Hy sang Nhạc tiểu thư giờ là tiểu Hy sao?? Lãnh Dật Thần...... anh hình như thân mật quá nhanh đi!?

- "Vậy thì hợp tác lâu dài vui vẻ nhé!...... tiểu Hy~". Âm thanh trầm thấp vang lên, híp mắt cười
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

PS: Xong!! Au ngồi mà mõi cổ quá à~ mina nhớ vote và cmt co au nga~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro