Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35.

Đỗ Giang chớp chớp mí mắt. Tự dưng thấy lạnh buốt khắp cả thân thể. Bây giò dù đang là đầu xuân nhưng xin nhờ, hắn ở tầng hai a!

Giật bắn, Đỗ Giang lập tức bật dậy!

Hắn nhớ ra rồi!

Chuyện khiến cho hắn khiếp sợ khi nãy. Bò lổm ngổm ngồi dậy, hắn chạy nhanh về phía đồng hồ bàn.

Cái đồng hồ vẫn kêu những tiếng tích tắc tích tắc không khác gì bình thường.

Gần như có một chốc, Đỗ Giang thấy có lẽ là hắn xuất hiện ảo giác! Nhưng, nhìn xuống mặt sàn, nơi mà đáng lẽ ra hắn phải ngã vào sau khi vấp chân và thêm một lần xem cái đồng hồ trong tay.

Đỗ Giang trầm mặc!

Quan trọng là, không khí hôm nay rét buốt ngoài sức tưởng tượng.

Quyết định không suy nghĩ về việc này nữa, Đỗ Giang mới nhận ra, công việc!

Bây giờ là 11h sáng, hắn đã trễ giờ cắt hoa được 6 tiếng rồi. Trong lòng âm thầm rên rỉ khi nghĩ tới lời nói chanh chua của bà chủ, Đỗ Giang lao nhanh về phía cảnh cửa chạy đi.

Nhưng mà khi đi vào cổng sau tòa nhà chính, Đỗ Giang lại thêm một lần sững người. Hắn đang nhìn thấy gì thế kia?

Trên sàn nhà bếp bê bết máu, máu vương vãi khắp nơi, chảy thành dòng. Nằm kia, trong bộ quần áo trắng của bếp trưởng chính là An thúc!

Dạ dày Đỗ Giang cuộn trào lên, hơi chua lan đầy khắp khoang miệng! Hắn buồn nôn!

Bởi vì, Giang thúc đã bị mất đi một nửa người. Bộ quần áo trắng bị xé rách tan đen ngòm do máu đọng.

Hơn hết, hắn nghe thấy tiếng răng rắc, xì xụp hấp hút của cơ thể đang nghé lên phía trên người An thúc.

Đỗ Giang không hề muốn tin vào những gì bản thân đang nhìn và nghe thấy.

An thúc hắn, đang bị...ăn thịt?

Ăn sống!

Bởi vì đứng ở trong phần bóng tối của cửa sau, thân thể Đỗ Giang bị che khuất. Kẻ sát thủ đang đưa lưng về phía hắn, chỉ là đôi mắt của An thúc lại mở chằm chằm, đối diện với Đỗ Giang.

Khóe mắt đầy bọng máu đờ đẫn làm cho chân hắn run lẩy bẩy. Hạ thân Đỗ Giang ươn ướt. Hai hàm răng va đập vào nhau lộp cộp trong vô thức. Âm thanh vang lên khiến cho kẻ ăn thịt người kia chợt dừng lại.

Hắn quay phắt người về phía cổng sau, may mà Đỗ Giang kịp thời phản ứng lùi lại. Mặc dù thân thể to béo nhưng hắn lại luôn tự hào vì độ dẻo dai của các khớp xuong.

Vì vậy, Đỗ Giang khéo léo hơn rất nhiều so với vẻ ục ịch bề ngoài. Hắn đưa bàn tay lên che miệng, giữ thật chặt.

Mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn thôi. Đỗ Giang không ngừng gào thét ở trong đầu để cho bản thân bình tĩnh.

Nhìn bộ dáng đó có lẽ là quản gia. Nhưng mà, tại sao lại thế này?

Quản gia tại sao lại ăn thịt người? Hơn nữa, đó còn là An thúc!

Điên rồi! Điên thật rồi!

Mong ước duy nhất của hắn bây giờ là nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này! Thậm chí cả từ bỏ công việc béo bở lương cao này cũng được! hắn không thể chịu được nếu ở chung một nơi với một tên sát nhân máu lạnh.

Khác với vẻ đô con, Đỗ Giang vô cùng nhát gan!

Hắn cố tình to béo chẳng qua là để đe dọa người khác với sức mạnh hình thể mà thôi.

Nếu không lừa nổi, hắn sẽ lập tức cúi đầu, biến thân chó săn ngay lập tức!

Thế cho nên, dù bị bà chủ đối xử không khác gì súc vật hắn cũng vẫn nhẫn nhịn làm tiếp. Bởi vì dù sao đi nữa, công việc này quả thật nhẹ nhàng, lại rất phù hợp với một kẻ không bằng cấp, thất nghiệp lâu năm như hắn.

Nhưng hiện tại, đừng nói cho hắn mười triệu, kể cả hai mươi, ba mươi thậm chí năm mươi triệu hắn cũng phải chạy.

Thật sự quá mức rùng rợn! Quá sức đáng sợ!

Đỗ Giang suy nghĩ một lúc mới rón rén điều hòa lại nhịp tim của bản thân. Hắn quyết định nhìn thử xe bên ngoài tên kia đã quay đi chưa. Nếu rồi hắn sẽ lập tức giật cửa bỏ chạy.

Bàn chân run lên bần bật di động từng bước một về phía góc tưởng. Đỗ Giang hít một hơi sâu xong mới len lén nhó đầu ra sau bức tường.

Và ngay lúc đó, con ngươi Đỗ Giang co rút lại bé bằng một lỗ kim.

Tim hắn gần như ngừng đập!

Bởi vì, hắn nhìn thấy cái gì?

Là gương mặt méo mó, quái dị lem nhem vết máu đỏ tươi của quản gia. Hắn thậm chí còn thấy được vụn thịt quanh gò má và khóe miệng của ông. Người Đỗ Giang lạnh buốt.

Hai khuôn mặt đối diện với nhau, cách không tới ba mươi cm. Đỗ Giang thề, hắn thậm chí còn ngửi được mùi tanh tưởi của máu xông lên tận óc.

Chân hắn khuỵu xuống, gương mặt tái nhợt không còn chút máu.

Đỗ Giang ngã lăn ra ngay dưới chân của quản gia.

Quản gia nhìn Đỗ Giang vô cùng tò mò. Ánh mắt xa lạ giống như lần đầu mới gặp được hắn.

Khi Đỗ Giang suy sụp dưới đất, quản gia dường như thấy hắn không có gì khác biệt nên trong con ngươi lờ đờ như mắt cá chết đó hiện lên một tia bạo ngược, sát khí.

Nhanh như gió, bàn tay của quản gia đâm mạnh về phía đỉnh đầu của Đỗ Giang. Hắn hoàn toàn tê liệt, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng!

Hắn sẽ chết a?

Thật sự không có cách nào để sống nữa sao?

Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Phải cưới vợ rồi sinh con đẻ cái, truyền thừa dòng giống đơn truyền mười lăm đời của dòng họ Đỗ xuống kế tiếp!

Hắn còn chưa có thỏa mộng trái ôm phải ấp, dục tiên dục tử.

Còn cả hẹn hò với một nữ sinh ngây thơ mà hắn lừa mãi mới có một cuộc hẹn vào hôm qua.

Còn rất nhiều, rất nhiều điều hắn chưa làm được!

Vậy mà hắn đã phải chết!

Chết tiệt! Chết tiệt!

Sự tuyệt vọng tuôn trào trong lòng nảy sinh một cơn phẫn nộ tột cùng.

Hắn không muốn chết! Không muốn! Không muốn!

Và rồi, Đỗ Giang mở trừng đôi mắt. Phẫn hận đối diện với bàn tay cùng những móng tay dài sắc nhọn đang chuẩn bị đâm sâu vào cổ họng hắn. Chắc còn khoảng vài phân nữa, là cổ họng Đỗ Giang sẽ bị xé rách tan.

Nhưng mà, đúng thời điểm đó, tim Đỗ Giang chợt đập chậm lại. Mọi thứ cũng trở nên giống như một pha phim quay chậm. Âm thanh kéo dài ra, như một cái loa bị rè, nghe không còn rõ. Từng chút từng chút một cho tới khi cả thế giới trở nên tĩnh lặng.

Mọi thứ từ không khí tới con người, đều như bị đóng băng tại chỗ. Trông cực kì dị.

Đỗ Giang có thể thấy đôi mắt của quan gia tràn đầy sát khí. Gương mặt ông cũng méo mó khi miệng mũi đã trở nên sai lệch. Hơn nữa, Đỗ Giang nhìn về phía cái móng tay cách cổ hắn 1cm, nuốt nước bọt, chúng đã biến thành màu xanh đen, dài tới tận 3cm, nhọn hoắt.

Chỉ trông sơ qua vậy thôi mà hắn đã có cảm giác vô cùng lạnh lẽo rồi. Vô thức hắn nhận định, móng tay của quản gia rất là nguy hiểm.

Hắn hơi cong người, lệch sang hẳn một bên né tránh tay của quản gia rồi nhìn ngó xung quanh.

Đỗ Giang choàng tỉnh, hắn nhớ ra rồi. Chính là nó, cái cảm giác này!

Không giống như buổi sáng, hắn chưa kịp cảm nhận mọi thứ thì thế giới đã trở lại như cũ.

Như cũ?

Đỗ Giang giật bắn. Đúng vậy, nếu năng lực này là ngăn chặn thời gian thì nó cũng không kéo dài được lâu. Một phút có lẽ là tối đa. Từ nãy đến giờ, hắn đã lãng phí mấy chục giây cho những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân. Thời gian còn lại không còn nhiều!

Quăng tất cả sự tò mò ra sau đầu, phản ứng đầu tiên của Đỗ Giang là bỏ chạy. Nhưng mà, khi quay đầu đối diện đôi mắt của An thúc, hắn lại tràn ngập đau đớn.

Cộng thêm sự tức giận khi nãy trong lòng hắn, Đỗ Giang trở nên huyết tính. Hắn biết quản gia đã không phải là quản gia. Dù tiếp xúc chẳng được bao lâu hắn cũng đã phát hiện quá nhiều thứ bất thường!

Hơn cả, con quái vật đội lốt quản gia này lại muốn giết chết hắn!

Thế là, Đỗ Giang giống như một cơn gió, chạy tới bàn bếp vớ lấy một con dao phay dùng để chặt thịt trong khay. Không có lấy một giây chần chừ hay do dự, Đỗ Giang nhằm ngay cổ của quản gia bổ xuống một nhát sâu hoắm.

Dưới độ sắc bén vô cùng của dao, một vết cắt sắc lẹm gọn gàng phân chia đầu và thân kẻ thủ ác thành hai nửa.

Đỗ Giang nhìn chằm chằm cái đầu quen thuộc từ bất động bắt đầu chầm chậm tăng tốc dần dần. Tới khi dòng thời gian trở lại nhịp điệu vốn có thì nó đã văng xa cả mét.

Máu phun ra từ vết cắt bắn thẳng lên trên trời, văng đầy bàn bếp cùng một phần áo quần của Đỗ Giang.

Bịch, thân thể đổ ầm xuống sàn.

Đỗ Giang tái nhợt, cầm trong tay con dao ngã xuống đất thở hồng hồng. Mồ hôi túa ra đầy trán.

Hăn giơ tay lên, đưa ra phía trước mắt, nhìn chằm chằm. Lòng bàn tay hắn đỏ thắm máu người.

Hắn, vừa giết người!

Con mẹ nó, bao nhiêu năm qua hắn sống như con chuột nhắt, vậy mà giờ lại dám làm một việc giống như giết người!

Hắn làm sao thế này!

Đỗ Giang đưa mặt úp sâu vào trong lòng bàn tay, run lên lẩy bẩy.

Khóe mắt hắn không ngừng chảy xuống những dòng nước mắt.

Hắn quá sợ hãi!

Hắn không biết tại sao hắn lại lạnh lùng quyết đoán như khi nãy để ra tay giết chết một người.

Kể cả người ấy đã không còn là họ nguyên lai, nhưng hắn đã giết người.

Không có cái gì để biện minh cho việc này bởi vì hắn giết người do hắn muốn thế!

Là chính hắn quyết định!

Chỉ là, điều này không giống hắn! Không giống một chút nào hết!

Nhìn lại cái thân xác đổ rập dưới đất của quản gia, hắn lạnh hết cả gáy khi nghĩ tới bản thân hắn chẳng lẽ cũng đang biến đổi?

Chẳng lẽ, hắn cũng giống quản gia, dần thành một người máu lạnh, ăn thịt người?

Không, không, không phải. Đỗ Giang không ngừng lẩm bẩm phản đối, hắn phải thuyết phục bản thân hắn rằng, mọi chuyện không phải như thế!

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.

Đỗ Giang giật nảy mình, nhìn về phía cửa hướng ra phòng ăn. Hình như là tiếng của đại tiểu thư. Nàng đang ở phòng khách sao?

Trong giây lát, hắn chợt quên đi những thứ bất an đang lấp đầy trong óc. Đỗ Giang giống như một con gió lao nhanh về phía phòng khách biệt thự.

Cảnh tượng trước mắt làm cho mí mắt Đỗ Giang như muốn nứt ra. Đại tiểu thư đang nằm trên sàn, bị chính em trai của nàng hôn hít!

Hắn thích Đại tiểu thư. Mặc dù không đến mức yêu nhưng hắn rất quan tâm nàng. Hắn hiểu rất rõ khoảng cách giữa hai người thế cho nên, hàng đêm hắn chỉ dám yy nàng trong giấc mộng.

ở đó, nàng sẽ mềm mại nằm bên dưới hắn, không ngừng rên rỉ, cầu xin hắn buông tha cho nàng. Rồi lại dùng cánh tay ngọc ngà ôm lấy thân thể to mọng của hắn mà giúp hắn sung sướng, lên tiên.

Đại tiểu thư thật sự là người vô cùng xinh đẹp. Cơ thể nàng cũng đẹp vô cùng. Ngực to, eo thon, mông nở. Thân thể nàng là tình nhân ôm ấp hắn biết bao nhiều đêm.

Nhưng mà nàng cũng kiêu ngạo không khác gì tượng đá. Bình thường, đến cả dùng mắt nhìn hắn nàng cũng ngại bẩn. Nàng là thiên nga kiêu sa, Đỗ Giang là con giun con dế.

Đỗ Giang chỉ dám đứng xa nhìn nàng, dùng ánh mắt dâm ta xuôi ngược khắp đầu vú đại tiểu thư.

Nàng rất nhạy cảm, không ít lần nàng mơ hồ thấy có người đang nhìn lén nhưng không thể phát hiện ra Đỗ Giang. Bởi vì hắn vô cùng cảnh giác! Thân thể cũng linh hoạt vô cùng.

Hắn mà muốn trốn thì rất khó để nàng nhận ra được. Khi nãy, đối diện với quản gia quái vật, hắn cũng vì thế mà kịp thời né tránh.

Điều đó đã trở thành một phản xạ có điều kiện, nên kể cả khi hắn đang sợ hãi muốn chết cơ thể vẫn hoạt động theo thói quen được.

Nhưng mà, hiện tại, đại tiểu thư lại bị đè sấp trên đất. Tà áo sơ mi xé toang, lộ ra hai bầu vú xinh đẹp trong không khí.

Giống y những gì Đỗ Giang ảo tưởng, ngực đại tiểu thư quả thật mê người, không khác gì một trái đào mọng nước, mê người.

Đậu đinh hồng thắm, nhọn hoắt chọc lên trời.

Người đang ở phía trên không ngừng hôn nàng là nhị thiếu gia. Hắn kém đại tiểu thư hai tuổi, hai người cũng là chị em ruột.

Nhưng hiện tại, hắn lại không khác gì một con thú, tay chân quờ quạng khắp mọi nơi trên cơ thể xinh đẹp mê người của đại tiểu thư.

Môi hắn đang không ngừng gặm cắn môi nàng!

Đỗ Giang cảm giác trời đất chao đảo! nếu không, tại sao từ sáng tới giờ hắn gặp không biết bao nhiêu tình huống bất thường rồi.

Từ việc hắn mơ mơ thực thực làm cho thời gian ngừng lại

Đến việc quản gia biến thành quái vật, còn ăn cả thịt người.

Giò thì nhị thiếu gia cưỡng hiếp đại tiểu thư.

Hai ngườ bọn họ, bình thường quan hệ rất tốt. Nhưng sao lại thế này!

Tiếng hét của nàng làm cho Đỗ Giang giật mình khỏi suy nghĩ. Nếu hắn không nhảy vào can thiệp, thêm một phút nữa là Đại tiểu thư nhất định sẽ bị xâm hại.

Hiện giờ, nàng đã bị thoát trống trơn, không có một mảnh quần áo nào trên người. Da thịt nàng bóng loáng, không khác gì trân châu thượng thạng lấp lánh ở dưới ánh đèn pha lê.

Đỗ Giang nhìn cũng thấy no cả mắt. Hắn thực sự đang rất đắm chìm vào đó. Đại tiểu thư kêu rên thật là mị hoặc. Trong mơ kẻ giả mạo kia không thể sánh bằng.

Đỗ Giang nhìn lên phía thang lầu. Hai người kia kêu rất to vậy mà không có bất kì ai lao xuống ngăn cản sự việc.

Lòng Đỗ Giang trầm xuống! Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết!

Nhanh như gió, Đỗ Giang lao cái cơ thể to béo tới gần chỗ hai người. Dùng lực rất mạnh, hắn đẩy ngã nhị thiếu gia ngã lăn ra đất. Thuận tiện, hắn vòng tay ôm lấy cơ thể trắng bóng của đại tiểu thư.

Mặt có vẻ vô cùng chính nghĩa, nghiêm túc nhưng tay thì không ngừng du đãng trên lưng và mông nàng.

Trong đầu Đỗ Giang sướng phát rồ. Da thịt đại tiểu thư mềm mại không khác gì lụa tơ tằm hảo hạng. Lại đàn hồi, co giãn khôn cùng. Nếu bóp mạnh không biết tư vị sẽ còn mê hồn đến thế nào nữa.

Nhưng hắn không thể quá phận. Dù gì hắn cũng chỉ là người làm thuê. Nếu chọc nàng tức điên lên thì hắn chết lúc nào cũng khó biết. Kể cả hiện tại trong tay hắn cũng nắm giữ sức mạnh cơ mà một đấu mười còn được. Để mình hắn trực diện trăm tên cao thủ thì e là xương cốt cũng chẳng còn.

Gia đình nàng quyền lực, nàng cũng không phải là kẻ hiền lành, dễ bị bắt nạt! Hắn là không thể động vào.

Nghĩ vậy, Đỗ Giang để nàng ra phía sau, dùng thân thể to mộng của hắn che ngay trước mắt nhị thiếu gia, không để cho hắn nhìn thấy đại tiểu thư không quần áo đang đứng sau lưng hắn.

Đỗ Giang gầm lên tức giận:

"Nhị thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi có thể làm thế với đại tiểu thư?"

Nhưng lời Đỗ Giang có vẻ là chẳng ảnh hưởng gì tới thiếu niên. Cho nên hắn chỉ lạnh nhạt đứng lên, hờ hững nhìn về phía Đỗ Giang.

Đối diện một giây, Đỗ Giang lập tức muốn héo.

Hắn không thể chọc vào người ta, có được hay không a!

Đại tiểu thư chỉ có thể nhìn, không vuốt ve lâu được.

Nhị thiếu gia chỉ nói được một câu, không thể gân cổ làm quá!

Đỗ Giang thấy than thở cho kiếp thấp cổ bé họng của bản thân.

Hắn không dám lên tiếng, nhưng mà cũng không dự định tránh ra để lộ đại tiểu thư ra ngoài.

Xem ra, nhị thiếu gia không hề bị mất đi tri giác. Hắn vẫn là hắn. Thế nhưng, hành động vừa rồi của nhị thiếu gia là sao?

Nếu hắn không rơi vào trường hợp như quản gia thì hai chị em nhà họ đang làm cái gì?

Một lực đẩy mạnh cực độ từ phía sau khiến thân thể Đỗ Giang bay về phía trước. Con ngươi hắn co rụt lại, không thể tin được.

Trong đại sảnh, duy nhất một người có thể từ sau lưng mà tấn công hắn. Nhưng mà, tại sao?

Hăn, ĐỖ Giang có ít nhất là 100 cân trọng lượng thân thể. Không biết nàng phải dùng một lực thế nào mới có thể khiến cho hắn gần như bay lên lao về phía trước.

Năm giây sau, Đỗ Giang đập mạnh lên tường, rồi bật lại ngã lăn ra đất. Một tiếng rầm, Đỗ Giang không khác gì một con búp bê vải, rách nát hộc ra một ngụm máu to.

Mắt hắn trợn lên, nhìn về phía hai người kia. Và điều tiếp theo khiến hắn hoàn toàn mất hết ngôn ngữ.

Hình ảnh cuối chính là đại tiểu thư vòng tay ôm lấy nhị thiếu gia, không ngừng dâng lên bờ môi. Bàn tay nàng vòng qua eo hắn, dùng thân thể cọ xát khắp người nhị thiếu gia.

Đỗ Giang ngất đi, trong lòng mắng to.

"Mẹ kiếp! Nếu lão tử biết ngươi là một con đàn bà dâm đãng như thế lão tử đã sờ khắp một lượt cho sướng rồi!"

Bởi vì Đỗ Giang ngất, hắn không biết xung quanh tòa biệt thự số 3 này cũng đang biến đổi không ngừng. Không chỉ cây cối, động vật to nhỏ lớn bé, người cũng đang bị thay đổi.

Nhị thiếu gia phát ngán đẩy ra đại tiểu thư sau khi đã bắn đầy tinh dịch vào trong tử cung của nàng.

Về tình trạng, nhị thiếu gia vẫn còn mặc nguyên quần áo. Ngoài việc trang phục có chút nhăn nheo ra thì chẳng có gì khác lạ.

Đại tiểu thư thì khác, hoàn toàn trần truồng dựa vào lòng đệ đệ. Từng dòng tinh dịch trắng muốt thuận theo khe đùi nàng chảy xuống ướt đẫm cả một vùng ghế sô pha.

Nàng lười biếng liếc nhìn nhị thiếu gia, khóe môi cười chế giễu:

"Vậy là tin đó là đúng!"

Nhị thiếu gia gương mặt tối sầm. hắn cảnh cáo nhìn tỷ của mình. Chỉ tiếc, đại tiểu thư nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời thì đã chẳng phải là nàng.

Nàng đưa môi lên hấp trọn vành tai của đệ đệ, cái lưỡi linh hoạt liếm khắp dái tai hắn.

Nhị thiếu gia cau mày lại né tránh. Hắn thật sự không thích cái điệu bộ mọi chuyện đều nằm trong tầm tay này của tỷ tỷ. Nếu không phải bọn họ cùng sinh ra trong một gia đình, hắn mới lười quan tâm nàng.

Hắn ngồi lệch hẳn sang một bên. Bởi vì không có thân thể của nam nhân đỡ lấy nên thân thể xinh đẹp, gợi cảm của đại tiểu thư lập tức đổ xuống ghế.

Cặp vú bị đè ép, tạo thành một hình dáng căng phồng. Nhìn muốn phun máu. Nếu Đỗ Giang còn tỉnh, hắn nhất định sẽ thấy tam quan hoàn toàn vỡ nát.

Nữ thần trong tâm tưởng của hắn, hàng đêm hắn vẫn yy quả thật là một dâm nữ. Không phải lạnh lùng, băng sương như hắn vẫn lầm tưởng!

Thấy đệ đệ né tránh, đại tiểu thư vô cùng thản nhiên. Nàng thuận thế nằm bò ra, khoe ra không khí một bên vú to lớn. Lông mu của nàng dày đặc, đen nhánh giống như tơ. Phía trên vẫn còn lầm tấm vết trắng của tinh dịch để lại.

"Hoài a Hoài, ngươi còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta chứ?". Đại tiểu thư đắc thắng nói.

Nhị thiếu gia lạnh lùng gật đầu. Nếu không bỏ qua trong mắt hắn ngập tràn phẫn uất thì rất giống hai chị em bình thường nói chuyện tâm sự thời tiết với nhau.

Sự uất ức mà không làm được gì của hắn khiến đại tiểu thư bật cười. Đệ đệ của nàng, thật sự đáng yêu!

Bọn họ quan hệ với nhau từ khi nàng 15 tuổi còn hắn chỉ mới 12. Hai bọn họ là bạn tình thân mật nhất đồng thời cũng là chị em ruột thân thiết của nhau.

Nàng dạy hắn những bài học đầu tiên về tình dục còn hắn cũng vì nàng cống hiến ra tinh trùng để nàng nghiên cứu.

Không sai, nghĩ thì có vẻ rất kinh dị nhưng người nữ nhân dâm đãng vô cùng này lại là một nhà khoa học có tiếng với những công trình về sinh sản và gen. Nàng là một trong ba nhà khoa học nổi tiếng nhất trên đất nước về ngành này.

Không thể phủ nhận, nàng quá tài năng. Mà tài thương đi kèm với tật. Trong công việc, nàng vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không để bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc.

Nhưng khi cởi ra lớp áo bào trắng đó nàng lại trở về bản chất là một sắc nữ chính hiệu.

Trong gia đình bọn họ, bạn tình của nàng ngoài nhị thiếu gia còn có tam thiếu gia năm nay mới 16 tuổi và nhị thúc, 29 tuổi.

Chuyện này không khác lạ gì mấy với cái gia đình này. Mục ruỗng từ tận trong gốc, mọi thành viên đều sống theo cách của riêng mình, thích là được không hề quan tâm tới cái nhìn của xã hội.

Vậy nên, nhị thiếu gia 20 tuổi đã có đến hai con. Chỉ là hắn chỉ có trách nhiệm gieo giống. Đẻ con ra hắn không nuôi.

Trừ khi tìm được hắn muốn tiền chu cấp không thì cả mẹ lẫn con đều bị ném ra sau đầu. Hắn thật sự không hề để tâm tới cốt nhục của bản thân, sống chết mặc bay. Với hắn, chỉ có cá cược là lẽ sống của cuộc đời.

Hắn si mê cá cược! Yêu như mạng sống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro