Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 26 tháng 9 năm 2020

Vội vã ra khỏi sở Xây dựng để đi hoàn thành hồ sơ nhà đất cho khách hàng. Công việc này đã tồn đọng mấy tháng, người trước đấy làm không tốt nên tài liệu loạn khắp nơi, trong 1 tháng thử việc y đã phải xử lý đống số hồ sơ chỗ thiếu chỗ hụt này. Đúng vậy, Triệu Bình Thường đã kí hợp đồng chính thức từ ngày hôm qua. Hiện y đang phải có mặt đến chi cục thuế để làm thủ tục nộp phí trước bạ.

Nhiệt độ ngoài trời lúc 3 giờ chiều đang là 42 độ. Triệu Bình Thường vừa lao chiếc xe máy nhanh nhất có thể trên đường vừa hối hận vì đã không học lái ô tô. Đến nơi, mặt y đỏ phừng phừng như tôm luộc, mồ hôi nhễ nhại khắp người.

Vào phòng chào hỏi mọi người, y phải tìm gặp người phụ trách hồ sơ, nhìn mãi không thấy người làm dự án, y lên tiếng hỏi thăm cô gái có bộ móng đỏ chót đang ngồi bàn gần đấy.

"Chị ơi, chị cho em hỏi chị Ngọc phụ trách dự án công ty ONE, em là người của công ty, em đến nhận hồ sơ phí chung cư dự án nhà ở xã hội."

"Công ty ONE à, người phụ trách dự án công ty em chuyển phòng rồi, giờ dự án ấy do chị và chị Yến làm nhé." Nghe đến đây Triệu Bình Thường biết mình sẽ xui xẻo, mọi lâng làm dự án công ty phải có một khoản chi cho người làm dự án của chi cục thuế. Lần này công ty đã đóng trước nhưng người kia lại chuyển phòng.

"Thời tiết dạo này nóng nhỉ, giấy tờ thì một đống thế này, bọn chị phải tăng ca làm suốt cả tuần mới xong đấy."

Triệu Bình Thường mỉm cười "vâng" rồi nói câu các chị vất vả. Cô gái đó chỉ tay vào chồng giấy, nói:

"Tất cả ở đây, em xem còn thiếu gì để bọn chị bổ sung, kí tên vào phần cuối để hoàn thành hồ sơ, bê ra bàn nước kia nhanh lên, chị còn nhiều việc lắm."

Triệu Bình Thường bê chồng hồ sơ nặng chịch, cao như núi sang bàn khác xem xét.

"Chị ơi, em kí vào đây đúng không ạ?" Cô gái này khi nãy chỉ chỉ qua loa nên y không chắc chắn phải hỏi lại.

Ngay lập tức cô nàng gắt lên, dùng giọng chua chát nói: "Thế lúc nãy nói không nghe à, kí vào chỗ người trả phí."

Triệu Bình Thường nói cảm ơn rồi im lặng làm tiếp công việc.

Mất hơn một giờ kiểm tra hết giấy tờ, Triệu Bình Thường bê lại chồng giấy cho cô nàng kia để lấy giấy hẹn đóng phí, đứng chờ nghe thấy cô gái kia nói "Mệt không em, nhiều thế cơ mà, bọn chị cũng mệt lắm, mà các dự án như công ty em ban ngành khác người ta cũng quan tâm lắm đấy."

Triệu Bình Thường biết cô nàng đang nhắc nhở tiền "bồi dưỡng", đến gần nói nhỏ.

"Chị cho em xin lỗi, em mới vào làm nên còn chưa biết hết quy định, công ty em có nói đã đưa phí cho chị Ngọc nhưng không biết chị ấy chuyển phòng. Đáng lẽ em phải liên lạc với bên chị trước khi đến, khi về em sẽ nói với công ty gửi phí cho chị sau ạ."

Nghe đến đây cô gái kia mặt mới dịu đi một chút chứ không khó chịu như lúc đầu.

Một tháng này Triệu Bình Thường như bước đến một thế giới mới, "xã hội". Ban đầu đi làm những thủ tục này là do trưởng phòng dẫn y đi để quen dần với các cơ quan hành chính, gặp những chuyện thế này lúc đầu không hiểu, bị mắng, bị làm khó sau dần dần cũng quen với cách vận hành. Con người trong xã hội này như có sợi dây mắc xích vô hình nào đó nối liền với nhau, người này lấy một chút của người khác để đổi lấy thứ mình muốn. Triệu Bình Thường từ lạ lẫm sau đó là thất kinh sợ hãi rồi cuối cùng cũng phải quen dần với nó.

Y giờ chỉ lo sẽ bị sốc nhiệt vì 42 độ ngoài trời sau khi bước ra khỏi phòng lạnh này.

Quả nhiên.........! Bao giờ mới mưa đây, gần 3 tháng nay đã không hề có một hạt mưa.

Về đến công ty đã gần đến giờ tan tầm. Triệu Bình Thường giơ tay cầm chai nước vội vàng uống , ngồi phục xuống ghế. Đang ù tai vì nắng thì nghe thấy đồng nghiệp đang lướt mạng bên cạnh, nói:

"Năm nay hạn nặng quá, trên này viết từ đầu năm đến giờ vụ mùa thất thu, lúa gạo với cây trồng chết nhiều quá."

Ngó sang thấy trên mạng chụp cảnh đất khô nứt vì thiếu nước. Lúa dạ khô rạc, trơ ra gốc. Kéo xuống dưới lại thấy ảnh cây ăn quả khô héo sắp chết, nhất là các tỉnh phía nam quanh năm nắng nóng thì tình trạng này còn nghiêm trọng hơn. Quan trọng nhất là vùng đấy có những tỉnh sản xuất lúa gạo lớn nhất cả nước.

"Hạn mặn miền Tây ngày càng nghiêm trọng, dân cả tháng nay đã không có nước ngọt để dùng, sợ thật đấy." Hạn mặn năm nào cũng có nhưng năm nay do khô hạn kéo dài, tháng này và tháng trước là mùa mưa nhưng trời lại chẳng rơi xuống một giọt, mấy con sông ở nước V lại là hạ nguồn nên bị đập thủy điện ở các nước thượng nguồn chặn lại trữ nước, cứ kéo dài thế này không biết dân khu vực đấy cầm cự được bao lâu.

"Chán thật đấy không biết khí hậu thế nào, nhà chị vừa hết gạo hôm qua, sáng nay đi mua mà giá gạo tăng gấp 5 lần, thức ăn khác cũng đắt hơn trước nhiều, đặc biệt là rau dưa." Chị trưởng phòng thở dài nói.

Triệu Bình Thường nhíu mày nghĩ, mẹ y làm ở xưởng cũng nghe công nhân kêu vật giá tăng cao nhưng vẫn nhiều thứ không mua nhanh cũng không còn. Triệu Bình Thường có không gian trồng các loại rau dưa hay ăn khá đầy đủ, nhà y không phải mua ở chợ một thời gian rồi, y nhận việc đi chợ hai bữa sáng tối nên cả nhà không phát hiện y có tùy thân không gian, chỉ đưa tiền cho y mua lúc tan tầm về nhà. Thực chất y chỉ mua thêm đồ nấu món mặn chứ không mua rau dưa từ lâu. Nhưng nghe mọi người nói chuyện mùa màng khắp nơi thất thu bỗng nhiên Triệu Bình Thường lại nghĩ việc này không đơn giản.

Một lúc sau mọi người bắt đầu lục tục rời khỏi công ty.

5 giờ 30 phút ánh nắng có chút dịu đi nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, không khí ẩm càng khiến người ngợm khó chịu.

Khoảng 8 giờ tối trời bỗng nổi gió, mái nhà xào xào tiếng cành cây va chạm. Tiếng gió như rít qua kẽ răng ngoài cửa sổ đập rầm rầm vào kính chắn. Ngoài đường bụi bay mù mịt, cuốn theo cả rác thải, cây cối nghiêng ngả múa may.

Triệu Bình Thường và Triệu Bình An vội vàng chạy đi đóng hết cửa trong nhà. Đang chạy lên tầng thượng đóng cửa sổ thì mấy tia chớp đã bắt đầu rạch xanh ngang dọc, bầu trời không một ngôi sao bị mây đen che khuất một chốc trước.

"Rầm.... đoànggg. Xoảng..... rầmmmmm.....". Bầu trời bắt đầu xuất hiện những tiếng sấm như một con quái thú lẩn khuất trong màn đêm giận dữ gào rống, thỉnh thoảng nó lại phun ra những tia sét màu đỏ.

Bộp bộp bôppppp...... ràooooooo......

Mưa bắt đầu rơi xuống và ngày càng nặng hạt, lúc sau bắt đầu trút xuống như thác nước.

Triệu Bình Thường đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài đường đã vắng tanh không còn một bóng người. Y nghe thấy tiếng hò reo vui mừng của cha mẹ và hàng xóm. Cuối cùng ông trời cũng mở mắt để cho mưa xuống. Tất cả mọi người, không ai nói nhưng đều bị khô hạn nóng bức dọa đến thâm tâm lo sợ.

Nhìn từng dòng mưa theo chiều gió ào ào đập dồn dập vào cửa sổ kính, Triệu Bình Thường bỗng dưng nổi lên một trận lo lắng. Ngay lập tức y lắc đầu phủ nhận, dạo này y thường mơ thấy ác mộng đâm ra bị yếu bóng vía, nhìn gì cũng thấy có linh cảm không tốt. Giờ này ai chẳng mong ngóng mưa.

Sáng hôm sau tỉnh dạy, mưa vẫn rất to. Triệu Bình Thường dắt xe ra ngoài đến công ty làm việc. Mưa cả đêm nên nhiệt độ không khí giảm xuống rất dễ chịu.

Đến phòng, tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ. Trận mưa này rơi xuống khắp cả nước như cam lộ trời ban.

Thế nhưng mọi người nhanh chóng không còn vui vẻ được nữa khi mưa to tiếp diễn 2 tuần nay mà chưa hề có dấu hiệu ngừng lại.

"Trung tâm khí tượng thủy văn xin thông báo, một siêu bão chưa từng có sắp đổ bộ vào nước ta, dự kiến mưa sẽ tiếp tục kéo dài, đề phòng......" Bản tin dự báo thời tiết bắt đầu cảnh báo một số nơi đề phòng lũ lụt.

"Mẹ nó, hết hạn hán lại đến lũ lụt, còn để người ta sống không!" Đồng nghiệp kế bên Triệu Bình Thường không nhịn được chửi bậy.

"Không sống được cũng phải sống, có phải muốn thì mai chết ngay được đâu, đừng kêu nữa, làm việc đi." Chị trưởng phòng gào lên. Mọi người bắt đầu tập trung vào công việc.

Đúng như dự báo thời tiết, bão bắt đầu kéo đến. Mưa ngày càng lớn, chỉ trong 1 tuần đường phố đã ngập nước, Triệu Bình Thường đi làm bằng xe máy rất nguy hiểm, mấy lần suýt ngã do không nhìn thấy đường vì nước ngập.

1 tuần sau, cả nước nơi nào cũng rơi vào tình trạng lũ lụt nặng nề. Nghiêm trọng nhất là các tỉnh miền núi giáp với nước T, lũ quét làm sập nhà dân, quấn trôi tài sản, nhiều người bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Chính phủ nhanh chóng điều động quân đội đến cứu người gặp nạn. Trên TV đang chiếu cảnh quân đội đào từng mét đất để cứu người, cứu của, để đưa thi thể người chết ra ngoài. Tiếng khóc thê lương vang lên, nhìn vào không người nào tránh khỏi đau xót.

Thời sự tối đưa tin mưa bão không chỉ ở nước V mà hầu như tất cả các nước ở châu Á và châu Âu đều phải gánh chịu trận thiên tai này. TV chiếu tiếp cảnh cứu hộ và kêu gọi cả nước chung tay giúp đỡ các tỉnh gặp nạn khó khăn, cùng nhau vượt qua thiên tai.

"Ba mẹ, anh, trên mạng vừa đưa tin nước M bên kia vừa có núi lửa bất ngờ phun trào, chết rất nhiều người, phía nam lại động đất lớn." Triệu Bình An tay phải cầm đũa ăn cơm, tay trái lướt điện thoại đưa ra trước mặt Triệu Bình Thường.

"Sao lắm thiên tai thế, cứ thế này chúng ta sống thế nào đây." Mẹ Triệu than thở

"Trái đất lọc mem đấy mẹ, con người toàn gây hại cho nó nên nó giết bớt." Triệu Bình An hihi haha nói.

"Ăn cơm đi, nói lung tung gì thế"

"Em nói đúng mà"

Ba Triệu nhìn TV chiếu tin thở dài: "Thế này thì nhà mình khó xuất hàng sang nước T lắm"

"Nước T nó cũng lũ to lắm, thấy bảo ngập hết mấy tỉnh phía Nam, nghe đồn còn có đập gì đấy đang lo bị vỡ, thời gian tới hàng hóa chắc khó bán." Mẹ Triệu lo lắng nói với ba Triệu.

Hai anh em tiếp tục ăn cơm. Ba mẹ Triệu bắt đầu bàn bạc chuyện hàng hóa cần xuất nhập. Triệu Bình Thường im lặng suy nghĩ đến nên làm gì với tùy thân không gian.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro