Chương 4: "Chẳng lẽ tôi không thơm sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù băng nhóm bạo lực này nhìn rất đáng sợ, nhưng Diệp Thải Quỳ vốn lúc sinh tồn ở công ty đều gặp qua tình cảnh dữ dội hơn, người đi chân trần không sợ người mang giày, toàn bộ đều cần tiền không cần mạng, thật sự là ấp ủ tư tưởng liều mạng đi lên.

Mà băng nhóm trước mắt này mặc dù không phải là người tốt lành gì, nhưng chung quy vẫn là có phương thức làm việc của bọn họ, tới đây bao vây bệnh viện chủ yếu là vì cho hả giận và lên mặt dữ tợn, có chủ yếu là muốn xuất hiện, chẳng qua là vì ở muốn thể hiện nghĩa khí giang hồ trước mặt anh em của mình.

Chỉ cần chờ cảnh sát đặc chủng tới, những người này nhất định giải tán, gian xảo không sợ ai, nhưng băng đảng lại sợ cảnh sát.

Xe của cảnh sát rất nhanh liền chạy đến.

Đúng như dự đoán, mới vừa rồi không khí giương cung bạt kiếm giống như dây đàn bị gảy, trong nháy mắt liền nới lỏng.

Diệp Thải Quỳ ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe chống bom "Hổ răng kiếm" dừng ở cửa bệnh viện, ngay sau đó một nhóm cảnh sát súng đạn sẵn sàng liền bước từ trên xe xuống, hướng về phía băng đảng cầm dao kia, đem người ở bệnh viện che chở sau tấm khiên bảo vệ.

Cảnh sát nhân dân quả nhiên làm cho người có cảm giác an toàn.

Sĩ quan cảnh sát đi tới rẽ đám người ra, dừng ở trước mặt Diệp Thải Quỳ

Diệp Thải Quỳ cất điện thoại di động ngẩng đầu lên.

Nhìn vị sĩ quan cảnh sát này chắc là một vị Trung đội trưởng, đội mũ sắt, ôm súng, tư thế đứng thẳng tắp giống như một cây đại thụ, trên người tản ra luồng khí nghiêm nghị chính trực, dường như yêu ma quỷ quái đều khó tiếp cận.

Mặc dù là đội mũ sắt nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan anh tuấn.

Diệp Thải Quỳ sững sờ tức khắc, nhận ra người đó.

Đây không phải người bệnh thần kinh bị cô xua đuổi hôm qua sao?

Ngày hôm qua người đàn ông tên Hứa Dịch Dương này, bỗng nhiên chạy đến quán của Diệp Thải Quỳ, nói rằng anh mười mấy năm trước biết cô, phải trả ơn một bữa cơm, muốn lấy thân báo đáp cưới cô.

Cái này còn chưa đáng sợ, đáng sợ hơn là anh còn giải thích trước tối hôm qua, anh đã âm thầm quan sát cô ba tháng, ngày hôm qua có dũng khí đến tìm cô.

Đây không phải là điên cuồng theo dõi chứ là gì?

Cái này đã xem là quấy rối rồi chứ?

Diệp Thải Quỳ thậm chí hoài nghi mười mấy năm trước bọn họ căn bản cũng không biết nhau, hết thảy đều là người đàn ông này tự suy nghĩ chủ quan.

Cố không cảm thấy cảm động chút nào, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy một trận, nghĩ mình e là gặp phải stalker, bị dọa sợ liền giơ băng ghế lên đuổi người ta ra ngoài, khóa cửa tiệm, chờ người đó đi thật lâu mới dám về nhà.

Diệp Thải Quỳ đi đêm nhiều, hiện giờ không sợ quỷ, ngược lại sợ người.

Bởi vì người xấu biểu lộ còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Không nghĩ tới gặp lại lần nữa là trường hợp như thế này trời đất sáng sủa, ban ngày ban mặt, Hứa Dịch Dương cả người chính trực, còn mặc cảnh đồng phục cảnh sát, tỏa ra khí chất khiến người khác muốn tin tưởng dựa vào.

Lý trí Diệp Thải Quỳ vẫn là phòng bị, nhưng trực giác lại cảm thấy người này thật sự không có chỗ nào nhìn giống người xấu.

Sợ rằng bản thân nghi ngờ hiểu lầm, người ta nói không chừng thực sự là đơn thuần muốn báo ơn.

"Lại gặp mặt". Diệp Thải Quỳ cười một tiếng.

Hứa Dịch Dương vốn có chút khẩn trương, thấy Diệp Thải Quỳ cười, chỉ cảm thấy được khích lệ cực lớn.

"Trước tiên tôi đưa cô đi ea ngoài, nơi này không an toàn."

Diệp Thải Quỳ liếc mắt nhìn Hà bác sĩ, anh ta vội nói: "Em đi nhanh lên, còn không phải chuyện của em, tôi không có việc gì, ầm ĩ ở bệnh viện không phải là chưa thấy qua. Hôm nay thật là làm phiền đến em."

Hà bác sĩ đã nói như vậy, Diệp Thải Quỳ cũng không khách khí, cô thật sự quý trọng sinh mạng, bị bệnh một trận rồi về sau trở nên siêu cấp sợ chết, lập tức liền theo Hứa Dịch Dương cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc đi xuyên qua đám đông, Hứa Dịch Dương giang tay ôm Diệp Thải Quỳ một chút, dùng thân thể bảo vệ cô, đem Diệp Thải Quỳ và anh ngăn cách với thế giới. Đồng phục của Hứa Dịch Dương như có mùi hương được phơi dưới ánh nắng mặt trời, cũng giống như anh vậy.

Tay anh nắm chặt cánh tay của Diệp Thải Quỳ, mặc dù cách một lớp áo khoác dày nhưng Diệp Thải Quỳ vẫn có thể đươc lực cánh tay truyền tới. Cô không nhớ đã bao lâu rồi chưa dựa gần một người đàn ông như vậy, nhưng cô cũng không có tránh né.

Là người bình thường cũng cần có tiếp xúc cơ thể, huống chi là một em trai đẹp trai (aka tiểu soái ca :3) như vậy, còn toàn thân mặc đồng phục, Diệp Thải Quỳ sao phải cự tuyệt? Cô lại không chịu thiệt...

Mới vừa đưa Diệp Thải Quỳ đến nơi ít người, Hứa Dịch Dương liền lập tức buông tay ra, lễ phép cùng cô kéo dài khoảng cách.

Không cần phải tránh ra nhanh vậy chứ?

Diệp Thải Quỳ giương mắt nhìn Hứa Dịch Dương, mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, trịnh trọng khiến Diệp Thải Quỳ không nhịn được muốn trêu chọc anh một chút.

"Tránh nhanh như vậy làm gì? Do trên người tôi có mùi gì sao?" Diệp Thải Quỳ nở nụ cười trong trẻo.

Hứa Dịch Dương sửng sốt một chút, bị nụ cười của Diệp Thải Quỳ làm lung lay tinh thần, thấy cô nghi ngờ chớp chớp mắt, anh mới chợt kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu.

"Không có."

"Nói dối." Diệp Thải Quỳ nói.

Hứa Dịch Dương đang đang nóng lòng muốn giải thích, Diệp Thải Quỳ lại kiễng chân đi gần lại một chút, đối diện trước mặt anh, nhìn thẳng ánh mắt anh, giọng mập mờ hỏi: "Chẳng lẽ tôi không thơm sao?"

...

Diên nhiên là thơm rồi.

Trên người Diệp Thải Quỳ có một loạ hương thơm bí ẩn mập mờ, bí ẩn của hoa hồng, nguy hiểm như hương hoa huệ (*), tinh tế rung động, lại pha trộng cùng vị thức ăn ngọt béo cùng mùi vị ấm áp, có một loại mùi hương hơi thở vô định, hỗn loạn phức tạp. Để cho người khác muốn đem mũi vùi vào cổ áo cô, vào cổ, vào tóc mà hít thở thật sâu.

(*) Người ta không dám cắm hoa này trong phòng ngủ vì ban đêm hoa tỏa hương rất nồng và hút hết sinh khí. Chời mé edit đoạn này xong tôi hỗn loạn luôn J)

Ôm cô, ôm sự xinh đẹp, mềm mại, phạm tội, cám dỗ, mùi vị mập mờ không rõ hít vào lồng ngực, giữ lại trong thân thể.

Ánh mắt Hứa Dịch Dương có chút biến hóa mờ màng.

"Thơm." Anh nói

...

"Đội trưởng Hứa?" Trong bộ đàm vô tuyến có người gọi Hứa Dịch Dương.

Anh lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng trả lời cuộc gọi của đội phó.

Diệp Thải Quỳ lùi về sau một bước, cười cười không nói, xem ra vị đội trưởng cả người chính trực này cũng không phải không trêu ghẹo được, mặc dù phản ứng không rõ ràng, nhưng vẫn là có phản ứng.

Bởi vì còn phải thi hành nhiệm vụ, Hứa Dịch Dương không có cách nào đưa Diệp Thải Quỳ về ngay lập tức nên để cô chờ một lúc.

"Tôi hoàn thành xong nhiệm vụ rồi đưa cô trở về." Hứa Dịch Dương mở cửa xe cảnh sát, để cho Diệp Thải Quỳ ngồi lên trước một lúc, "Cô ngồi ở bên trong, không có ai có thể làm hại cô."

Diệp Thải Quỳ gật đầu một cái, biết lắng nghe lên xe, phối hợp làm Hứa Dịch Dương cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng đến lúc Hứa Dịch Dương xử lý xong tình huống ở bệnh viện, lúc vội vã trở về trên xe, lại nhìn thấy chỗ đó trống trơn, một người cũng không có, Diệp Thải Quỳ không biết đã đi lúc nào rồi.

Hứa Dịch Dương thở dài.

Anh biết dựa theo tính cách của Thải Thải, nếu một mực chờ anh có khả năng không cao, nhưng mà vẫn không nhịn được mất mát.

Thật hối hận lúc nãy không choàng cho cô thêm bộ quần áo, Thải Thải ăn mặc thật quá ít, vốn thân thể cô đã không tốt, bị nhiễm lạnh thì sao, bị bệnh thì sao?

"Đội trưởng Hứa?"

Dọc theo đường đi Hứa Dịch Dương cũng yên lặng không nói, cau mày trầm tư, làm cho mọi người trong lòng cũng bồn chồn không yên. Chẳng lẽ là hôm nay nhiệm vụ hoàn thành không tốt? Rõ ràng mới vừa rồi xử lý rất thuận lợi cơ mà?

"Sao?"

"Huấn luyện đội viên chiều tối nay sắp xếp thế nào?"

Trong lòng mọi người lo lắng, sợ vị đội trưởng ác ma này lại sắp xếp pháp huấn luyện, giải quyết mạng của bọn họ.

"Huấn luyện chiều nay cậu phụ trách, tôi có việc một lúc." Hứa Dịch Dương nói với đội phó.

"Dạ!"

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Dịch Dương thay quần áo liền lái xe đi, nhìn thời gian một chút, sắp đến giờ cơm tối, anh quyết định đến cửa tiệm "Mặt trời nhỏ" ăn một bữa cơm.

Muốn nhìn Thải Thải một chút.

...

Diệp Thải Quỳ sứt đầu mẻ trán, một phòng đại gia này thực sự không biết phục vụ như thế nào.

Bây giờ làm ăn quá là khó khăn, khách hàng khó chịu, chiếm lợi ích của nhân viên, quản lý ngành liên quan thỉnh thoảng xuống kiểm tra tình trạng, còn có một đám côn đồ không thể làm mích lòng đến "chiếu cố" việc làm ăn.

Diệp Thải Quỳ cười giả tạo, lại phải giữ mình, vẫn không thể để người khác cảm thấy mình không cho người ta mặt mũi, thật khó nha.

Là ai đã từng nói?

Nobody dies a virgin, life fuck us all.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro