Chương 5: Dùng mạng của hắn đổi nàng một đêm vui sướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tiêu đề điêu vl* *che mặt*


Vừa đẩy một cửa quán ăn "Mặt Trời Nhỏ", Hứa Dịch Dương liền không nhịn được cau mày. Trong quán ăn mùi thuốc lá nặng đến bị sặc, xen lẫn mùi khó chịu của rượu cùng các tiếng chửi mắng thô tục.

Không khí ngột ngạt.

Nhìn kỹ một chút, trong đại sảnh cùng lắm chỉ hai bàn mà thôi, khoảng mười người, nhìn cách ăn mặc chắc là một đám người lưu manh đường phố. Mặc dù ngồi hai bàn, nhưng khách hàng vừa nhìn thấy bọn họ liền vội vàng xoay người đi.

Ai cũng sợ gặp phiền toái.

Hứa Dịch Dương đi vào trong cửa tiệm, nhẹ nhàng ngồi trong góc, nhìn xem thực đơn hôm nay. Người ở hai bàn kia nhìn về phía anh một chút, cũng không quan tâm lắm.

Chỉ chốc lát sau Diệp Thải Quỳ mang thức ăn lên.

Nói thật, những kẻ lưu manh này đụng tới thì không tốt, cũng không phải Diệp Thải Quỳ sợ bọn chúng, nhưng là tiểu quỷ khó dây dưa, vô lại kiểu này vẫn có bản lĩnh làm người ta chán ghét.

Cho nên Diệp Thải Quỳ đã không thể để cho bọn chúng cảm thấy bị cô xem thường, lại không thể để bọn hắn cảm thấy có thể khinh bạc cô, thái độ này quả thực không nắm chắc tốt, nhưng mà cô cũng xem như phù hợp.

"Cô chủ, lấy thêm két bia."

Lúc đám người kia gọi cô chủ giọng nói mập mờ, giọng điệu cợt nhã.

Diệp Thải Quỳ không có cách nào, cô cũng không thể bởi vì người ta gọi một tiếng "Cô chủ" liền tức giận phải không?

Xưng hô "Cô chủ" thế này liền làm cho hắn dễ dàng sinh ra chút thân phận ảo tưởng.

Cô chủ, so với gái nhà lành thì dễ dàng tiếp cận, so với gái lầu xanh thì khó mà nắm trong tay, so với thiếu nữ mới lớn thì tràn đầy trưởng thành. Cô chủ tính cách không mạnh mẽ một chút không được, nhất định là thông minh lanh lợi, phải có điểm lả lơi, đã muốn thì có thể làm điệu làm bộ, lại muốn thì có thể tư thế hiên ngang, khắp người mang chuyện xưa, phong tình vạn chủng, tùy ý tiêu sái.

Trong chuyện xưa, sa mạc lớn Cô Yên, đầy trời cát vàng, có một nhà trọ Long Môn và bà chủ Kim Tương Ngọc vô cùng xinh đẹp quyến rũ, muốn thả máu của ai, ăn thịt của ai, người đó cũng cam tâm tình nguyện muốn đem bản thân dâng cho nàng, dùng sinh mệnh của đổi với nàng một đêm sung sướng đều được.(*)

Đây chính là mong muốn ảo tưởng của Trung Quốc nam nhân đối với 2 từ "Cô chủ"

(*) Cái này làm tui tra rất lâu trên baidu và wiki, đại khái là một tích bên đó và được dựng thành phim "Tân khách sạn Long Môn" (1992), bà chủ quán lẳng lơ đa tình Kim Tương Ngọc nhưng khi gặp được nam chính lại dám yêu dám hận, dũng cảm, chung tình, đuổi theo tình yêu.

Ánh mắt đám người cứ chòng chọc, tương đối trần trụi.

Diệp Thải Quỳ cũng không tức giận, nhìn thì nhìn thôi, vóc dáng đẹp mắt còn sợ người nhìn sao? Cô cũng không phải là không biết những người đàn ông này nghĩ tới hình ảnh buồn nôn gì trong đầu, nhưng người khác thích nghĩ gì thì nghĩ , cô không có vấn đề gì, chỉ cần không nói hươu nói vượn, không động tay động chân là được.

Nhưng mà Hứa Dịch Dương lại thấy rất không thoải mái.

"Cô chủ." Hứa Dịch Dương kêu lên: "Chọn món ăn."

Trong giọng nói anh mười phần tức giận, coi như không có cố ý cất cao giọng, vẫn rất có sức xuyên thấu, ồn ào trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người liền nhìn về phía của anh.

Diệp Thải Quỳ giương mắt, lúc này mới chú ý tới góc Hứa Dịch Dương ngồi, lập tức đi qua chào hỏi,

"Cảnh sát Hứa, hôm nay muốn ăn gì?" Diệp Thải Quỳ cố ý hỏi như vậy.

Nghe đến bên đây là cái cảnh sát, giọng nói đám người lưu manh kia thoáng bớt phóng túng đi một chút, nhưng là Hứa Dịch Dương dù sao cũng là một người, lại mặc quần áo hàng ngày, bọn chúng cũng không quá xem như chuyện đáng kể.

"Cơm chiên." Hứa Dịch Dương nói.

Lại là cơm chiên?

Diệp Thải Quỳ cười, hỏi: "Lại là cơm chiên bằng đồ ăn thừa hả?"

"Ừm."

"Giờ này ở đâu ra đồ ăn thừa? Tôi giữa trưa ăn củ niễng hầm thịt bò, còn dư một ít, dùng cái này chiên có được hay không?" (*) 

Diệp Thải Quỳ giọng điệu dịu dàng, giống như nói chuyện với trẻ con, "Không chê tôi chứ?"

Hứa Dịch Dương nhanh chóng lắc đầu, một người đàn ông lại có cảm giác như thiếu niên ngây ngô .

Diệp Thải Quỳ cười mà không nói, xoay người đi vào làm cơm chiên, sẵn tiện kêu nhân viên cửa hàng đem đến hai bàn khách đó một két bia.
Lúc bưng cơm chiên đi ra, Diệp Thải Quỳ vẫn không nhịn được nhíu mày vì không khí trong phòng có mùi khó chịu.

Hứa Dịch Dương chú ý tới biểu cảm của Diệp Thải Quỳ, liền lập tức đứng dậy đi đến mở cửa chính ra cho thoáng khí, không khí này quá vẩn đục, Thải Thải hít vào sẽ không tốt với cơ thể.
Trong phòng với bên ngoài độ ấm chênh lệch rất lớn, cho nên vừa mở cửa ra không khí lạnh giá liền thoáng bay vào, Diệp Thải Quỳ vừa rồi chỉ cảm thấy ở trong phòng đau đầu, lúc này lập tức cảm thấy thoải mái khoan khoái hơn.

Chỉ là gió lạnh vẫn là thổi vào có chút lạnh, người hai bàn kia đang nói chuyện đến khí thế ngất trời, gió lạnh hận không thể đem cảm giác say của bọn họ thổi bay đi mất, liền lớn tiếng quát với Hứa Dịch Dương: "Này, đóng cửa lại."
Hứa Dịch Dương xem đồng hồ nói: "Sau mười phút sẽ đóng, thông khí."

Lời vừa nói ra, mấy gã tính tình không tốt liền đứng lên. Nhưng Hứa Dịch Dương căn bản không quan tâm đến bọn họ, lại cởi áo khoác phủ thêm cho Diệp Thải Quỳ, nói: "Đừng để cảm lạnh, cô về sau bếp ngồi trong chốc lát."

Diệp Thải Quỳ không biết Hứa Dịch Dương là chậm chạp cũng như đơn thuần không để bụng, hoàn toàn làm lơ bầu không khí giương cung bạt kiếm. Thái độ không để tâm của Hứa Dịch Dương càng làm chọc giận những tên côn đồ đó, có hai tên hận không thể đi lên đánh anh, may mắn bị đồng bạn kéo lại. "Đừng làm loạn, cảnh sát đấy......"
Tuy rằng bị giữ chặt, nhưng không khí trong phòng vẫn căng thẳng như cũ.

Diệp Thải Quỳ liếc mắt đám kia người một cái, đối Hứa Dịch Dương dặn dò nói: "Cậu cũng khắc chế một chút, đừng khiến cho đám kia người ghi hận lên tôi, về sau còn rất nhiều phiền toái."
"Tôi sẽ bảo vệ cô."
Diệp Thải Quỳ khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ mà nói: "Cậu không đi làm à, còn canh giữ 24 giờ ở trong tiệmcủa tôi hay sao?"
Hứa Dịch Dương không còn lời gì để nói.
"Được rồi, một lát đem cửa đóng lại đi, trước hết tôi đi ra sau bếp ngồi trong chốc lát."

Nói xong Diệp Thải Quỳ liền đi vào phía trong, lúc đi qua hai bàn kia, cười nói: "Khách hàng muốn thông khí, mọi người thư lỗi, trong chốc lát tặng các vị hai bàn đồ nhắm."
Có cô chủ trấn an, không khí trong phòng mới không đến nỗi căng thẳng, nhưng mà đám kia người vẫn là đôi lúc nhìn Hứa Dịch Dương một cái, thần thái khiêu khích, khinh miệt.

Hứa Dịch Dương không nói lời nào, ăn cơm chiên, cân nhắc lời Diệp Thải Quỳ nói.

Anh thật ra không sợ chọc đám người này không coi ra gì gì đó, nhưng Thải Thải nói cũng không sai, thời gian anh công tác thay đổi rất nhiều, nói hành động liền phải lập tức đi, thời điểm anh không ở đây, mấy tên côn đồ tới tìm trả thù cô sẽ rất phiền phức.

Nghĩ nghĩ, Hứa Dịch Dương nhắn phó đội trưởng một cái đánh dấu địa điểm cùng một cái tin nhắn: Lập tức kết thúc huấn luyện, mang tất cả đội viên đến quán ăn Mặt Trời Nhỏ tập hợp, tôi mời tất cả mọi người ăn cơm.

......

Diệp Thải Quỳ ở trong phòng bếp sưởi ấm, bởi vì kia hai bàn khách không làm cho trong tiệm quá tức giận, cho nên buổi tối thực nhàn rỗi. Bên ngoài có nhân viên quán ăn tiếp đón, cũng không cần đến cô, cô liền nghiên cứu sách dạy nấu ăn.

Đám kia người nói chuyện ầm ĩ, ồn ào đến nỗi Diệp Thải Quỳ đau đầu.

Xoa xoa ấn đường, bỗng nhiên phát hiện, bên ngoài giống như lập tức yên tĩnh trở lại.

Kỳ quái......

Nhân viên cửa hàng đi vào sau bếp lấy chén trà cùng đồ nhắm, tới tới lui lui ba, bốn lượt, Diệp Thải Quỳ yên lặng tính tính, như thế là cũng có 60 khách hàng đi......

Cửa hàng của cô cũng vừa lớn như vậy, bỗng nhiên tới nhiều khách cũng không nhét đầy được mà?

Diệp Thải Quỳ tò mò mà vén rèm cửa đi ra ngoài, bị hình ảnh trước mắt làm hoảng sợ, trời ơi, đâu ra nhiều người trẻ tuổi như vậy?

Trong quán ăn "Mặt Trời Nhỏ", toàn bộ bàn đều là người, hơn nữa tất cả đều là nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đầu đều cùng là tóc húi cua sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn cường tráng lại nhẹ nhàng.

Xem này một nhóm hoặc ngồi nghiêm chỉnh, hoặc đứng đến thẳng tắp, Diệp Thải Quỳ đoán chừng tám chín phần là Hứa Dịch Dương gọi trung đội của cậu ấy đến.

Một phòng cảnh sát bao quanh hai bàn của đám côn đồ, lập tức cái không dám làm gì, sợ tới mức hai bàn đó cũng không dám lộn xộn. Bọn họ cũng không nói lời nào, không mắng chửi người, cũng không hút thuốc lá, yên lặng mà ăn đồ ăn. Chính là tại đây 60 đôi mắt chăm chú nhìn, đám côn đồ cũng thực sự là nuốt không trôi, rốt cục là chịu đựng không nổi, vội vàng tính tiền, cụp đuôi nhanh như chớp đều đi rồi.

Diệp Thải Quỳ nhịn không được muốn cười, Hứa Dịch Dương này thật đúng là rất có biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro