Hạ 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi mọi người chúc mừng sinh nhật bố của Bình An xong thì các bố mẹ cũng ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

"À đúng rồi, năm nay Tết nhà tôi không phải về quê sớm, nhà ông thì không sang thăm nhà nội nữa, chi bằng chúng ta đi du lịch vài ngày đi. Năm nay sinh nhật bé Hạ nhà tôi trước Tết 4 ngày, đúng không bé Hạ?"

"Dạ vâng, là ngày 27 tháng 1."

"Vậy thì phải tổ chức sinh nhật này thật hoành tráng rồi." Bác Vinh cười nói.

"Không cần đâu ạ, cháu không quan trọng mấy cái này lắm, chỉ cần có bố mẹ ở bên là được rồi ạ."

"Trời, Bình An, con nhìn bạn ấy đi, có ai như con không? Còn gần nửa năm nữa mới tới sinh nhật mà đã lên kế hoạch định làm gì rồi đấy."

Nhìn thấy tôi bật cười nó liền xấu hổ giữ chặt tay bố nó

"Bố ơi coi như con xin bố, bố đừng nói nữa, bố chừa cho con đường sống đi chứ."

Đến tầm 9 giờ thì chúng tôi về nhà. Vậy mà nhà Bình An đi cùng đường về với nhà tôi thật. Khi thấy xe nhà nó dừng lại trước một cánh cổng lớn tôi liền bất ngờ hỏi bố

"Bố ơi, nhà bác Vinh ở đây lâu chưa ạ, sao trước giờ con chơi ở khu này suốt có gặp nhà bác ấy đâu ạ?"

"À, nhà bác ấy mới chuyển đến đây được nửa tháng thôi, bác Vinh chọn đi đường xa hơn để chuyển về đây cho vợ đi làm dễ dàng hơn."

Nếu tôi nhớ không nhầm thì mẹ Bình An làm việc ở một tòa soạn khá lớn ở quận tôi, cách chỗ chúng tôi ở hình như cũng chỉ khoảng 3 km thì phải. Thật ngưỡng mộ sự yêu chiều bác ấy dành cho vợ, nhưng mà người đàn ông đang ngồi phía trước tôi đây cũng vô cùng yêu thương vợ của mình, chỉ là bố không giỏi bày tỏ, chỉ luôn âm thầm dùng hành động để thể hiện tình yêu với mẹ tôi mà thôi.

.

Tuần học đầu tiên sau kì quân sự, tôi tìm đến thằng Vũ để nhờ nó phụ đạo môn Lí với Hóa cho tôi.

"Sao lại tự dưng nhờ tao?" Nó hơi bất ngờ nhìn tôi.

"Gia sư của tao đi du học mất rồi. Tao không muốn học với người lạ nữa đâu, mãi tao mới làm quen được với gia sư của tao thì anh ấy lại đi du học mất rồi, giờ tao phải tìm được một người dạy kèm cho tao trước khi mẹ tao lại tìm thêm được một người khác."

"Nhưng dạo này tao lại đang bận tham gia lớp ôn luyện để thi cuộc thi lập trình ấy, sợ không thể khớp thời gian dạy cho mày được. Hay mày chịu khó một thời gian rồi tao dạy cho nhé?"

"Được rồi, nhớ ôn thi cho tốt nghe chưa, để tao đi tìm người khác vậy." Nói rồi tôi đi về chỗ mà không để ý có người vẫn luôn giả vờ đứng nghe lén nãy giờ.

"Dư Nhật Hạ, cậu thấy tôi có được không?"

Bình An vừa ngồi vào bàn liền hỏi tôi. Tôi nghe thấy liền hoang mang không biết nó đang nói cái gì liền hỏi lại

"Được cái gì?"

"Dạy kèm cho cậu."

"Sao cậu biết?"

"Ban nãy, tôi có vô tình nghe thấy hai cậu nói chuyện."

Anh bạn à, tôi tiếp xúc với bạn đủ lâu để biết tỏng cái vô tình của bạn là gì rồi đấy, định lừa trẻ con sao?

"Cậu á?"

"Tôi không được sao? Những môn cậu cần thì tôi đều có thể dạy kèm cho cậu mà."

Thằng Trường ngồi trên tôi cũng hóng hớt quay xuống bồi thêm một câu

"Nhật Hạ, anh An bọn tôi lợi hại lắm đó, cao thủ các môn tự nhiên luôn nhé."

"Vậy được, vậy...chi phí dạy kèm như nào?"

"Thôi cậu....vậy cậu dạy kèm tôi Tiếng Anh đi, coi như hòa nhau."

Vũ Hoàng Bình An kém Tiếng Anh à, từ trước đến giờ tôi cũng chẳng để ý đến thành tích của người khác lắm, năm trước không dự bế giảng đến thứ hạng của hai thằng bạn chí cốt của tôi mà tôi còn không biết nên nghe nó nói vậy tôi cũng đồng ý mà không hề nhận ra rằng Bình An đang trừng mắt với thằng Trường cười sắp tắc thở ở bàn trên.

"Về nhà tôi sẽ sắp xếp lại và tổng hợp lại những buổi tôi rảnh, cậu xem có thể dạy được buổi nào thì báo lại cho tôi rồi chúng ta bắt đầu học, được chứ?"

"Không vấn đề gì."

.

Sau khi thống nhất được lịch học với nhau, chúng tôi chính thức học buổi đầu tiên ở quán cà phê sách ở đầu khu chung cư gần nhà tôi. Vì hôm đó bố mẹ tôi tăng ca, anh tôi thì ở trường cuối tuần mới về nên tôi với nó học đến gần 7 giờ mới ra khỏi quán.

"Bố, con ở đây." Bình An đột nhiên vẫy tay với bố nó ở cách chỗ chúng tôi đứng không xa.

"Nhật Hạ, con mới học bài cùng Bình An xong hả, mệt không con, về nhà bác ăn cơm tối thôi."

"Dạ thôi, con về nhà ăn cũng được ạ."

"Nhà con làm gì có người, về nhà ăn thì buồn chết, sang nhà bác đi, hôm nay bác Hiền nấu nhiều món ngon lắm. Hồi chiều bác có đưa ít văn kiện cho bố con nên có nói với bố con rồi."

Tôi nghe vậy thì cũng đành thuận theo bác ấy

"Vâng ạ."

"Được rồi, lên xe đi bác chở hai đứa về."

.

Sau khi ăn tối, Bình An phụ trách hộ tống tôi về nhà.

"Tôi đến nhà rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé."

"Dư Nhật Hạ."

Nó đột nhiên nhìn thẳng vào tôi khiến tôi có chút không quen

"Sao vậy?"

"Từ trước tới nay dù thành tích của tôi không tệ nhưng đây là lần đầu tôi dạy kèm cho người khác, tôi sẽ cố gắng hết mình để cậu có thể càng ngày càng tốt hơn, cùng nhau cố gắng nhé, được không?"

"Ừm, được. Cảm ơn cậu, cùng nhau cố gắng nhé." Tôi cười với nó rồi quay người đi vào nhà.

Cứ thế việc chúng tôi dạy kèm lẫn nhau bỗng trở thành một việc hiển nhiên trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, nó như trở thành một thói quen của chúng tôi sau mỗi giờ học ở trên trường vậy. Suốt khoảng thời gian học với nhau, chỉ cần là lúc nào rảnh thì hai đứa chúng tôi sẽ luôn ở cùng nhau như hình với bóng, nhưng mà là để học hành vậy mà có nhiều đứa còn tưởng rằng chúng tôi đang quen nhau, tí nữa thì hai đứa bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng vì tội yêu sớm.

Sau kì thi giữa kì I, điểm Lí của tôi tăng 1.5 điểm so với điểm thi cuối kì năm ngoái, đạt ngưỡng 8.5, đây cũng được coi như là một điều đáng mừng, nhưng để điểm trung bình môn của tôi đạt loại tốt thì còn cần cố gắng hơn rất nhiều. Ngoài ra, điểm Tiếng Anh của Bình An cũng đã đạt đến 8.75 điểm, đúng là người có năng lực có khác, nỗ lực thêm một chút là đã gần bằng những người học tốt rồi. Thằng Vũ cũng đã giành được giải nhì cuộc thi lập trình toàn cụm, khi nghe được tin này thì tôi với Kiệt mừng lắm, hẹn nhau ngay sau giờ học đi ăn mừng, tôi còn rủ cả Bình An đi cùng để ăn mừng vì những cố gắng của chúng tôi đã có thành quả.

.

"Hạ Dư, dạo này tao có thời gian rồi này, có cần tao dạy kèm cho không?" Thằng Vũ đưa cho tôi chai nước đào yêu thích của tôi.

"Không được, tôi với cậu ấy đã ước định với nhau rồi." Bình An vội vàng chen vào.

"Người học là cậu ấy cơ mà, cậu lên tiếng làm gì chứ?"

"Cậu đừng hòng chia cách chúng tôi, bọn tôi đang cùng nhau tiến bộ rất tốt."

"Tôi lại không biết người như cậu lại cần cùng người khác nỗ lực đấy."

Nhận thấy bầu không khí có vẻ có sát khí tôi liền kéo cả hai đứa ngồi xuống.

"Được rồi, thôi đi. Dù gì bọn tao cũng đang học với nhau rồi, mày không cần bận tâm nữa đâu. Chuẩn bị cho kì thi sắp tới thôi."

"Tao..."

"Được rồi, ăn thôi." Thằng Kiệt ngồi nãy giờ cũng phải lên tiếng.

.

Khoảng thời gian sau tôi và Bình An vẫn tiếp tục học với nhau, vào giữa tháng 10, mỗi đứa chúng tôi lại phải tham gia kì thi học sinh giỏi toàn cụm. Năm nay kì thi Tiếng Anh của cụm lại thi theo hình thức biện luận, mỗi đội sẽ có 3 thành viên vừa tham gia thi theo đội vừa thi cả phần thi cá nhân. Do là hình thức tổ chức mới được phổ biến cho các trường nên chúng tôi phải tìm kiếm nhiều tài liệu và phải luyện tập cách biện luận rất nhiều. Năm nay Bình An và Minh Vũ đều đi thi học sinh giỏi môn Vật lí, còn Hữu Kiệt đi thi Hóa học. Mỗi đứa chúng tôi đều vô cùng bận rộn với việc ôn tập của chính mình. Dù mệt mỏi nhưng những lúc chúng tôi có cùng lịch trống, Bình An vẫn sẽ cố gắng dạy kèm cho tôi để theo kịp tiến độ cho bài thi cuối kì.

Kì thi học sinh giỏi được tổ chức trước kì thi cuối kì của trường tôi hơn 1 tháng. Các môn khác đều diễn ra như thường lệ, được tổ chức trong vòng 1 ngày. Môn Tiếng Anh của chúng tôi thì phải thi thành 2 ngày, ngày đầu tiên là phần thi đồng đội, tôi được cử đi thi cùng hai anh chị lớp 12, đội chúng tôi có kết quả khá tốt khi đứng thứ 2. Sáng hôm sau, 8 giờ sáng đã có rất nhiều người đến hội trường. Từ xa tôi có thấy vài bóng người quen quen nhưng tôi lại nghĩ rằng bản thân là do quá áp lực nên bị ảo giác. Tôi đang định bước vào hội trường thì có tiếng gọi quen thuộc vang lên

"Hạ Dư, Hạ Dư!"

"Vũ, Kiệt, sao chúng mày lại tới đây?"

"Đương nhiên là đến để cổ vũ Hạ Dư nhà chúng ta rồi."

"Hạ Dư, cầm lấy."

"Woa, Minh Vũ, sao mày vẫn giữ bùa hộ mệnh tao đưa cho mày vậy? Cũng được mấy năm rồi đó."

"Nó đã đem lại cho tao may mắn nên muốn mang đến chia sẻ bớt cho mày. Mong rằng mày sẽ đạt được thành tích như mong đợi. Hạ Dư mà tao quen vẫn luôn thông mình, tài giỏi nên đừng sợ, cầm lấy tấm bùa này coi như có tao..bọn tao bên cạnh tiếp thêm sức mạnh cho mày."

"Cảm ơn mày nhiều nhé Minh Vũ. Sắp đến giờ rồi, tao vào trước đây."

"Cố lên! Cố lên!"

.

Thật may mắn rằng những ngày tháng vất vả, khổ cực của tất cả chúng tôi đều xứng đáng. Tôi cuối cùng cũng đã có giải nhất của riêng mình rồi. Hai anh chị trường tôi đều được giải nhì vậy là năm nay môn Tiếng Anh trường tôi thắng đậm, thành tích môn Anh đứng đầu toàn cụm.

Sau khi nhận giải thưởng và chụp ảnh xong, tôi liền đi xuống để gặp các bạn của tôi.

"Dư Nhật Hạ"

Tôi khựng lại, quay đầu nhìn về phía người vừa gọi tôi. Là Vũ Hoàng Bình An, hôm nay thời tiết có chút nóng, nó mặc một chiếc quần đen ống rộng, áo phông trắng khoác thêm sơ mi xanh bên ngoài, tay cầm một đoá hướng dương nhỏ dựa vào cửa phụ của hội trường. Hôm nay tôi thấy nó đẹp đến lạ thường, tràn ngập hơi thở thanh xuân, đúng chuẩn hình tượng nam thần yêu thích của các cô gái tuổi mới lớn.

"Bạn Nhật Hạ của chúng ta giỏi quá, không hổ là cô giáo Tiếng Anh của tôi mà."

Nó đưa cho tôi bó hoa rồi xoa đầu tôi cười vui vẻ.

"Nào rối tóc bây giờ, cảm ơn cậu nhiều nhé, mong rằng kết quả của cậu cũng sẽ như mong đợi."

"Hạ Dư, nước đào yêu thích của mày đến đây." Minh Vũ cười đi đến chỗ tôi.

"Ôi trời đất ơi Hạ Dư, tao ngồi dưới nhìn mày biện luận mà tim cứ đập bùm bụp, bùm bụp vậy nè. Lúc mày chiến thắng tao vỡ òa đến rơi nước mắt. Bạn Hạ Dư nhà mình quá giỏi rồi." Hữu Kiệt kích động cứ nói liên tục bên tai tôi.

"Cảm ơn chúng mày nhiều nhé, mong rằng kết quả sắp tới cũng sẽ không phụ những ngày tháng vất vả, những nỗ lực mà chúng mày ngày đêm bỏ ra."

"Đi thôi, hôm nay tao mời mọi người đi ăn một bữa." Tôi sảng khoái nói.

"Đi thôi."

.

"Hạ Dư, nước đào mày yêu thích hay hoa hướng dương mới lạ, mày sẽ chọn cái nào?"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro