14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Hữu Trân ngồi đó nhìn Nguyên Ánh đang săm soi mình xem có bị Kim Thu đánh trúng chỗ nào không.

- Chuyện nãy em nói là sao?

- Thì...

Nàng nghiêm túc lại ngồi bên cạnh Hữu Trân.

- Em không ghét cũng không chê trách chuyện chúng ta yêu ai, yêu người như thế nào.

Cậu hai nghe xong cười khổ khẽ lắc đầu, đáng lẽ cậu phải vui chứ nhỉ? Mà cậu lại đau thế này, chẳng phải cậu cố ý để Nguyên Ánh yêu cậu hay sao? Bây giờ Hữu Trân sao lại muốn tổn thương Nguyên Ánh cho được, nhưng cuối cùng người làm cô hai Ánh đau lòng chỉ có mỗi Hữu Trân thôi.

Ban đầu chỉ vì kế hoạch muốn vào nhà Nguyên Ánh mà Hữu Trân tiếp cận nàng nhưng đâu ngờ tình cảm trái luân thường đạo lý kia lại nhen nhóm mỗi ngày trong tim kia chứ.

Hôm Nguyên Ánh bị thằng Hưng bóp cổ suýt nghẹt thở đến chết, Hữu Trân chỉ hận sao không thể đem thằng đó bắn vào đầu một phát súng tiễn nó đi về thế giới khác.

- Cậu không vui sao?

Cậu hai rưng rưng mấy giọt nước mắt thi nhau chảy không ngừng làm Nguyên Ánh hốt hoảng không nghĩ chồng mình lại xúc động đến mức như vậy.

- Cậu vui lắm mình...

Khóc vì tủi nhục vì không còn cách nào đối diện với hương hồn của má. Trời ơi phải làm sao đây, cậu yêu Nguyên Ánh yêu đứa con của người đàn bà ngày trước đánh đuổi má khi bụng còn mang nặng đứa con nhỏ. Còn thật trớ trêu, nàng chính là đứa em cùng cha khác mẹ với cậu hai.

Hữu Trân hận Nguyên Ánh lắm, trong lòng cậu ngày trước luôn đinh ninh vì mẹ nàng mang thai nàng mà ông Khanh đuổi mẹ con cậu ra khỏi nhà. Ông Khanh vẫn đinh ninh đứa con vợ mình mang thai đầu tiên chính là con trai, nhưng đáng thất vọng thay lại là con gái. Lúc cưới Nguyên Ánh, cậu hai mới nhìn rõ được cách ông ta đối xử với mấy đứa con gái trong nhà không thua gì con ghẻ. Hữu Trân phì cười, chắc có lẽ nhờ vậy mà cậu không phải sống trong gia đình họ Trương này. Một gia đình gia trưởng, trọng nam khinh nữ.

- Em lại đây.

Nguyên Ánh chưa nhúc nhích thì cậu hai vòng tay qua kéo eo nàng sát lại mình hơn. Cậu vẫn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm thoang thoảng mùi hoa bưởi của nàng như cách mà cậu thường hôn chúc ngủ ngon nàng mỗi tối. Nhưng trong tâm trí cậu vẫn miên man suy nghĩ: "Nếu vậy thì mình là Trương Hữu Trân thay vì là An Hữu Trân phải không?"





Ông Khanh mới tháo bột nhưng mà chân cũng còn yếu lắm nên Lê Thư với Quang Minh phải kè ông vô nhà đặt ông ngồi trên bộ ván. Nghe tiếng nói chuyện ở nhà trước nên vợ chồng cô hai với Kim Thu cũng đi ra. Cô hai thấy thì cũng biết nhà mình lại mang ơn cậu Minh thêm lần nữa rồi.

- Lát cậu ở lại ăn cơm với nhà tui nhen.

- Đúng đó, lần này phải ở lại ăn cơm không thì bác giận đó.

Ông Khanh nắm lấy tay Minh mà cười tươi khiến Minh e ngại mà gật đầu.

- Ờ cậu Minh trong lúc đợi tụi nhỏ nấu cơm tui dẫn cậu ra sau vườn đi lòng vòng cho nó mát.

- Nếu cậu hai có lòng.

Thấy Minh với cậu hai định đi thì ông Khanh mới nói thêm vô.

- Lê Thư muốn ra vườn chơi luôn không con?

- Dạ không con bận ghi chép bài thu hoạch cho trường với chị Thu rồi.

Cô út cũng thừa hiểu cha mình muốn gì, ban nãy trên xe ông liên tục hỏi Quang Minh xem có gia đình chưa, cậu làm nghề gì, quê quán ở đâu. Nghe Minh nói còn độc thân thì ông Khanh vui như mở cờ trong bụng. Ông còn nói thêm nhà ông có đứa con gái là Lê Thư chưa gả chồng khiến cô út khó chịu không thôi.

Lê Thư cuối đầu chào ông Khanh và Quang Minh xong nắm tay kéo Kim Thu đi vào trong, nhìn gương mặt người yêu mình cau có thì cô út cũng hiểu chuyện gì nên thôi đánh bài chuồn lẹ để còn giải thích.







Mùa mưa đi qua rồi thì mùa khô nóng lại lên ngôi, cậu hai cầm điếu thuốc tính mồi lửa thì nghe tiếng ai đó bên tai.

- Từ khi nào có thói quen hay hút thuốc vậy?

Cậu hai khựng lại một chút rồi nhét điếu thuốc ngược vào bao giấy cũng như dẹp luôn cái bật lửa vào túi quần.

- Thói quen gì đâu.

- Hút ít thôi bệnh đấy.

Quang Minh nhìn Hữu Trân đang đứng khoanh tay suy nghĩ miên man, đôi lúc Minh quên mất dáng vẻ dịu dàng của cậu hai ngày xưa. Minh cũng từng nghĩ rằng Hữu Trân ngày càng giống y xì đúc một cậu con trai, rồi Minh lại trấn an chính mình "Chắc do cha bắt Trân chứ Trân không muốn vậy."

- Cậu Minh để ý em út tui à?

- Đúng rồi, cô dễ thương lại ngoan hiền nên tui để mắt đến.

Hữu Trân biết lời nói đó không để nói về Lê Thư.

- Cô út hơi khó tính lắm cậu, chắc cô không chịu, cô có người thương rồi dẫu nó sai trái...

Quang Minh nghe đến đây thì cứ nghĩ cậu hai đang nói về Lê Thư thật vì hôm nhậu ở nhà Minh cậu hai từng khẳng định chắc nịch mãi mãi không yêu cô hai Ánh. Nhưng một câu nói của Hữu Trân lại mang hai chủ đích, cậu hai không còn là cô hai của nhà họ An không thể nào ngoan hiền ngây thơ mãi trong mắt của Minh được.

- Mày muốn gì ở Lê Thư?

Hữu Trân đổi cách xưng hô khiến Quang Minh nhíu mày mà nhếch mép cười.

- Muốn làm con rể út nhà họ Trương.

- Còn Kim Thu?

- Kệ nó đi.

Lời nói của Quang Minh đối với Thu nghe thật chói tai.

- Rốt cục mày muốn gì.

- Như tao đã nói, lúc đó tao cũng sẽ gần bên cạnh mày hơn để giúp đỡ mày lấy đi nhà máy gạo và cái nhà này. Dù gì lỡ bể ra mọi chuyện thì tao cũng mang danh trai có một đời vợ thiên hạ sẽ không cười chê mày khi đến bên cạnh tao...

- Mày mang tiếng một đời vợ còn tao thì là gái có một đời vợ đó Minh.

Cậu hai cười khổ, đời lắm chuyện lạ thật chứ.

- Tao cấm mày đụng đến hạnh phúc của Kim Thu cũng như con bé Thư.

-  Kim Thu là một phần, còn Lê Thư là vì Nguyên Ánh thương đứa em của mình nên mày sợ Lê Thư tổn thương thì Nguyên Ánh cũng không vui vẻ gì đúng không? Ờ mà quên Lê Thư cũng là em cùng cha khác mẹ với mày nên mày xót hử?

- Mày im đi, tao cấm mày nhắc đến chuyện đó.

Quang Minh nói như thế chẳng khác nào nhắc khéo Hữu Trân không được có tình cảm với Nguyên Ánh, bả vai cậu hai hơi nhói lên không biết vì khi nãy do Kim Thu mạnh tay hay do cả Minh và Thu đều động chạm đến bí mật mà Hữu Trân hiện tại chưa muốn nhắc lại.

- Em nhanh lên đi Trân rồi về lại với anh, anh đợi rất lâu rồi. Ngày em lấy Nguyên Ánh, anh như chết một nửa cuộc đời rồi em...

Cậu hai thở hắc ra khi nghe Minh nói. Tự nhiên cậu không thích cách xưng hô này, cậu chỉ muốn cậu gọi Nguyên Ánh là "em" thôi.

- Chuyện của Thu và cô út tao sẽ giải quyết ổn thỏa không cần mày chen chân vào nhà này làm gì.

- Được, anh nghe em.

Hữu Trân lấy điếu thuốc ra châm lửa hút phì phèo, Minh đứng đó nhìn với ánh mắt đầy hoài nghi.

- Cậu Minh đi nãy giờ chắc mệt rồi, vào nhà đi tui kêu sấp nhỏ vác móc ra thọc dừa vô uống.

Nói xong cậu hai liền bỏ đi mất. Trước khi đi còn quăng điếu thuốc chưa cháy được đến phân nửa xuống đất. Chẳng khác nào cậu đang nhắc nhở Minh đừng quản quá nhiều chuyện mà cậu làm kể cả cậu có hút thuốc lá đi chăng nữa.

Quang Minh đứng đó nhìn theo bóng lưng Hữu Trân đang in từng vệt dài dưới nền đất khô mà thở dài. Minh không biết vì sao Hữu Trân lại thay đổi nhiều như thế, hồi trước rất ghét Nguyên Ánh giờ lại cứ như một người chị bảo vệ em mình khỏi người cha gia trưởng. Nhưng cậu Minh đây có lẽ không biết rằng Hữu Trân đã yêu Nguyên Ánh. Ừ mà bản thân cậu hai còn không biết rõ từ khi nào mình đã động lòng với nàng nữa.













-----

khum phải là Lâu Vũ Tình đâu nên truyện nó cũng không tam quan lệck lạk đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro