9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







- Hay em muốn mình hòa ly?

- Hòa ly?

Đôi mắt Nguyên Ánh đã sưng húp lên nhưng có lẽ nó vẫn sẽ rơi nước mắt tiếp vì câu nói của Hữu Trân.

- Đúng, không làm khó cho em. Em có thể chọn hòa ly.

- Ngay từ đầu cậu muốn yêu em đã làm khó cho em rồi đó cậu hai à.

Nàng thở dài, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao bấy lâu nay lấy nhau mà Hữu Trân không cùng nàng chung đụng chăn gối.

- Xin lỗi em, cậu hứa cả đời sau này cậu bù đắp cho em không để em chịu đau chịu khổ.

- Cậu bù đắp nổi không?

- Vậy mình hòa ly hở em, vậy cậu trả tự do cho em cậu không để em mang tiếng bị chồng bỏ. Cậu ra ngoài cậu lên tỉnh cậu ăn chơi gái gú rồi em lấy cớ đó em bỏ cậu nhen, cậu không để em chịu thiệt đâu em...

- Cậu im đi.

Nguyên Ánh gần như hét lên, có lẽ trong lúc hoảng loạn cậu hai không biết rõ mình nói gì nữa. Cậu hai càng nói càng làm Nguyên Ánh khóc nhiều hơn.

- Vậy em muốn như thế nào em mới chịu. Bên cạnh em bù đắp cho em em lại lắc đầu. Cho em hòa ly em lại bác bỏ. Em muốn sao hở em...

- Cậu đứng dậy đi đừng quỳ nữa, ra ngoài đi em muốn một mình.

- Sao cậu nở để em một mình được.

- Em muốn suy nghĩ một chút, cậu đi đi.

Nàng kiên quyết muốn mình đi khỏi nên Hữu Trân cũng đứng dậy trước khi rời đi còn không quên dặn dò nàng nằm nghĩ để chiều ăn cơm, nếu ăn không nổi thì để con Thiên bưng vô cho. Người ta quan tâm nàng như vậy hỏi sao nàng không thương không yêu cho được.

Cái sân nhà hội đồng Khanh hôm nay sao rộng quá, Hữu Trân đi đến mức nước mắt sắp không kìm nổi nữa rồi mới ra đến cổng. Xui rủi sao lại gặp phải Kim Thu vừa về đến, cậu hai vẫn cúi gằm mặt không thèm nhìn bạn mình.

- Trân!

Kim Thu thấy hôm nay Trân nó lạ lắm, kêu nó cũng không trả lời.

- Trân! Điếc hả mạy?

Càng kêu nó càng đi nhanh hơn thì phải.

- An Hữu Trân!!!!!!!

Kim Thu dường như thấy chuyện chẳng lành nhưng cũng không hớt hải đuổi theo Hữu Trân, vì giờ bọn họ đóng vai cậu hai Trân và cô Thu bạn thân Lê Thư cơ mà.

Tối mịt đến Hữu Trân mới về. Cậu rón rén mở cửa nhìn về phía giường thấy Nguyên Ánh nằm ngủ rồi mới dám bước vô. Liếc thấy mâm cơm chiều còn y nguyên trên bàn thì Hữu Trân cũng biết nàng không ăn gì cả rồi. Nhìn thấy nàng ngủ, nhẹ nhàng đi đến hôn nhẹ vào trán nàng, giọng cậu thỏ thẻ phảng phất mùi rượu.

- Ngủ ngon nhen mình. Tui thương mình lung lắm.

Tiếng cửa phòng cũng đóng lại kẽo kẹt thì Nguyên Ánh mới dám mở đôi mắt sưng húp của mình, nước mắt nàng lại rơi nữa rồi. Chỉ vì Hữu Trân nói một chữ "thương" với nàng.

Hữu Trân loạng choạng bước ra bến đò. Như một thói quen mỗi lúc buồn thì cậu hai lại ra bến đò hút thuốc. Miên man suy nghĩ không biết tối nay nên ngủ ở đâu đây.

- Say rượu mà ngồi mé mương cho mày té cắm đầu.

Không cần nhìn cái người vừa ngồi xuống bên cạnh thì Hữu Trân cũng biết đó là ai.

- Hút không?

Hữu Trân đưa gói thuốc qua nhưng Kim Thu lắc đầu từ chối.

- Lê Thư không thích tao hút thuốc.

- Y chan chị hai của cổ.

- Chứ chị em người ta.

- Cô út có thích gội đầu bằng hoa bưởi như má với chị hai cổ không?

- Hình như không, tao không thấy bao giờ.

Kim Thu suy nghĩ gì đó lại nói tiếp.

- Sao mày biết bà hội hay gội đầu bằng hoa bưởi.

- Vô tình biết.
Giọng Hữu Trân lè nhè.

- Nguyên Ánh nói mới biết.
Hữu Trân dụi điếu thuốc vào thân cây bần.

- Mày ra đây cô út có nghi ngờ gì không?

- Nghi gì nổi tại ô môi dạo này ra trái nhiều ghê.

- Điên.

Hữu Trân không nhịn nổi cái tính ba láp ba xàm của nó mà buông ra câu chửi.

- Tao đợi mày cả buổi, giờ mày mới về.

- Vợ tao hay gì mà đợi tao?

Kim Thu liếc xéo đứa ngồi kế bên không thèm đôi co với nó vì có chuyện quan trọng hơn cần nói.

- Chiều tao không thấy cô hai ra ăn cơm.

- Ông Khanh có chửi vợ tao không?

Hữu Trân không hỏi về chuyện Nguyên Ánh có ăn cơm hay không vì khi nãy cậu hai cũng thấy cái mâm cơm lạnh tanh ở bàn trong phòng vợ chồng mình rồi.

- Ổng có quan tâm đâu mà chửi, ổng để ý con trai ổng kìa. Mà cha vợ sao kêu ông này ông nọ nghe xa cách thế cậu hai?

- Thích.

Hữu Trân lại hút điếu thứ hai.

- Hôm kia mày nhậu nhà thằng Minh đúng không?

- Ừ.

- Không rủ tao một câu.

- Mày đi cho bị nghi ngờ hả?

Rít nhẹ một hơi, cậu hai thả khói phì phèo.

- Dụ ông Khanh gãy chân là mày nhún tay vô đúng không?

- Gà đá mà không nghe lời chủ thì nên què quặt cho rồi.

- Nhà này mấy con gà đá lận.
Nói xong Kim Thu phì cười.

- Đừng có đụng tới con gà chiến của tao.

Hữu Trân nhún vai, cậu hai không chắc mình sẽ làm gì tiếp theo. Điếu thuốc thứ hai bị quăng xuống sông trôi lềnh bềnh.

- Mày với Nguyên Ánh có chuyện gì đúng không, vợ chồng thì bảo nhau một tiếng cho êm xui, tao thấy cổ cũng khổ nhiều rồi...

- Bảo nhau gì bây giờ, Nguyên Ánh biết rõ thân phận tao rồi.

- Cái gì? Nguyên Ánh biết mày là con của m..á... T..h

Hữu Trân quay ngoắt sang khiến Kim Thu im bặt, sợ một hồi lại nói ra điều gì không đúng.

- Chuyện tao là con gái.

- Rồi mày tính sao?

- Cứ vậy thôi.

- Hay mày hòa ly đi Trân. Mày để cuộc đời cô hai sống yên ổn đi Trân, mày dừng lại đi Trân. Nó trái luân thường đạo lý lắm Trân. Mày càng làm thì người đau khổ là Nguyên Ánh thôi Trân.

Điếu thuốc thứ ba được Hữu Trân ngậm vào miệng rồi mồi lửa.

- Mày cũng vậy mà Thu, sao giờ mày lại nói tao.

- Nhưng tao khác mày.

Hữu Trân thả nhẹ một làn khói trắng.

- Tao với Nguyên Ánh trên giấy tờ là vợ chồng còn mày với Lê Thư thì không.

- Mày thừa hiểu mọi chuyện mà. Vậy mày yêu Nguyên Ánh không?

- Không yêu.

Hữu Trân quăng điếu thuốc còn đang cháy dở vào gốc bần gần đó rồi đứng dậy đi vào trong để Kim Thu ở lại. Thu lắc đầu lụm lấy điếu thuốc quăng xuống dưới sông.

- Nhỏ này bộ tính đốt nhà hay gì.

Hữu Trân đi lên nhà trước, tối nay chắc ngủ đỡ ở bộ ván chứ vào phòng sao dám ngủ chung với nàng. Cậu hai nằm đó gác tay lên trán mắt nhắm hờ nhìn bộ lư đồng trên bàn thờ làm Hữu Trân ứa mắt quá. Nghĩ ngợi một hồi Hữu Trân cũng chìm vô giấc ngủ.





Đến nửa đêm thấy mặt mình đau đau cậu hai mới mở mắt thấy Nguyên Ánh ngồi lù lù ở đó còn đang đánh vô mặt mình. Nàng có nét giống bà hội mà ban đêm ban hôm xuất hiện kiểu này làm Hữu Trân muốn rớt tim ra ngoài. Mà hình như nàng giống bà hội hơn, không giống ông Khanh lắm.

- Ngủ gì như chết.

- Rủi mốt vậy thiệt rồi sao mình...

- Tui không muốn bị góa chồng. Đi vô trong ngủ, ngủ đây muỗi chích với sáng bị cảm bây giờ.

- Hả?

Hữu Trân ngơ ngơ không hiểu.

- Còn ngồi đây hả, đi vô.

Cậu hai gật gật đầu đi theo sau lưng nàng vô phòng. Trong cơn say ke cậu vô thức hỏi nàng.

- Mình tha lỗi cho cậu hả?

- Ai rảnh.

- Sao mình kêu cậu vô phòng?

- Vô ngủ chứ chi.

Nàng nói vậy nhưng suốt nửa ngày nay nàng cũng suy nghĩ đến nhiều rồi mới bình thường với cậu hai như thế. Tự nhiên cậu hai muốn nàng hòa ly với cậu ghê, coi cậu điên không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro