chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cân hộ tối giản của Wea được dán đầy những lời nhắc nhở về mối quan hệ của cô. Một biểu đồ sao được trang trí trên tường, một quyển lịch màu sắc được treo nổi bật, và một bảng ghim có những hình dán ngôi sao được dán quanh hình dán một chiếc đồng hồ cát lớn hơn. Một chiếc cốc màu hồng rực rỡ được đặt cạnh chiếc cốc màu xám của Wea, và một chậu cây xanh nhỏ được đặt bên cạnh cửa sổ.


Ngay cả tủ quần áo của Wea cũng bị đồ của Nabdao xâm chiếm, bao gồm cả những đôi tất mềm mại, và đầy màu sắc nằm xen trong những bộ tất đơn màu của Wea.


Wea vẫn ổn. Mỗi lời nhắc nhở là một lời nhắc về một cuộc sống tràn đầy sức sống và rạng rỡ, đến nỗi cô thấy mình chỉ muốn níu giữ nó mãi mãi.


Nabdao cởi giày ở cửa, cô đi dép lê vào rồi liền đi đến tủ lạnh lấy ra ít bánh pudding cô đã mua hôm trước, cùng với trái cây và sô cô la vụng để trang trí. Họ có cùng. Họ đều có chung quan điểm về hầu hết mọi thứ, ngoại trừ sở thích của Nabdao về thiên văn học và tiên tri, mà Wea cũng chỉ tìm hiểu chúng vì cô bạn gái của mình.


Sở thích về ăn uống của họ thường trùng nhau một cách hoàn hảo, khiến cho việc nấu ăn trở nên dễ dàng và là niềm vui của cả hai. Khẩu vị của họ hợp nhau tới nỗi Wea có thể mua ngẫu nhiên một thứ gì đó ở siêu thị và biết rằng Nabdao sẽ thích nó.


Khi Nabdao bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, Wea tự tin nghĩ rằng nó sẽ rất thú vị và tốt cho sức khỏe, hoàn hảo cho một bữa tối muộn.


Wea cố gắng loại bỏ những suy nghĩ không mấy chính chắn của mình, với chút tiếc nuối, dù biết rằng chúng sẽ làm chệch hướng cuộc trò chuyện quan trọng mà cô cảm thấy cần thiết.



"Em nghĩ bài thuyết trình sẽ hoàn thành vào thứ 5, nếu Saimai đưa các tài liệu cần thiết đúng hạn"


Nabdao vừa nói vừa mở hộp đựng trái cây.



Nabdao không hề đề cập đến chủ đề này kể từ lúc họ làm việc ở công ty. Cô ấy rất kiên nhẫn, đôi khi Wea cũng tự hỏi bản thân có thật sự xứng đáng với sự kiên nhẵn ấy không.


Wea cởi giày ra và mang dép lê vào , cô liền đi tới phía sau Nabdao. Ôm lấy eo Nabdao, cô tựa cầm lên vai cô ấy, cô nhìn bàn tay khéo léo của Nabdao đang sắp xếp những quả việt quắc, cô cảm nhận được nụ cười ấm áp của cô ấy ngay cả khi không nhìn thấy.


Cô liếc nhìn sang những quả việt quắc, trong đó có hai quả đã được cắt làm đôi, phần còn lại vẫn còn nguyên ở trong hộp. Cô cũng cảm nhận được Nabdao đang thư giãn trong vòng tay của mình và cũng cảm nhận được nụ cười của cô ấy mặc dù không thể nhìn thấy.


Tình cảm của Nabdao gần như là hữu hình và làm Wea rất thích đấm chìm trong đấy, là một thứ ánh sáng rực rỡ đến từ Nabdao.

"Khun Wea" Nabdao thì thầm


"ừ" Wea trả lời, vòng tay cô siết chặt hơn


"Dạ"



Vòng tay của Wea siết chặc hơn và cô dụi mũi vào hổm cổ ấm áp của Nabdao


"Em có thể tiếp tục làm trong khi chị nói chuyện được không?" cô hỏi


"Vâng" cô ấy ngập ngừng một chút


"Cách đó.... sẽ làm chị thấy dễ dàng hơn."


"Tất nhiên được rồi ạ"


Giọng Nabdao thật ấm áp. Cô tựa người vào vòng tay của người kia một lúc trước khi quay lại tiếp tục công việc của mình.


Wea có thể thấy rằng cô ấy tò mò, nhưng Nabdao lại không hỏi gì thêm. Cô thây đổi tư thế của mình và cảm thấy bản thân dựa vào Nabdao nhiều mức cần thiết, nhưng bạn cô dường như không mấy quan tâm. Cô ấy tiếp tục quả việc quắc và chỉ cọ má mình vào má Wea một lần.



Nó làm Wea thấy thoải mái


Cô bất đầu với chút ngập ngừng


"Chị... đã từng thích một người"


Nabdao vẫn tiếp tục công việc của mình, không một chút do dự. Ngược lại cô còn nghiêng người lại gần hơn, như lời khích lệ cô gái kia tiếp tục


"Một người con gái, nhưng...."

Wea nuốt khan và nhìn chằm chằm vào quả việt quắt. Nabdao đang chuẩn bị chúng cho không chỉ cho cô mà còn cho cả Wea. Wea vẫn giữ suy nghĩ đó


Wea tiếp tục


"Cô ấy... không còn ở đây nữa"


"Cô ấy đã rời Thái Lan sao ạ?"


Wea có thể thấy rằng Nabdao luôn cố giữ giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng điều đó lại trái ngược với sự tò mò của cô ấy vì một điều gì đó khác. Là tính chiếm hữu


"Theo một nghĩa nào đó" Wea thì thầm


Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi thì thầm vào áo Nabdao.


"Cô ấy đã mất rồi"


Động tác của Nabdao dừng lại. Sau một khoảng lặng đầy nặng nề, cô hơi xoay người lại, giọng nói nhẹ nhàng và nghiêm túc.


"Người yêu cũ của đã mất?"


"... Đúng" Cô do dự một chút


"Chị...đã không... không thể xử lý nó tốt được"


Nabdao đặt con dao xuống, lau tay vào chiếc khăn cạnh tủ lạnh trước khi từ từ quay người lại trong vòng tay của Wea. Wea không nhìn cô ấy. Ánh mắt cô dán chặt vào chiếc vòng cổ hình ngôi sao trên cổ của Nabdao, nó lấp lánh dịu dàng trong ánh sáng mờ ảo của căn hộ.


Một bàn tay đưa lên cằm Wea, vuốt ve nó, là lời động viên cô nhìn vào mắt Nabdao


"Chị vẫn còn chứ?"


"Một chút"


Cô gái kia thừa nhận, cô luôn phải vật lộn với các vấn đề trong tâm trí của mình, nhưng không cho phép chúng được biểu hiện ra bên ngoài. Nabdao chưa bao cho cô bất kỳ lý do nào để nghi ngờ cô ấy, chăm sóc cho cô, luôn chiến đấu vì cô, thậm chí khi Wea đã nói ra những lời cay đắng vì cảm giác tuyệt vọng và sự mất mát đối với cô ấy.


Những ngón tay đang vuốt ve cầm cô cũng phần nào giúp cô thoát khỏi nỗi buồn.


"Chị không muốn yêu một ai nữa"


Nabdao nghiêng đầu tò mò


"Điều gì đã làm chị đổi ý?"


Wea không rõ biểu cảm của cô ấy thể hiện điều gì, nhưng Nabdao lại cười và trong cô ấy có chút cảm giác ngạc nhiên trong giây lát. Cả hai tay của Nabdao giờ đây đang ôm lấy mặt Wea



"Em sẽ không rời xa chị đâu"



Nabdao hứa, đôi môi cô cách xa chỉ vài cm, làm cắt đứt mối ràng buộc của Wea với những suy nghĩ đen tối hơn và chỉ để một chút mà mờ nhạt của những kí ức chứa đầy hình ảnh Nabdao.

"Không, nếu em có thể giúp được, chị có nghe thấy không?"


Wea nuốt nước bọt rồi gật đầu. Cô cảm thấy gí đó ươn ướt và cay cay trong mắt mình. Trước cô kịp phản ứng, thì Nabdao đã lau chúng đi.


"Được chứ"


Wea lại gật đầu


"Được rồi"


Wea lặp lại, giọng cô khàn khàn


Nabdao nở một nụ cười rạng rỡ


"Được rồi"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bminenear