Chương 3 : Anh em nam - nữ chủ giá lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ trung tâm thương mại trở về cô thấy ba mẹ sắc mặt căng thẳng liền tiến lên hỏi

_Con chào ba mẹ con mới về . Bộ có chuyện gì sao?

Vương Khánh cười ôn nhu xoa đầu con gái , Kiều Bảo Thi liền thông báo cho cô 1 chuyện làm cô kinh hoàng

- Sắp tới con sẽ có một người anh trai lớn hơn 4 tuổi, vì quá khứ đen tối của ba nên...

Cô mỉm cười lắc đầu, lòng lạnh đi. Nữ chính bắt đầu xuất hiện a, cùng anh trai cô ta  trong . Năm xưa Vương Khánh vì tuổi trẻ nông nỗi mà có con với một người phụ nữ gian xảo, bà ta quyến rũ ông, ông cứ ngỡ là  bà ta yêu mình thật lòng , nhưng Vương gia không đồng ý, liền cho ba kết hôn cùng mẹ cô. 2 người sau khi kết hôn, ông chỉ lạnh nhạt làm tròn bổn phận 1 người chồng với bà, dần dần bà yêu ông rồi 1 thời gian sau bà cùng người đàn bà kia có thai . 1 ngày bà đang mang bầu ra ngoài mua chút đồ thì gặp ngay cảnh tượng hạnh phúc kia liền đau khổ rồi động thai khí mà sinh non. Vương Khánh hốt hoảng khi nghe tin bà sinh non liền vội vàng chạy đến bệnh viện mà hối hận, ông nhận ra ông yêu bà biết chừng nào cũng từ đó Vương Ngọc Linh được sinh ra chỉ mới 7 tháng còn yếu ớt nên bây giờ thể chất không như bao người khác và cả Kiều Bảo Thi cũng vậy nên 2 người không dám sinh thêm. Sau này biết tin người đàn bà kia mang thai kì thực không phải của ông, Vương Khánh nể tình xưa mới cho bà ta một số tiền lớn đến nước ngoài sinh sống. Một năm trước bà ta vì bệnh tim mà chết, mà người con kia là con của ông nên đưa về đây, nữ chính là Lê Ngọc Yến là đứa bé kia nhưng ông bất đắc dĩ đưa cô ta về chỉ có điều không phải là tiểu thư của Vương gia. Người anh kia chính là 1 trong những nam chủ trong hậu cung cô ta là Vương Tuấn Thiên , bất chấp là anh trai nhưng anh ta vẫn yêu cô ta. Vương Ngọc Linh khinh, đúng là cẩu huyết.

- Dù gì mọi chuyện cũng đã qua, ba cho qua đi

Cô nhẹ nhàng an ủi ông, Vương Khánh lại khẽ thở dài, ông thật có lỗi với mẹ con cô. Câu sau mới khiến cô phát hoảng.

   - 1 tiếng nữa nó đến đây... 

Cô khẽ nhíu mày, không ngờ 2 con người kia cuối cùng đã tới nhanh như vậy. Không được cô phải tránh xa .

    - Ba con không khỏe muốn hít thở không khí ba cứ ở đây nhé   

  Rất nhanh, cô chuồn đi rất nhanh, còn hận không thể mọc thêm 1 chân mà chạy. Cô phải trốn trong góc nào đấy vì có ra ngoài cô cũng chẳng biết đường. Thế là cô ra sau nhà kính của Vương gia ngồi đó đọc sách, 1 ngày trước cô biết được nơi này liền yêu thích không thôi .   

Bây giờ tại phòng khách Vương gia, ngoài quản gia, gia chủ và phu nhân Vương gia ra còn có 1 người đàn ông cùng một thiếu nữ 17 - 18 tuổi. Người đàn ông lạnh lùng, khuôn mặt điển trai, mày rậm đôi mắt màu đen láy, mái tóc màu bạch kim sáng ngời, mũi cao như người phương Tây, da trắng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười như có như không. Thân hình cao lớn như người mẫu, bộ vest Tây đen ôm sát  càng nổi bật lên thân hình chuẩn kia. Cô gái tuy không phải đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành mà thanh tú dịu dàng như nước, còn có vẻ nhu nhược yếu đuối. Vương Khánh mỉm cười nói với Vương Tuấn Thiên

_Con chào ba 

Vương Tuấn Thiên lạnh nhạt nói nhưng bên trong giọng nói còn có một phần tôn kính, Kiều Bảo Thi cười hiền lành , dịu dàng cười nói

- Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngồi trên máy bay lâu rồi chắc cũng mệt. Tần quản gia, ông đưa thiếu gia lên lầu 3 đi, có 1 phòng trống bên phòng Linh nhi còn vị tiểu thư này thì ờ phòng trong cùng lầu 1. À quên, đây là đại thiếu gia Vương Tuấn Thiên lớn hơn Linh nhi 4 tuổi, đây là Lê Ngọc Yến bằng tuổi Linh nhi .

Khi Kiều Bảo Thi nói đến nữ chính - Lê Ngọc Yến chỉ có  lạnh lùng xa cách như người ngoài. Vương Tuấn Thiên khẽ nhếch mép ẩn hiện đầy khinh thường, hắn luôn luôn ghét cô em gái giả tạo đầy hám lợi. Vương Tuấn Thiên đứng dậy xin phép đi vòng quanh đây, hắn phải hít thở bầu không khí trong lành, chứ ngồi kế bên Lê Ngọc Yến mãi  chắc hắn chết ngộp vì mùi son phấn trên người cô ta. Còn ả thì cảm thấy cực kì khó chịu, cô tại sao lại bị khinh thường thế này? Tại sao cô ta cũng là con gái của Vương Khánh mà sao cô lại bị đối xử như vậy vả lại Vương Khánh ông ta cũng ko nói gì hay có bất kì hành động gì làm như bảo vệ cô (nữ chủ chưa biết cô ta không phải là con gái  Vương Khánh )

Vương Tuấn Thiên  ra đằng sau biệt thự, Vương gia này thật lớn. Hắn chợt thấy một nhà kính lớn bên trong là một khu vườn đầy hoa hồng, cùng những hoa trà rực rỡ như lạc vào một thế giới khác. Vương Tuấn Thiên  kinh ngạc nhìn người con gái đang ngủ giữa khu nhà kính kia. Cô như một thiên thần đã ngủ quên dưới dân gian , cô như ko có thực trên đời, cô mặc đầm trắng thuần khiết, mái tóc xõa dài mềm mượt trên tay còn cầm một cuốn sách cô ngủ thiếp đi. Thật đẹp. Vương Tuấn Thiên cẩn thận đến bên Vương Ngọc Linh , hắn chạm nhẹ vào má cô, thật mịn, hắn lại khẽ vuốt mái tóc rơi xuống trán cô lên. Vương Ngọc Linh giật mình, cô dụi mắt nhíu mày tỉnh dậy. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt đây, âm thầm tán thưởng, tên này thật đẹp trai nga~ nhưng hắn lại lạnh lùng còn có vài phần giống cô kia liền biết được đây là ông anh cùng cha khác mẹ trong truyền thuyết . Vương Tuấn Thiên  nhìn đến đôi mắt cô cô không như bao cô gái khác thấy hắn là si mê là sáng rực mà lại ngạc nhiên tán thưởng rồi lạnh lùng ko cảm xúc nhìn hắn. Không hắn sẽ ko để cô lạnh lùng với hắn như vậy . Dẹp đi suy nghĩ cô cất giọng hỏi

_Anh là ai vậy ?

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên bên tai hắn, cô dù biết hắn là ai nhưng vẫn giả ngu hỏi hắn. Đùa à, có gặp bao giờ đâu mà biết hắn về mọi thứ là lộ hết .

_Tôi là Vương Tuấn Thiên em là ?

_Vậy sao ? Chào anh trai 

Khóe môi cô mỉm cười nhàn nhạt nhưng lại xa cách hắn, Vương Tuấn Thiên nhíu mày. Người con gái trước mắt này là Vương Ngọc Linh ? Em gái hắn ? Vì sao chứ ?

- Tôi đi trước, anh muốn làm gì thì làm

Vương Ngọc Linh vội vàng bỏ chạy, ở gần hắn thật lạnh nha. Vương Tuấn Thiên nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cô mà tim đập lạc một nhịp

Khi bước lên thì bị Lê Ngọc Yến chặn đường . Ả nhìn cô ghen tị . Chỉ cần nữ nhân nào xinh đẹp hơn ả thì ả  đều muốn giết chết người đó cho hả giận . Ả quát lên 

_Này cái cô kia cô ko có mắt hả ? Cô biết tôi là ai ko tôi chính là đại tiểu thư Vương ...

_Cô là đại tiểu thư Vương gia thì con gái tôi là gì hả  ?

Vương Khánh nhìn ả lạnh lùng thốt ra từng chữ 

_Ba ... ba ..con 

_Ai là ba cô tôi chỉ có 1 đứa con gái duy nhất là Linh nhi thôi cô nghe rõ ko ?

Ông quát . Thấy vậy cô nhếch môi nhìn ả cười nhẹ nhàng hướng ba cô nói 

_Ba à tức giận với loại người này làm gì chỉ tổ phí sức . Con lên phòng trước đây 

-Ừ con nghỉ ngơi đi còn cô biến xa 1 chút cho tôi nhờ 

Vương Khánh hừ lạnh bỏ đi để lại 1 mình nữ chủ '' đại  nhân '' với vẻ mặt căm tức .Ả nhìn theo với đầy 1 bụng tức










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro