Chương 3: Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bên phía Đông Phương Tiêm Vân, sau khi bị đuổi ra khỏi phòng cũng bĩu môi chạy đi về phòng của Ngụy Vô Tiện. Đợi hắn tới mở cửa, Đông Phương Tiêm Vân lại nở một nụ cười tươi rói. " Hì hì, nhị sư đệ, tới làm phiền rồi. "

" Đại sư huynh, vào thôi. " Ngụy Vô Tiện né sang để y đi vào. Đông Phương Tiêm Vân kinh ngạc nhìn bên trong. Ò, so với lúc nãy nó ngăn nắp hơn hẳn, phía giường cũng được vuốt phẳng. Là Ngụy Vô Tiện biết y sẽ tới cho nên soạn một chút, cũng không thể để nơi này lộn xộn được. Đông Phương Tiêm Vân hai mắt lấp lánh ôm thẳng hắn vào lòng mà không ngừng cọ cọ: " Nam chính a...ta thích đệ chết mất thôi! "

" Khụ....đại sư huynh, nên đi ngủ thôi. "

Đặt Ngụy Vô Tiện nằm lên giường, Đông Phương Tiêm Vân nghe lời đi tắt nến rồi lại chui vô chăn. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, lòng có chút ấm áp. Lúc đầu hắn không muốn có người lại gần hắn, bởi vì di chứng của quá khứ, hắn sợ hãi có người tới gần nhưng mà vị đại sư huynh này lại không ngừng làm hắn có thêm hi vọng. Không phải lần đầu hắn cùng người khác ngủ chung. Kiếp trước ở Liên Hoa Ổ, hắn cùng đám sư đệ và Giang Trừng sau khi nghịch phá thì sẽ chạy đến phòng cho môn sinh ngủ chung, có lúc Giang Trừng nghe Ngu phu nhân cùng Giang lão tông chủ cãi nhau sẽ lại trốn sang phòng hắn ngủ qua đêm. Đã trở thành thói quen, không giống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ phải chia phòng như vậy. Hắn có chút bật cười.

Không biết Lam Trạm có từng ngủ chung với ai không?

Ngụy Vô Tiện trong vô thức mà nhớ tới vị bạch y nam tử tựa như trích tiên ấy.

" Tru diệt Di Lăng lão tổ, đồ sát Ôn cẩu!"

" Tru diệt Di Lăng lão tổ, đồ sát Ôn cẩu! "

Ngụy Vô Tiện đứng trên mái nhà, im lặng nhìn đám người phía dưới không ngừng hô hoán đòi giết hắn, hắn không biết tại sao bản thân lại ở đây, rõ ràng bản thân còn đang ngủ bên cạnh đại sư huynh Đông Phương Tiêm Vân cơ mà. Hơn nữa hình dáng hiện tại chính là lúc làm Di Lăng lão tổ. Hắn bỗng nhiên cười lớn, không biết là hắn cười hay là cơ thể này cười nữa. Tiếng cười của hắn làm mấy người ở chớt giật mình lập tức quay đầu lại.

" Ngụy cẩu! "

" Là Di Lăng lão tổ! "

" Ngụy Vô Tiện ngươi còn có mặt mũi tới đây? "

Ngụy Vô Tiện mỉm cười :" Vì sao không dám? Ta đã làm gì sai sao? "

" Làm gì sao? Ngươi giết Tử Hiên con ta, giết chết 300 tu sĩ ở Cùng Kỳ Đạo, lại bảo ngươi không làm sai sao! "

" Ngụy công tử, quay đầu là bờ..." Lam Hi Thần nói.

" Nực cười, quay đầu là bờ? Ta hỏi các ngươi. Ngày đó ỏa Cùng Kỳ Đạo người chặn giết là ai? Người bị chặn giết là ai? Kêu ta không phản kháng, là muốn ta chết sao? Kim Tử Hiên ngày đó không nói một hai lời chạy qua bắt ta buông vũ khí trong khi Kim Tử Huân cho người bắn hàng trăm mũi tên. Các ngươi cũng đừng quên Ôn Ninh là chết trong tay ai, Kim Tử Hiên đó là cha làm con trả, có gì là sai? Còn nữa Lam tông chủ, Nhiếp tông chủ. Ta cùng Kim Tử Huân có mâu thuẫn, cũng là việc của ta với Kim thị, môn sinh Lam thị và Nhiếp thị ở đó làm cái gì? Nghe lệnh Kim Tử Huân! Các ngươi có phải tay quá dài rồi không? "

Nhiếp Minh Quyết quát: " Ngươi thật là không biết hối cải! "

" Hối cải? Từ khi nào trong mắt các ngươi nạn nhân phản kháng lại là làm việc xấu? Một bên là danh gia vọng tộc sản sinh ra quân tử, hóa ra cũng chỉ là ngụy, một gia tộc công minh liêm chính không phân biệt phải trái. Mua vui chuộc tiếng, còn là chính đạo? "

Bỗng nhiên vai trái Ngụy Vô Tiện cảm thấy đau xót, hóa ra là có đệ tử Diêu thị bắn lén. Ngụy Vô Tiện rút ra, nhịn đi bụm máu muốn trào ra ngoài, tay bóp thật chặt rồi phóng mũi tên làm tên kia chết ngay tại chỗ. Kim Quang Thiện lập tức hô lớn: " Dàn trận! Di Lăng lão tổ phát rồ! "

Hắn bật cười: " Nực cười, chỉ có nhiêu đây dám đấu với ta? Đừng nói là 3000 mà 5000 ta cũng chấp hết, đừng quên Di Lăng lão tổ ta một người đem hơn nửa quân Ôn thị giết chết!" Nói rồi hắn đem Trần Tình đặt bên miệng, oán khí phát tán ra, phía dưới mặt đất, hàng ngàn cái tay phá đất mà lên. Đám bách gia rút vũ khí ra cùng tẩu thi giao thủ. Ngụy Vô Tiện cũng không muốn giết người, là bọn họ đã ép hắn. Đúng lúc này Lam Vong Cơ ôm Vong Cơ cầm bay lên gảy đàn làm xua tan đi oán khí.

" Ngươi đã tới rồi. " Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y không hiểu sao lòng bỗng chùng xuống, có chút đau đớn.

Lam Vong Cơ khuyên hắn dừng tay, chuyện sẽ giải quyết được. Giải quyết? Nực cười. Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi không thấy bọn họ muốn giết ta sao? Cuối cùng hắn không nghe, cả bai lao vào đánh nhau. Thì đúng lúc Giang Yếm Ly tới, kết quả nàng chết vì đỡ cho hắn nhát kiếm. Sợ hãi, hoang mang bao trùm, Ngụy Vô Tiện rơi vào tuyệt vọng thúc giục Âm Hổ Phù huyết tẩy tất cả. Có lẽ kết thúc rồi, sư tỷ đã chết, Tình tỷ, Ôn Ninh cũng không còn. Nhìn khuôn mặt vặn vẹo chứa đầy hận thù của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện lùi lại, chẳng có kẻ nào có thể tấn công được hắn. Lùi dần về phía vực, Bất Dạ Thiên nằm ở một ngọn núi trên Kỳ Sơn, đặc biệt vực rất sâu bởi vì phía dưới đáy vực chính là hố dung nham.

Hắn cười lớn:" Nực cười, thật buồn cười...Ngụy Vô Tiện a...ngươi nên đi chết được rồi. Ngươi mệt mà, sau Xạ Nhật Chi Chinh ngươi vốn đã rất mệt mỏi. Hôm nay ngươi mất tất cả, vậy thì ngủ đi, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng. Thành toàn đi..." Nói rồi hắn nhảy xuống, Lam Vong Cơ hốt hoảng nhẩy xuống cùng như muốn cứu lấy hắn. Nhưng đã quá muộn rồi, nước mắt Ngụy Vô Tiện theo quán tính bay lên. Bỗng nhiên trời nổi sấm chớt, một đạo thiên lôi đánh xuống chỗ hắn.

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện rơi vào bóng đêm.

Ngụy Vô Tiện giật mình ngồi dậy, miệng không ngừng thỏ dốc, mồ hôi lạnh không ngừng rỉ ra làm nổi bạt khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Lam Trạm, chúng ta nói rõ sẽ thành bạn tốt, nhưng vì cớ gì người lại không tin ta mà đứng về phía họ? Đem mũi kiếm chĩa vào ta?

Tự bao giờ khóe mắt Ngụy Vô Tiện trào ra một giọt nước mắt. Đông Phương Tiêm Vân tỉnh dậy vì có chút khó ngủ. Ừ, đúng hơn là hai canh giờ qua y không thể nhắm mắt nổi. Lý do? Nhị sư đệ tướng ngủ thật xấu! Vì thế y không ngủ được, nào ngờ Ngụy Vô Tiện bật người dậy khiến y chú ý, y nhìn khuôn mặt có chút ẩm ướt của hắn mà ngồi dậy, hai tay nắm lấy vai hắn :" Nhị sư đệ, làm sao vậy? "

" Không...không sao." Ngụy Vô Tiện cố nở một nụ cười.

Đông Phương Tiêm Vân gạt đi vệt nước nơi mắt hắn, nói: "Gặp ác mộng sao? "

Hắn gật đầu. Đông Phương Tiêm Vân đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lòng vỗ về, trên miệng là một đoạn bài hát. Giai điệu có chút kỳ lạ.

Y nhìn hắn bình ổn được cảm xúc thì thở một hơi nghĩ: " Nhân vật chính này cũng thật đáng thương. Cha mẹ mất lúc bốn tuổi, lại lưu lạc một năm, còn gặp phải tên biến thái thích ấu dâm. Quyết định rồi, ta nhất định phải bảo vệ tốt nam chính này! Để nam nữ chính có thể đến bên nhau, còn ta phận là NPC chỉ cần ăn dưa là được! Hê hê, kế hoạch hoàn hảo! "

" Đại sư huynh, huynh thật kỳ quái. " Ngụy Vô Tiện rầu rĩ nói.

Đông Phương Tiêm Vân giờ mới biết ngay câu cuối kia y lỡ miệng nói ra ngoài mất rồi. Cơ mà không sao, sư đệ đáng yêu thế này cơ mà.

" Đại sư huynh, huynh toàn nói những lời thật khó hiểu, mọi người ở đây cũng không nói như thế...có phải đại sư huynh không phải người ở đây không? " Ngụy Vô Tiện với chỉ số thông minh cao ngất, ngẩng đầu nhìn y mà hỏi. Mà Đông Phương Tiêm Vân nghe hắn nói thế, cả người bỗng chốc run lên, không có gì phải sợ cả, sư đệ hỏi đúng mà...:" Đúng vậy, ta không phải, ta là người xuyên...." Y chưa kịp nói hết chữ xuyên, thì một đạo sấm sét đánh xuống, Ngụy Vô Tiện có cảm giác nó sẽ đánh xuống đây thì một đạo thiên lôi khác có uy lực nghe thôi đã biết lợi hại đánh xuống. Trong sự ngơ ngác của rất nhiều người, đạo thiên lôi thứ hai kia như xé rách không gian đánh thẳng vào đạo thứ nhất, trong không khí toàn mùi cháy xém.

Đông Phương Tiêm Vân nghi hoặc:" Kỳ lạ, rõ ràng trời không có cảm giác mưa sao lại có sấm sét? "

Ngụy Vô Tiện nhìn y, như chắc chắn điều gì đó trong lòng thầm niệm: " Thiên Đạo, đa tạ. "

Trong thức hải hắn cũng vang lên một giọng nói có chút từ tính :" Buồn cười, sao ta có thể để cho tên nhãi kia làm bị thương nhãi con nhà ta? "

Ngụy Vô Tiện người run lên một cái, khóe môi giật giật : " Chẳng lẽ đúng như ta đoán, đại sư huynh không phải người thời đại này? "

" Đúng rồi, hắn ta là Thiên Mệnh chi tử trong thế giới này nhưng mà theo ta thấy thì....não có chút vấn đề. "

" Không sao. "

Hắn mỉm cười:" Đại sư huynh, nếu không phải người thời đại này thì gật đầu nhé? "

Quả nhiên Đông Phương Tiêm Vân vui vẻ gật đầu. Mà lần này không bị Thiên Đạo cản trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro