Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Nhanh lên, bên này..."

Giang Trừng vừa chỉ hướng vừa gào bên tai Lam Vong Cơ.

-"A Trừng, bình tĩnh đi, con gào như vậy tai Vong Cơ sẽ điếc đó..."

Vân Cẩm Tình vừa chạy vừa thở, đùa cháu trai một câu, cố gắng giảm căng thẳng cho mọi người. Giang Trừng hơi ngượng ngùng, biết mình phản ứng hơi quá:

-"Xin lỗi... "

-"Không có gì đâu, tai Lam Trạm nhà ta  tuy nhạy cảm hơn người bình thường, nhưng cũng không dễ điếc như vậy a..."

Ngụy Vô Tiện thay trượng phu khách sáo, bị Giang Trừng lườm:

-"Ta có nói xin lỗi hắn sao?"

Lam Vong Cơ buông lỏng tay...

-"Khỏe rồi thì xuống..."

-"Lão tử vốn không cần ngươi cõng..."

Giang Trừng cảm thấy phi thường  mất mặt, lảo đảo nhảy xuống, cuối cùng vẫn là bị người tóm lại trên lưng.

Lam Vong Cơ không nói gì, Vân Cẩm Tình thay y mở lời, vỗ lưng Giang Trừng.

-"Con đừng cậy mạnh. Linh lực của con còn chưa hồi được hai thành đâu..."

Giang Trừng im lặng nhìn nàng...

Nếu như chạy được hắn đã sớm nhảy xuống, đâu cần chờ người ta đuổi, mất mặt muốn chết...

Nếu là bình thường, có bị liệt toàn thân Giang Trừng hắn cũng còn lâu mới để người ta cõng, tôn nghiêm của hắn không cho phép loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại không phải tình huống bình thường, Lam Hi Thần còn chưa rõ mục đích, mà hắn thân là kim chỉ nam không thể không cùng đi, nếu còn cậy mạnh chính là muốn kéo chân những người khác , so với bị cõng đi thì còn không thể chấp nhận hơn nhiều...

......

Mọi người theo hướng chỉ chạy hết một đường, bỗng thấy phía trước có ánh sáng, ai cũng lên tinh thần mà tăng tốc.

Một đạo kiếm quang bỗng nhiên đánh tới, Lam Vong Cơ nhanh như chớp tháo mạt ngạch ra làm roi, cản lại kiếm ảnh.

-"Để ta đi mở đường."

Vân Cẩm Tình tháo trâm cài tóc ra, lao lên phía trước làm công cuộc quét dọn, phía trước mười mấy hắc y nhân đều bị nàng đánh ngất, cướp kiếm ném cho mỗi người một cái.

-"Đây hẳn là người của Hi Thần, vì những phe phái khác đã bị nó giết hết ở tế đàn thỉnh thần bài rồi. Còn âm hổ phù, thật không nghĩ tới lại có thể dung nạp với khối hắc bài kia..."

Vân Cẩm Tình nhanh gọn tổng kết, hiển nhiên chuyện hai lệnh bài sáp nhập Giang Trừng đã kể cho bọn họ nghe.

-"Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi. Lam Trạm, chúng ta lấy vũ khí trước."

Ngụy Vô Tiện nói.

Kiếm cùng mấy món pháp khí trên người đều đã bị Lam Hi Thần lấy đi, bọn họ hiện tại cứ thế xông ra chẳng khác nào tay không giết giặc..

-"Huynh trưởng sẽ không đem theo."

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Giang Trừng cũng đồng ý với y.

-"Đúng vậy. Hơn nữa, y sẽ không tổn thương tên này. Bằng không có thể tốn nhiều công sức để gạt chúng ta ra như vậy sao..."

Ai cũng nghe được giọng Giang tông chủ chua lòm, chỉ là không ai nhắc nhở hắn, Lam Vong Cơ sắc mặt hơi trầm đi, im lặng không nói.

-"Cho dù là vậy, chúng ta vẫn cần ít đồ phòng thân a..."

-"Không sao. Ta có đồ."

Vân Cẩm Tình giơ tay, sau đó lôi ra một món pháp khí từ trong ngực áo, cái nào cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng số lượng lại lên tới mấy chục, cũng không biết nàng có thể giấu kiểu gì....

Mọi người tự túc nhặt vài món dùng được mang theo, Giang Trừng thì lấy roi bạc xài tạm, bởi vì Tử Điện đã bị người kia cầm đi, còn nhận chủ một cách thần kì, thành ra hắn không có gì để quất, thật không quen tay.

Vân Cẩm Tình đem cho mỗi người một viên dược hoàn, bắt đầu lên kế hoạch ứng đối.

-"Được rồi. Đây là dược ta tự chế, có thể phục hồi linh lực cho các ngươi trong hai tư canh giờ. Ta cảm giác được bên ngoài kia có không ít người đâu a, ta dẫn Tử Sâm cùng Tiết Dương, Ôn Ninh Nguyên Tình đi trước dọn đường... Mà, Ôn Ninh đâu?"

Bấy giờ bọn họ mới phát hiện, nhân số thiếu một người.

-"A Ninh vừa nãy đã đi theo Giang tông chủ rồi..."

Nguyên Tình chỉ Giang Trừng.

-"Ừ. Ta bảo hắn đi làm chút ch...."

-"Công tử... Mau tránh ra..."

Giang Trừng còn chưa nói xong, từ xa đã vang lên tiếng của Ôn Ninh.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã có một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện, Lam Vong Cơ phản ứng nhanh lẹ kéo Ngụy Vô Tiện lùi về sau, những người khác thì không may như thế, Tống Lam bị cào rách một đường nhỏ ở cánh tay, còn may không có thương tổn gì lớn.

Người tới đúng là Ôn Ninh nãy giờ không thấy đâu.

Hắn hình như đã bị người khống chế hành động, nhưng lý trí vẫn không có gì tổn hại, liên tục gào mọi người cẩn thận, khổ bức nhìn Ngụy Vô Tiện.

-"Công tử. Lam tông chủ y khống chế ta a. Công tử cứu ta..."

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp làm gì, thì Giang Trừng đã xông lên, trong tay cầm một lá bùa đen tuyền, nhanh như chớp niệm khẩu quyết rồi đập một chưởng vào trán Ôn Ninh, người sau lập tức cứng đơ, thẳng tắp ngã xuống.

....

Mọi người :.....

.....


-"Sư đệ...."

-"Ân?"

-"Nhìn ngươi giống như đã biết cái gì đó thì phải..."

-"Ừ."

-"...."

Ngươi biết cái gì a???

-"Ngươi cho là lão tử không thèm tìm hiểu gì đã bậy bạ xông loạn vào trong này? Ta đã sớm nghe ngóng về cổ mộ Tu La gia từ lúc bắt đầu khởi hành rồi. Nếu không phải nhất thời ngu xuẩn, tên chết tiệt kia có thể hạ được lão tử sao?"

Giang Trừng vừa ngồi xuống xem xét cho Ôn Ninh vừa nói, lôi từ sau lưng hắn ra một cái bùa.

-"Đây...."

Ngụy Vô Tiện ngỡ ngàng.

Này không phải bùa truy tung hôm trước Giang Trừng nhờ hắn vẽ sao?

-"Ta đã sớm đoán ra y sẽ dùng cách nào đó phong ấn năng lực của ta, nên mới phải chuẩn bị trước thứ này. Đi thôi. Vân di, ở đây giao cho người."

Giang Trừng lắc lắc tấm bùa trong tay, nói với Vân Cẩm Tình. Nàng gật đầu dẫn người đi, bảo hộ cho đám người Lam Vong Cơ an toàn tới chỗ Lam Hi Thần.

Giang Trừng chắp hai tay, ngón giữa kẹp lấy bùa, lưu loát nhẩm chú ngữ, sau đó quát một tiếng "truy".

Lá bùa trong tay bốc cháy thành một đốm hắc hỏa, lao vút về phía trước, ba người Ngụy Vô Tiện liền đuổi theo.

.......................................








.......................................

Trên đỉnh Thương Sơn.

Một thân ảnh bạch y chậm rãi tiến về phía trước trong tiếng gió tuyết gào thét, giông bão nổi đầy trời, hàng ngàn cột sét giáng xuống làm đất đá vỡ tung, bạch y nhân dùng chiếc nhẫn tím trên tay cản lại tia sét đánh tới chỗ bản thân, bất chấp ngăn trở của thiên đạo mà cất bước.

Lam Hi Thần sắc mặt lạnh lùng đứng trên khối đá cao nhất của đỉnh núi nhìn từng cột hắc khí phía xa phóng thẳng lên trời, rút Sóc Nguyệt đã lâu không chạm tới vẽ đồ án xuống nền đá dưới chân.

Kiếm ảnh không ngừng lóe, đem mặt đá cắt thẳng thành một tế đàn hình bán nguyệt, y từ trong tay áo lôi ra một sấp cờ màu đen, rạch ngón tay lấy máu làm mực, lấy tiêu làm bút, tại giữa tế đàn vẽ ra mười ba lá cờ triệu âm kì cải biên, lần lượt cắm dọc theo viền đài, lấy xác quỷ làm cọc, oán khí ngút trời.

Làm xong những chuyện kia, sắc mặt Lam Hi Thần đã hơi tái nhợt vì mất máu, y cắn răng nuốt một viên dược hoàn đỏ thẫm rồi nhảy xuống tế đàn tiếp tục công việc.

Đem đá sắt thành một cái bàn tế lớn, dùng hoàng phù bao quanh, cắm thêm hai cây nến đỏ tươi như máu, khảm âm bài vào trong, tế đàn hoàn tất.

Qua hôm nay, y liền không còn lo sợ gì nữa rồi.

Tuy rằng rất có lỗi với bọn họ, nhưng so với việc để họ biết những gì y đã làm, y thà chọn cách này.

Lam Hi Thần bấy giờ mới hơi mỉm cười, đem bàn tế đặt lên tế đàn, rải máu xung quanh, sau đó đứng giữa đài tế lễ.




Sau lưng bất chợt đau rát một trận.

Y nhíu mày quay lại.

Giang Trừng vừa thở vừa vung roi, bên cạnh là Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện.

Ba người kia không nói hai lời đánh lên.  Lam Vong Cơ vung huyền sát chặn tứ phía, đem đài tế giăng thành mạng nhện, Ngụy Vô Tiện liên tiếp vung bùa chú phá hủy phù triện quanh đài tế, mà Giang Trừng thì trực tiếp phi thân lên đài đánh nhau với người kia.

Lam Hi Thần bất đắc dĩ thở dài, hoàn toàn không có ý gì là kinh hách không vui, giống như đã lường trước được mà vung tay.

Huyền sát trong tay y bay ra, cắt đi một nửa số huyền sát của Lam Vong Cơ, sau đó búng tay, vung Tử Điện tiếp chiêu của Giang Trừng.

Một đàn lệ quỷ tràn ra, điên cuồng đánh về phía bọn họ, làm Lam Vong Cơ không thể không buông tha trên đài, tập trung bảo vệ Ngụy Vô Tiện.

Mà người sau cũng cố hết sức làm nhiễu loạn mệnh lệnh của Lam Hi Thần, không ngừng huýt sáo, sắc mặt không tốt cho lắm.

-"Vãn Ngâm. Ngươi không nên ở đây a..."

Lam Hi Thần thở dài nhìn ái nhân trước mặt.

-"Trên đời này không có chỗ nào lão tử không thể tới."

Giang Trừng cười lạnh, vung roi đánh tới.

Lam Hi Thần vung Tử Điện cản lại hắn, bộ dáng đánh nhanh thắng nhanh liên tiếp xuất bùa.

Trận pháp đã bắt đầu khởi động, nếu để liên lụy Vãn Ngâm thì không tốt.

Giang Trừng bị y chọc tức điên, liên tục lui về phía sau, chẳng mấy chốc đã bị ép sát mép đài.

-"Lam Hi Thần. Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn tiếp tục mấy cái trò điên rồ này thì cả đời đừng nhìn mặt ta."

Giang Trừng gào lên.

-"Vãn Ngâm. Ta cũng không có cách nào khác..."

Lam Hi Thần lắc đầu.

-"Nêu không còn cách nào khác, vậy vì cái gì từ đầu ngươi lại tiếp cận hắn?"

Ngụy Vô Tiện đỏ mắt quát lên.

Ba người kia nhất thời ngẩn người.

Bất quá hắn không để ý, vẫn tiếp tục gào lớn.

-"Không phải ngươi đã sớm chuẩn bị rồi sao? Không phải ngươi đã sớm biết trước sao? Vậy vì cái gì... Vì cái gì ngươi còn yêu hắn? Còn khiến Giang Trừng dây dưa với ngươi? Lam Hi Thần, ngươi vì cái gì ích kỉ như vậy..."

-"Ngụy Anh..."

Lam Hi Thần nhất thời không biết nói gì.

-"Lam Hi Thần. Huynh đã cứu ta, ta rất cảm kích huynh, nên mới lựa chọn giúp huynh. Bởi vì ta không nghĩ huynh sẽ làm tới tận bước này. Bởi vì ta nghĩ nếu như huynh đã thân cận sư đệ ta, thì huynh sẽ phải biết tính trước sau... Nhưng vì sao huynh... Ngươi điên rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện hét đến khản cổ, chỉ muốn xông lên đài đập cho y một trận, nếu không phải vì bị Lam Vong Cơ kéo lại thì hắn đã sớm liều mình xông lên đánh nhau với đám lệ quỷ trước mặt.

-"Ngụy Anh. Ngươi cũng biết chuyện này nhất định phải có người đặt ra kết cục."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói.

-"Đặt ra kết cục?"

Lam Vong Cơ bất ngờ mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt huynh trưởng.

Y buông kiếm, không đánh nữa, Lam Hi Thần đành phải phất tay vẫy đám lệ quỷ dừng lại, chắn trước mặt hai người thành một bức tường thịt. Giang Trừng thừa thế xông lên, bạch tiên trong tay xé không mà tới, Lam Hi Thần bất đắc dĩ tránh đi, thả một khoảng không cho hắn.

-"Vong Cơ, đệ không hiểu đâu."

-"Ân."

-"Vong Cơ... "

-"Ngươi không nói, hắn đương nhiên không hiểu."

Giang Trừng cười lạnh.

-"Vãn Ngâm... "

-"Ta đương nhiên cũng không hiểu. Không cần hỏi."

Giang Trừng không chút lưu tình ngắt lời y.

Lam Hi Thần hết cách, hiện tại y đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, căn bản không thể hoàn toàn áp chế cả ba người này, nếu còn không nghĩ ra biện pháp khiến bọn họ rời đi, bọn họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy y rút tiêu ngọc Liệt Băng bên hông ra, kề lên môi.

Lam Vong Cơ nghe mà nhíu mày.

-"Lam Trạm, huýt sáo của ta không có hiệu lực."

Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói nên tai y, Lam Vong Cơ giống như nhận ra điều gì, nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, tay xiết chặt...

-"Ngươi...."

Giang Trừng nhìn dị trạng xung quanh cùng với phản ứng của phu phu Vong Tiện, hai mắt mở lớn, kinh hãi nhìn người đối diện...

-"Ngươi... Tu quỷ đạo?"

Một màn này, bất cứ ai trải qua huyết tẩy Bất Dạ Thiên năm đó đều không quên, đặc biệt là hắn cùng Lam Vong Cơ.

Chỉ là...năm đó, xao động cùng bất an còn chưa lớn như bây giờ.

Bọn họ ban đầu chỉ nghĩ Lam Hi Thần có thể điều khiển được ma quỷ là vì y có âm bài trong tay, thực không nghĩ tới...

Lam Hi Thần, tông chủ của Cô Tô Lam thị, đường đường là quân tử như lan như ngọc không nhiễm bụi trần, thế nhưng lại giống như Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện năm đó vướng vào ma đạo...

.....



Từ xa xa đã nghe thấy tiếng vạn quỷ gào thét, kể cả đám quỷ đang chắn trước mặt Lam Vong Cơ bọn họ, giống như nghe thấy triệu lệnh của đế vương, rúng động đến cốt tủy...

Khúc nhạc mà Lam Hi Thần tấu rất lạ, tràn ngập quỷ vị, giống như vạn quỷ đồng khốc, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể nghĩ là do người này tạo ra...

-"Lam Hi Thần.... Dừng lại."

Lam Vong Cơ đã tức giận đến không màng lễ nghĩa, trực tiếp gọi thẳng tự của huynh trưởng.

-"Lam Hi Thần ngươi đừng manh động a... Mau dừng lại cho ta...."

Ngụy Vô Tiện ở phía sau gào lên.

-"Rốt cuộc ngươi đang làm gì..."

Giang Trừng run giọng quát.

-"Vãn Ngâm. Chưa đầy một khắc nữa, núi mày sẽ bị quỷ thi bao phủ, các ngươi vẫn là nên quay lại đem bọn họ xuống núi đi. Ta sẽ mở cho mọi người một con đường."

Lam Hi Thần cười như không cười, nói với ái nhân.

-"Ngươi ép ta... Ta không đi."

Giang Trừng gào lên.

-"Vãn Ngâm. Thương sơn sẽ sập."

Lam Hi Thần không còn cách nào khác nói.

-"Sập? Thì sao? Ngươi cho rằng ta quan tâm? Mẹ nó Lam Hi Thần ngươi thử nói câu nữa xem, ông đây quật gãy chân chó của ngươi..."

Giang Trừng mắng chửi không tiếc lời.

Đừng nói hắn, ngay cả hai người kia cũng không có ý định nhúc nhích một ly.

-"Sao các ngươi lại cứng đầu như vậy chứ?"

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn ba người, rút kiếm.

Giang Trừng trầm mặc, sau đó bất ngờ quát lớn.

-"Lam Vong Cơ, mau phá hủy trận pháp trên đài..."

Lam Hi Thần nghe mà nhíu mày, cầm chuôi Sóc Nguyệt vung lên, lao tới tính hạ Giang Trừng, Lam Vong Cơ ở góc kia không hiểu gì nhưng vẫn dồn sức mở đường máu lao lên đài, Ngụy Vô Tiện ở phía sau yểm trợ cho y, cũng không rõ lắm Giang Trừng có ý gì.

Ngay tại lúc Lam Hi Thần gần chạm tới tử y, Giang Trừng bỗng búng tay, chóc một cái thanh thanh thanh thúy thúy.

Sóc Nguyệt trong tay Lam Hi Thần liền biến nhỏ, cuối cùng hóa thành một chiếc nhẫn bạc ánh lam quang tinh xảo, kiểu dáng gần như tương tự với Tử Điện.

Khỏi nói cũng biết đây là có ý gì...

Lam Hi Thần nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhất thời ngẩn người.

Giang Trừng nhân cơ hội này vung roi đánh tới, Lam Hi Thần tránh không kịp, cũng không có ý tránh, cứ thế bị quất một nhát, má phải hơi nóng lên.

Đợi lúc y tỉnh ra, thì Lam Vong Cơ đã tới sát đài.

Lam Hi Thần kinh hãi, mặc kệ Giang Trừng đang không ngừng vung roi, lao đến chỗ y muốn ngăn người lại, đáng tiếc đã muộn.

Lam Vong Cơ dùng cách nhanh nhất, cũng trực tiếp nhất, dùng kiếm rạch mu bàn tay, để máu nhỏ xuống mắt trận.

-"Vong Cơ... Đừng..."

Lam Hi Thần gào lên.

.....................

Một chương nữa thôi, bí mật của Lam đại sẽ được bật mí, cơ mà chắc hơi lâu, vì tết nhà ta bận quá, mn thông cảm nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro