Chương 4: Ba Kẻ Lạ Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều trầm mặt, thần sắc của Lam Vong Cơ tỏa ra một lớp hàn khí thật bức người. Lam Hi Thần biết đệ đệ của mình đang cực kì khó chịu bèn hạ giọng hỏi Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.

Lam Hi Thần: " Chuyện của Thúc Phụ thế nào?"

Lam Tư Truy: " Dạ Trạch Vu Quân, hôm đó như mọi ngày, Lam tiên sinh đang dạy học, bỗng nhiên từ xa có một hương thơm thoang thoảng thoán qua cùng với đó là tiếng cổ cầm và tiếng sáo trúc. Sau đó ba người lạ mặt ấy xuất hiện. Họ tiến đến gần yêu cầu Lam Tiên sinh nói ra tung tích của Hàm Quang Quân và Ngụy Tiền bối nếu không chúng sẽ sang bằng Vân Thâm."

Lam Vong Cơ đanh mắt: " Nói rõ hơn"

Lam Cảnh Nghi: " dạ Hàm Quang Quân, con nghe họ nói chuyện thì tên đánh đàn tên Tô Kiên, tên thổi sáo tên Tiêu Thần và tên cầm quạt là Lạc Phong". Sau đó Lam Cảnh Nghi thuật lại.

Tô Kiên: " Tại hạ triệu thỉnh hai vị cùng ta bày trận pháp Âm Cầm Tiêu Chiết này mục đích cả ba chúng ta rõ ràng. Không ai xâm phạm lợi ích cá nhân, ta tôn trọng và hỗ trợ hai vị hết lòng. Mong hai vị hỗ trợ ta, ta chỉ cần bắt được Di Lăng Lão Tổ. Mong hai vị đừng làm tổn thương y. Còn những người khác ta không quan tâm. Sau khi bắt được Di Lăng Lão Tổ, chúng ta sẽ đi khởi động trận pháp. Chỉ cần các vị hợp tác với ta, ta xem như lần hiến tế này của chúng ta không uổng phí."

Tiêu Thần: " Ngươi có chắc trận pháp Âm Cầm Tiêu Chiết của ngươi thành công không? Ta e rằng Hoa Thành hắn sẽ biết. Chợ Quỷ tai mắt khắp nơi. Để bắt được Thái Tử Điện Hạ không dễ tí nào."

Lạc Phong: " Ta thì không lo sợ tên hỗn thế Ma Vương Lạc Băng Hà, nhưng ta lại sợ Sư Tôn sẽ không cam lòng theo ta."

Tô Kiên: " Hai vị yên tâm, sau khi bắt được người, chúng ta đến Tuyệt Quỷ Cốc. Nơi đó là một nơi chí âm, chí dương. Nơi Thần tiên không thấy, Quỷ Thần không hay. Hơn nữa trận pháp này chúng ta dùng hài cốt của các tiên môn thế gia của các đại môn phái để hiến tế nên chắc chắn sẽ thành công. Ngoài ra ngươi đừng quên chúng ta còn có Ôn Nhu Hương, chỉ cần một cái phất tay, cả người lẫn tiên, cả thần lẫn quỷ đều phải quy củ phục tùng dưới chân chúng ta. Ngươi còn lo gì Thẩm tiền bối sẽ không quy phục ngươi?"

Nghe đến đây Lam Khải Nhân như không tin vào tai mình vì trên đời có loại tà thuật như thế. Không kiềm chế nổi nộ khí, Ông dùng chưởng lực hướng về ba thân ảnh một trắng, một đỏ, một đen công kích vào nhưng tay vừa đưa ra đã cảm thấy vô lực. Dường như linh lực không còn xíu nào động lại trong người.

Lam Khải Nhân: " Thật vô sỉ, Tô Kiên, dù sao ngươi cũng đã từng là môn sinh của Cô Tô Lam Thị, tại sao ngươi lại tu luyện ra một loại tà thuật như vậy?"

Tô Kiên: " Lam Lão Tiên sinh, Ông còn nhớ ta à? Thật nực cười, cái gì là chính đạo? Cái gì là tà thuật? Ta chỉ cần ta đạt được mục đích. Chính đạo các ngươi ta giẫm dưới chân."

Lam Khải Nhân vì khí tức và mất linh lực lại chịu đã kích của các pháp khí kia nên hai mắt chảy ra hai dòng huyết lệ. Ông khụy gối xuống. Loại Âm Cầm Tiêu Chiết này chỉ tổn thương những người có linh lực mạnh hoặc có mang ma khí trong người. Còn người bình thường hoặc những môn sinh khác thì chỉ bị tấn công nhẹ. Người linh lực càng cao thì lục phủ ngủ tạng như bị thiêu cháy hoặc như ngàn mũi tên xuyên qua tim.

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi liền vội định đi đến đỡ lấy Lam Khải Nhân, nhưng do cả cơ thể cũng cạn kiệt sức lực, cả hai chỉ biết đỡ lấy để cho thân thể Lam Khải Nhân không bị ngã xuống đất.

Lam Cảnh Nghi: " Ngươi làm vậy có ích gì, Ngụy Tiền Bối sẽ không theo ngươi đâu. Ngươi không biết xấu hổ à. Ai ai cũng đều biết Hàm Quang Quân - Ngụy Tiền Bối kết đạo lữ với nhau."

Tô Kiên dường như không quan tâm đến những lời của Lam Cảnh Nghi.

Tô Kiên: " Ta kính người tuổi cao, nên gọi người một tiếng Tiên Sinh. Nếu người không nói rõ ra tung tích của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thì đừng trách ta không nghĩ tình xưa nghĩa cũ. Ta nghĩ Vân Thâm cũng cần tu sửa lại và đổi Tông chủ rồi."

Vừa dứt lời, tay trái hắn làm ra một kết ấn bóp cổ Lam Khải Nhân nâng lên cao. Các tiểu bối hốt hoảng chạy đến rút kiếm ra định ứng cứu thì bị Lạc Phong dùng chiết phiến phất nhẹ một cái nhưng đám tiểu bối đã văng xa cả trượng, thậm chí Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi còn bị gãy mấy cọng xương sườn, máu tươi trong miệng trào ra. Ngay phút chóc Lạc Phong phất chiết phiến thêm lần nữa, Ôn Nhu Hương đã lan toả khắp không gian làm mọi người ngất đi. Đến khi tỉnh lại , chỉ thấy một đống tàn tích. Lam Khải Nhân nằm trên mặt đất, thân thể không chút sinh khí. Cả người thất khứu chảy máu.

Lam Hi Thần nhíu đôi lông mày lại, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc tay xiết chặc Tị Trần, tuy nhiên ánh mắt vằng lên tia rét. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, đồng tử Lam Vong Cơ co rút lại, vội vã chạy về tĩnh thất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro