Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Mặc dù buổi phát thanh trong trường đã kết thúc, nhưng những lời bàn tán giữa các học sinh vẫn chưa dừng lại.
"Ahhhhh, cô gái vừa phát thanh có giọng nói ngọt ngào trong veo, nghe thật thoải mái, ai trong số các cậu có nghe qua, cho xin tên em gái ấy!"
"Nguyễn Trà! Nguyễn Trà đến từ lớp 10/11! Không chỉ riêng nói giọng Anh, mà khả năng cưỡi ngựa cũng rất tuyệt! Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy là nữ thần trong lòng tôi!"
"Quái, học trưởng, anh sẽ không vừa nghe liền yêu chứ?"
"Vừa nghe liền yêu? Quá thô tục." Một học trưởng đẹp trai, ra vẻ làm dáng khẩy vài sợi tóc ngắn, "Tôi, con mẹ nó muốn yêu rồi!"
Ở khối 11, khẩu âm Tiếng Anh chuẩn xác không hiếm thấy, nhưng Nguyễn Trà thì khác, giống như là sinh ra để làm phát thanh viên, tràn đầy cảm xúc, sắp xếp câu từ đúng chỗ, giọng nói sạch sẽ trong trẻo lại có chút ngọt ngào.
Nhắm mắt lại, đắm chìm trong câu chuyện xưa của Nguyễn Trà, dường như có một cơn gió nhẹ, mưa xuân, nắng ấm, sen mùa hạ, giữa cuộc sống nhộn nhịp và ồn ào, sinh ra cảm giác vui mừng mà tận hưởng cả đời.
Xoạch.
Lâm Lăng cầm lấy nĩa, hung hăng đâm vào đĩa, ánh mắt có căm hận cùng kinh ngạc, đông thời vẻ mặt có chút bối rối, nghe được các bạn học bàn luận về Nguyễn Trà, lửa giận trong lòng như bốc lên tận trời.
Chính mình lại đi giúp làm một buổi giới thiệu cho Nguyễn Trà! Tự tay làm cho Nguyễn Trà nổi bật ở toàn khối 11!
Thành thật mà nói, ở cao trung giữa các học sinh cũng không có xung đột gì lớn, nhưng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Trà, Lâm Lăng cứ thua rồi lại thua, lần nào cũng bị vả thẳng vào mặt. Sự kiêu ngạo cùng tự phụ vì được người nhà nuông chiều, khiến cô ta không thể nuốt trôi một bụng tức này!
Mấy cô gái cùng bàn nhìn nhau, hiển nhiên là không biết nên an ủi thế nào, trong lòng cũng có chút bất mãn, dù sao cũng làm theo ý Lâm Lăng, bọn họ không ngừng nói với người khác rằng Nguyễn Trà sẽ làm ra trò hề, hiện tại liền tốt rồi, tất cả đều bị vả mặt.
"Lâm Lăng, Nguyễn Trà sẽ không nói với mọi người về chuyện bản thảo chứ?"
"Muốn nói thì cứ nói, ai sẽ tin?! Vừa rồi Nguyễn Trà có thể đọc tốt như vậy, nhất định là phải chuẩn bị trước bản thảo!"
Trên mặt của Lâm Lăng vẫn mang phẫn nộ, móng tay gắt gao ấn chặt làm trong lòng bàn tay xuất hiện dấu đỏ, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, "Nếu nó thật sự nói bản thảo bị thay đổi, tôi có thể phản biện, nói nó vu khống, tôi đã nộp tổng cộng là năm bản thảo, một trong số chúng đã được sao chép rồi dán sai, điều đó có phải rất bình thường không?"
Sau đó, Lâm Lăng nhíu mày nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, "Đương nhiên, nếu là không có ai trong chúng ta nói chuyện này ra ngoài? Đến thời điểm chứng minh, các cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?"
"Không, đương nhiên là không." Mọi người không dám nhìn vào mắt Lâm Lăng, trên mặt lộ ra một chút do dự.
Ngồi cùng bàn chỉ có mấy người lớp 10/11, còn lại một ít đều là một số công ty nhỏ phụ thuộc vào Lâm gia, không dễ gì bám vào được, cho nên không thể dễ dàng đắc tội, nếu không cả nhà sẽ phải uống gió Tây Bắc.
Bên cạnh đó, ngay cả khi bọn họ muốn lấy lòng Nguyễn Trà, để lấy lòng Lương gia, đi nói với Nguyễn Trà chuyện Lâm Lăng tráo đổi bản thảo, bọn họ cũng không có bằng chứng xác thực trong tay.
Nguyễn Trà cũng không quan tâm Lâm Lăng có tức hộc máu hay không, sau khi chương trình phát thanh, cô ngồi xuống chỗ bàn ghế trong khu vực tiếp khách của phòng phát thanh, thưởng thức món tráng miệng và salad rau do Phó Thầm mang tới.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều viết hai chữ, sảng khoái! Hạnh phúc!
Về phần Chử Thư Duy, khi Phó Thầm xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, sau khi gọi một câu hội trưởng, lập tức lấy cớ bỏ đi, khiến Nguyễn Trà nghi ngờ có phải Chử Thư Duy đã từng bị Phó Thầm chỉnh rồi không.
"Ngoại trừ việc phân chia phát Tiếng Anh vào giữa trưa hàng ngày, câu lạc bộ Tiếng Anh còn có sinh hoạt nhóm vào thứ sáu, thường là lúc bốn giờ chiều. Nội dung đại khái bao gồm các bài phát biểu Tiếng Anh, ca hát, mô phỏng kịch bản, v.v." Phó Thầm không ăn cái gì ở trong căn-tin, đang sờ tới gói bánh kem mà anh cầm tới cho Nguyễn Trà, "Tiếng Anh của em cũng được coi là hàng đầu trong câu lạc bộ Tiếng Anh, nhưng anh nhớ trong cột ý định gia nhập câu lạc bộ trên đơn nhập học của em là câu lạc bộ bóng quần?"
Bóng quần.
Trong lòng Nguyễn Trà khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy món tráng miệng trên tay không ngon.
Nếu không có hệ thống cùng Nhậm Khinh Khinh, trên đầu cũng không có thanh kiếm của Damocles, đừng nói đến bóng quần, giống như khoa nhiếp ảnh, câu lạc bộ nhạc cụ, đội khiêu vũ,... trước kia đều chưa từng tiếp xúc, cô đều muốn học tất cả.
Nguyễn Trà uống xong chai sữa bò, khi ngước mắt lên nhìn Phó Thầm, cô rất đứng đắn và nghiêm túc, trong đôi mắt to tròn lóe lên chờ mong với việc học ( hou) tập ( zhe ), "Em thích học, em yêu Tiếng Anh, những hoạt động nhỏ hàng ngày của câu lạc bộ Tiếng Anh chắc sẽ khiến cuộc sống của em thăng hoa hơn."
—— Cũng như nhan sắc, bảo toàn trí tuệ.
Phó Thầm: "........."
Thật như vậy thì em cũng không cần phải khoa trương như thế đâu.
Sau khi Nguyễn Trà ăn xong, cô thuận tay thu dọn chiếc hộp nhỏ, để vào trong túi, khi rời đi sẽ vứt vào thùng rác.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất lưu loát, trước đây có vẻ đã làm rất nhiều lần, Phó Thầm xem xong, ở trong lòng suy nghĩ, đồng thời anh cũng có những suy đoán mới về cuộc sống của Nguyễn Trà khi còn nhỏ.
"Phó Thầm, em có chuyện muốn anh giúp."
"Em nói đi." Phó Thầm tỉnh táo lại, đẩy tách trà ra, dựa lưng về phía sau, "Chuyện gì?"
Nguyễn Trà sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, "Nếu anh có thể nhìn thấy ý định tham gia câu lạc bộ mà em điền khi đăng ký vào trường học, thì anh cũng có thể nhìn thấy bảng điểm vào cuối năm trước của em đúng không?"
"Nga, sắp xếp còn rất chỉnh tề a." Phó Thầm vừa nói xong, thoáng nhìn thấy Nguyễn Trà đang dùng một tay che mặt, không khỏi cười khẽ ra tiếng, nghe thấy vậy liền biết ý, "Có cần anh giúp ôn tập cho kỳ thi hàng tháng không?"
"Cần!"
Nguyễn Trà không còn cảm thấy thẹn thùng nữa, dù sao cô cũng là da mặt dày, hơn nữa vừa nãy thẹn thùng có một nửa là giả vờ, làm cho Phó Thầm cảm thấy mình chưa bao giờ thay đổi việc yêu thích học tập.
"Cũng không phải đặc biệt làm phiền anh, anh còn giữ vở ghi chép của năm lớp 10 không?"
Mặc dù Nguyễn Trà không hứng thú lắm với các môn Ngữ văn, Vật lý, Hóa học, Sinh học, đi học cũng không có để ý đến, nhưng thật không đến mức được 10 điểm trong bài kiểm tra.
Nguyễn Trà hoàn toàn là tự mình làm, chọn lựa đáp án vừa ý xong liền không làm nữa.
Bây giờ cô hối hận vô cùng, đặc biệt hối hận, Nguyễn Trà cảm thấy có thể là ông trời thấy cá muối mà không coi trọng việc học, cho nên đã để hệ thống chó chết kia đến trừng trị mình.
"Tất cả vở ghi chép đều có." Phó Thầm uốn cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn của bàn trà, trong đầu nhớ lại liệu mình đã viết ba trang giấy ghi chép vào năm đầu tiên học cao trung hay chưa.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Nguyễn Trà, đem vài lời muốn nói nuốt vào trong bụng, nói: "Nhưng chỉ nhìn vào vở ghi chép sẽ không có hiệu quả, em phải tìm ra phạm vi câu hỏi của giáo viên, anh trở về sẽ khoanh tròn các điểm chính rồi ngày mai đưa vở ghi chép cho em."
"Cảm ơn anh! Em sẽ trả lại vở cho anh ngay khi em chép xong!"
Nguyễn Trà học lớp 10/11, ngoại trừ mấy học sinh cá biệt, cô cũng không thấy ai ghi chép nữa, kỳ thi hàng tháng được gọi là kỳ thi tháng, nhưng điểm kiến ​​thức thì bao trùm ở lớp 1/11 và 2/11.
Mặc dù sau khi lên lớp 11, Nguyễn Trà đã học chăm chỉ trong một tuần, nhưng nhìn chung, do năm lớp 10 bị rớt một số kiến ​​thức, nên khi học lớp 11 còn bị hổng, học hết kiến ​​thức thì không áp dụng được.
Mà ở khối 11 học lớp trọng điểm, Nguyễn Trà chỉ biết ba người Phó Thầm, đã có tên tuổi nổi tiếng đứng thứ nhất toàn khối, đương nhiên phải nhờ người đứng đầu mượn vở ghi chép, lây dính một chút quang mang của học thần!
Phó Thầm lắc đầu, "Đừng lo lắng, em cứ dùng trước, sau cuộc thi hàng tháng, một tháng nữa liền thi giữa kỳ, vẫn sẽ phải dùng đến."
Nguyễn Trà: "......"
Trái tim đang nhảy nhót bỗng nhiên ngừng đập.
[Đinh! Sau khi nhiệm vụ chính đã được phát ra, hãy đảm bảo rằng ký chủ được xếp hạng cao hơn mục tiêu liên kết trong bài kiểm tra hàng tháng 14 ngày sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ khấu trừ 3 điểm trí tuệ và 2 điểm nhan sắc của mục tiêu liên kết, nếu nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị trừ 5 điểm.]
[Đinh! Nhiệm vụ chính thứ hai đã được phát ra, hãy đảm bảo rằng ký chủ nằm trong top 30 trong kỳ thi hàng tháng vào 14 ngày sau, nhiệm vụ hoàn thành sẽ được thưởng 3 điểm.]
Nguyễn Trà: "!!!"
Trước mắt Nguyễn Trà đột nhiên tối sầm, suýt ngã xuống ghế, bình thường nhiệm vụ phát cho Nhậm Khinh Khinh
Nhiệm vụ, 1 điểm, 2 điểm, tổng cộng 3 điểm, nhưng ngay sau khi nhiệm vụ chính xuất hiện, không ngờ lại không biết xấu hổ muốn bóc lột của cô thêm 5 điểm!
Ba nhiệm vụ thất bại, Nhậm Khinh Khinh tổng cộng bị trừ 3 điểm, nhiệm vụ thứ hai là cô dùng chút gian dối cho qua cửa, quả thực tính rất chính xác.
Phó Thầm đang định đề nghị rời đi, nhưng khi ánh mắt quét qua, cảm thấy tâm trạng của Nguyễn Trà không ổn, lông mày khẽ nhíu, trong lòng hiện lên một chút suy nghĩ, "Có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Trà lắc đầu, ngay sau đó, cầm lấy túi từ trên ghế đứng lên, trong đôi mắt hạnh rõ ràng sục sôi ý chí chiến đấu, "Em chỉ đơn giản cảm thấy không nên lãng phí thời gian ăn cơm! Em phải học! Học chăm chỉ!"
Cho đến khi Nguyễn Trà đã rời đi được một lúc, Phó Thầm vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, vừa rồi ánh mắt của Nguyễn Trà không chỉ có tinh thần chiến đấu, mà còn rất rõ ràng là ... muốn đánh nhau với người khác.
Phó Thầm: ".......?"
Do một số học sinh lớp 10/11 tuyên truyền chuyện phòng phát thanh, học sinh các lớp khác thực sự đã đến lớp 10/11 để xem Nguyễn Trà, nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là, Nguyễn Trà không rời khỏi lớp học sau khi tan học mà tiếp tục ngồi tại chỗ của mình cúi đầu học bài, quả nhiên là bộ dáng của một học sinh giỏi, cùng với lớp 10/11 không hợp nhau.
Có Từ Thâm giáo bá ngồi ở cửa sau lớp 10/11, học sinh các lớp khác không dám tụ tập, ở cửa trước lại có Tạ Trường An đang ngồi bên cạnh chống đỡ, sườn mặt của Nguyễn Trà hoàn toàn bị che khuất!
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ không nhìn được chính là nhát gan, bọn họ không dám tiến vào lớp 10/11 ngay dưới mí mắt của Từ Thâm như Phó Thầm cùng Quý Phi Dương.
Tại thời điểm trong lòng mọi người đang cồn cào thấu tim gan, đột nhiên có người kêu lên, "Trời ạ, mau lên diễn đàn Bích Giang, có người tung tin buổi phát thanh buổi trưa hôm nay của Nguyễn Trà là ngẫu hứng phát huy!"
Chỉ một câu, nguyên bản lớp 10/11 đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó, cả đám mở điện thoại ra, ỷ vào đang là thời gian nghỉ giải lao, sôi nổi vào diễn đàn ẩn danh duy nhất của khối 11 trường cao trung Bích Giang.
[818/ Sự ứng biến của Nguyễn Trà trên đài phát thanh khối 11 của trường cao trung dựa trên ngẫu hứng phát huy sở thích hay là do sự tính kế của người khác?! Phóng viên Tiểu F của trường sẽ đưa các bạn khám phá những bí mật!]
Phóng viên Tiểu F của trường, là một người không rõ danh tính thường tung tin trên các diễn đàn ẩn danh trong trường, nội dung tin tức lớn như bạo lực học đường, nhỏ như thức ăn của nhà ăn, đa dạng thể loại, khiến người khác sợ hãi kinh ngạc.
LZ: Buổi phát thanh trong trường của Nguyễn Trà khiến Tiểu F cảm thấy xúc động, không thể bình tĩnh được, liền lẻn vào phòng phát thanh để chiêm ngưỡng bản thảo của Nguyễn Trà, rốt cuộc thì người ở thị trấn nhỏ này thật khiến người ta say mê!
LZ: Sau khi đọc bản thảo được đánh dấu "Nguyễn Trà lớp 10/11", Tiểu F đã chết lặng! Xin hãy đưa mắt và xem thật kỹ, [Hình ảnh · Bản thảo Trước. Jpg] [Hình ảnh · Bản thảo sau. Jpg]
LZ: Theo như học trưởng Chử đã trực trong phòng phát thanh vào trưa nay cho biết, sau khi đọc được một nửa bản thảo, Nguyễn Trà bất ngờ ném bản thảo lên bàn và lập tức ngẫu hứng phát huy nửa sau! Nếu các bạn nhìn vào nội dung chó má ở nửa sau, quả thật là ai đọc cũng sẽ buồn nôn a!
45L: Đánh giá sự việc này của Tiểu F, Nguyễn Trà có thể đã bị tính kế, đầu tiên là được đưa đến phòng phát thanh để trực ban, sau đó thay đổi nội dung phát thanh, một khi không phát hiện kịp thời, tất nhiên sẽ bị xấu mặt trước toàn trường, cái người tính kế sau lưng nhất định tức chết đi, phần sau của Nguyễn Trà phát huy thật sự rất xuất sắc, các giáo viên Tiếng Anh đều khen ngợi.
49L: Người đứng sau kế hoạch, để tôi đoán một chút, người phụ trách lịch phát thanh và nguồn cấp dữ liệu trong lớp 10/11 là họ Lâm.
53L: Trời ơi, Nguyễn Trà là báu vật trời ban! Cô ấy không chỉ xinh đẹp, cưỡi ngựa cũng không ai có thể so, trọng điểm là tại hiện trường phản ứng rất xuất sắc!!!
60L: Lầu trên ít thổi phồng Nguyễn Trà đi, không ai là không biết Nguyễn Trà đúng không? Là con gái của vị thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật Lương Gia! Loại mặt hàng ở một thị trấn nhỏ đi ra, thật sự cô ta có thể phát huy ngẫu hứng viết ra bản thảo mới sao?
68L: Hãy nói về thuyết âm mưu, Lâm bị Nguyễn tính toán?
74L: Nguyễn Trà dẫm lên Lâm để nổi tiếng ở khối 11 à? Mẹ kiếp, càng nghĩ càng thấy ớn! Tôi cảm thấy suy đoán Lâm bị Nguyễn tính kế rất đúng, Nguyễn Trà ở thị trấn nhỏ có thể nhìn thấy những người giới thượng lưu Luân Đôn còn chưa biết được có đúng hay không, buổi phát thanh trưa nay không biết đã tập luyện bao lâu đâu!
79L: Hahahaha, nhìn lại phía trước có một đám người cảm thấy có lỗi với Nguyễn Trà, tôi cười chết mất, giữa trưa Nguyễn Trà có viết bản thảo mới hay không thì không biết, học trưởng Chử trong lời của Tiểu F có lẽ đã sớm thích Nguyễn Trà, nói thật, nếu Nguyễn Trà có thể tùy cơ ứng biến phát huy ngẫu nhiên, con mẹ nó tôi đem đầu mình xuống làm ghế ngồi cho Nguyễn Trà!
81L: Fuck mẹ kiếp, tin lớn! Nguyễn Lâm hai người chính diện đối mặt với nhau! Lâm Lăng đang chỉ trích Nguyễn Trà vu khống bôi nhọ mình!
82L: Tôi có một người bạn, tôi muốn gặp, hiểu không?
86L: Tôi là bạn của 82L!
102L: Tình hình thế nào, 81L gkd!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro