Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1/11, tính tình của Diệp Thanh Phong rất hay cáu gắt, đặc biệt không thích học sinh không chịu ngồi yên một chỗ, lại còn không thông minh, nhưng có thể thi đỗ học lớp trọng điểm, có mấy ai ngốc đâu?
Diệp Thanh Phong tức giận vì Nhậm Khinh Khinh mới vừa lên lớp 11 đã không tập trung, yêu cầu của trường thi cũng không để ý, học sinh lớp ông là lớp trọng điểm số một, sau khi làm xong cũng sẽ nghiêm túc kiểm tra lại bài thi, bạn học này chỉ dùng 20 phút để hoàn thành bài thi cùng kiểm tra lại bài sao?
Nếu bộ não cũng có thể so với máy tính, không phải tất cả đều sẽ đạt điểm tuyệt đối môn Toán sao!
Sau khi Nguyễn Trà nghe thấy tiếng gầm của Diệp Thanh Phong, cô không có đồng tình mà ở dưới cười trộm, Nhậm Khinh Khinh nộp bài thi vào giờ Tý*, cô nhìn đồng hồ treo tường trên tường hai lần, quả nhiên mới vừa thi được 20 phút mà thôi.
*Giờ Tý: từ 11h đến 1h.
Nhưng nghĩ tới tất cả mọi chuyện, Nhậm Khinh Khinh không nghĩ tới lại đụng phải thầy Diệp khó tính này, bị nghiêm khắc phê bình trước mặt tất cả các bạn trong lớp.
Đối với người luôn thèm muốn giá trị nhan sắc cùng trí tuệ của cô, Nguyễn Trà có thiện lương như thế nào cũng không thích nổi.
"Hahahahaha."
"Fuck! Tôi thậm chí còn không nhớ yêu cầu trước 30 phút không thể nộp bài thi!"
"Nhưng thật sự rất giỏi nha, mới 20 phút đã làm xong, lúc trước có đáp án rồi mà tớ chép cũng phải mất tới 16, 17 phút, không hổ danh là học bá lớp 2/11."
Vốn dĩ, hầu hết những tên học tra trong lớp đều nhìn Nhậm Khinh Khinh với vẻ kính nể, ngạc nhiên khi trong phòng thi của mình có một học bá!
Nhưng mà Diệp Thanh Phong nói một câu khiến bọn họ không nhịn được cười ra tiếng, một loại học bá giả vờ hài hước không được liền bị dạy dỗ.
"Câm miệng! Kỷ luật! Kỷ luật! Còn cười nữa các em đều đi ra ngoài cho tôi!" Diệp Thanh Phong vừa quát vừa dùng cục phấn gõ lên bàn, sau đó nghiêm nghị nhìn Nhậm Khinh Khinh, "Cầm bài thi trở về chỗ ngồi, đúng 30 phút mới được nộp."
Cuối cùng Nhậm Khinh Khinh cũng tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, ngượng ngùng xấu hổ, vội cúi đầu trở lại chỗ ngồi, không dám ngẩng đầu sợ gặp phải ánh mắt của người khác, sợ nhìn thấy sự trào phúng cùng chê cười trong mắt họ, mất mặt trước mặt Từ Thâm, khiến cô ta như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Thật ra chỉ số IQ của Nhậm Khinh Khinh ở tầm trung, EQ của cô ta cũng tốt, nếu không gia đình sẽ không trả một cái giá đắt để sắp xếp cô ta vào trường cao trung, nơi các thế hệ trẻ của nhà quyền quý tụ tập, sau đó gửi cô ta đến Từ gia ở tạm.
Nhưng lại bị Nguyễn Trà cản trở không hoàn thành nhiệm vụ hết lần này đến lần khác, ý nghĩ muốn mạnh mẽ vả mặt Nguyễn Trà giống như một cái gai ở trong lòng Nhậm Khinh Khinh, chỉ cần chạm vào thì sự tỉnh táo của Nhậm Khinh Khinh không còn nữa, thấy có cơ hội liền gấp gáp xông lên.
Hơn nữa lúc trước thi Toán học, Nhậm Khinh Khinh vẫn luôn khổ luyện, thường xuyên đến lúc nộp bài thi, cô ta lại bị kẹt ở câu hỏi lớn cuối cùng, căn bản là không làm được câu hỏi bổ sung.
Nhưng bây giờ đã khác, cô ta chỉ việc đem bài thi tối hôm qua làm lại một lần, lúc hoàn thành xong câu hỏi bổ sung, thậm chí Nhậm Khinh Khinh còn tự tin rằng mình nhất định có thể đạt điểm tuyệt đối!
Bởi vì mấy lần trước bị áp chế rất lợi hại, nghĩ đến chính mình sẽ đè bẹp Nguyễn Trà ở môn sở trường của cô, Nhậm Khinh Khinh gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Vừa viết xong bài thi, cô ta đã phấn khích chạy lên nộp bài, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tị của Nguyễn Trà, ai ngờ không nhìn thấy ánh mắt, bản thân lại bị giáo viên quát trở về.
Nhậm Khinh Khinh cố ý không để ý đến ánh mắt xung quanh, ngồi tại chỗ ngồi như kiến ​​trên chảo nóng, chờ mãi, 30 phút vừa đến, liền nhanh chóng đi lên nộp bài thi, xấu hổ không dám nhìn Nguyễn Trà lần nữa.
Diệp Thanh Phong nghiêm túc quan sát Nhậm Khinh Khinh trong mười phút sau đó, thấy Nhậm Khinh Khinh trở lại chỗ ngồi cũng không kiểm tra lại bài thi, ông bất đắc dĩ lắc đầu.
So với Nhậm Khinh Khinh, biểu hiện của Nguyễn Trà khá "bình thường", sau khi làm xong bài thi trong 40 phút, kiểm tra lại bài mất thêm 20 phút để đảm bảo mình sẽ không vì bất cẩn mà viết sai số lẻ, điền sai đáp án, ở dưới ánh mắt không tán thành của Diệp Thanh Phong, cô cầm bài thi đi lên nộp bằng hai tay.
"Một người ở lớp 2/11, tấm gương vẫn còn đó, em không nên học hành vi như vừa rồi, đến bài thi cũng không xem lại——"
Diệp Thanh Phong mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc trợn to hai mắt, xem đi xem lại bài thi của Nguyễn Trà vài lần, trực tiếp nghẹn ngào.
Ông phải thừa nhận rằng Nguyễn Trà đã làm hết toàn bộ đề thi, một học sinh lớp 10/11 thực sự làm được......
Trước đây, Nguyễn Trà không bao giờ nộp bài thi sớm, sau khi làm xong liền ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng nhớ lại một trò chơi đã chơi mấy ngày trước ở trong đầu.
Nhưng hiện tại không được, thời gian không đợi ai, buổi chiều còn mấy môn khoa học tổng hợp, Hóa học, Sinh học, nhất định phải dành thời gian ôn bài, không thể để Nhậm Khinh Khinh xếp hạng trước cô.
"Thưa thầy, em có thể đi được chưa?"
Diệp Thanh Phong vẫn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm Nguyễn Trà, "Nhớ mang cặp sách cùng bút nháp đi, được rồi, em ra ngoài đi."

"Cảm ơn thầy!"
Sau khi Nguyễn Trà ăn cơm trưa tại căn tin rồi về lớp 10/11, chuông báo kết thúc bài thi môn Toán vừa vang lên, đã có một số học sinh đứng đợi ở cửa lớp 10/11.
Một nhóm học tra đều là làm được một nửa bài thi rồi đem nộp, nhìn thấy Nguyễn Trà, mỗi người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trong lòng liền biết rõ.
—— Xem ra Nguyễn Trà chỉ có Tiếng Anh là tốt thôi, nếu không sẽ không nộp bài trước như bọn họ.
.......
Trong đám người, Nguyễn Trà nhìn thấy Hoàng Giai Giai đang chắp tay cầu nguyện, miệng thì lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy buồn bực, nghĩ đến chắc Hoàng Giai Giai đang lo lắng về điểm số, dù sao ở lớp 10/11, Hoàng Giai Giai được liệt vào nhóm người học tập chăm chỉ.
Khi Nguyễn Trà đến gần, lập tức nghe được rõ ràng Hoàng Giai Giai đang nói cái gì.
"Phật Tổ Như Lai, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương mẫu nương nương, lão thiên gia, xin hãy phù hộ cho con, cho con xếp hạng trước Tạ Trường An, làm cho những lỗi sai của con đều chuyển sang bài thi của Tạ Trường An, làm ơn làm ơn!"
Nguyễn Trà: "......"
Cậu cũng thật thông minh.
"A Hoàng! Cậu lại tính kế với ba ba!" Tạ Trường An vừa mới tới đúng lúc nghe thấy nửa câu sau của Hoàng Giai Giai, nhìn thấy Nguyễn Trà đứng bên cạnh Hoàng Giai Giai, vẻ mặt nịnh nọt lại khoe khoang, "Bài thi của tớ không thể sai được! Tớ ngồi cạnh Nguyễn Trà đấy!"
Tuy rằng có hai loại đề thi là A và B, nhưng....Tạ Trường An rất tự tin cho rằng trong số đáp án cậu ta nhìn trộm, câu thứ nhất chắc chắn sẽ không sai!

Bởi vì thi cuối kỳ năm lớp 10, Hoàng Giai Giai phát huy không tồi nên được phân vào phòng thi số 18, nghe vậy liền kêu rên, kéo tay áo của Nguyễn Trà, giả vờ khóc lớn, "Trà Trà, lần sau cậu đến phòng số 18 cùng tớ nhé! Đừng tiện nghi cho chó Tạ!"
"Không được." Nguyễn Trà lắc đầu, rất nghiêm túc từ chối, "Mục tiêu lần sau của tớ là phòng thi số 1, hay là Giai Giai, tớ giúp cậu ôn tập được không, cậu suy nghĩ một chút, đến phòng thi số 1 với tớ nhé?"
Hoàng Giai Giai: "???"
Đây là điều có thể thực hiện được mà không cần cân nhắc sao?
"Trà Trà, câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, cậu chọn cái nào?" Về khoản học tập, Hoàng Giai Giai chăm chỉ hơn rất nhiều so với học sinh lớp 10/11, đặc biệt là môn Toán, trong tất cả các môn học, dẫn đầu với hơn 100 điểm.
Nguyễn Trà để cặp sách lên ghế, thuận miệng đáp: "D."
Mặc dù câu hỏi đó hơi khó, nhưng chỉ cần tốn chút thời gian là có thể làm ra, hơn nữa khi Nguyễn Trà làm sách ôn luyện của lớp 12, có những câu hỏi còn khó làm hơn câu hỏi cuối cùng trong đề thi nhiều.
Nhưng dù khó hay không thì các công thức và phương pháp giải được sử dụng đều giống nhau, trong quá trình giải sẽ có những mẹo nhỏ, loại trừ các đáp án số lẻ, chỉ số chẵn mới là đáp án đúng.
Mà đáp án có số chẵn, chỉ có D là thỏa mãn.
Hoàng Giai Giai vỗ trán, buồn bực vỗ đầu, "Tớ do dự giữa đáp án C và D, nhưng cuối cùng tin vào định luật so le không đồng đều nên đã chọn C."
"Câu hỏi cuối cùng là D sao, tớ nhìn thấy Lâm Lăng chọn B." Một bạn nam ngồi ở bàn sau, mặt vuông, da ngăm đen, nhìn Nguyễn Trà, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Tống Mạnh Vũ nghe xong liền mỉm cười giúp đỡ, giọng nói không quá lớn nhưng đảm bảo cả lớp đều có thể nghe thấy, "Tớ cũng chọn D, thật ra, đừng nhìn điểm thi cuối kỳ năm trước mấy môn khác của Trà Trà chỉ có 10 điểm, nhưng Toán học cùng Tiếng Anh đều rất tốt."
Nghe vậy, Nguyễn Trà trầm ngâm liếc nhìn Tống Mạnh Vũ, ngay sau đó, cô liền nhận được nụ cười dịu dàng như 'bạch liên hoa' của Tống Mạnh Vũ.
Nguyễn Trà: "......"
Cô xoa xoa cánh tay, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng không tốt như vậy, giả vờ cười dịu dàng làm người ta ăn không tiêu.
"Các môn khác đều 10 điểm? Nguyễn Trà, cậu đối xử rất công bằng nha, không thiên vị môn nào, hahahahahahaha."
"Nguyễn Trà, cậu không làm được sao, lý thuyết tổng hợp của tớ cũng được 60 điểm! 10 điểm ở lớp 10/11, ước chừng là đứng thứ hai từ dưới lên."
"Ngoại trừ anh Thâm thi đều 0 điểm, xem ra không có ai có thể so với Nguyễn Trà hahaha."
Phải nói là lý do biện giải của Tống Mạnh Vũ rất chuẩn, cô ta nói rõ các môn khác được 10 điểm, đối với điểm tuyệt đối của môn Toán cùng Tiếng Anh cũng không có nhắc tới.
Có một loạt điểm 10 ở phía trước làm nền, cho dù môn Toán và Tiếng Anh của Nguyễn Trà chỉ đạt 20 điểm cũng được coi là ở mức khá, những người khác trong lớp 10/11 đương nhiên sẽ không nghĩ tới điểm tuyệt đối.
Bạn nam vừa mới bắt đầu nói chuyện, ánh mắt lóe lên, nhìn thấy Lâm Lăng tiến vào phòng học, đột nhiên cảm thấy phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt nữ thần, ho khan hai tiếng cười với Nguyễn Trà, "Nguyễn Trà, đáp án là B đúng không? Lâm Lăng là người duy nhất ở lớp chúng ta thi ở phòng số 12, tỷ lệ chính xác so với cậu cao hơn."
Nói chuyện là một bạn nam nhà giàu mới nổi, trong nhà chỉ có tiền, không có xuất thân, ba mẹ đã tìm kiếm một vòng, chỉ có Lâm gia, bọn họ mới có thể chạm tới. Đương nhiên, bọn họ hy vọng con trai của họ có thể lấy được người đẹp về, để nhà họ bước lên một tầm cao mới.
"Số 12 rất giỏi sao? Trà Trà của chúng ta về sau sẽ thi ở phòng số 1!"
Hoàng Giai Giai bất mãn trợn to hai mắt, bạn nam ngồi bàn sau này là người trung thành đứng về phe Lâm Lăng, thường xuyên nói xấu Nguyễn Trà, "Hơn nữa, tôi đang nói chuyện với Trà Trà, cậu chen mồm vào làm gì?"
Nghe vậy, bạn nam này liền mặc kệ tất cả, không thể bị coi thường ở trước mặt nữ thần được, trực tiếp trào phúng một câu: "Hoàng Giai Giai, cậu có thói quen làm chó sao? Cắn người bừa bãi!"
Nghe thấy lời bạn nam này nói, ánh mắt của Nguyễn Trà trầm xuống, sau đó, một tay xách cặp sách trực tiếp ném lên bàn của bạn nam này, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, giọng nói lạnh lùng thể hiện rõ sự không vui, "Không muốn nói liền câm miệng, đừng suốt ngày co thắt cơ vòng hậu môn thông hơi, tự nhiên làm người khác ghê tởm."
Bản thân cô là một con cá muối, lười kết bạn với người khác, khó có người chủ động đến làm bạn, ai cũng có thể sỉ nhục sao?
Trong nhất thời, âm thanh nói chuyện trong lớp học nhỏ dần, thậm chí Lâm Lăng theo bản năng lùi lại nửa bước, hoảng hốt nhớ lại cảnh cá ăn thịt người suýt vặn gãy cổ tay cô ta ngày hôm đó.
Bạn nam bị Nguyễn Trà làm cho choáng váng, kinh ngạc ngây ngốc hỏi lại: "Cơ vòng hậu môn thông hơi?"
Bản thân Tạ Trường An là người chính trực, mắng chửi người không thể theo kịp sức nóng, lập tức cười không ngậm được mồm, trong mắt hiện lên một tia ác ý, "Nói cậu đừng đánh rắm đấy! Đồ ngốc!"
Đánh rắm?
Bạn nam này mở to hai mắt, hiển nhiên là không thể tin được, nhìn Nguyễn Trà vừa xinh đẹp lại ngổ ngáo, lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy! Ba mẹ cậu ta cũng sẽ không nói đánh rắm ở trước mặt người ngoài!
A, không đúng, người thô tục chính là Tạ Trường An, lời Nguyễn Trà nói, vừa nghe có vẻ rất có văn hóa.
Bạn nam này: "......"

"Lớp 12, P54, chủ đề phụ thứ ba."
Vừa nói xong, Nguyễn Trà mặc kệ bạn nam này có hiểu hay không, cô lấy lại cặp sách của mình, trước khi quay lại, cô quay lại nói thêm một câu, "Tất nhiên, cậu sẽ không biết cách tính toán của lớp 12, có thể tin tưởng vào đáp án của người luôn được điểm tuyệt đối môn Toán, chẳng hạn như— "
Dừng lại một chút, Nguyễn Trà cười, "Tôi."
Bạn nam này: "???"
Toàn thể lớp học: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro