Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/Beta: Dory
"Hahahaha, các cậu thấy chưa? Nhậm Khinh Khinh bị sét đánh của lớp 2/11, sau khi biết được kết quả, vui mừng đến mức không thể kìm chế cảm xúc, cậu ấy đang chạy vòng quanh sân thể dục hahahahaha, tớ cười đến đau cả bụng."
"Đúng vậy, chạy hết vòng này đến vòng khác, cậu ta đang làm gì vậy hahaha."
Lớp 10/11 chỉ có chục học sinh ở trong phòng, còn lại đều ra sân thể dục xem Nhậm Khinh Khinh chạy vòng, hơn nữa ... Có người còn chịu khó quay lại video, đếm từng vòng, muốn xem xem Nhậm Khinh Khinh chạy bao nhiêu vòng.
Không ai nghĩ tới, bọn họ vừa mới nhìn thấy thông báo kết quả thành tích, ngẩng đầu liền thấy Nhậm Khinh Khinh như đi trên tàu cao tốc, lao thẳng vào sân thể dục, điên cuồng chạy vòng tròn, giáo viên ra ngăn lại, Nhậm Khinh Khinh không những không ngừng lại còn hét lên: "Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng!!!"
Giáo viên và học sinh: "..."
Được được được, cậu vui là được.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, tên tuổi của Nhậm Khinh Khinh đã nổi như diều gặp gió ở toàn khối 11, không ai biết không biết, Nhậm Khinh Khinh? Chẳng phải là cái người vui sướng đến nỗi điên cuồng chạy vòng quanh sân thể dục chỉ vì kết quả thi xếp hạng thứ 22 toàn khối sao?
Nguyễn Trà ngồi tại chỗ, nhìn xuống đoạn video được quay trên điện thoại, đoạn video này không phải là cảnh Nhậm Khinh Khinh chạy vòng mà là cảnh Nhậm Khinh Khinh đi xuống cầu thang, trong màn hình di động, nét mặt của cô ta như bị biến dạng, biểu cảm vừa điên cuồng lại như bị đè nén.
Đối với dáng vẻ chật vật của Nhậm Khinh Khinh, trong lòng Nguyễn Trà lần đầu tiên cảm thấy rất vui sướng khi bỏ đá xuống giếng cùng đột phá một chút thành tựu khi đối phó với hệ thống.
Ở một mức độ nào đó, chạy 30 vòng không đau đớn như bị sét đánh, nhưng sét đánh rất nhanh, chạy vòng, chạy 30 vòng, chạy 30 vòng với chiều dài 1000 mét ...
Nhậm Khinh Khinh, dưới những ánh nhìn chú mục của mọi người, hãy nhớ kiểm soát biểu cảm đừng có dữ tợn nha.
Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng không bỏ qua ánh mắt căm ghét của Nhậm Khinh Khinh khi cô ta đi xuống cầu thang.
Nguyễn Trà cảm thấy nếu ngay từ đầu cô không nhìn thấy giao diện của hệ thống, Nhậm Khinh Khinh cứ như vậy thuận buồm xuôi gió hoàn thành tốt nhiệm vụ, trở nên thông minh, xinh đẹp hơn, vừa làm hoa khôi vừa là học bá của trường cao trung, có lẽ cô ta vẫn luôn duy trì được ánh mắt trong sáng vô hại khi lần tiên mới gặp?
Nhưng mà bây giờ, Nhậm Khinh Khinh chưa từng được nếm qua ngon ngọt, sự kỳ vọng trong nháy mắt trực tiếp bị đánh vỡ, một khi trong lòng có hận thù, sẽ không còn giống như trước kia nữa.
Giống như bản thân, trong lòng luôn phải phòng bị kẻ thù, cô không thể tiếp tục làm một con cá muối được.
Nguyễn Trà không ngừng tự hỏi chính mình, khi nào mới có thể trở về những ngày tháng sống cuộc sống của cá muối?
"Trà Trà, cậu nhìn cái gì vậy? Nhìn dáng vẻ suy tư như vậy." Hoàng Giai Giai ngồi trên bàn của Tạ Trường An, cúi xuống xem thử, sau khi xem nội dung video, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Trời ơi! Cậu quay lại video? Mau gửi cho tớ, tớ thật hối hận không quay lại cảnh Nhậm Khinh Khinh chạy xuống cầu thang."
"Không, tớ chỉ xem cho vui, không lan truyền." Bản thân Nguyễn Trà và Nhậm Khinh Khinh có thù oán, nhìn Nhậm Khinh Khinh tự ăn quả ác của mình, cô cảm thấy thật sảng khoái, nhưng lan truyền cho các bạn học thì không được tốt lắm, "Cậu muốn xem thì lấy điện thoại của tớ mà xem, còn gửi thì miễn bàn."

Mặc dù Hoàng Giai Giai không hiểu tại sao Nguyễn Trà nhất quyết không chịu gửi, nhưng cô ấy vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết, đang định đưa tay ra thì thấy trên màn hình điện thoại của Nguyễn Trà có một tin nhắn Wechat.
"Trà Trà, có người tìm cậu trên tin nhắn Wechat." Hoàng Giai Giai chỉ vào điện thoại.
Nguyễn Trà mở WeChat, đột nhiên bật cười.
[Nhóm so sánh cá mặn- Phó: Chúc mừng *Ngôi sao*, thấy thành tích hạng 6 của em, kết thúc kỳ này, anh ở lớp 1/11 chờ em.]
"Anh tin em vẫn duy trì trong top 20 sao?" Nguyễn Trà gõ từng chữ ở hộp thoại, sau khi gửi đi, cô viết thêm một câu nữa, "Hẳn là em phải cảm ơn anh, câu cuối cùng của đề Vật lý, giống câu hỏi hôm đó hỏi anh, may là lúc đó anh đã trả lời chi tiết kỹ càng như vậy."
[Nhóm so sánh cá muối- Phó: Em nên cảm ơn sự kiên trì của bản thân.]
[Nhóm so sánh cá muối- Phó: Top 20? Anh nghĩ trong kỳ thi cuối kỳ e sẽ ở trong top 5 đấy.]
Nguyễn Trà không hiểu khiêm tốn là gì, sau khi nhìn thấy câu trả lời của Phó Thầm, cô cũng trực tiếp trả lời "Em cũng nghĩ vậy! Đừng nói đến top 5, em có thể tranh top 1 với anh đấy."
Hai tuần nay cô đều nghiêm túc học bài, học bài đến tối mắt tối mũi, có thể đứng hạng 6, tháng sau mà tiếp tục nghiêm túc như vậy, không lý do gì mà điểm của cô không tăng mà lại tụt.
Sau khi Nguyễn Trà trả lời xong WeChat, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Giai Giai đang ngẩn người, ngơ ngác, vươn tay quơ quơ trước mặt cô ấy, nhẹ giọng gọi: "Giai Giai?"
"Hả?" Hoàng Giai Giai đột nhiên định thần lại, ngay sau đó, sắc mặt có vẻ phức tạp hỏi, "Trà Trà, người mà cậu để biệt danh đó là Phó Thầm sao?"
Nguyễn Trà gật đầu: "Là anh ấy."

Vừa dứt lời, như được nhắc nhở, lại thêm ba chữ "thật tinh mắt" vào phía trước biệt danh của Phó Thầm, những người cô quen trước đây đều nói cô là cá muối, nhưng Phó Thầm thì khác, anh ấy lại có thể nhìn ra bản chất thật sự của cá muối!
Đúng là tinh mắt!
Hoàng Giai Giai nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Phó Thầm và Nguyễn Trà, nhất thời cảm xúc không thể diễn tả được, không thể nói rõ được là kinh ngạc do giọng điệu khác với ngày thường của Phó Thầm hay ngạc nhiên về việc Nguyễn Trà thực sự đặt mục tiêu vào lớp 1/11.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thấy nó rất hợp lý, kết quả thành tích tháng này của cô ấy đã đạt mức độ cao chưa từng có, nguyên nhân lớn nhất là ở buổi trưa, Nguyễn Trà đưa cho cô ấy một quyển lý thuyết tổng hợp trọng điểm cơ bản và đưa ra mười mấy loại câu hỏi có khả năng xuất hiện trong đề thi nhất.
Bản thân nhất thời ôm chân Phật còn có thể thi tốt, Nguyễn Trà thi không đỗ vào lớp 1/11 đúng là không hợp lý.
Hoàng Giai Giai khoác một tay lên vai Nguyễn Trà, tay kia nắm thành nắm đấm, "Trà Trà, cậu phải vào lớp 1/11, không chỉ vào lớp 1/11, mà còn phải là đứng thứ nhất nữa!"
"Hả? Nguyễn Trà muốn đứng thứ nhất sao?" Bạn nam ngồi ở ghế sau nghe thấy lời này của Hoàng Giai Giai, hai mắt sáng lên, "Nguyễn Trà, cậu rất có hoài bão, nếu cậu đứng thứ nhất, tớ sẽ ở khách sạn Tây Tế bao mấy bàn tiệc bào ngư, mời cả lớp cùng ăn!"
"Nhất định phải được, Nguyễn Trà của lớp chúng ta có thể từ bao nhiêu môn có 10 điểm, bay lên đứng thứ 6, lấy cái thứ nhất không phải quá dễ sao?"
"Đúng! Lấy hạng nhất đá Phó Thầm xuống dưới!"
Nguyễn Trà không nói gì: "......"
Không trâu bắt chó đi cày*, câu này có thể chỉ rõ tình huống hiện tại của cô.
*Không trâu bắt chó đi cày: Bắt người ta làm việc mà không có khả năng thực hiện được.
Nguyễn Trà cũng không xấu hổ, đồng thời cũng không phải loại người da mặt mỏng, quay đầu nhìn lại bạn nam lên tiếng lúc nãy, "Nếu cậu nói đến khách sạn Tây Tế bao bàn tiệc, vậy bây giờ liền đặt trước đi."
Lương gia có một số khách sạn năm sao, trong đó Tây Tế là khách sạn cao cấp nhất, được phân bố khắp nơi trên thế giới, nếu muốn ăn tiệc bào ngư ở Tây Tế,  phải đặt trước trong hai tháng, ở Lương gia ăn cơm một tháng, từ mấy lời nói chuyện của ba người Lương lão gia tử, Nguyễn Trà có thể hiểu được một chút nội dung.
Mặc dù cô chưa từng ăn bào ngư của Tây Tế, nhưng nhà cô có một trang trại chăn nuôi ở thị trấn nhỏ, đã từng ăn bào ngư nhỏ vài lần, Nguyễn Trà cảm thấy mùi vị không ngon bằng cải trắng do mẹ cô trồng.
Cải trắng của Nguyễn gia, tươi ngon mọng nước, chăm sóc làm đẹp, cũng giống như cô.
Bạn nam vừa nói chuyện có gia cảnh rất tốt, nếu không sẽ không dễ dàng nói lời hứa hẹn bao vài bàn tiệc bào ngư, dù sao ở Tây Tế, tiệc bào ngư rẻ nhất cũng có giá ba bốn nghìn.
Thấy Nguyễn Trà không ngại bọn họ nói đùa, bạn nam này ngay lập tức cười sảng khoái, thoải mái vẫy vẫy tay, "Được, được, được, buổi tối trở về tớ sẽ đặt bàn trước, đặt trước toàn bộ."
Thành thật mà nói, bọn họ đều cho rằng Nguyễn Trà từ thị trấn nhỏ đi ra sẽ không giống với bọn họ, nhưng mà Tiếng Anh, kỹ năng cưỡi ngựa đều hơn bọn họ, điểm thành tích có thể treo đại bộ phận những người ở lớp trọng điểm lên đánh.
Thật đúng là làm vẻ vang mặt mũi của lớp 10/11! Bọn họ đều là học tra, về sau gặp phải người của lớp trọng điểm cũng không sợ bị bọn họ chế giễu nữa.
Lớp 10/11 cười lăn cười bò, sân thể dục cũng hoành tráng không kém.
Toàn bộ cơ bắp trên người Nhậm Khinh Khinh đều đang kêu gào, khớp xương đau nhức, cô ta rất muốn nằm ngay ra sân thể dục, nhưng dưới sự cưỡng chế của hệ thống, không những không thể dừng lại, một khi không chạy, cô ta sẽ phải điên cuồng hô to câu "Tôi muốn chạy vòng" như vậy để hệ thống tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục chạy.
m thanh ghị luận nổi lên bốn phía, giống như lưỡi dao lạnh băng, cứ không ngừng dồn dập cứa vào người, trên mặt Nhậm Khinh Khinh đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất chui xuống, ở trong lòng hận các bạn học vây xem chế giễu, lại càng hận Nguyễn Trà và hệ thống!
Cô ta lê từng bước nặng nề chạy trên sân thể dục, dưới ánh mắt giễu cợt của mọi người, cô ta xấu hổ chạy đi, ánh mắt luôn trong veo nhưng vào lúc này như bị ngâm độc, nghiến răng nghiến lợi, "Hệ thống, cậu rõ ràng đã nói xác suất để Nguyễn Trà đạt điểm tuyệt đối trong các môn khác là bằng 0!"
"Cuối kỳ năm ngoái, bốn môn đều đạt 10 điểm, nếu không có người khác giúp đỡ thì làm sao có thể đạt điểm cao như vậy?!"
Nhậm Khinh Khinh như phát cuồng, nỗi uất hận tích tụ vì thất bại hết lần này đến lần khác cùng sự mất mặt khi bị trừng phạt lúc này, khiến tâm lý của cô ta càng thêm méo mó.
Nếu trước đây, Nhậm Khinh Khinh chỉ muốn rút một số giá trị trí tuệ và nhan sắc từ Nguyễn Trà để hoàn thiện bản thân thì bây giờ, Nhậm Khinh Khinh đã sinh ra ý nghĩ tại sao Nguyễn Trà không chết đi.
[Nguyễn Trà chỉ đạt điểm tuyệt đối ở ba môn Toán, Tiếng Anh và Vật lý, không đạt điểm tuyệt đối ở mấy môn khác nên tính toán của hệ thống là đúng.]
[Tôi vừa kiểm tra tất cả các bài thi của ký chủ, Ngữ văn, lý thuyết tổng hợp và các bài thi mô phỏng do hệ thống cung cấp có độ trùng hợp đến 80%, lúc đó ký chủ nên tranh thủ ôn tập, thay vì 10 giờ tối đã đi ngủ.]
[Ký chủ thực sự không xem xét làm nhiệm vụ A sao?]
"Không!"
Nhậm Khinh Khinh nói xong, chỉ trong nháy mắt, cô ta liền nhìn thấy Từ Thâm ở trong đám người, sau khi nhìn thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của anh ta, trong lòng chùng xuống, bối rối, xấu hổ, không cam lòng, oán hận, những cảm xúc phức tạp quấn chặt lấy trái tim cô ta, "Làm nhiệm vụ A! Hai lần nhiệm vụ khiến tôi xấu mặt ra sao?! Tôi bị mất mặt xấu hổ trước toàn trường, Nguyễn Trà dựa vào cái gì được mọi người khen ngợi vẻ vang như vậy?"
Nếu có thể chọn một trong hai, Nhậm Khinh Khinh còn cảm thấy thà bị sét đánh có thể khiến cô ta thoải mái hơn, thay vì chạy như một con khỉ ở rạp xiếc trước mặt thầy trò toàn trường!!!
"Hơn nữa——" Giọng nói Nhậm Khinh Khinh đột nhiên dịu đi, nhưng vẻ ngoài ngọt ngào lại lạnh lùng vô cớ, "Tôi phải nhanh chóng giành được quyền sử dụng thương thành* của hệ thống, 20 điểm, tôi chờ không nổi."
*Thương thành: cửa hàng.
Nghe vậy, hệ thống lại im lặng, nó vẫn chưa nói, thật ra, giá trị trí tuệ của Nguyễn Trà rất cao, trước đây cô hoàn toàn ngủ đông không tỉnh, nhưng không hiểu sao mấy ngày trước trí tuệ đột nhiên thức tỉnh.
Tiếp theo chính là những ngày tháng bi thảm của ký chủ.
Hệ thống yên lặng đánh giá biểu cảm của Nhậm Khinh Khinh, lần đầu tiên hiểu được tại sao người cấy virus vào hệ thống nói rằng chương trình này có thể kiểm tra bản tính con người.
Có hai nhiệm vụ, lúc đó ký chủ hầu như không do dự, trực tiếp chọn nhiệm vụ B, là bởi vì mạng sống của con người thời đại này quá ngắn, cho nên bọn họ không muốn lãng phí thời gian sao?
Các chương trình có sẵn trong hệ thống đã được tính toán trong vài tuần, nhưng vẫn chưa thể hiểu được, con người, thực sự quá phức tạp.
Hai mươi phút sau.
"Chạy, tôi chạy không nổi nữa." Nhậm Khinh Khinh không rảnh lo kiềm chế vẻ mặt của mình cùng hận Nguyễn Trà, chân tay tê dại, hoa cả mắt.
Hệ thống bật đèn đỏ, chương trình bắt đầu mở ra, trong nháy mắt, sắc mặt Nhậm Khinh Khinh lập tức thay đổi, cơ thể lập tức có thêm sức mạnh, dưới hai chân giống như được gắn tên lửa, ​​"Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng!"
Học sinh vây xem: "......"
Hội trưởng câu lạc bộ thể thao trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, tự lẩm bẩm một mình: "Câu lạc bộ thể thao mất một viên đại tướng rồi!" Tất nhiên, nếu Nhậm Khinh Khinh không hô lên khi chạy vòng thì càng tốt hơn.
Ở phía bên kia, hai tay Từ Thâm đút túi quần nhìn Nhậm Khinh Khinh đang gian nan chạy vòng trên sân thể dục, trong lòng bực bội, anh ta đang muốn chúc mừng Nguyễn Trà được xếp hạng 6, nhưng khi nghe thấy Nhậm Khinh Khinh đang chạy trên sân thể dục, đột nhiên anh ta có cảm giác mình nên đi nhìn xem, thậm chí còn có ảo giác muốn làm điều gì đó.
Làm điều gì đó?
Từ Thâm cười cười, cùng cô ta chạy sao? Anh ta cũng không bị điên.
Nguyễn Trà được cả hai người nhớ thương cùng một lúc, đang ngồi tại chỗ của mình và bị Liêu Lan xem như bảo bối mà nhìn chằm chằm trong ba phút.
Nguyễn Trà ở trường cao trung trước kia, do bản tính cá muối nên cô không làm bất cứ việc gì, thường xuyên bị giáo viên bỏ qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt sáng rực của giáo viên chủ nhiệm lớp, về phần cảm giác,...ngoại trừ thấy hiếm lạ cũng chỉ còn xấu hổ.
May mà Liêu Lan nghe thấy tiếng chuông vào lớp, cô ấy liền thu hồi ánh mắt, thấy đám học sinh lần lượt trở về, cô ấy khẽ mỉm cười, "Các em đã xem bảng điểm rồi, Nguyễn Trà lớp chúng ta, đạt điểm tuyệt đối môn Toán! 160 điểm! Số một toàn khối! Mọi người vỗ tay nào!"
Các học sinh bên dưới vỗ tay, thậm chí một số nam sinh còn huýt sáo.
Tạ Trường An còn tiếp tục nói thêm một câu, "Nguyễn Trà lớp chúng ta, hai môn Tiếng Anh và Vật lý đều đạt điểm tuyệt đối, 150 điểm! Đều đứng hạng nhất! Mọi người tiếp tục vỗ tay!"
Mặc dù Liêu Lan trừng mắt nhìn Tạ Trường An đang chơi trội, cô ấy vẫn cùng học sinh trong lớp vỗ tay lần nữa, có thể nói toàn bộ lớp 10/11 tràn ngập không khí chúc mừng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ một số người không hài lòng như đám người Lâm Lăng, Tống Mạnh Vũ.
Đặc biệt là Tống Mạnh Vũ, thật chán ghét khi thấy Nguyễn Trà nổi bật ở trước mặt cô ta, vì điều đó sẽ làm mất đisự chú ý của ông ngoại với cô ta, nghĩ đến sự mất mặt của mẹ mình trong khu vườn của Lương gia, ánh mắt cô ta hơi hốt hoảng, nắm chặt ngón tay.
Khi tiếng vỗ tay dừng lại, Liêu Lan nhìn Nguyễn Trà, trong mắt mang theo cổ vũ khích lệ, "Nguyễn Trà, em hãy lên đây truyền thụ kinh nghiệm học tập cho các bạn trong lớp, đặc biệt là môn Toán."
Liêu Lan rất coi trọng Nguyễn Trà, chỉ trong một tháng, đã hòa nhập vào lớp 10/11, hơn nữa, ở một môi trường không có không khí học tập, lại có thể đứng thứ 6 toàn khối.
Nếu lúc trước dựa vào quan hệ vào lớp 2/11, nói không chừng có thể so với hạng nhất Phó Thầm.
Nguyễn Trà: "......"
Toán học, không phải chỉ nhìn là biết sao? So với toán học, Nguyễn Trà thấy Ngữ văn khó hơn một chút.
Nhưng Nguyễn Trà không thể ăn ngay nói thật, nếu không giáo viên chủ nhiệm và các bạn cùng lớp có thể sẽ một gõ đánh chết mình.
"Toán học rất đơn giản, trọng điểm trong sách đều phải học thuộc lòng, bài tập trên lớp, các bài toán cơ bản trong sách bài tập đều phải làm, từ đó có thể tìm hiểu quy luật của những bài toán tương tự."
Nguyễn Trà vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được cái gì, cô bỏ cuộc nhìn đám bạn trong lớp của mình, trong mắt hiện lên sự mong đợi, "Các cậu có câu hỏi nào không?"
Nhóm học tra: "......"
Bọn họ sợ nhất là giáo viên hỏi không hiểu chỗ nào, xem đề thi chỗ nào cũng không hiểu QAQ.
Nguyễn Trà vừa nói xong lại khiến cho cả lớp chìm vào im lặng, Hoàng Giai Giai nhếch miệng, định giơ tay lên nhưng lại bị giành trước.
Bên ngoài cửa sổ đang mở, lại vang lên bốn chữ lặp đi lặp lại, vang vọng lên tận bầu trời xanh.
"Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng! Tôi muốn chạy vòng!"
Toàn thể lớp học: "......"
Nguyễn Trà: "Phốc."
Vị đại lão* nào đó thiết lập chương trình trừng phạt trong hệ thống, thật sự không hợp với Nhậm Khinh Khinh?
*Đại lão: lão đại, đại ca, người đứng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro