Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Ngày hôm sau.
Người của cả ba thế hệ nhà họ Lương cùng ngồi xung quanh chiếc bàn dài, dùng bữa sáng do dì phụ trách nhà bếp chuẩn bị theo khẩu vị của từng người.
Nguyễn Trà và ba mẹ cô cùng ngồi ở phía bên phải của Lương lão gia tử, ngồi đối diện với bác cả Lương Tông Kỳ, vợ bác cả Đường Họa  và dì hai Lương Thiến Linh.
Đường Họa thấy Nguyễn Trà thích sủi cảo chiên, trong lòng nhớ kĩ lần sau nhớ bảo dì làm bếp tiếp tục làm sủi cảo chiên, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, "Hai tên tiểu tử nhà ta, một đứa học ở nước Anh, một đứa ở trong rừng núi quay phim, nhất thời không thể trở về, khi chúng quay lại, chúng ta lại ăn một bữa cơm đoàn viên khác, cũng để Trà Trà nhận thức hai anh trai."
"Dạ được, bác." Nguyễn Trà nuốt cháo, khóe môi nở một nụ cười, khuôn mặt nguyên bản đã rất ngây thơ, khi cười lên lại chứa ba phần tươi sáng, xinh đẹp cực kỳ.
Đường Họa nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Trà, ánh mắt sáng lên, trong lòng liền mềm nhũn.
Mặc dù chồng của cô ba trông có chút không đàng hoàng, nhưng gen di truyền thật tốt, đúng là Nguyễn Trà đã chọn hết ưu điểm lớn của hai vợ chồng mà lớn lên, ngồi ở kia liền giống như một công chúa nhỏ.
Lương Thiến Linh liếc nhìn Nguyễn Chính Phi đang gắp đồ ăn cho Vệ Kiểu, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, "Đừng chỉ nói con trai của chị, Mạnh Vũ cũng phải nhận thức em gái của nó, à đúng rồi, hai người các con học cùng lớp, lớp 11 ban quốc tế, con có gì không hiểu có thể hỏi Mạnh Vũ, đừng cảm thấy xấu hổ."
"Lão nhị!" Sắc mặt Lương lão gia tử trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Lương Thiến Linh, ngay sau đó, ông quay ra nói với Nguyễn Trà, lại biến thành một người ông ngoại hiền từ, "Trà Trà, con mới đến đó, có điều gì không hiểu là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ đâu, nếu thực sự không hiểu, con có thể hỏi anh Phó Thầm cùng chị gái Mạnh Vũ đều được."
Nguyễn Trà không cảm thấy ngượng ngùng mỉm cười, duỗi chân ở dưới bàn đá vào chân Nguyễn Chính Phi, ánh mắt đều nói lên tất cả, "Thành tích của con ở lớp chỉ được nói là không tồi sao?"
"Trong số mười lớp, lớp mà con đang học thuộc về lớp quan hệ." Nguyễn Chính Phi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Trong lớp đều là con cháu của gia đình quan chức giàu có, thành tích trung bình, ba cố ý chọn đó, không khí học tập không mạnh mẽ, không cần có áp lực."
Nguyễn Trà: "......" Ba, người thật sự lo lắng a.
"Phó Thầm? Ba, ba thật hồ đồ, em ba của con, a, em ba trước đây." Lương Thiến Linh liếc mắt nhìn Vệ Kiểu một cái, sợ bị Lương lão gia tử cắt ngang, liền nói tiếp, "Đều đã mất mười năm, quan hệ của Phó gia cùng gia đình chúng ta đã không còn như xưa nữa, bây giờ lại có chuyện con gái thật giả, Phó Thầm có thể nhận chúng ta sao? "
Phanh——!
"Không ăn có thể cút! Mỗi ngày mày đều không cho cả nhà sống yên ổn có đúng không?!" Lương lão gia tử vỗ bàn thật mạnh, làm đĩa thức ăn trên bàn cũng phải rung chuyển.
Vệ Kiểu gắp cái bánh quẩy, liếc nhìn Lương Thiến Linh trách móc, "Lão nhị, chị thật là không hiểu chuyện, mới sáng ra đã làm cho ba tức giận, có một người dì như chị, tiểu Phó Thầm trở lại mới là chuyện lạ."
"Cô kêu ai là lão nhị! Không biết lớn nhỏ!"
"Gọi chị là lão nhị, tôi cũng bị thiệt, từ tối hôm qua đến bây giờ, không phải chị luôn gọi người là cô cô sao?" Vệ Kiểu liếc mắt một cái, lộ ra vẻ không quan tâm nói, "Dù sao cũng không gặp nhau hơn 40 năm, tình cảm thân nhân, ai hiếm lạ chứ."
Lương Thiến Linh: "........."
Quả nhiên lớn lên ở địa phương nhỏ, một chút gia giáo cũng không có!
Đường Họa để ý đến động tác của Nguyễn Trà, suýt nữa thì bật cười, may là chồng bà đã giữ bà lại, đột ngột bị kìm hãm, tiểu nha đầu thật đáng yêu.
Lương gia cũng được coi là hòa thuận, nhưng Đường Họa và Lương Thiến Linh vẫn luôn có mâu thuẫn, ở trong nhà gây rắc rối thì thôi, khi công ty hợp tác, lại tranh cãi về việc để công ty trong nhà trợ cấp cho công ty gia đình chồng, hiện tại nhà chồng xuống dốc, lại đem tâm tư đặt ở trên Phó gia.
"Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi trường học đi." Nguyễn Trà nhìn thời gian, theo thói quen quay đầu lại nói với Nguyễn Chính Phi.
Nguyễn Chính Phi: "Con gọi taxi đi đi, con xe máy điện ném ở trong sân, ba phải đi mua một cái khác, hơn nữa còn phải làm biển số xe ở Nam thành."
Từ khi Nguyễn Trà học tiểu học, sơ trung, cao trung, đều ngồi trên con xe máy điện của Nguyễn Chính Phi để đến trường, ngày thường mà bị mắc mưa thì gọi taxi, nghe được lời này, cô mới nhận ra rằng ngày hôm qua bọn họ chỉ mang theo hai cái vali khi đến Lương gia.
"Khụ khụ khụ khụ." Lương lão gia tử nghe thấy xe máy điện liền bị sặc, vội vàng xua tay, "Lão đại, lát nữa đi làm tiện đường mang Trà Trà tới trường học, từ biệt thự ra ngoài không tiện bắt taxi."
Lương Tông Kỳ gật đầu, sau đó nhướng mắt nhìn Nguyễn Chính Phi, "Chính Phi, chú có bằng lái xe không? Trong gara có mấy chiếc xe, chú thích cái nào có thể lái chiếc đó."
Ông không thể tưởng tượng được cảnh Trà Trà ăn mặc đẹp đẽ, rồi đi trên xe máy điện đến trường học.
"Không cần, không cần, không dùng được." Nguyễn Chính Phi nói xong, gãi gãi đầu, "Kiểu Kiểu và Trà Trà đều thích ngồi xe máy điện." Mấy năm trước mua xe, mới lái được hai lần đã bán, lãng phí.
Lương lão gia tử, Lương Tông Kỳ và Đường Họa: "......"
Vì giữ thể diện cho ông ấy, hai người bọn họ thật sự rất vất vả.
Lương Thiến Linh hừ lạnh một tiếng, thong thả ung dung uống cháo, giả bộ cứ giả bộ đi, có thể buổi tối chạy tới ga ra lấy xe, khiến cả nhà mất mặt xấu hổ.
Bởi vì bị ảnh hưởng của nội dung cuốn sách mà đêm qua Nguyễn Trà đã gặp ác mộng, ngồi trong xe, cả người cô mệt mỏi, cứ một lúc lại lấy chiếc gương nhỏ ra xem, chỉ sợ khi xuống xe sẽ trở nên xấu xí.
Trước sự kiên trì của Nguyễn Trà, ba Nguyễn và mẹ Nguyễn hứa sẽ cho Nguyễn Trà ở trường học một hoặc hai tuần, và sẽ trở lại thị trấn nếu cô chơi không vui.
"Bình thường ba mẹ nhất định một hơi sẽ đồng ý, biên kịch đại thần mạnh như vậy sao?" Nguyễn Trà thấy mình trong gương vẫn xinh xắn và dễ thương, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Lương Tông Kỳ ngồi ở băng ghế sau, cầm máy tính bảng xem lại email, nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh, không khỏi bật cười, "Con đang lo lắng ở trường học không theo kịp sao?"
"Không lo lắng." Từ khi Nguyễn Trà đi học đến giờ, vẫn luôn cá muối ở tầm giữa của lớp, cô không bao giờ lo lắng về kết quả học tập của mình, cô nằm bò ra cạnh cửa kính ô tô thưởng thức khung cảnh trong thành phố.
Mặc dù Nguyễn Trà nói rất chắc chắn, nhưng Lương Tông Kỳ không tin, Nguyễn Trà biểu hiện rất tốt, ngoan ngoãn, ông ấy ước chừng cô gái nhỏ là đang thẹn thùng, không dám nói ra, đồng thời ông cũng cân nhắc khi trở về sẽ kêu con trai lớn giới thiệu một vài gia sư giỏi, mỗi người một môn, đều phải sắp xếp thật tốt.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Trà xuống xe ở cổng trường khu lớp 11 trường cao trung, sau khi nhìn thấy cánh cổng, cô kinh ngạc há miệng.
Khu lớp 11 cao trung thật sự rất lớn, nhìn ra được diện tích to gấp mấy chục lần trường cao  trung trước đây, có rất nhiều tòa nhà san sát nhau, đài phun nước trong xanh, một đám học sinh đều mặc đồng phục kiểu Anh, đơn giản và thanh lịch.
Có tổng cộng năm bộ đồng phục học sinh dành cho học sinh lớp 11, tất cả đều được đặt làm định chế, đồng phục của Nguyễn Trà đang được xử lý nên sẽ có vào cuối tuần, trên người Nguyễn Trà mặc chiếc váy dệt kim có cổ áo màu vàng cam, khá dễ thấy nếu xuất hiện trong đám đông.
Không, Nguyễn Trà chú ý tới một cô gái trước mắt, đứng phía trước cách hai ba mét, trên người cũng không mặc đồng phục học sinh, trên tóc thắt dây hoa, khuôn mặt tròn cùng với đôi mắt như nai con, thanh tú và ngọt ngào.
Đương nhiên, để cho Nguyễn Trà cố ý nhìn một cái, không chỉ vì đồng phục học sinh, mà là vì cái màn hình mờ ảo đang nổi trên đầu cô ấy, nhưng ở trên đầu học sinh xung quanh lại không nhìn thấy.
[ Mời ký chủ Nhậm Khinh Khinh hãy chọn một trong những nhiệm vụ chính AB
A: Hoàn thành một nhiệm vụ, nhận được một tích phân điểm. (10 tích phân điểm đổi lấy 1 điểm giá trị nhan sắc hoặc trí tuệ)
B: Liên kết với một học sinh trong phạm vi nửa mét của máy chủ, trong tương lai, hoàn thành một nhiệm vụ, rút ra 2-3 điểm giá trị nhan sắc hoặc điểm giá trị thông minh cho ký chủ. (1. Nhiệm vụ có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào, 2. Nếu nhiệm vụ thất bại, 1 tích phân điểm sẽ bị trừ và có thể bị trừng phạt ngẫu nhiên.)]
Hóa ra cô gái này chính là nữ chính trong sách Nhậm Khinh Khinh? Chờ đã .... Vấn đề là cô thực sự có thể nhìn thấy các nhiệm vụ do hệ thống giao cho nữ chính?!
Không đợi Nguyễn Trà tiếp tục suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó, cô bị giật mình vì Nhậm Khinh Khinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhậm Khinh Khinh cười nhẹ, "Bạn học, cậu cũng là học sinh chuyển trường sao? Làm quen một chút, tôi tên là Nhậm Khinh Khinh."
Khi giọng nói vừa dứt, Nguyễn Trà trơ mắt xem giao diện nhiệm vụ trên màn hình lập tức thay đổi: A × B√
Nguyễn Trà: "...... ???"
Tôi muốn đập chết cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro