Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Lớp 2/11.
Vì là lớp trọng điểm nên việc đánh giá vốn từ vựng của lớp rất khó, khi bài kiểm tra kết thúc, các học sinh không ngừng kêu rên.
Sau khi Nhậm Khinh Khinh nghe thấy được mình làm tất cả đều đúng, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ và tự mãn, đang định lấy gương ra soi xem mình trông như thế nào sau khi tăng thêm giá trị nhan sắc, ai ngờ ngay sau đó, bị một câu nói nhiệm vụ thất bại lạnh lùng của hệ thống hung hăng vả mặt.
Nhìn lại tích phân điểm trên giao diện nhiệm vụ bị mất một điểm, sắc mặt Nhậm Khinh Khinh trắng bệch, cắn chặt môi dưới, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Hệ thống, cậu nói rõ, mục tiêu liên quan hoàn thành tất cả từ vựng Tiếng Anh chính xác trước ký chủ là cái gì? Nguyễn Trà viết đúng tất cả? Không đúng, Nguyễn Trà làm nhiệm vụ xong trước sẽ ảnh hưởng đến tôi?"
Nhậm Khinh Khinh nghiến răng hỏi, cảm giác được chính mình bị hệ thống hố.
"Hệ thống, cậu không phải đã điều tra sao?! Cậu nói tuy Nguyễn Trà có chỉ số thông minh cao, nhưng trong bài thi thử chỉ có 340 điểm, cho nên tôi mới liên hệ!"
[Nhắc nhở hữu nghị: Vào thời điểm đó, mục tiêu liên quan được ký chủ chỉ định trước, hệ thống chưa bao giờ can thiệp.]
[Đinh, cuộc điều tra thứ hai kết thúc, tên: Nguyễn Trà, Tiếng Anh 150 điểm, Toán học 150 điểm, Vật lý 10 điểm, Hóa học 10 điểm, Sinh học 10 điểm, Ngữ văn 10 điểm.]
Nhậm Khinh Khinh: "???"
Cậu đang nghiệm chứng trực giác của tôi sao?
[Khi mục tiêu liên kết hoàn thành nhiệm vụ trước, nhiệm vụ của ký chủ sẽ thất bại, có giải thích rõ ràng ở dòng thứ 12 trang 132 ở nhiệm vụ B của hiệp nghị.]
[Ký chủ có thể tạm dừng nhiệm vụ B bất cứ lúc nào, nhưng sẽ trừ 10 tích phân điểm và bắt đầu lại nhiệm vụ A.]
Mục đích ban đầu của việc phát triển hệ thống học bá là vì để bồi dưỡng những nhân tài có chỉ số IQ siêu cao cho Liên Bang, nhưng Liên Bang thiếu những nhân tài có chỉ số IQ siêu cao và không thiếu những người điên có IQ siêu cao
Trước mắt hệ thống học bá được đưa vào thế kỷ 22, đã được một người điên có IQ cực cao viết lại một bộ phận mã code, bổ sung thêm các tùy chọn được cho là để khảo nghiệm bản chất của con người.
Sau khi hệ thống học bá bị ràng buộc với Nhậm Khinh Khinh, nó đã dựa vào ý thức còn lại để tiêu diệt một số mã phi pháp, nhưng vẫn còn một số loại virus đặc biệt thâm căn cố đế.
Nhậm Khinh Khinh nhìn vào số điểm ban đầu là 19 điểm của mình, không cam lòng mím môi nói, "Xác suất để Nguyễn Trà đạt điểm tuyệt đối trong các môn học khác là bao nhiêu?"
[Theo phân tích trong cơ sở dữ liệu đã qua, xác suất = 0]
Nghe đến đây, thần kinh căng thẳng của Nhậm Khinh Khinh cũng được thả lỏng, "Hãy xem lại lần nữa đi, nếu tôi lại bị trừ 3, không, 5 điểm, tôi sẽ bắt đầu lại nhiệm vụ A."
Về cuộc đối thoại của Nhậm Khinh Khinh với hệ thống, Nguyễn Trà hoàn toàn không nghe thấy, chỉ khi hệ thống thông báo nhiệm vụ, âm thanh điện tử lạnh lẽo mới vang lên trong tai Nguyễn Trà.
——
Lớp 10/11.
Vừa kết thúc tiết học, trong lớp học ngay lập tức ồn ào, con trai bàn luận về trò chơi, bóng rổ, con gái thì nói chuyện phiếm, nghe ngóng bát quái, trang điểm, v.v.
"Cậu và Vương Thực học lớp 12 ở bên nhau? Trời ạ, anh ta là soái ca lớp 12, chị em tốt thật có năng lực a, làm sao mà làm được vậy?"
"Còn có thể làm gì, để cho Quý Phi Dương đi làm cầu nối a."
Cô gái bị hỏi khuôn mặt ửng hồng, mỉm cười đáng yêu, "Đừng nhìn ngày thường Quý Phi Dương không đứng đắn, nhưng thực sự có rất nhiều thông tin hữu ích, sở thích cùng địa chỉ tất cả đều có, sau vài lần ngẫu nhiên gặp mặt, Vương Thực liền tỏ tình."
Nguyễn Trà ngoài ý muốn nghe được, trong lòng có chút kinh ngạc, lát sau liền sáng tỏ.
Lớp 11 rất buông lỏng vấn đề yêu đương, chỉ cần học sinh không quá đáng, giáo viên liền mắt nhắm mắt mở, hơn nữa sẽ không có ai lên văn phòng báo cáo.
Quý Phi Dương được hai cô gái nhắc đến là một tên tình báo có tiếng của khu lớp 11.
Nghe xong chuyện bát quái, kết quả là giờ nghỉ giải lao thứ hai kết thúc, cô lại bị chắn ở chỗ ngồi của mình bởi nhân vật chính vừa mới nghe được cách đây không lâu.
Quý Phi Dương, người ngồi ở ghế bên cạnh, vẻ mặt nhiệt tình lại "nịnh nọt", mặc dù trên mặt cậu ấy đeo một cặp kính gọng mỏng màu đen, nhưng không nhìn thấy một chút nho nhã nào, "Bạn học Nguyễn, nói một chút yêu cầu đi?"
Bất cứ khi nào có bạn học mới vào trong trường, Quý Phi Dương sẽ xuất hiện, mà khi có hai bạn học mới xuất hiện, Quý Phi Dương ưu tiên lựa chọn Nguyễn Trà, rốt cuộc thì mẹ của Nguyễn Trà và mẹ của bạn tốt bị ôm nhầm rồi.
Quý Phi Dương cảm thấy mình phải thu thập một chút thông tin.
"Trong cơ sở dữ liệu của tôi, bao gồm hầu hết thông tin về khu vực lớp 11, sở thích tính cách, địa chỉ nhà, thông tin liên lạc, cần thứ gì cũng có, chắc chắn sẽ giúp cậu được nam thần yêu thích ở trường cao trung!"
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ấy lúng túng và ngượng ngùng nói thêm, "Cũng có thông tin tỉ mỉ của tôi."
"Yêu cầu?"
Nguyễn Trà nhẹ nhàng lặp lại một từ, trên tay cầm quyển sách vật lý sẽ học ở tiết sau, nghiêng đầu suy tư một lúc, sau đó mở một trang sách ra, chỉ vào câu hỏi bổ sung trong cột bài tập, nói với giọng điệu bình thường, " Người nào có thể nói câu trả lời trong vòng một phút chính là nam thần trong lòng tôi!"
Quý Phi Dương nhìn chằm chằm vào câu hỏi bổ sung trong cuốn sách mà ngày hôm qua cậu ấy không thể làm ra kết quả trong suốt ba tiếng đồng hồ, đột nhiên cảm thấy bi phẫn, "Vo = 4*106 m/s!"
"Cậu biết làm?"
"Tôi vừa hỏi Phó Thầm vào buổi sáng." Quý Phi Dương gục đầu ủ rũ, sớm không còn bộ dáng tràn đầy sức sống như lúc đầu, cậu đã từng gặp qua người yêu cầu nam thần học bá, nhưng cậu chưa bao giờ thấy người nào yêu cầu học học thần, "Toàn bộ các bài Toán lấy điểm tuyệt đối đều được Phó Thầm tính trong vòng năm phút! Ngoại trừ cậu ấy, không ai trong trường đạt yêu cầu!"
Nguyễn Trà: Vốn dĩ cô muốn để cho cậu ta biết khó mà lui.
Nguyễn Trà quyết định tránh chủ đề này, "Cậu biết Phó Thầm?"
Nghe vậy, Quý Phi Dương cho rằng Nguyễn Trà không thích Phó Thầm, con trai của tiểu thư giả kia, vội vàng nói: "Chuyện giữa hai người các cậu đều là tại thế hệ trước, không đúng, trước tiên là sai lầm của bệnh viện, hôm qua Phó Thầm mới từ Cẩm Thành trở về, cũng đã nói xin lỗi vì đã sống trong nhà của cậu lâu như vậy."
Năm xưa Vệ Kiểu bị Vệ gia ôm sai, kỳ thật, Vệ gia từng có điều kiện không tồi, nếu không, họ cũng không thể cùng Lương gia ở trong một bệnh viện, nhưng đời sau không biết kinh doanh, lại còn thâm hụt ngân quỹ, bán hết bất động sản lấy tiền mặt, tài sản hết sạch, Vệ Kiểu từ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi.
Bốn mươi mấy năm sau, Lương lão gia tử và Vệ Kiểu có thể nhận lại nhau, thật sự rất đáng kinh ngạc, nhưng Lương lão gia tử ở đây, một số người của Vệ gia chết trong tù, một số chết trong bệnh viện, được chôn cất tại nghĩa trang Cẩm Thành .
Phó gia cũng không nghĩ rằng việc phu nhân cô quá cố đã từng bị ôm sai là chuyện mất mặt, thậm chí còn yêu cầu Phó Thầm đến nghĩa trang để tỏ lòng kính trọng với những người thân chưa từng gặp mặt.
Ngồi chéo trước mặt là Tống Mạnh Vũ, sau khi vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cô ta hơi nhướng mày, "Trà Trà, Quý Phi Dương nói đúng, mặc dù em đã sống ở một thị trấn nhỏ hơn mười năm rồi, không nhận được nền giáo dục tốt, chưa học được một số thói quen trong vòng tròn này, mà anh Phó Thầm ở Nam Thành vẫn luôn xuất sắc, nhưng anh Phó Thầm là vô tội, em đừng ghét anh ấy."
Trong số các nhân vật nổi tiếng của lớp 11 trường cao trung, hai người nổi tiếng nhất là Phó Thầm và Từ Thâm, một người là hội trưởng hội học sinh, đồng thời chiếm vị trí thứ nhất toàn khối, được gọi là giáo thảo* của khối 11.
*Giáo thảo: Đẹp trai lại học giỏi.
Một người thì đánh nhau rất giỏi không ai có thể địch lại, làm cho các trường cao trung khác ở xung quanh phải khiếp sợ, đồng thời cũng đứng vị trí thứ nhất được gọi là giáo bá* của khối 11.
*Giáo bá: Đại ca ở trường học.
Thậm chí ở trong trường, cả hai còn có fans riêng, trong số mười lớp của khối 11, có mấy chục nữ sinh ngưỡng mộ Phó Thầm, nghe được lời này của Tống Mạnh Vũ, ánh mắt nhìn Nguyễn Trà không khỏi hiện lên một tia kỳ lạ.
"Tại sao em lại ghét anh ấy?" Nguyễn Trà khó hiểu nhìn lại Tống Mạnh Vũ, "Chị còn trẻ, trong lòng nên có chút tươi sáng được không, cả ngày đều nghĩ có ghét hay không, em coi anh ấy là mục tiêu học tập."
Đứng thứ nhất toàn khối nha, nếu cô là học sinh đứng thứ nhất toàn khối thì không phải lo bị hệ thống tính kế!
Hy vọng sau khi Nhậm Khinh Khinh bị trừ điểm, cô ta có thể tạm dừng nhiệm vụ B đi, đối phó với nữ chính trong một quyển sách, thật sự rất khó a.
Tống Mạnh Vũ: "......"
Cô châm chọc ai có tâm lý đen tối vậy?
Lâm Lăng đang tô son, nghe xong liền trợn tròn mắt xem thường nói: "Xuy, mục tiêu? Cậu học cả đời cũng không được, Toán học hay Vật lý, trong các kỳ thi lớn nhỏ Phó Thầm đều luôn đạt điểm tuyệt đối, không phải cậu nghĩ chính mình viết đúng tất cả từ vựng Tiếng Anh liền biến thành thiên tài đấy chứ?"
"Phó Thầm thi được điểm tuyệt đối có liên quan gì đến cậu không? Cái đuôi kiêu ngạo của cậu vểnh lên tận trời rồi."
"Nguyễn Trà!"
Lâm Lăng hét xong, vỗ bàn định xông lên lý luận.
"Bang!"
Phòng học đang ồn ào bỗng chốc chìm vào im lặng, hầu kết của Quý Phi Dương khẽ nhúc nhích, nuốt nước bọt, cầm tờ giấy A4 vừa viết những thông tin khác nhau về Nguyễn Trà, nhẹ nhàng run rẩy.
Xoạch.
Dưới ánh mắt của các bạn học, hai đoạn bút chì gãy đôi rơi trên mặt bàn.
Nguyễn Trà nhìn cây bút chì gãy đôi, trong lòng điên cuồng spam, chẳng trách trước khi ra cửa, ba cô dặn xem ai không vừa mắt, trước đó phải cầm cây bút chì mà ông ấy cố ý mua, chính mình đã dùng nó!!!
Bẻ gãy bút chì không khó, nhưng việc bẻ gãy dễ dàng không tốn chút lực nào đã khiến một số học sinh lớp 10/11 cảm thấy Nguyễn Trà rất mềm yếu, không thể không đổi mới nhận thức mà lần đầu gặp mặt Nguyễn Trà mang lại.
Nhìn như một em gái kiều kiều mềm mại, đôi tay lại thật sự mạnh mẽ a.
Trong lòng Nguyễn Trà buồn bực, vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhẹ Lâm Lăng đang giật mình ngồi tại chỗ, mỉm cười thân thiện, "Cậu còn có vấn đề gì?"
Lâm Lăng: "......."
Không dám có việc gì a.
Cái cổ mỏng manh của cô ta có thể không bằng một cây bút chì đấy.
Vốn Lâm Lăng có thói quen bắt nạt kẻ yếu, miễn cưỡng trở lại chỗ của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Trà, sớm muộn gì cũng sẽ thu thập cậu ta.
Quý Phi Dương tiếp tục đỡ mắt kính, trong ánh mắt sau tròng kính lóe lên một tia bát quái, "Nguyễn Trà, cậu hỏi Phó Thầm có chuyện gì?"
Nghe vậy, Nguyễn Trà đang nhặt hai đoạn bút chì, ném cho Quý Phi Dương nửa ánh mắt, "Phó Thầm đang làm hội trưởng hội học sinh, lại còn cho phép cậu thu thập tình báo trong trường học, hai người các cậu-----"
Dù được mang theo điện thoại di động, không quá quan tâm đến chuyện yêu sớm, nhưng Quý Phi Dương lại quang minh chính đại thu thập tin tức thật là không phù hợp quy định.
"Fuck! Cậu đừng nói!"
Quý Phi Dương đã bị Phó Thầm cảnh cáo vô số lần vì chuyện làm tình báo này, nhưng làm sao cậu có thể từ bỏ sở thích đã khắc sâu trong máu của mình chứ!
Một khi để Phó Thầm biết, cậu ta không chỉ hoạt động tình báo mà trong lúc đó còn làm hỏng danh tiếng của cậu ấy, thì làm sao còn đường sống!
"Quý lão cẩu, cậu lại tới lớp chúng tôi dẫn mối! Lập tức từ ghế rồng của ba cậu, nhẹ nhàng rời đi!" Tạ Trường An vừa giải quyết xong chuyện cá nhân, quay lại liền nhìn thấy Quý Phi Dương đang ngồi ở chỗ của mình, "Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa anh Thâm sẽ đến trường học, để anh ấy bắt được cậu dẫn mối ở lớp 10/11, thế nào cũng vặn gãy móng vuốt của cậu!"
Bị bắt tại trận, Quý Phi Dương không biết xấu hổ mà làm mặt quỷ, "Ông nội cậu là cá chạch, ai có thể bắt được? Tôi có thể ở trong tay Tạ Tuy sống một năm, còn sợ Từ Thâm sao? Lêu lêu lêu!"
Ngay sau đó, Nguyễn Trà đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa lớp, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Phó Thầm đến rồi?"
"Chết tiệt?!!"
Quý Phi Dương sợ tới mức ra khỏi ghế, núp xuống dưới bàn, ôm đầu trốn, nhỏ giọng nói: "Nguyễn Trà, xin cậu thương xót, đừng để Phó Thầm nhìn thấy tôi, để Phó Thầm thấy tôi tìm hiểu thông tin người khác sẽ phạt tôi quét sân trường một tháng ô ô ô. "
Các học sinh lớp 10/11 hầu như đồng thời nhìn về phía cửa lớp, cánh cửa sau của lớp học đang đóng chặt được đẩy vào từ bên ngoài, Từ Thâm đến và được cả lớp chú ý tới, cậu ấy đem cặp sách vứt xuống ghế cau mày nói, "Các cậu cmn tiếp khách như thế à?"
Toàn thể lớp học: "......"
Quý Phi Dương: "???"
Sau khi Nguyễn Trà đánh giá nam chính Từ Thâm trong sách xong, lại nhìn xuống thấy Quý Phi Dương đang sợ hãi, cô đưa tay chạm vào những lọn tóc mềm mại trên đầu Quý Phi Dương, an ủi không một chút thành ý, "Xin lỗi, hoa mắt a." Ánh mắt của Nguyễn Trà va chạm với ánh mắt oán niệm của Quý Phi Dương, mỉm cười, "Tôi chưa từng nhìn thấy Phó Thầm, ngay cả khi anh ấy đến, tôi cũng không nhận ra anh ấy, quét sân trường mà thôi cũng không bắt cậu dọn dẹp nhà vệ sinh."
Ngay khi Nguyễn Trà và Quý Phi Dương hai người đang đối mặt với nhau, đều không nhận thấy sự yên tĩnh lạ thường trong lớp học, khi Nguyễn Trà vừa dứt lời, một bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà nhìn lên liền thấy chủ nhân của bàn tay này, một khuôn mặt trẻ trung xa lạ, đôi mắt đen nhánh sáng sủa, vẻ mặt nhàn tản lạnh nhạt.
Một lúc lâu sau, Phó Thầm nhếch môi, có chút lười biếng cười, "Xin chào, tôi là Phó Thầm, hiện tại chúng ta đã được tính là gặp nhau chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro