Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Trong lớp 10/11, cả đám người nhìn nhau, trong mắt đều là mờ mịt cùng bối rối, phảng phất ở bên tai của mỗi người, trong nháy mắt tại một thời điểm, đồng thời xảy ra vấn đề.
"Nhậm Khinh Khinh bị sét đánh trúng???" Tạ Trường An cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Nguyễn Trà, ngón tay run rẩy chỉ lên lầu, khó khăn nuốt nước bọt, "Tôi có nghe nhầm không?"
Tâm trạng của Nguyễn Trà cũng có chút phập phồng, nghe vậy, lắc lắc đầu, "Trừ khi cả hai chúng ta đều nghe nhầm rồi."
"Đm!"
"Đm, đm!"
Mọi người ở trong lớp đã phản ứng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, trừ bỏ đm thì bọn họ không thể nói bất kỳ một từ nào khác.
Không chỉ có lớp 10/11, toàn bộ tầng ba sau khi nghe thấy tiếng gào thét ở tầng ba, không có ngoại lệ, tất cả đều sôi trào, toàn bộ đám học sinh lập tức chạy thẳng đến lớp 2/11, ở trong lớp học bị sét đánh trúng! Xác suất gì a!
Nguyễn Trà uyển chuyển từ chối lời mời của Tạ Trường An để lên lầu xem náo nhiệt, một mình ngồi ở chỗ ngồi để bình tĩnh lại, cố gắng sắp xếp lại hai nhiệm vụ ở trong đầu.
Đối với nhiệm vụ đầu tiên, cô đã viết các từ vựng lên bảng đen trước và đều viết chính xác toàn bộ, ngay cả khi Nhậm Khinh Khinh viết đúng toàn bộ, nhưng vì cô nhanh hơn một chút nên nhiệm vụ của Nhậm Khinh Khinh thất bại và bị trừ điểm.
Đối với nhiệm vụ thứ hai, câu hỏi bổ sung Vật lý vừa rồi, cô đã viết câu trả lời mà không cần tính toán trong vòng một phút, Quý Phi Dương nói rằng Phó Thầm, người luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra cũng đã mất 5 phút để tính toán ra câu trả lời, tốc độ của Nhậm Khinh Khinh nhanh nhất có thể có khả năng cũng là năm phút.
Bởi vì thời gian năm phút kém quá lớn, Nhậm Khinh Khinh không chỉ không thực hiện được nhiệm vụ, mà còn bị hệ thống cho sét đánh để trừng phạt?
Một tia sét thực sự?
Không cần phải ở thế bị động ngăn cản, chỉ đơn giản phòng thủ, mà phải chủ động tấn công để hoàn thành nhiệm vụ trước, chỉ cần cô học hành vững chắc, học nhiều hiểu rộng thì ở những nhiệm vụ tiếp theo, cố gắng hoàn thành trước mà không mất nhiều thời gian, để Nhậm Khinh Khinh có thể bị hệ thống trừng phạt cho đến khi không dám tiếp tục làm nhiệm vụ B!
Lạch cạch.
Nguyễn Trà gõ cây bút chì lên trên bàn, đôi mắt hạnh sáng ngời không chút sợ hãi, "Hy vọng Nhậm Khinh Khinh sau khi bị sét đánh sẽ tỉnh táo lại, đổi thành nhiệm vụ A."
Nếu Nhậm Khinh Khinh quyết tâm làm nhiệm vụ B, chính cô cũng sẽ không khách khí, nếu cá muối không bị lật, thì dù cô ta có chỗ dựa cũng phải sợ hãi!
Mặc kệ như thế nào cũng phải đè bẹp cô ta!
——
Cho đến ngày hôm sau, chủ đề về #Nhậm Khinh Khinh bị sét đánh# vẫn được thảo luận rộng rãi trong khuôn viên khối 11 trường cao trung.
Và được bình chọn là một trong tám sự kiện kỳ lạ ở khối 11.
Về những suy đoán khác nhau về việc học sinh ngồi trong lớp học, dưới trời xanh mây trắng sẽ bị sét đánh, từ thiên văn học đến luân hồi báo ứng, cả đám người đều bàn luận như đã tận mắt chứng kiến.
Sân đua ngựa, trong phòng thay đồ.
Hoàng Giai Giai, đội trưởng đội nữ của lớp 10/11, đang thay đồ để cưỡi ngựa trong khi nói chuyện phiếm với các bạn nữ trong lớp, "Tớ quen một bạn lớp 2/11, nói rằng lúc đó cả ba cửa sổ đều mở, nhưng tia sét giống như có mắt, đi vòng qua người bạn cùng bàn đang ngồi bên cạnh cửa sổ lao thẳng về phía Nhậm Khinh Khinh."
Nghe vậy, lập tức có người phản ứng lại, "Hơn nữa, ngày hôm qua Nhậm Khinh Khinh bị sét đánh, hôm nay đã có thể đi học bình thường, thể chất gì vậy?"
"Có lẽ là thể chết thuộc tính lôi cấp bậc trời sinh hahaha."
Hoàng Giai Giai mỉm cười, sau đó quay sang hỏi Nguyễn Trà, "Nguyễn Trà, cậu nghĩ thế nào, bọn họ đều nói rằng Nhậm Khinh Khinh đã làm điều gì đó trái với lương tâm nên bị báo ứng."
Sau khi hỏi xong, Hoàng Giai Giai mới nhận ra Nguyễn Trà mặc quần áo và thiết bị cưỡi ngựa đều đúng cách, một chút cũng không mắc lỗi, vì vậy cô ấy gãi đầu bối rối.
Chẳng lẽ học sinh đi học ở một thị trấn nhỏ đều cưỡi ngựa sao?
Hoàng Giai Giai và Lâm Lăng vẫn luôn đối nghịch nhau, trong mắt đám người Hoàng Giai Giai, đám người Lâm Lăng, kiêu ngạo ương ngạnh, tố chất kém, trực tiếp phá hỏng bầu không khí trong lớp của bọn họ!
Đương nhiên, chuyện bọn họ nói sau lưng người ta cũng không phải là vẻ vang gì, nhưng bát quái là thuộc về bản tính của con người!
Vì cái gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn, Nguyễn Trà bị Lâm Lăng nhằm vào, tự nhiên thuộc về liên minh của cô ấy, hơn nữa ngày hôm qua trong lớp học, Phó Thầm đã đích thân nói rằng Nguyễn Trà là em gái, em gái của nam thần, cô ấy cần tạo một mối quan hệ thật tốt!
"Ai mà nói đúng như vậy, có làm chuyện trái với lương tâm hay không, chỉ có trong lòng mới hiểu rõ." Nguyễn Trà nhanh nhẹn mặc đồng phục cưỡi ngựa vào, khi nói về Nhậm Khinh Khinh, trong giọng nói rõ ràng có chút lạnh lùng.
Một vài người đang nói chuyện, Lâm Lăng, Tống Mạnh Vũ và một vài cô gái bước ra từ phòng thay đồ bên cạnh, thấy Nguyễn Trà đã mặc xong quần áo, trên mặt Tống Mạnh Vũ lộ ra nụ cười xin lỗi, "Trà Trà, chị mặc rất chậm, quên chiếu cố cho em, ai đã giúp em mặc nó? Đợi về nhà chị lại dạy cho em nhé?"
Khối 11 có nhiều lớp giáo dục thể chất, bao gồm cả lớp học cưỡi ngựa, Tống Mạnh Vũ đã chuẩn bị tốt nhìn Nguyễn Trà xấu mặt.
Không nói đến các thị trấn nhỏ, các trường cao trung ở một số thành phố cũng sẽ không tổ chức các lớp học cưỡi ngựa, Nguyễn Trà đi đâu học?
Tống Mạnh Vũ luôn miệng nói rằng mình là công chúa nhỏ duy nhất của Lương gia, nhưng cách đây vài ngày, trong nhà lại có thêm một công chúa nhỏ nữa, thậm chí vừa mới xuất hiện, đã khiến ông ngoại và Phó Thầm nhìn với một con mắt khác, làm sao cô ta có thể cam tâm?
Hơn nữa chuyện xảy ra trong tiết học Tiếng Anh ngày hôm qua, Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà, chỉ cảm thấy thật chướng mắt!
Tuy nhiên, Nguyễn Trà hoàn toàn không cho Tống Mạnh Vũ cơ hội biểu diễn, liếc nhìn Tống Mạnh Vũ một cái, không thèm tiếp lời, cầm mũ bảo hộ đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tống Mạnh Vũ tái nhợt, từ nhỏ đã sống ở thị trấn nhỏ quê mùa như vậy, dựa vào cái gì có thể làm bộ không sợ hãi như vậy!
Giáo viên dạy môn cưỡi ngựa có vẻ ngoài hung dữ, nhưng tính tình lại rất ôn nhu khó gặp, có lòng kiên nhẫn cùng tinh thần trách nhiệm cao, không quản ngại khó khăn dặn dò các học trò.
Nhưng học sinh lớp 10/11 học cưỡi ngựa ở năm nhất...cấp ba, cả đám có thể phi ngựa chạy, thực sự không có mấy ai có đủ kiên nhẫn nghe lời giáo viên dặn dò thuật cưỡi ngựa.
Lâm Lăng liếc mắt nhìn Nguyễn Trà, dắt con ngựa trắng đi về phía trước cười nhạo, "Nguyễn Trà, cậu còn nghe rất nghiêm túc nha? Có hứng thú chạy đua thử một lần không?"
Nguyễn Trà đang cưỡi một con ngựa đen, nhìn thẳng về phía trước, thả lỏng vai, giữ sợi dây chùng trong lòng bàn tay vừa phải, cho đến khi giáo viên dạy cưỡi ngựa nói xong tất cả các chỉ dẫn, cô mới nghiêm túc gật đầu, "Cảm ơn thầy, em sẽ cẩn thận."
Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Lăng, cười nói: "Cưỡi ngựa là để chính mình vui vẻ, hơn nữa, các cậu đều là học sinh cấp ba, còn giống như những đứa trẻ mẫu giáo vậy, chạy đua cũng nói ra miệng, cậu không thấy thật ngây thơ khiến người ta xấu hổ sao?"
Lâm Lăng năm lần bảy lượt ăn mệt ở trên người Nguyễn Trà, từ nhỏ đã hình thành tính tình nóng nảy, quả thật là không áp chế được, "Cậu là đồ quê mùa, lần đầu tiên được cưỡi ngựa, còn có mặt mũi nói người khác ngây thơ sao? Chính mình có thể cưỡi ngựa chơi đến vui vẻ? Cậu có chơi được không?!"
Nhưng mà không đợi Lâm Lăng nói xong, một tiếng ngựa hí vang lên, Nguyễn Trà đã cưỡi con ngựa đen xông ra ngoài, Nguyễn Trà có thể tự do điều khiển con ngựa dưới thân trong suốt quá trình, tư thế hiên ngang oai hùng, giản dị lại xinh đẹp, khiến những người đang xem không rời được mắt.
Một lúc sau, giáo viên dạy cưỡi ngựa lắc đầu cười, "Cái gì vậy chứ? Nghe rất nghiêm túc, hóa ra lại là người thành thạo."
Nguyễn Trà thực sự rất thích cưỡi ngựa, thích được thấy gió thổi trên lưng ngựa, cô thích nằm dài thư giãn trên lưng ngựa, có thể khiến cô tạm thời quên đi những phiền muộn.
Suốt ba vòng, các động tác cưỡi ngựa của Nguyễn Trà đều không lặp lại, lần này lại đẹp hơn lần trước, hồi hộp lại kích thích!
"Ù hú! Quá trâu bò!" Hai mắt Tạ Trường An sáng ngời, dùng hai tay để lên miệng làm loa hô lớn, "Nguyễn Trà ngưu bức*!"
*Ngưu bức: Trâu bò.
Có Tạ Trường An hô ra tiếng, một số bạn cùng lớp cũng lên tiếng liên tiếp reo hò thán phục. Không ai có thể ngờ rằng một cô gái lớn lên ở một thị trấn nhỏ, khi ở trên lưng ngựa lại có phong thái đáng kinh ngạc như vậy.
Ban đầu Tống Mạnh Vũ chế nhạo Nguyễn Trà không có khả năng mặc quần áo cưỡi ngựa, cùng với Lâm Lăng ban đầu muốn đua chạy một lần với Nguyễn Trà, sắc mặt cả hai đều khó coi nhìn chằm chằm Nguyễn Trà tươi sáng xinh đẹp ở trên sân, hận không thể đi lên kéo Nguyễn Trà xuống ngựa!
Vốn dĩ Từ Thâm đang buồn chán nằm ở trên ghế, nhưng sau khi nhìn thấy kĩ thuật cưỡi ngựa của Nguyễn Trà, nhiệt huyết trong lòng như được kích thích.
Thành thật mà nói, cậu ta cảm thấy ngoại hình của Nguyễn Trà khá phù hợp với ý thích của bản thân, nhưng tính tình lại không khiến người khác vui vẻ cho lắm, lại có quan hệ họ hàng với Phó Thầm, khó tránh khỏi cảm thấy có ngăn cách.
Hiện tại lại bị thu hút sự chú ý, Từ Thâm không nói lời nào nhảy lên ngựa, đứng thẳng trước mặt Nguyễn Trà vừa mới trở lại sau khi chạy ba vòng, nhướng mày, kiệt ngạo lại đàng hoàng nói: "Nguyễn Trà, chúng ta cùng chạy một lần xem?"
Nguyễn Trà dắt ngựa trở lại lui vào trong sân, trên mặt lộ rõ vẻ từ chối, "Xin lỗi, nhà tôi là con cháu của Xi Vưu*, không cưỡi gấu trúc thì sẽ không phát huy tốt, cậu đi kiếm hai con mang tới được không?"
*Xi Vưu: Là một anh hùng cổ xưa của người Miêu ở Trung Quốc.
Từ Thâm: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro