Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor/ Beta: Dory
Cậu không cưỡi cái gì thì phát huy không tốt?
Muốn mang hai cái gì đến?
Gấu trúc???
Từ Thâm luôn luôn kiệt ngạo, không chịu nghe dạy bảo, sau khi nghe xong lời của Nguyễn Trà liền giật mình ngây ra như phỗng, trong đầu trống rỗng không khỏi chớp mắt một cái.
Phanh——
Một âm thanh lớn vang lên, khiến một đám học sinh vây xem xung quanh bừng tỉnh, Tạ Trường An không rảnh lo đi nhặt chai nước bị rơi, ánh mắt ngưỡng mộ, "Nguyễn Trà, cậu thật xuất sắc nha!"
Vốn là các cô gái không hài lòng, đều nhìn Nguyễn Trà với vẻ mặt phức tạp, làm cho giáo bá nhìn với một con mắt khác? Thật là khó chịu.
Có miệng để học, nhưng không có mặt để sử dụng.
Hiếm khi Từ Thâm gặp phải hành động từ chối, đột nhiên không phản ứng kịp, một lúc sau, híp đôi mắt dài, dẫn đầu ngựa của mình va vào ngựa của Nguyễn Trà nở nụ cười, "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, đua hay không đua?"
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Từ Thâm, Tạ Trường An căng da đầu bước lên phía trước, "Anh Thâm, làm sao có người có thể so tài cưỡi ngựa với anh, chúng ta sắp kết thúc tiết học rồi, đừng làm cho Nguyễn Trà khó xử."
Nguyễn Trà nhảy thẳng xuống ngựa, cũng không sợ Từ Thâm mặt lạnh, nghiêng đầu huýt sáo nói, "Xin lỗi, không mang gấu trúc tới, chúng ta cũng đừng bàn chuyện này nữa.."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Từ Thâm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm lại, "Nguyễn Trà!"
Ngay khi hai người đang giằng co, một tiếng kêu bén nhọn dồn dập vang lên, ngựa của Từ Thâm đột nhiên không tự chủ được nhấc lên bốn vó lao ra ngoài!
Từ Thâm chưa kịp chuẩn bị đã bị va chạm nên có chút loạng choạng, mấy lần cố gắng kiềm chế làm cho ngựa dừng lại, nhưng đều thất bại, kết quả là Từ Thâm không thể không cưỡi ngựa trong trường đua ngựa, "tận tình" biểu diễn một màn, chạy hết vòng này đến vòng khác.
Lớp 10/11: "......"
Người ta không muốn đua với cậu, cậu liền chạy để thể hiện mình đẹp trai?
Màn biểu diễn hiên ngang vừa rồi của Nguyễn Trà trên lưng ngựa có thể nói là rất nổi bật ở lớp 10/11, các bạn nữ bình thường chỉ có thể dắt ngựa đi nước kiệu, dẫn đầu là Hoàng Giai Giai, phấn khích vây quanh Nguyễn Trà.
Hoàng Giai Giai chiếm được vị trí tốt nhất, hai mắt sáng ngời, "Nguyễn Trà, cậu có thể dẫn tớ đi một vòng được không? Chạy như vậy quả thật đặc biệt thú vị!"
"Ahhhhhhhhh, tớ cũng nghĩ vậy! Nguyễn Trà, vừa rồi cậu thật sự rất đẹp trai, khiến trái tim con gái bọn mình còn đập thình thịch!"
Vào ngày đầu tiên, một số cô gái đang nói chuyện thậm chí còn coi thường Nguyễn Trà, họ cảm thấy mình bị sỉ nhục khi học cùng một lớp với cô gái đến từ thị trấn nhỏ này.
Nhưng mà, việc kinh doanh riêng của gia đình họ không lớn như Lương gia, hôm qua khi về nhà, họ đều được ba mẹ cảnh báo rằng họ cần phải có mối quan hệ tốt với Nguyễn Trà.
Ba mẹ nói rất đúng, không nói đến việc Nguyễn Trà từ thị trấn nhỏ đi ra, cho dù Nguyễn Trà có đi ra từ một nơi hoang vu hẻo lánh, địa vị gia tộc của bọn họ vẫn sẽ kém hơn so với Lương gia ở phía sau Nguyễn Trà!
Hơn nữa, Nguyễn Trà hoàn toàn khác xa với cô thôn nữ trong tưởng tượng, không chỉ có thể ở trên bảng đen viết chính xác các từ vựng Tiếng Anh, cưỡi ngựa còn giỏi hơn một nửa đám con trai trong lớp! Có thể nói, trong lớp 10/11, ngoại trừ Từ Thâm ra thì không có ai có thể so sánh kỹ năng cưỡi ngựa với Nguyễn Trà.
Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà đang được vây quanh giữa một nhóm con gái rất là nổi bật, cắn chặt môi dưới, hai tay buông thõng bên cạnh nắm chặt lại, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Vừa mới điều chỉnh lại cảm xúc, Lâm Lăng liếc sang bên cạnh Tống Mạnh Vũ, nhếch môi giễu cợt, "Tống Mạnh Vũ, xem ra cậu không biết gì về cô em họ này hết nha, mấy hôm trước còn nói Nguyễn Trà học hành bình thường có đúng không vậy?"
Tống Mạnh Vũ nhìn nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Trà ở trước mặt, chợt hiểu ra mình có thể làm cái gì rồi.
Nguyễn Trà đang bị vây quanh liền chỉ vào Từ Thâm đang chạy hết vòng này đến vòng khác, nhìn Hoàng Giai Giai bằng ánh mắt xin lỗi, "Sắp vào lớp rồi, lại không còn chỗ để chạy, đến tiết học cưỡi ngựa lần sau tớ sẽ dạy cho cậu."
Cô rất thích ôm các cô gái trên lưng ngựa, cảm giác mềm mại khi ôm thật thoải mái làm sao.
Một người bạn cùng lớp đẩy Hoàng Giai Giai ra, ánh mắt mong đợi, "Nguyễn Trà, trường cao trung trước đây của cậu cũng dạy cưỡi ngựa sao? Phương pháp dạy có giống như ở đây không? Cậu có thể dạy bọn mình không?"
Học sinh lớp 10/11, ở việc học tập nhìn chung là rất nhiệt tình, nhưng chơi đùa thì nhiệt tình thế nào cũng không được, thấy Nguyễn Trà là một cô gái xinh đẹp, lại có thể chơi được giỏi cùng mạnh mẽ như vậy, một số cô gái thích chơi nhìn mà động tâm.
"Ở trường cao trung trước đây không có môn cưỡi ngựa, giáo viên thể dục của tớ bị ốm liên tục, môn thể dục cũng giống như các lớp tự học." Nguyễn Trà mỉm cười cởi mũ bảo hộ ra. "Nguyên nhân chính là nhà tớ có núi rất lớn, dùng không hết rất dễ bị bỏ hoang, ba tớ chỉ đơn giản làm một trại nuôi ngựa thôi."
Từ nhỏ đã chơi cùng với ngựa, tiếng huýt còi dồn dập vang lên, may là cô đã nghe tiếng còi của một vài giáo viên dạy cưỡi ngựa để kết thúc tiết học, nếu không cô không thể thoát khỏi Từ Thâm.
Nói xong, Nguyễn Trà lại gõ ngón tay lên mũ sắt, tâm trạng rất tốt, "Khi nào rảnh rỗi vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, các cậu có thể đến trại nuôi ngựa nhà tôi để xem, tớ đảm bảo mỗi người có một con, đến lúc đó tớ sẽ dạy các cậu."
Ngựa, trại nuôi ngựa??
Đám người Hoàng Giai Giai hai mặt nhìn nhau, đột nhiên bọn họ có một loại trực giác, cuộc sống ở thị trấn nhỏ của Nguyễn Trà thực sự rất khác với những gì họ tưởng tượng.
Rốt cuộc nhà ai sống trong một thị trấn nhỏ có thể có một trang trại ngựa với hàng trăm nghìn con như vậy!
——
Buổi tối, khi Nguyễn Trà đi xe buýt của trường trở về biệt thự của Lương gia, lại gặp được Lương Thiến Linh một lần nữa.
Ánh mắt Nguyễn Trà đảo qua, liền nhìn thấy Tống Mạnh Vũ mặc váy trắng ngoan ngoãn ngồi sau lưng Lương Thiến Linh, để mặt mộc, thuần khiết lại nhu thuận.
Tống Mạnh Vũ đi xe riêng nên về sớm hơn Nguyễn Trà.
"Trà Trà đã về rồi!" Vệ Kiểu vừa nhìn thấy con gái, lập tức mỉm cười, vươn tay cầm lấy cặp sách của Nguyễn Trà, quan tâm hỏi: "Ở trường học có vui không? Gặp bạn mới chưa?"
Lương lão gia tử đang ngồi trên ghế, cũng nhìn về phía Nguyễn Trà, rõ ràng là quan tâm đến câu trả lời của Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ôm lấy Vệ Kiểu, ở trên mặt Vệ Kiểu hôn một cái, "Con chơi rất vui, đã kết bạn mới còn thêm cả WeChat, hôm nay con còn được giáo viên khen ngợi về kỹ năng cưỡi ngựa trong tiết học thể dục! "
Dù ở bên ngoài có độc lập hay không, khi ở nhà, Nguyễn Trà vẫn luôn làm nũng với mẹ đòi phần thưởng.
Nói xong, Nguyễn Trà thấy ánh mắt sáng quắc của Lương lão gia tử nhìn mình mình chằm chằm, sờ sờ mũi, lại tiến lên ôm Lương lão gia tử, thân thiết gọi: "Ông ngoại!"
"A!" Lương lão gia tử trả lời, đưa tay ra, yêu thương sờ vào tóc của Nguyễn Trà.
Vì chuyện của nhà chồng, Lương Thiến Linh đã nhiều lần đến Lương gia làm phiền, bà ta đều phải đối mặt với gương mặt lạnh nhạt của Lương lão gia tử, đương nhiên là không quen nhìn cảnh gia đình vui vẻ trước mặt mình, trên mặt cười như không cười, "Trà Trà, không phải dì hai nói con, học cưỡi ngựa ít nhất cũng phải một hai năm mới có thể quen tay, dù con muốn được người nhà khen ngợi, cũng không thể nói được giáo viên khen để lừa người nha."
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lương lão gia tử, Tống Mạnh Vũ vội vàng kéo tay áo của Lương Thiến Linh, xấu hổ nói: "Mẹ đừng nói nữa."
Lớp học cưỡi ngựa sống động đến mức Tống Mạnh Vũ không muốn nhớ lại nó một lần nữa.
Lương Thiến Linh cũng không thể không nói, bà ta đang nói muốn để ba mình đầu tư vào công ty của nhà chồng mình, lại bị Nguyễn Trà trở về làm gián đoạn, trong lòng liền tức giận a.
Bà ta vỗ nhẹ vào cánh tay của Tống Mạnh Vũ, kiêu ngạo lại tự hào, "Mạnh Vũ, con nói xem Trà Trà ở trường biểu hiện như thế nào? Trong vòng này rất coi trọng nhân phẩm, cũng không thể ỷ vào tuổi còn nhỏ, liền đi nói dối, sẽ bị coi thường, hơn nữa Trà Trà à, người trong nhà nói chuyện trong nhà, đừng cảm thấy xấu hổ."
Vệ Kiểu chống eo tức giận cười, "Lão nhị, chị có ý gì? Thấy Phi Phi không ở đây liền bắt nạt mẹ con chúng ta? Trà Trà của chúng ta từ nhỏ đã cưỡi ngựa rồi, chị nói ai nói dối vậy?"
"Lão nhị!" Giữa hai đầu lông mày của Lương lão gia tử có một nếp nhăn sâu, ông chống gậy gõ xuống sàn, giọng nói trầm và khắc nghiệt, "Chú ý đến thân phận của con!"
Lương Thiến Linh không nhận được tiền đầu tư vào nhà chồng, bà ta đang tức giận, nhìn thấy lão gia tử lại đứng về phía nhà lão tam, bà ta liền không kiềm chế được cảm xúc của mình, vỗ mạnh vào Tống Mạnh Vũ, giọng nói sắc bén, "Mạnh Vũ, hỏi con đó! Ở tiết học cưỡi ngựa Nguyễn Trà biểu hiện như thế nào, con không xem sao?!"
Khi đến Cẩm Thành, Lương Thiến Linh luôn mang theo tâm trạng thấp thỏm lo lắng, sau khi nhìn thấy nhà nhỏ mà Nguyễn gia sinh sống, nỗi thấp thỏm lập tức tan biến, một người không trải sự đời mà thôi, trở về lấy ít cổ phần công ty, căn bản là không gây trở ngại đến mình.
Nhưng Lương Thiến Linh nhìn ra được lão gia tử rất coi trọng nhà lão tam, trong lòng lại nổi lên lo lắng, dù thế nào cũng phải đẩy cả nhà này quay về chỗ cũ mới được.
Tống Mạnh Vũ cũng phẫn nộ việc Nguyễn Trà cướp đi một nửa sự chú ý của ông ngoại, nghĩ đến kỹ năng cưỡi ngựa nổi bật của Nguyễn Trà vào lúc sáng, các bạn học trong lớp đều ngưỡng mộ Nguyễn Trà, Từ Thâm còn chủ động nói chuyện với nó, trong lòng sinh ra ghen ghét giống như cỏ dại không có nguyên tắc sinh sôi nảy nở trên cánh đồng hoang vu vậy.
Cô ta do dự, tỏ vẻ giúp đỡ Nguyễn Trà rồi nói: "Chỉ là ... biểu hiện bình thường thôi."
"Biểu hiện bình thường? Mạnh Vũ, nếu con đem trình độ cưỡi ngựa của con ra làm tiêu chuẩn thì Nguyễn Trà như thế nào."
Nguyễn Trà giữ chặt lấy Vệ Kiểu đang định phản bác, ngạc nhiên nhìn Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ, "Hóa ra trình độ của chị Mạnh Vũ rất tốt sao? Thật đúng lúc, trong lớp học cưỡi ngựa có một vài động tác mới lạ, dì hai, dì kêu chị Mạnh Vũ thực hiện một chút đi?"
"Chỉ là thực hiện một chút, chuyện nhỏ ——"
Nửa câu sau của Lương Thiến Linh như mắc kẹt trong cổ họng, hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào đoạn video được ghi lại đang phát trên điện thoại mà Nguyễn Trà vừa lấy ra, sắc mặt đột nhiên xanh rồi lại trắng, tay đang nắm Tống Mạnh Vũ đột nhiên nắm chặt.
Trong video, Nguyễn Trà đội mũ bảo hộ, mặc đồng phục cưỡi ngựa gọn gàng, con bé rất tự tin lại hiên ngang, ngồi trên lưng ngựa chạy rất nhanh, các động tác giữ thăng bằng, chống đỡ và xoay người khó khăn khác nhau, giống như thật sự đang thưởng thức một buổi biểu diễn cưỡi ngựa!
Đôi môi của Lương Thiến Linh hé mở, lại không nói ra được để Tống Mạnh Vũ có thể thực hiện.
Về phần Tống Mạnh Vũ, cô ta không ngờ có người quay video lại, trên mặt như bị vả một cái đau đớn, toàn thân run rẩy, nhất thời không biết làm sao, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lương lão gia tử, cảm xúc trong lồng ngực phun trào mà ra, rốt cuộc không duy trì được sự bình tĩnh bên ngoài nữa.
Hai mắt đỏ hoe, đẩy Lương Thiến Linh ra, xấu hổ khóc lớn chạy ra ngoài.
Vệ Kiểu đang trầm trồ khen ngợi dáng vẻ oai hùng của con gái, thấy Tống Mạnh Vũ chạy ra ngoài liền vội vàng gọi người trong sân, "Tối rồi, mọi người mau đi xem, một cô gái nhỏ, đừng gặp nguy hiểm gì a."
"Mạnh Vũ, Mạnh Vũ!" Lương Thiến Linh có chút tức giận Tống Mạnh Vũ khiến mình thật mất mặt, vừa nhấc chân, liền nhìn lại Lương lão gia tử, "Ba, về chuyện đầu tư..."
Lương lão gia tử chống gậy đập thật mạnh xuống đất, hiếm khi nói nặng lời, "Đầu tư cái rắm! Mau đi xem con gái của mày! Một cô gái tốt lại bị mày dạy hư!"
Ông thật muốn đấm ngực dậm chân, rồng sinh chín con đều có khác biệt, ba người con của ông, con gái lớn trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, lớn lên thì lòng dạ lại hẹp hòi!
Nguyễn Trà và Vệ Kiểu nhìn nhau, cả hai đều nhún vai bất lực, nghi ngờ gì thì không nghi, thế nào cũng phải nghi ngờ kỹ năng cưỡi ngựa, chướng mắt trại nuôi ngựa nhà mình a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro