Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Không!!

Tôi hét lớn, Kuroki ở quá xa, tôi không thể chạy tới chổ cô ấy kịp.

Kuroki đứng trên dãy lan can bằng bê tông ở sân thượng, đôi mắt cô ấy nhắm lại, hai tay giơ ra như muốn đón hết những luồn gió lạnh.

Thật điên rồ! Mới 10 phút trước đây, cô ấy còn nói chuyện, tươi cười với tôi mà chỉ trong 5s ngắn ngủi khi tôi nhắm mắt lại, Kuroki như trở thành một người khác.

Không! Chắc chắn đây không phải là Kuroki. Nhưng, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tại sao hết lần này đến lần khác ép cô ấy tự tử!

Mặc cho tôi quỳ xuống, khóc lóc van xin như một đứa trẻ, Kuroki vẫn đứng đó quay lưng ra phía sân trường như một bức tượng.

Ở đây là tầng 5, rơi từ độ cao này không chết cũng bị thương nặng.

-MẸ

Tôi không thể làm gì ngoài gọi cô ấy, có thể đây là lần cuối cùng tôi được gọi mẹ.

Nhưng rồi, như động lòng trước những lời van xin của tôi, Kuroki từ từ mở đôi hàng mi đang khép rồi nhìn tôi bằng cặp mắt ngơ ngác. Đôi môi cô ấy mấp máy như muốn nói với tôi điều gì nhưng không thể nói ra được.

-Tệ quá! Hết giờ rồi!

Miệng Kuroki bất ngờ thốt lên rồi mĩm cười, nụ cười của một kẻ chiến thắng nhưng chưa muốn kết liễu cuộc đời của người thua cuộc vội. Ngược lại, ánh mắt của Kuroki bối rối như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả cơ thể, cô ấy còn không thể kiểm soát được.

Rõ ràng, ai đó hay một thế lực nào đó đang điều khiển cơ thể Kuroki và ép cô ấy phải chết.

-Mẹ à! Nhảy xuống đây nhanh lên!

Tận dụng cơ hội lúc này, tôi la to. Kuroki nhìn xung quanh, như phần nào hiểu ra tình cảnh của mình, chân cô ấy run run vì sợ. Kuroki cố giữ bình tỉnh, đôi chân nhỏ bé của cô ấy cố gắng khụy xuống lấy đà rồi nhảy vào trong. Tôi đứng dậy, lướt người về phía cô ấy, hay tay tôi giươn ra, bụng cạ xuống nền sân thượng.

Tôi đỡ được Kuroki, nói đúng hơn cô ấy nằm dài trên lưng tôi. Bụng, chỏ và cánh tay tôi bị xây xác nhưng miễn sao cô ấy không bị trầy xước gì là tôi vui rồi.

-Jun, cậu có bị thương không!?

Cô ấy gượn dậy. Tôi quay người lại, hai tay ôm lấy Kuroki và siết chặt cô ấy vào lòng. Hai chúng tôi nằm dài trên sân thượng trường.

-Con không sao!

Đầu tôi tựa nhẹ lên vai Kuroki, cố gắng kìm chế, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy những dòng nước mắt và cái miệng mếu máo của tôi lúc này.

-Tôi vừa mộng du phải không!?

Đầu Kuroki nằm trên bắp tay tôi, cô ấy nói trong sự lo lắng và sợ hãi.

-Ổn rồi! Đã có con ở đây, xin mẹ đừng lo nữa!

Tôi trấn an cô ấy. Thành thực mà nói, tôi chẳng biết phải biết phải bảo vệ Kuroki thế nào.

Kuroki không đơn giản là bị mộng du. Những cử chỉ của người mộng du hoàn toàn khác. Cô ấy mở mắt và tỉnh táo, có thể nói và suy nghĩ độc lập cũng như biểu lộ cảm xúc riêng. Một nhân cách thứ hai chăng? Đó là một giả thuyết hợp lý, nhưng nhân cách gì mà lại đòi tự tử suốt ?!

Tôi nhớ lại những lời Kuroki nói lúc bị mất kiểm soát.

Jun, tại sao cậu gọi tôi là mẹ.

Cô ấy biết tên tôi, cái nhân cách đó biết tôi nhưng lại không biết mối quan hệ mẹ-con giữa tôi và Kuroki. Điều đó chứng minh, có những lúc nhân cách đó có thể nghe, nhìn hoặc thậm chí là cảm nhận được các giác quan khác từ Kuroki nhưng không phải ở mọi thời điểm. Và quan trọng nhất là lời cuối cùng của nhân cách đó, nó ám chỉ việc Kuroki chỉ bị nhân cách kia kiểm soát trong một khoảng thời gian giới hạn.

Dù cho Kuroki đã an toàn, tôi vẫn ôm chặt cô ấy. Kuroki không có phản ứng gì hoặc có lẽ cô ấy chẳng biết phải làm gì ngoài cho tôi một chổ dựa tinh thần. Cứ thế, hai chúng tôi ôm nhau cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ ra chơi vang lên.

Tôi nắm tay Kuroki, cả hai chúng tôi trở về lớp. Chiếc áo khoác ngoài của tôi bị bẩn và rách một chút, nên tôi cởi nó ra, bỏ vào cặp, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng ở trong.

Khi vào trong phòng học, mọi ánh mắt điều tập trung về chúng tôi. Trải qua chuyện vừa rồi làm cho sắc mặt Kuroki không tốt lắm. Kuroki là thần tượng của lớp này, việc thần tượng của họ bị tôi cướp đi và mỗi lần cô ấy đi với tôi là y như là sắp có chuyện xảy ra. Điều đó làm tôi bị khá nhiều người ghét.

Tuy vậy ở trong lớp có nhiều người để mắt đến Kuroki khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Bây giờ cần sớm tìm ra nguyên cho cái chứng đa nhân cách của cô ấy, càng sớm càng tốt. Tôi chống tay lên đầu suy nghĩ.

Một mình tôi không đủ sức làm việc làm điều đó, tôi cần sự giúp đỡ. Nhưng ai sẽ giúp đỡ cho tôi. Một người đủ tin cậy để giữ bí mật.

Nine! Trong đầu tôi chỉ nghĩ được chị ấy. Nine là chị cùng mẹ khác cha của tôi. Chị ấy biết thân phận của tôi, ngoài ra còn là một pháp sư. Khác với tôi, Nine không xem Kuroki là mẹ, nhưng nếu Kuroki có chuyện, tôi tin chị ấy sẽ giúp.

Nine học năm ba cùng trường với tôi, tôi muốn nhờ chị ấy giúp nhưng tôi không biết cô ấy học ở lớp nào, số điện thoại cũng không. Trường này không có nhiều lớp lắm, nếu mở từng phòng học ra chắc chắn cũng tìm được cô ấy, nhưng điều đó rất bất tiện và kì cục, hơn nữa tôi không yên tâm khi rời mắt khỏi Kuroki.

Thầy giáo đã đến và tiếc học bắt đầu. Tôi vẫn chưa tìm ra cách để liên lạc với Nine.

Hiện giờ Kuroki vẫn ổn nhưng khi về nhà, mẹ cô ấy và Mashiro có đủ sức để bảo vệ không?

Tôi nhớ đến hội phó hội học sinh, Nakata. Anh ta có hồ sơ của tất cả học sinh trong trường. Tôi sẽ nhờ anh ta giúp. Tôi là kẻ cô độc, hạng người như tôi không thích được người ta giúp đỡ, nhưng mà, đôi khi cần phải hạ thấp lòng tự tôn để bảo vệ người mà ta yêu thương nhất.

Tôi nhắn tin, hi vọng anh ta sớm trả lời.

Anh ta trả lời sau một phút. Hội phó là anh cùng cha khác mẹ với Kuroki, không biết chỉ là tình anh em bình thường hay giống như tôi, có tình cảm đặc biệt với Kuroki, anh ấy rất quan tâm đến em gái mình. Hội phó nhờ tôi tìm cách thuyết phục Kuroki chuyển lên học ở lớp cao hơn trong học kì tới này nhưng tôi chưa có cơ hội làm chuyện đó.

Hội phó đồng ý giúp.

.

Tan học, tôi đưa Kuroki đến sân sau của trường, Nine hẹn gặp chúng tôi ở đó.

Khi nhìn thấy Kuroki, chị ấy ngay lập tức nhận ra sự bất thường. Nine là một pháp sư, tôi không biết chị ấy có những năng lực gì, nhưng nhờ sự trợ giúp của cô ấy là một quyết định đúng.

-Lời nguyền đã được kích hoạt!?

Tôi chưa nói lời nào thì Nine đã nhìn Kuroki rồi phán.

-Một ác linh đang trú ngụ trong cơ thể của cô.

Nine đặt lòng bàn tay lên trán Kuroki, chị ấy nhắm mắt lại, lẩm bẩm như đang cầu nguyện hay đọc thần chú gì đấy!

Kuroki nhìn Nine không chớp mắt, cô ấy mĩm cười như một người mẹ hiền nhìn thấy con gái mình đã trưởng thành.

Tôi nhìn họ, càng lúc tôi càng thấy gương mặt họ có nét tương đồng, dĩ nhiên, mẹ và con gái mà.

Nine mở mắt ra rồi lùi lại. Trên trán Kuroki xuất hiện hình xăm bông tuyết 8 cánh màu đen.

-Đây là thứ gì?

Kuroki ngạc nhiên sờ lên trán mình.

-Tôi đã dùng pháp thuật để hiện lời nguyền lên một lúc. Nhìn bề ngoài nó trông giống như một hình xăm nhưng thật ra là hai hình xăm chồng lên nhau. Hình xăm thứ nhất đã được kích hoạt còn hình kia sẽ kích hoạt khi hình xăm đầu tiên bị phá giải.

Nine giải thích.

Lời nguyền, hình xăm rồi tới ác linh. Mọi thứ càng ngày càng rắc rối.

-Ác linh! Ý chị nói những hành động kì lạ của mẹ là do ác linh gây ra?

-Đúng thế, một khi đã xâm nhập vào cơ thể Kuroki, nó có đủ khả năng để làm việc đó. Mỗi người tồn tại một chỉ số kháng ma thuật và sức mạnh vô hình riêng, trường hợp của Kuroki, do ảnh hưởng từ lời nguyền, chỉ số đó giảm xuống còn rất thấp. Điều này giải thích vì sao Kuroki dễ dàng bị ác linh xâm nhập.

Mẹ tôi lúc còn sống bị người ta nguyền rủa, lời nguyền mạnh đến nổi khi mẹ đã qua đời, nó vẫn còn tồn tại, nhưng ai mà ngờ được Kuroki-kiếp sau của mẹ cũng bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.

-Vậy chỉ cần hóa giải lời nguyền, linh hồn ác linh sẽ bị đẩy ra khỏi người mẹ đúng không?

-Lý thuyết là vậy nhưng sẽ mất một khoảng thời gian để tìm ra cách hóa giải. Cho nên, chúng ta nên tìm cách khống chế ác linh trước.

-Nè hai người, có lẽ tôi biết ác linh bên trong tôi.

Kuroki nói. Nảy giờ cô ấy im lặng suy tư chuyện gì đấy.

-Là người quen của cô phải không?

- Vâng, mấy ngày nay tôi hay mơ về cô ấy, bạn thân của tôi hồi học cấp hai. Tên cô ấy là.N.

Tôi và Nine tập trung nhìn Kuroki, cô ấy sắp nói ra thông tin quan trọng. Nhưng, đột nhiên Kuroki dừng lại. Cô ấy nhìn chúng tôi còn môi thì rung lên bần bật.

-Tệ quá đó Kuroki, cậu mà nói tên tớ thì còn gì là thú vị nữa.

Cơ thể Kuroki bị ác linh kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro