Bức thứ hai mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ, hình như anh còn nghe thấy cả tiếng chim hót. Anh đổi tư thế, xoay sang bên cạnh thì phát hiện trên giường không chỉ có mình mình mà còn có thêm một người nữa.

Mingyu vẫn đang ngủ say. Cả đêm hôm qua cậu trằn trọc chăm sóc anh, hai người họ lại "tâm sự" đến gần sáng. Anh khẽ chạm lên tóc cậu, ngắn và hơi cứng, cảm giác rất mới mẻ. Anh lại dịch tay xuống sống mũi cậu, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh thương nhớ, Wonwoo biết Mingyu sẽ rất hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình cũng có thể hạnh phúc đến thế khi vuốt ve khuôn mặt của một ai đó. Wonwoo giờ mới chậm rì rì nhớ lại tối qua, lại nhìn thấy cánh tay Mingyu vắt ngang người mình, hơi thở cậu đều đều, khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi môi mềm mại tối hôm qua khẽ chạm lên môi anh, mời gọi anh.... Ôi không được không được, đừng nghĩ nữa!

Tai Wonwoo đỏ như máu. Anh quá ngại ngùng nên chui rịt vào trong chăn, động tĩnh hơi lớn nên đành phải he hé chỏm đầu để kiểm tra xem cậu đã tỉnh chưa. Chưa cả kịp nhìn thì anh đã nghe tiếng Mingyu cười khúc khích.

"Sao thế? Không ngắm em nữa à? Em buồn đấy."

Wonwoo ngượng chín mặt. Bị phát hiện rồi.

Mingyu buồn cười. Lúc nào cậu cũng thấy anh giống y như con mèo, đáng yêu hơn, nhưng y như con mèo. Cậu vươn tay định gỡ chăn trên đầu anh xuống nhưng Wonwoo giữ rất chặt. Cậu nghe tiếng anh nói lí nhí. "Anh xấu hổ lắm, không cho nhìn đâu."

Mingyu thấy tiếc vì đã không đọc nhiều hơn, cậu ước mình biết từ nào có thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này. Wonwoo như một cây kẹo bông gòn nhỏ. Không tốt cho sức khoẻ nhưng lại rất ngọt ngào.

Từ bỏ ngay ý định trêu đùa, cậu mềm giọng dỗ dành anh. "Em đùa thôi, em chưa thấy gì hết. Wonwoo ra ngoài chơi với em nhé? Ở trong chăn lâu ngạt thở đó."

"Thật à?"

"Em có bao giờ nói dối anh chưa?"

Wonwoo lúc này mới từ từ hạ chăn xuống, để lộ đúng đôi mắt. Anh ngẩng lên nhìn cậu, long lanh hơn cả nắng ban mai. Mingyu vẫn không hiểu tại sao người như thế này lại yêu mình. Giọng cậu càng dịu dàng hơn. "Chào buổi sáng."

Anh cười cười, hai mắt nhắm tịt, đôi mày cong cong. Mingyu yêu chết cái dáng vẻ này của anh. Nắng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của anh, tiếng chào buổi sáng của anh vang lên trong không khí, dội thẳng vào trái tim cậu.

Mingyu siết Wonwoo chặt hơn, mùi hoa nhài quanh quẩn nơi sống mũi, cậu xoa gáy anh, hôn nhẹ lên trán anh thì thầm. "Ngủ thêm chút nữa đi, em chưa muốn dậy."

Wonwoo nằm trong lòng Mingyu đột nhiên bé lại chỉ còn một nửa. Anh thảng thốt vì cái hôn bất ngờ, vùi mặt thật sâu vào lồng ngực Mingyu, khe khẽ "ừm" một tiếng.

Khoảng hai tiếng sau, một giọng nói lanh lảnh phát ra từ bên dưới cầu thang.

"Không biết anh Wonwoo đã dậy chưa? Phải lên kiểm tra xem thế nào. Anh Jihoon lên với em không?" Seungkwan gọi ý ới. Nó thương anh Wonwoo của nó lắm. Cứ đứng ngồi không yên suốt từ tối qua.

Jihoon làm gì có chuyện từ chối, hai người cứ một nói một không đi lên cầu thang, tiến về phía phòng của Wonwoo.

Bên dưới tầng, Soonyoung đang ăn hết đĩa bánh sáng nay anh mua nhưng Jihoon chẳng chịu ăn miếng nào vì Wonwoo vẫn chưa dậy ăn sáng. Thắc mắc. "Sao từ tối qua không thấy thằng Mingyu đâu nhỉ? Nó ngủ gì lâu thế?"

Không để anh phải thắc mắc quá lâu, tiếng Jihoon vọng xuống bên dưới, to hiếm thấy.

"Cậu làm cái gì ở đây?"

Mingyu bừng tỉnh, Wonwoo khẽ cựa quậy trong lòng cậu, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu lấy chăn bọc anh. Xuống giường đi ra cửa, nhìn Jihoon đầy vẻ ái ngại.

"Hôm qua cậu xin lên đây để chăm sóc nó, tôi tin cậu nên mới để cậu lên. Giờ lại chung chăn chung gối? Cậu làm gì Wonwoo rồi? Sao cậu dám làm gì một người không tỉnh táo?"

Seungkwan đứng ở bên đang rất hóng hớt, nhưng sợ Jihoon nên đâu có dám thể hiện ra mặt.

Mingyu gãi gãi đầu, thầm nghĩ tiêu rồi. Cậu định công khai thật đàng hoàng, đâu có ngờ lại như kiểu bắt gian tại trận thế này.

"Em không có làm gì ảnh hết. Anh đừng hiểu lầm. Mình xuống nhà rồi em sẽ giải thích cho anh sau. Wonwoo vẫn đang ngủ mà."

Jihoon càng sôi máu hơn, cậu đã tức điên từ hôm qua. Khi không Wonwoo lại rơi xuống nước, còn chưa biết là ai làm thì lại lòi ra ông tướng này chiếm tiện nghi ở chỗ bạn cậu? Xin lỗi nhé, nó thích nhưng ông đây chưa duyệt đâu.

"Wonwoo Wonwoo, cậu nói trống không quen quá nhỉ."

Còn chưa kịp để Mingyu biện bạch câu nào thì giọng Wonwoo đã vang lên từ đằng sau.

"Tao để em ấy gọi thế mà. Mới sáng sớm mà Jihoon nhà mình ồn ào quá."

Jihoon thấy Wonwoo thì cũng dịu hơn, nó khoẻ rồi này, kể ra Mingyu chăm sóc cũng tốt thật.

Cậu đổi đối tượng ngay. "Tao còn chưa nói mày đâu. Thế này là sao đây?"

Wonwoo tiến lại gần, anh nắm lấy tay Mingyu, trịnh trọng thông báo.

"Người yêu."

Chà, nếu như có thể thì Mingyu sẽ đè anh ra, bắt anh nói người yêu 2 nghìn lần.

Jihoon mở to mắt, như không thể tin vào tai mình. Cậu biết Wonwoo thích Mingyu, cũng biết hai đứa nào dạo này gian díu mập mờ, nhưng xác định yêu đương á?

"Mày điên à? Thế còn gia đình? Mày có hiểu mày đang làm gì không? Lão sẽ giết mày mất!?"

Wonwoo hơi chùng xuống khi nghĩ đến việc nhà, nhưng anh chẳng quan tâm.

"Không sao đâu. Tao đã quyết rồi. Tin tao một lần đi nhé?" Anh mềm giọng. Jihoon chỉ ăn mềm không ăn cứng.

"Chắc chưa? Người tổn thương sau này chỉ có mày thôi?" Jihoon mệt nhọc hỏi, không mong nhận được câu trả lời vừa ý nữa.

"Đáng mà." Anh khẳng định.

Mingyu vừa nắm tay anh vừa đi xuống cầu thang, Wonwoo nhìn cậu dỗ dành, nhưng Mingyu cũng hiểu hai người họ đang phải đối mặt với chuyện gì. Mingyu đã không quan tâm từ lâu lắm rồi. Cậu chỉ có mỗi anh, không phải anh thì sẽ không là ai cả. Nhưng cứ nghĩ đến Wonwoo có thể tổn thương vì chuyện này, cậu không yên tâm.

Bốn người họ đi xuống nhà, đương sự đang tay trong tay, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì. Seungkwan mắt sáng như sao, chỉ chờ ai đó hỏi để lên tiếng. Vernon chỉ cần nhìn đã biết, bình thường cậu chẳng bao giờ để tâm mấy thứ này, hôm nay lại tỏ ra rất để tâm.

"Có chuyện gì thế?"

Seungkwan chỉ chờ có thế. Không kịp để cho Mingyu tự sướng giây nào. Cậu đã phấn khích thông báo.

"Anh Wonwoo chịu hẹn hò với Mingyu rồiiiii!!!!"

Những người còn lại nghe động tĩnh cũng tham gia hóng hớt, ai nấy trông đều thích thú vui vẻ.

"Sao lại là ảnh chịu hẹn hò với anh? Anh không có giá thế cơ à?" Mingyu không chịu.

"Chứ không phải à?" Tiếng thằng Minghao đứng phía trên hành lang rọi xuống móc mỉa.

Mọi người lại được một tràng cười vang.

Đặt chuyện đó sang một bên, Seungcheol huy động tất cả mọi người hôm qua đã có mặt ở bãi biển, bao gồm cả quản gia và những người phụ trách tới để điều tra vì sao Wonwoo lại rơi xuống nước.

Ai cũng biết Wonwoo không biết bơi và anh cũng không xuống nước, một người tỉnh táo bình thường như anh sẽ không dưng mà đuối nước, chắc chắn phải có ai đó hãm hại. Sau hai ngày trải qua cùng nhau, mọi người ai cũng nhận ra Wonwoo là người tốt thế nào, và ai cũng thương anh hết.

"Em cứ nói đi, anh sẽ xé xác người đó ra cho em." Giọng Jeonghan hằm hè.

"Có anh ở đây, Jeonghani không cần động tay. Em chỉ cần nhìn là được rồi." Seungcheol nghịch nghịch tóc Jeonghan, nói nhẹ bẫng.

"Hắn là của em. Em sẽ xé xác đứa điên đó ra." Jihoon sẽ không nhường cơ hội này cho ai, cậu phải tự tay xem kẻ nào dám đẩy Wonwoo xuống nước.

Ngồi bên trái Soonyoung là Seokmin, nó ghé vào tai anh thì thầm. "Vợ anh ác chiến thật đấy."

Hơn hai chục ánh mắt nhìn chằm chằm Wonwoo, chỉ mong anh nói ra một cái tên. Mingyu đã biết là ai làm, chỉ là Wonwoo dặn cậu anh tự có cách giải quyết nên cậu không tiện xen vào, bằng không không một ai có thể nhanh hơn cậu trong việc phá huỷ cô ta đâu.

Wonwoo không nghĩ mình sẽ vạch trần Minhye trước mặt hàng ngũ thừa kế hùng hậu này vì hai lí do. Anh có cách giải quyết của anh, anh sẽ dạy cô ta một bài học, để cô ta biết anh không phải dễ bắt nạt. Thứ hai, anh cũng thấy thương cô ta, chỉ một trong số họ nhắm vào cô ta cũng đủ để nhấm chìm cả nhà họ Park rồi, đừng nói đến mười một người. Viễn cảnh anh cũng không dám tưởng. Vậy nên anh bịa đại ra một lí do để lấp liếm chuyện này, mặc cho Jeonghan cứ hỏi đi hỏi lại có phải anh cố tình giấu giếm hay bị ép không, anh vẫn kiên trì với đáp án "trượt chân xuống nước" rõ không thuyết phục của mình.

Sau khi mọi người đã tản đi hết, anh nhận được một tin nhắn hẹn gặp từ Park Minhye. Mingyu cứ nằng nặc đòi đi theo, nhưng mang theo cái đuôi to chừng này e rằng mọi người sẽ đoán ra hết, nên anh đành để Mingyu ở nhà. Vừa đi vừa tính toán xem phải làm thế nào để cậu hết dỗi.

Minhye đứng trước mặt anh, hiên ngang chứ không còn sợ sệt như lúc nãy, dường như cô ta đã quên mất mình là thủ phạm.

"Tại sao anh lại không nói?" Cô ta chất vấn.

Wonwoo nhìn thái độ trông không có vẻ gì là ăn năn của cô ta, thở dài. "Tôi chưa nói chứ không phải không nói, mong cô Minhye nhận thức được chuyện mình làm nghiêm trọng đến mức nào. Tôi sẵn sàng buộc cô phải chịu trách nhiệm pháp lý, và tôi tin thái độ này không giúp ích gì đâu."

"Hừ, anh tưởng anh doạ được tôi chắc?" Cô ta đầy vẻ đắc thắng, dường như đã nắm trong tay một quân bài. Nói đoạn, cô ta rút điện thoại ra từ trong túi.

"Ảnh của Choi Seungcheol và Yoon Jeonghan, cũng như ảnh của anh và Kim Mingyu."

"Có thể tôi nói sẽ không ai tin, nhưng tôi có bằng chứng."

"Tin tức của CS và YJ sẽ gây ra một làn sóng lớn, sau đó, tôi sẽ tung ra tin của anh và Mingyu."

"Anh biết điều đó có ý nghĩa thế nào mà? Phải không?"

Không có một ai ở thành phố S không biết Choi Seungcheol đang theo đuổi Yoon Jeonghan, và KM đang cố gắng hết sức để kéo quý tử họ Yoon về phe mình. Tin tức về Seungcheol và Jeonghan lộ ra chẳng ảnh hưởng gì đến họ, nhưng sẽ làm chao đảo cán cân quyền lực ở thành phố S. Mọi bên sẽ nghiêng hết về phía CS, dù cho Seungcheol và Jeonghan có sử dụng tình yêu này như một nước cờ thương mại hay không. Trong tình hình đó, nếu như chuyện giữa anh và Mingyu lộ ra, cổ phiếu của KM sẽ có khả năng đi xuống do người thừa kế của họ kết đôi với một người không phù hợp, không phù hợp để cân bằng lại thế lực. Hơn cả thế nữa..... Một tình huống buộc hai người họ rơi vào thế gọng kìm chắc chắn sẽ xuất hiện.

Nghĩ đến cảnh đó khiến Wonwoo không khỏi toát mồ hôi. Anh đã nhân từ nhưng không ngờ cô ả không biết điều mà còn chơi định chơi đến cùng với anh. Anh khàn giọng. "Cô muốn gì?"

"Giữ im lặng và anh được an toàn. Tôi không biết anh định chơi trò yêu đương này với anh Mingyu bao lâu, nhưng vì bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền.. Tôi sẽ châm chước cho anh."

"Nhưng anh nên biết điều, Wonwoo ạ."

"Tôi không chờ được lâu đâu."
——————————————————————————
He is the exact poem i wanted to write.
My dearest, darling, my universe.
For all the good and bad.

Từ Mingyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro