Part 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Táo bạo đấy." Jihoon lẩm bẩm khi Wonwoo bước vào quán cà phê.

"Hả?"

"Mẩu tin mới nhất của cậu." Cậu ấy nói to hơn. "Tại sao tự dưng lại kịch tính vậy?"

Quán cà phê sắp đóng cửa. Wonwoo là vị khách duy nhất mới bước vào, các bàn còn lại đang rì rầm dưới ánh đèn ấm áp, trang trí bởi những chiếc đĩa và tách trống. Jihoon vừa dọn máy móc vừa pha hai ly cuối cùng trong ngày.

Wonwoo cởi áo khoác, ngồi phịch xuống một chiếc ghế trống bên quầy chính. "Mình tưởng cậu không quan tâm và nghĩ nó kỳ quặc cơ mà."

Jihoon nhún vai, mang hai tách cà phê đến bàn Wonwoo. "Mình cần giết thời gian thôi."

"Chắc là lòng biết ơn?" Jihoon nhướn mày. Wonwoo lắc đầu. "Mình cảm thấy mình nợ biên tập viên một lời giải thích. Anh ấy đã gửi email cho mình tuần trước, hỏi liệu mình có muốn làm việc cho tờ báo đó không."

"Và cậu không nhận?"

"Mình đã có đủ nỗi lo với công việc này rồi, sao lại nhận thêm một công việc khác? Lại còn là một công việc viết lách nữa."

"Tiền." Jihoon nhún vai, và Wonwoo bỗng thấy cũng hợp lý.

Anh cười với Chan, cậu nhân viên part-time mới của Jihoon, người đang bận rộn với việc dọn hàng đóng cửa. Jihoon đã tạo ra một nơi rất dễ thương ở đây. Wonwoo thích việc trở nên gần gũi với nơi này, đủ để anh được cho phép ở lại đến giờ đóng cửa. Anh không bị đuổi đi và có thể ngắm nhìn mọi người trong khoảng thời gian cuối cùng của ngày. Anh nhìn quanh thích thú khi Chan giảm âm lượng nhạc, chỉnh tối đèn, gấp ghế lên bàn, tất cả để ngầm báo cho những khách hàng cuối cùng rằng quán sắp đóng cửa và họ cần rời đi, cảm ơn rất nhiều.

Anh quay lại nhìn Jihoon đang nhâm nhi ly cà phê lớn với đôi mắt mệt mỏi. Ít nhất thì hôm nay là thứ Sáu rồi.

Chan bước lại khi những vị khách cuối cùng bắt đầu rời đi, ngồi cạnh Wonwoo với chiếc tách hơi nghi ngút khói của mình. Cậu bé trông mệt mỏi nhưng vẫn cười tươi, cập nhật cho Jihoon về những việc đã và chưa hoàn thành trước khi quay sang Wonwoo. "Ồ, chúng ta đang nói về anh chàng viết thư từ qua báo à?" Cậu bé ngây thơ hỏi, đôi mắt mở to. "Em đã đọc những gì anh viết tuần trước, quá là ngầu! Cuối cùng anh sẽ biết thêm về người đó thôi!" Cậu bé cười khúc khích, nhưng lại bị gián đoạn bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại. Chan lấy điện thoại ra, "Chết tiệt, máy rửa xong rồi. Em sẽ khóa cửa!" Cậu bé vẫy tay khi nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía sau, hét vọng lại. "Rất dũng cảm đấy anh Wonwoo, rất ngầu luôn!"

Wonwoo ậm ừ chào tạm biệt, vẫy tay với Chan trước khi quay lại với Jihoon. "Có hơi quá không?"

Jihoon thở dài một cách mệt mỏi. "Cậu làm ơn đừng lo lắng nữa."

Gửi đến WW

Nyangie? 혹시, 한국 사람이에요? (Liệu anh có phải là người Hàn Quốc không?) Nếu không phải thì hãy bỏ qua nhé. Có lẽ tờ báo cũng không thể in các ngôn ngữ khác nhau.

Bố tôi là một người mang phong cách cũ. Ông ấy đã sống ở New York khi còn trẻ, và khi tôi kể với ông rằng mình cảm thấy cô đơn, ông bảo tôi hay xem qua tờ báo để tìm kiếm các câu lạc bộ, hội nhóm, hay các gợi ý gần đây. Ông ấy bảo tôi tự viết vào đó về mong muốn tìm kiếm những người bạn đồng hành. Nhưng tôi đã không thể làm thế, bởi nó quá thẳng thắn và kỳ cục. Thế nên tôi chỉ xin những lời gợi ý đơn giản và thực tế.

Tôi đã cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi làm điều đó, nhưng tôi đã rất tuyệt vọng vì muốn có bạn bè, tuyệt vọng vì muốn có ai đó để nói chuyện trong thành phố này.

Tôi rất vui vì điều đó đã dẫn tôi đến với anh.

MG

Ghi chú của biên tập viên: 사실, 저도 한국인이에요. (Thật ra tôi cũng là người Hàn Quốc.) Đừng đánh giá thấp báo in nhé.

Mở tờ báo và đọc được dòng chữ bằng tiếng Hàn vào buổi sáng sớm khiến Wonwoo choáng váng. Người Hàn Quốc? Wonwoo tưởng như mình đang bị theo dõi, như thể MG đã đặt camera trong căn hộ của anh và chỉ đang nói những gì anh muốn nghe. Và biên tập viên cũng là người Hàn Quốc sao? Anh mở danh bạ tìm số của Soonyoung.

Cậu bạn nhấc máy sau vài giây, giọng còn mơ màng và khàn khàn. "Wonwoo, bây giờ mới có bảy giờ sáng mà-"

"Cậu ấy là người Hàn Quốc! Soonyoung, cậu ấy là người Hàn Quốc, và cả người biên tập viên chết tiệt kia cũng thế!" Với tờ báo trong lòng, Wonwoo tựa vào đầu giường nói khẽ. Cứ như một ông già, anh tự nhủ.

"Thật sao?" Soonyoung tỉnh hẳn. "Thế thì phạm vi thu hẹp lại rồi." Qua loa điện thoại, Wonwoo nghe thấy Soonyoung ra khỏi giường, rồi xa dần trước khi anh ấy đeo tai nghe, và giọng anh ấy trở nên rõ hơn. "Phạm vi thu hẹp lại khá nhiều đấy..."

Wonwoo bĩu môi. Tớ không nghĩ cậu biết tất cả những người Hàn Quốc ở New York đâu, Soonyoung."

"Cậu sẽ ngạc nhiên đấy. Tớ không thể đến Koreatown mà không gặp ít nhất một người yêu cũ." Anh có thể nghe thấy nụ cười nhếch mép trong giọng của Soonyoung khi cậu ta dừng lại.

Wonwoo phải đồng ý điều đó. Koreatown rất sôi động, không ngừng phát triển với ngày càng nhiều gia đình và doanh nghiệp, nhưng vẫn luôn có những gương mặt quen thuộc. Nhóm thanh thiếu niên luôn chiếm phòng karaoke cố định, một dì thân thiện ở quán k-bbq 'ngon nhất' (không quảng cáo chính thức, nhưng ai cũng biết), và con gái dì ấy lúc nào cũng cầm điện thoại, một anh chàng dễ thương ngồi ở quầy bar mà anh và Joshua thường đến sau giờ làm việc. Anh có thể không biết hết tên của mọi người nhưng luôn có một cộng đồng ở khu vực đó, một nơi trú ẩn an toàn khi anh nhớ những món ăn mẹ nấu hoặc âm thanh cãi vã bằng tiếng mẹ đẻ.

Anh ậm ừ. "Cậu biết ai giống MG không? Nhiếp ảnh gia, mới đến thành phố này?" Cũng không hẳn là mới nữa, họ đã nói chuyện trong nhiều tháng rồi, nhưng anh chỉ đang cố nói ra những gì mình biết. Mà, cũng không có nhiều lắm.

"Không, không có ai như thế... nhưng tớ có thể hỏi xung quanh."

"Được." Anh đặt tờ báo xuống giường và ngả lưng ra sau, xoa tay lên mặt. "Chết tiệt, Soonyoung. Khả năng có thể là gì? Liệu chúng ta thực sự có thể tìm cậu ấy không," Anh hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh. "Biết nhau, hoặc gặp nhau. Chết tiệt."

"Wonwoo, cậu ấy không biết cậu cũng là người Hàn Quốc. Có thể khi cậu nói với người đó, cậu ấy sẽ kiểu 'Wow, chúng ta có nhiều điểm chung quá, không thể tin được! 우리 만나서 삼겹살 먹고 바로 결혼하자! 빨리빨리! (Hãy gặp nhau, ăn thịt ba chỉ và kết hôn ngay nhé! Ngay và luôn!)'" Soonyoung cao giọng khiến Wonwoo phải đảo mắt.

"Tớ không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra." Anh trả lời dứt khoát.

"Nhưng có thể chứ! Viết thư hồi đáp ngay đi!" Và Soonyoung lập tức gác máy, để lại Wonwoo một mình với tờ báo trên đùi, suy nghĩ bằng thứ ngôn ngữ mà anh chưa dùng đến trong một thời gian dài.

Gửi đến MG

, 나는 한국인입니다 (Vâng, tôi là người Hàn Quốc), nhưng tôi không giỏi tiếng Hàn lắm. Làm ơn đừng bắt tôi gõ lại bằng tiếng Hàn, thật là ác mộng khi phải chuyển đổi bàn phím.

Tôi đã chuyển đến Mỹ khi còn nhỏ, vì vậy tôi không có quá nhiều kí ức, nhưng thật tuyệt khi chúng ta có một điểm chung lớn như vậy.

Khi đặt tên cho con mèo, thực lòng tôi không nghĩ ra được gì. Tôi đã cho bố mẹ tôi thấy nó qua FaceTime và họ cứ nói ôi Nyangie! Nyangie! và cái tên đó có vẻ hợp với nó.

Tôi cũng vậy. Thật lạ khi gọi cậu là bạn, vì tôi gần như không biết cậu. Tôi không biết cậu trông như thế nào, chúng ta không nhắn tin hay gặp nhau uống cà phê. Tôi chỉ có thể nói chuyện với cậu một lần mỗi tuần, và tôi phải đợi một tuần để nhận được hồi đáp. Nhưng mỗi lần tôi làm gì đó trong thành phố, ăn ở một quán mới hay thăm một triển lãm mới, cậu là người đầu tiên tôi nghĩ đến. Như vậy có kỳ lạ lắm không?

Chào biên tập viên cũng-là-người-Hàn-Quốc. Thế giới này nhỏ bé thật.

WW

Ghi chú của biên tập viên: Kể tôi nghe về điều đó đi.

Gửi đến WW

Vì không thể gửi ảnh vào mục này, hãy miêu tả chi tiết hơn về Nyangie trong tin nhắn tiếp theo của anh nhé. Tôi muốn biết mọi thứ về nó.

Và tôi không thấy kỳ lạ đâu. Không một chút nào. Bất cứ khi nào tôi ghé thăm nơi nào đó mà anh đã kể, tôi đều nghĩ về việc anh đã ghé thăm nơi đó một tuần trước. Liệu chúng ta đã ngồi cùng một vị trí? Liệu chúng ta đã xem cùng một bức tranh?

Tôi thậm chí không biết anh trông như thế nào. Làm ơn đừng là một người 80 tuổi kỳ quái. Xin lỗi nếu anh thực sự như vậy, điều tôi nói nghe phân biệt quá.

Và, đúng thật. Đúng là kỳ lạ khi chúng ta đều là người Hàn Quốc. Thật kỳ lạ và thật điên rồ. Nhưng tôi thích điều đó.

MG

"Soonyoung, cậu sẽ miêu tả về tớ cho một người lạ như thế nào?" Wonwoo không ngẩng đầu lên khỏi phần soạn thảo email vẫn còn trống trơn.

Soonyoung bước tới ghế sofa với túi khoai tây chiên trên tay. "Ồ, cậu đang làm một trong những bài trắc nghiệm Buzzfeed đấy à? Nói sao nhỉ, cậu là một người... nhút nhát? Hoặc sáng tạo? Cậu có thể chọn một không?" Cậu ta ngồi xuống ở phía đối diện với Wonwoo.

"Không, đồ ngốc." Wonwoo lắc đầu, ngẩng lên khỏi điện thoại. "Giống như, ngoại hình, khuôn mặt của tớ, kiểu như vậy."

"...Tại sao?"

"Vì cái..." Wonwoo thở dài, "vì cái người trong tờ báo." Soonyoung thở hắt ra, nhưng Wonwoo lờ đi. "Bọn tớ không thể gửi ảnh cho nhau, không phải là tớ muốn..."

"Oh!" Soonyoung thốt lên, đập tay vào chiếc gối khi đã nhai xong miếng khoai tây chiên trong miệng, rồi đưa tay ra giật lấy điện thoại từ Wonwoo. "Đưa điện thoại đây, để tớ."

Wonwoo do dự, rồi quyết định im lặng đưa điện thoại cho người kẻ đang nhảy nhót lung tung kia. "Nhưng đừng làm gì kỳ quặc đấy."

"Không bao giờ tớ lại làm thế." Soonyoung đáp với nụ cười, giật lấy điện thoại khỏi tay Wonwoo.

Wonwoo thường sẽ không đưa điện thoại cho Soonyoung, nếu không phải vì để giải trí. Anh quay lại xem TV khi Soonyoung gõ liên tục, thỉnh thoảng liếc nhìn Wonwoo như thể đang vẽ một bức chân dung với lưỡi thè ra khỏi miệng.

"Xong nhá!" Soonyoung reo lên vài phút sau, đưa điện thoại của Wonwoo trở lại với một tiếng cười khúc khích.

Nó không phải là... tệ nhất. Với tiêu chuẩn của Soonyoung. Cậu ta chắc chắn có thể làm mọi chuyện tệ hơn nếu muốn. Đó là một miêu tả chân thực về Wonwoo, khuôn mặt và tính cách cơ bản của anh, nhưng đầy những từ ngữ của Soonyoung và những lời khen ngợi khiến Wonwoo rùng mình. Đây rõ ràng không phải cách mà anh sẽ nói về bản thân với một nhà tuyển dụng hoặc đối tượng hẹn hò.

Wonwoo đọc qua, và chắc chắn Soonyoung có thể thấy phản ứng của anh qua biểu cảm khuôn mặt. Lông mày anh cau lại khi đọc đến cuối đoạn. "Này, tớ không hề u ám, hay hấp dẫn kinh khủng nhé!"

"Kìa, đừng tự hạ thấp bản thân như thế, cậu là một chàng trai nóng bỏng mà." Soonyoung nhún vai. Lông mày của Wonwoo nhướn cao hơn. "Tớ đang cố gắng nâng bi cậu đấy!" Soonyoung kêu lên, thò tay xuống tận đáy túi moi khoai tây chiên.

"Tớ không cần điều đó, tớ chỉ đang cố gắng miêu tả bản thân. Cậu nói rằng tớ đáng sợ theo cách hấp dẫn, câu này có thực sự cần thiết không chứ!" Anh nhấn nút xóa và bắt đầu chỉnh sửa. "Ngoài ra, miêu tả về Nyangie mới là thứ quan trọng hơn."

Khi nhắc đến con mèo, Soonyoung vỗ tay gọi Nyangie từ bên kia phòng. "Ồ bé yêu, đến đây nào, ôi Nyangie." Cậu ta nhấc con mèo lên để kiểm tra. "Hãy xem... nhóc có màu cam, đẹp tuyệt, lại dễ thương..." Soonyoung gãi bụng nó để rồi nhận được một tiếng rên rỉ nhẹ đáp lại, nhưng cậu ta lại hiểu lầm đó là biểu hiện của tình yêu. "Nhóc là cô bé tuyệt vời nhất. Đúng nhỉ, đúng rồi!" Cậu ta tự nói tự gật đầu vui vẻ.

Wonwoo thở dài và chỉnh sửa lại một đống trong thứ mà Soonyoung đã viết ra.

Gửi đến MG

Tôi 26 tuổi. Tôi có mái tóc đen, xoăn khi không tạo kiểu đúng cách. Tôi đeo kính và cao khoảng 1m82. Mẹ tôi nói rằng tôi khá nhợt nhạt, và trông tôi như bị ốm vào mùa đông. Nhưng thực ra tôi không bị ốm, chỉ là mệt thôi. Chiếc áo duy nhất không phải màu đen hoặc xám đậm trong tủ quần áo của tôi là một chiếc blazer trắng mà tôi phải mặc đúng một lần cho một sự kiện, và tôi chưa bao giờ mặc lại lần nữa.

Và tôi là nam, tôi nghĩ chúng ta chưa bao giờ khẳng định điều đó.

Nyangie là một cô mèo màu cam với cái mũi hồng tươi. Nhóc ấy rất khó chịu, luôn tỏ ra yêu tôi nhưng thực ra chỉ yêu thức ăn, và tôi chỉ là người cho nó ăn mà thôi. Nhưng, nhóc ấy đã béo hơn gần đây, nên tôi đoán nó đã tìm được chỗ giấu thức ăn. Nyangie cắn ngón tay và ngón chân tôi, nhưng thỉnh thoảng khi thích tôi, nó lại ngủ dưới cánh tay tôi vào ban đêm.

Vậy đã đủ chưa nhỉ?

WW

Gửi đến WW

Tôi 25 tuổi. Nếu chúng ta ở Hàn Quốc, tôi sẽ gọi anh là hyung. Tôi rời Hàn sau khi tốt nghiệp trung học để tiếp tục theo học ở đây. Có thể chúng ta vẫn sẽ biết nhau nếu chúng ta ở lại Hàn đó.

Tôi cao khoảng 1m88 cho nên... haha. Tôi có mái tóc nâu nhạt, và tôi vừa cắt tóc tuần trước nên trông nó rất ngắn xung quanh tai, nhưng tôi nghĩ mình sẽ để nó mọc lại. Tôi có một chiếc áo khoác da nâu mặc mọi lúc, nó là đồ cũ và tôi sẽ gọi điện xin nghỉ ốm rồi khóc cả ngày nếu làm mất nó. Nhưng còn lại thì tủ quần áo của tôi khá nhàm chán.

Nyangie có vẻ tuyệt đây. Tôi không quan tâm anh nói gì khác, nhưng tôi không nghĩ nhóc ấy đã làm bất cứ điều gì sai trong cuộc đời mình và anh không nên phạt nó. Nếu gặp nhóc ấy trên đường, tôi sẽ cho nó rất nhiều thức ăn vì nhóc xứng đáng có tất cả.

MG

hmm.... hyung.

Gửi đến MG

Có thể chúng ta đã gặp nhau nếu còn ở Hàn.

Nghe miêu tả thì cậu tuyệt đấy chứ. Nghe hơi kỳ nhưng giờ tôi có thể nói cậu không phải một người 80 tuổi rồi. À không, nghe vẫn kỳ quá, bỏ qua đi.

Nyangie là một đứa nhóc hướng nội, tôi rất sợ nhóc ấy ra khỏi nhà và lang thang trong thành phố. Nó thường mò ra phía cầu thang cứu hỏa, và tôi nghi là nó vào nhà hàng xóm để xin ăn thêm, nhưng ít nhất thì nó cũng đang khám phá đâu đó. Nên tôi nghĩ cậu sẽ gặp nhóc ấy sớm thôi.

WW

Anh nhìn về phía Nyangie đang nằm trên bậu cửa sổ phòng ngủ, say mê nhìn một con chim ngồi trên dây điện gần đó. MG sẽ thích nhóc ấy. Có lẽ nhóc cũng sẽ thích cậu ấy.

Gửi đến WW

Anh chưa cho tôi biết quá nhiều, nhưng tôi sẽ đoán rằng anh cũng rất đẹp trai. Một gương mặt đẹp sẽ đi kèm với những câu từ đẹp.

Nyangie sẽ tìm thấy tôi bằng một cách nào đó thôi. Chúng tôi bây giờ đã là bạn bè rồi, về mặt tinh thần ấy.

Còn giờ là phần gợi ý nhỉ? Hãy thử Ost Cafe trên Phố Grand nhé.

MG

Gửi đến MG

Ồ đúng rồi, các gợi ý. Tôi thích nơi đó, cảm ơn cậu. Hãy thử Lilia nhé, một nhà hàng Ý mới ở Brooklyn đấy.

WW

---

Một part siêu dài nên giờ lên cũng siêu trễ... Thật ra cũng lo mọi người đọc sẽ sốt ruột nên muốn mỗi phần kéo dài thêm để mọi người sớm được thấy MG và WW gặp nhau. Có thể mọi thứ với nhiều người vẫn đang còn mông lung và lê thê, nhưng tin tôi đi là sau này nó siêu dễ thương ý :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro