XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aoom ngồi thẩn thờ trước cửa nhà, hai ngày rồi nàng chẳng được gặp Meena. Chẳng biết chị ra sao, có bị đánh bị mắng hay có bị nhốt giống nàng hay không.

Aoom thở dài thườn thượt làm con Bông đứng kế bên cũng rầu theo. Từ hai hôm trước đến nay chẳng thấy Aoom cười lấy một lần, đôi mắt tinh ranh ngày nào bây giờ lại chứa đầy mỏi mệt.

- Cô đừng có thở dài nữa, hay là để con đi kiếm cô Meena thử.

- Ông giáo cấm cửa rồi kiếm cái gì mà kiếm.

- Bộ cô quên con còn con Cúc hả? Con gặp nó là được rồi, đâu cần gặp cô Meena.

Nói đến đây con Bông cười hí hửng, nó với con Cúc lén lút trao đổi thông tin với nhau mấy hôm nay nên nó cũng biết chút chút về Meena.

- Mày đi kiếm con Cúc liền đi Bông.

Aoom hối thúc con Bông, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng hối hả làm một việc gì đó sau mấy ngày trời chỉ ngồi múc chỉ một chỗ.

- Cô đừng có đẩy, con đi liền nè.

- Nếu mà, nếu mà có gặp Meen thì nhớ chuyển lời với Meen là tao nhớ Meen lắm nha Bông.

Aoom nhìn Bông mà cầu khẩn, giọng nàng lại vỡ ra như sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe hai tay thì nắm chặt lấy góc áo. Con Bông cũng không biết được là nó có được gặp Meena hay không, nhưng mà nhìn nàng như vậy nó chịu không được nên đành gật đầu cho nàng vui.

Con Bông chạy tót đi làm Aoom ngó theo, hy vọng Meena của nàng sẽ không sao.

Con Bông chạy nhanh qua nhà Meena, nó lén lén lút lút nhìn vào thì đúng lúc con Cúc đang tưới cây trước nhà, đúng là trời cao có mắt giúp nó chuyến này rồi. Nó lấy cục đá gần đó ném vào đầu con Cúc làm nhỏ la oai oái, nhìn tới nhìn lui thì bắt gặp nó đang núp trong cái lùm cây ngoài cửa nhà.

- Ê sao qua đây, ông giáo thấy là đánh chị chết á.

- Cô Aoom nhớ cô Meena quá rồi nên tao qua xem thử. Tao gặp cô Meena có được không?

- Trời trời không được đâu, ông giáo chưa có hết giận đâu mà vào gặp, lỡ bị đánh cho một trận thì toi.

Con Cúc vừa trả lời con Bông vừa đưa mắt nhìn láo liên, lỡ có ai thấy nó nói chuyện với hầu Aoom xong nói lại với ông giáo chắc nó bị đuổi cổ ra khỏi cái nhà này luôn quá.

- Tao đâu có nói là gặp trực tiếp vậy đâu. Phòng của cô Meena có cửa sổ không?

- Có cái cửa sổ kế bên hè, mà chị định làm gì?

- Rồi rồi, mày kêu cô Meena mở cửa sổ ra đi, tao lén đi ra sau hè gặp cô Meena.

- Trời ơi không có được mà.

Con Bông hậm hực, bày bao nhiêu thứ cũng không được, sao mà con Cúc nhát gan quá vậy, không bằng một gốc của nó nữa.

- Bộ mày không thương cô Meena hả?

- Có nhưng mà...

- Bộ mày muốn thấy cô Meena ốm o gầy mòn vậy hoài hả?

- Thôi được rồi để em đi, nhưng mà nhớ nói nhanh nhanh nha, không thôi bị phát hiện.

Con Bông đuổi con Cúc đi vào trong nhà, người gì đâu nói nhiều thấy ớn. Nó nhìn xung quanh xem có ai không, giờ này cũng giữa trưa rồi nên chắc mọi người ngủ hết rồi chỉ có con Cúc bị khùng giờ này đi xách nước tưới cây.

Con Bông len lén nhón chân đi thật nhanh qua bên hè, nó khom khom lưng đi từng bước cẩn thận rồi ngó nghiêng xem có ai phát hiện ra nó không.

Kia rồi, cái cửa sổ phòng mở toang, nó nhanh chóng đi tới. Từ từ nhú cái đầu lên xem có phải phòng của Meena không, khi biết đây là phòng của Meena thì nó mới an tâm phần nào.

- Cô Meena ơi.

Lúc Meena xoay qua nhìn con Bông làm nó sững sờ, chỉ mới hai ngày thôi mà sao Meena lại trông xơ xác như vậy. Đôi mắt thâm quầng, mặt mày phờ phạc, tay chân đầy rẫy vết đòn roi. Nhìn Meena như vậy làm nó không khỏi xót xa, sao có thể làm con mình ra nông nỗi như vậy chứ.

Meena thấy con Bông như bắt được vàng, chị đi nhanh tới chỗ cửa sổ, bước chân xiêu vẹo như không có lực, đôi tay gầy gò nắm lấy thanh sắt trên cửa sổ.

- Aoom, Aoom sao rồi Bông?

Giọng Meena the thé tràn đầy lo lắng, con Bông thấy chị như vậy cũng thở dài.

- Cô Aoom không sao, mà con thấy cô mới có sao đó.

Meena cười cười, Aoom không sao là được rồi. Chỉ cần chị cố gắng thêm chút nữa là có thể ra khỏi đây, có thể ôm Aoom vào lòng rồi.

- Cô Aoom nói nhớ cô lắm.

Meena rưng rưng nước mắt. Chị cũng nhớ Aoom lắm, nhớ nụ cười của nàng, nhớ làn tóc, nhớ đôi tay nhỏ nhắn lúc nào cũng cố gắng nắm lấy bàn tay của chị.

- Cô, cô cũng nhớ Aoom lắm Bông ơi.

Con Bông biết mình không có nhiều thời gian nên cũng không dám ở lại lâu, nó còn Aoom ở nhà đang đợi. Lỡ nó bị phát hiện rồi bị đánh gãy chân thì ai mang tiếng nhớ của Meena về nói lại cho nàng nghe.

- Cô Meena giữ gìn sức khỏe, cô Aoom mà thấy cô như vậy có khi lại trách cô đó. Cô đừng lo, con với cô Aoom sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi chỗ này.

Con Bông nói một câu chắc nịch rồi tạm biệt Meena, chị cứ đứng ngóng theo nó đến khi khuất dạng, suốt mấy hôm nay chị chẳng ăn chẳng uống, một phần chị không muốn còn một phần là do cha chị bắt ép.

Meena thả mình trên chiếc giường nhỏ, nước mắt vô thức chảy dài. Chỉ yêu nhau thôi mà, sao lại đau đớn đến như vậy.

- Meena, ăn gì đi con. Không thôi con không còn sức mất.

Má của Meena bưng tô cháo vào phòng, bà đau lòng đưa mắt nhìn chị. Meena bây giờ như cái xác không hồn, không chịu ăn uống. Phận làm má làm mẹ như bà sao có thể ngồi yên mà nhìn con mình ngày càng tàn lụi ngay trước mắt.

- Con không ăn, má đem ra ngoài đi.

- Meena ơi, má phải làm sao đây hả Meena?

Má của Meena lúc này cũng khóc, bà bất lực nhìn chị. Đứa con gái mà mấy thằng trong làng luôn luôn khen ngợi vậy mà bây giờ lại xơ xác, héo hon. Bà không biết phải theo ai, theo chồng hay là theo con thì mới phải. Khi biết Meena thích con gái bà cũng buồn nhiều lắm nhưng mà thấy chị cứ ngày càng xuống sắc như vậy làm bà càng buồn hơn nhưng chẳng thể làm gì khác. Hôm nay tranh thủ lúc ông giáo đi ngủ bà mới len lén nấu cho chị miếng cháo, vậy mà bây giờ chị cũng chẳng thèm ăn.

- Má cứ mặc con đi, cứ để con chết cho rồi.

- Thôi mà Meena. Má chỉ có mình con là con thôi. Con mà chết rồi thì má phải biết sao đây.

Meena nhìn má mình khóc mà đau lòng, có lẽ lúc nãy chị chỉ nói quâng quơ nhưng má chị lại để ý. Sao chị có thể chết được khi mà khao khát được gặp Aoom cứ ngày một lớn hơn ở trong lòng.

- Con xin lỗi má, con lỡ lời.

Meena lom khom ngồi dậy ôm má vào lòng. Bà khóc nấc lên trong lòng ngực chị.

- Sau này không được nói như vậy nữa có biết chưa?

- Con biết rồi, má đừng khóc nữa, đem cháo lại đây con ăn cho má vui.

Má Meena lau nước mắt rồi đem tô cháo lại cho chị. Bà múc từng muỗng đút cho Meena, chị không chịu muốn cầm lấy nhưng đôi tay run run dường như phản chủ nên chị đành phải ngồi im phó mặc cho má mình.

- Ngày mốt có người đến coi mắt, liệu hồn mà làm cho tốt.

Giọng ông giáo phát ra từ phía cửa làm cả hai cả kinh, chỉ nói có bao nhiêu ông liền đi mất.

- Má ơi, không, không. Con không lấy chồng đâu má, còn Aoom của con nữa má ơi.

Meena hoảng loạn, nước mắt lại ứa ra. Má của Meena đau lòng, vội vàng đặt tô cháo xuống rồi ôm chị vào lòng, Meena cứ khóc nấc lên liên hồi làm lòng bà đau chẳng dứt, chị cứ khóc mãi khóc mãi làm bà chẳng biết phải làm sao.

- Má ơi, Aoom của con thì sao má. Con không muốn lấy chồng, má cứu con đi má ơi.

- Má xin lỗi con Meen ơi. Má vô dụng không giúp được gì cho con.

- Aoom ơi, Aoom của chị, chị xin lỗi Aoom ơi.

Con Bông lúp xúp chạy về nhà, vừa về đến cửa đã bị Aoom chặn đầu lại hỏi tới tắp.

- Sao rồi? Meen sao rồi? Có gặp được Meen không? Meen có bị gì không?

- Cô cho con thở cái đi cô, không thôi con chết giờ nè.

Con Bông đi đến bật thềm mà ngồi xuống thở từng hơi, Aoom cũng ngồi xuống theo, nàng cứ đưa mắt nhìn nó.

- Cô Meena ổn lắm, không có sao đâu cô.

Nhìn Aoom ngô nghe trước mặt sao nó có thể nói Meena trông còn tệ hơn cả nàng, nếu nói như vậy có khi nàng lại không chịu được mất, thôi thì đành cắn răng nói dối vậy.

- Vậy thì tốt quá rồi.

- Cô Meena cũng nói là nhớ cô lắm.

Nghe đến đây Aoom bĩu môi, nước mắt lại ứa ra, nói nhớ mà sao không chịu đến gặp người ta mà phải chuyển lời như vậy, chính bản thân nàng cũng biết Meena không ra ngoài được nhưng chính bản thân nàng cũng lại tham lam muốn gặp Meena thêm một lần nữa thôi cũng được.

- Nay xúi con Bông lén qua gặp Meena luôn.

Là Haru, anh ngồi xuống cạnh nàng. Con Bông chào anh một cái rồi đi mất, để lại không gian riêng cho hai người.

- Sao em lại thương Meena vậy Aoom?

- Thì thương thôi. Giống như cha thương má.

Aoom ngồi bó gối, nàng đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt. Dạo này nàng cứ hay khóc, có lẽ là từ lúc quen Meena, mỗi lần cứ có chuyện không hay xảy ra với chị là nàng lại khóc, nhưng lúc đó chị sẽ có mặt lau nước mắt cho nàng, sẽ an ủi nàng bằng những lời dễ nghe. Nhưng mà giờ nàng có khóc cạn nước mắt chắc chị cũng chẳng thể đến mà lau cho nàng.

- Anh thấy đâu có giống.

- Như nhau thôi anh. Cha thương má bao nhiêu thì em cũng thương Meena bấy nhiêu. Tình yêu xuất phát từ con tim chứ đâu phải vẻ bề ngoài đâu anh. Nếu tình yêu xuất phát từ vẻ bề ngoài thì có lẽ người em yêu đã không phải là Meena. Nhưng mà biết sao được anh ơi, Meena dường như đã nắm trọn trái tim của em rồi.

Haru đưa mắt nhìn nàng, có lẽ nàng nói đúng. Tình yêu xuất phát từ trái tim chứ không phải vẻ bề ngoài hay địa vị. Haru vươn tay lên xoa đầu nàng, có lẽ nàng lớn thật rồi, đã biết tình yêu trông ra sao rồi.

- Sao lại quen Meena trong khi cả hai đứa đều là con gái, em không sợ người ta nói ra nói vào sao?

- Em mặc kệ, chỉ cần là Meena thì em nguyện bỏ tất cả để ở bên.

- Phải chi anh cũng được như em. Nhưng mà đừng lo, còn có anh luôn ủng hộ em. Có gì thì nói với anh, đừng giấu một mình có biết chưa?

- Em biết rồi.

Haru nhìn nàng, trông Aoom cũng đã khá hơn đôi chút. Anh cũng không biết được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai anh em đã bị ông hội đồng nghe thấy hết. Ông thở dài một tiếng rồi đi khỏi chỗ đó.

- Tui phải làm sao mới đúng đây bà ơi.
________________

Sozi mấy ní dạo này tụi bận chạy deadline dữ quá nên hong có thời gian edit chap cho mấy ní đọc nhe.

Vote ⭐ vote ⭐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro