33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Donghyuck dắt cậu tới căn nhà mà dì cho cả hai mượn.

"Đây là nhà cũ của dì, hơi cũ nhưng mà chỉ có hai đứa mình ở." Lee Donghyuck cau mày nhìn đống củi kế bên, tựa như chợt nhớ ra cái gì lại nói thêm "Nếu em muốn qua nhà mới của dì ở thì cũng được. Dù sao ở đó cũng tiện nghi hơn."

Zhong Chenle ngó nghiêng căn nhà, cảm thấy không có vấn đề gì, chăn nệm còn êm muốn chết liền lắc đầu nguầy nguậy "Không cần."

Lee Donghyuck thấy vậy liền cố kiềm chế khóe miệng đang nhếch cao, dắt cậu đi chiêm ngưỡng giếng nước chạy bằng sức người.

"Thiếu vài thùng nữa nha hoàng tử." Zhong Chenle phụ trách bưng nước đổ vào bồn còn anh lo múc nước từ giếng lên, cao giọng trêu chọc.

Lee Donghyuck mệt đến thở hổn hển, mái tóc loà xoà trên trán cũng bị mồ hôi chảy ra kết dính lại sau đó bị anh qua loa vuốt qua hai bên.

Miệng anh mếu xệch nhìn cậu nhưng không thể tức giận.

"Zhong Chenle em đừng quên tối nay em nấu cơm." Anh gầm gừ trong cuống họng.

"Em nấu anh rửa bát." Zhong Chenle thong thả đáp trả khiến Lee Donghyuck la lối om sòm.

"Làm sao?" Cậu nhướn mày nhìn bộ dạng của anh "Anh nỡ để công chúa của anh rửa bát giữa trời đông này hả?"

Lee Donghyuck thức thời im lặng, nhanh chóng giúp cậu bỏ củi nung nóng nước tắm cho cậu.

Zhong Chenle thì thong thả quay lại nhà dì Jinha lấy đồ ăn.

Lee Donghyuck có thể là một người xấu nhưng dì Jinha và số tiền anh cho dì thì không. Zhong Chenle nhìn vài hộp đồ ăn mỗi hộp nặng cả cân có khi đang xếp gọn trên bàn.

"Nhiêu đây là đủ cho hai đứa ăn cơm tối rồi đó, không cần nấu thêm gì đâu." Dì dặn dò rồi xua tay quay vào nhà.

Cậu cúi đầu cảm ơn rồi ngoan ngoãn xách hết đống đồ hộp đó về lại nhà.

"Em đi tắm đi." Lee Donghyuck đang đánh vật với cái máy sưởi cũ kĩ đến toát cả mồ hôi, méo mặt ý lùa cậu mau đi đừng có chọc anh.

"Vậy em đi đó." Zhong Chenle bĩu môi, nhìn can xăng trong tay sau đó bâng quơ giả vờ nói "Dì có kêu em mang xăng tới nè anh không cần thì thôi nha."

Zhong Chenle xách can xăng giả vờ đi thẳng, Lee Donghyuck vội vã kéo cậu lại cười híp đến không thấy con ngươi "Nào, công chúa ơi, em không muốn bị đông thành cục đá tối nay đâu nhỉ?"

Anh rướn người đến bên tai cậu, đưa tay lên miết lấy lỗ tai đỏ ửng bị lộ ra của cậu nhỏ giọng thầm thì, trên mặt mau chóng vẽ lên nụ cười ranh mãnh "Hay là em muốn được hoàng tử ủ ấm suốt đêm đông?"

Zhong Chenle rợn da gà, đẩy anh ra xa rồi vứt lại can xăng.

Cậu vừa mở cửa phòng tắm liền bị một luồng khí nóng ập vào, ở phòng tắm có một cái cửa sổ nhỏ, miễn cưỡng vừa đủ che hết thân mình nếu ngồi trong bồn tắm. Zhong Chenle trước tiên thử nước một chút, hơi lạnh.

"Chenle ơi." Tiếng Lee Donghyuck gọi ở ngoài làm cậu giật cả mình.

"Em nghe."

"Nước vừa chưa em?" anh hỏi.

"Hơi lạnh." cậu vừa nói xong liền nghe thấy tiếng lọc cọc ngay chỗ cửa sổ nghe giống như tiếng thêm củi vào nồi. Tiếng Lee Donghyuck dặn dò lại tiếp tục vang lên ngay ngoài cửa sổ "Anh bỏ thêm củi rồi đó, em vào tắm luôn đi đừng đứng lạnh."

Zhong Chenle ngoan ngoãn gật đầu chui vào bồn tắm ngồi, thật ấm. Cậu mau chóng gột rửa hết hơi thở mằn mặt của biển cả trên người, duỗi tay một chút.

"Được chưa em?" Lee Donghyuck ngoài cửa lại gọi với vào, Zhong Chenle ngẩng đầu có chút lơ đãng mà ước lượng một chút cảm thấy nhiệt độ đã vừa đủ, hơi mơ màng ừ hử cho anh nghe.

"Hả em nói gì cơ?" Zhong Chenle bị hơi nước nóng hun cho ngờ nghệch, nhìn thấy nguyên khuôn mặt Lee Donghyuck áp vào cửa sổ liền bị giật mình đến độ chỉ biết há to miệng trơ mắt nhìn.

"..."  đột nhiên Zhong Chenle dùng tay gạt ngang, khiến nước mau chóng bắn hết lên mặt Lee Donghyuck ngoài cửa số bấy giờ cậu mới tựa như đã tỉnh táo hét tên "Lee Donghyuck!".

"!!!" Lee Donghyuck bị nước tạt, mặt chớp mắt liền nóng bừng bừng lại còn càng lúc càng nóng, anh giơ hai tay lên, lắp bắp giải thích "Ơ không phải em ơi, anh vừa thêm củi ngay ngoài này, đứng lên liền thấy. Thật sự không phải đâu mà!"

Lee Donghyuck vẫn đứng sững ngoài cửa sổ, như bị điểm huyệt mà lúng túng giải thích.

Zhong Chenle thẹn quá hóa giận, lại hất thêm một đống nước nữa vào mặt anh, mặt cũng đỏ đỏ hồng hồng hét lên "Đi chỗ khác nhanh lên đi Lee Donghyuck!"

Lee Donghyuck chớp chớp mắt, tựa như tới bây giờ mới lấy lại lý trí, anh vừa bỏ chạy vừa hét ầm "ANH XIN LỖI EM!"

Cậu ở lại trong nhà tắm hít một hơi thật sâu, trợn tròng mắt muốn quay luôn ra sau lưng mãi lâu sau mới tìm lại được bình tĩnh, cậu mau chóng ụp cả người lẫn đầu vào trong nước.

Lee Donghyuck, cậu trong lòng niệm tên anh ngàn vạn lần, tựa như muốn nhai nát tên anh trong họng.

73% Lee Donghyuck.

Đây mới là lý do khiến Zhong Chenle bối rối như vậy.

Lee Donghyuck thật kì quặc, cậu nghĩ.

"Anh vào tắm đi." Zhong Chenle gọi anh.

Lee Donghyuck vốn đang loay hoay gồi xổm ở ngoài sân liền quay lại, nhìn cậu từ đầu tới chân với vẻ mặt ngớ ngẩn.

Cái thanh tiến độ của anh cũng đang rất phối hợp mà tỏa ra ánh hồng chói mắt, Zhong Chenle hắng giọng vỗ vào người anh "Có nghe em nói gì không vậy? Đi tắm đi trời tối lạnh."

Bầu trời trên đầu cả hai sớm đã ngả sang màu tím, Zhong Chenle ngó nghiêng xung quanh muốn tìm xem có cái bóng đèn nào ngoài sân để bật lên không bởi vì sân nhà dì Jinha rất rộng, còn hơi tách biệt với phần còn lại của ngôi làng nữa.

Cậu nghĩ đó là lý do dì chuyển nhà và cũng là lý do tại sao cái cửa sổ lại thấp đến thế, nhưng cậu không phủ nhận khung cảnh ở đây rất đẹp.

Căn nhà ở trên đồi cao, hướng thẳng ra biển, khi cậu nhìn ra cậu có thể dễ dàng thấy một đường thẳng màu cam rực cháy bắc ngang qua biển, giữa đêm đen tối tăm đường sáng ấy vẫn rực rỡ không gì cản nổi.

"Giúp anh một chút với Chenle." Lee Donghyuck gọi cậu, quay lại mới thấy anh đang cầm cái xẻng nhỏ đào hố trong vườn, đến gần mới thấy trong hố vậy mà lại là một cái chum nhỏ màu nâu.

"Cái gì vậy anh?" cậu ngồi xổm xuống kế bên anh hỏi trong khi Lee Donghyuck tựa như đã thoát khỏi trạng thái mơ màng ban nãy hấp tấp nói.

"Chum rượu đào dì anh ủ đó." Anh gõ gõ lên thân bình "Em không biết anh trả bao nhiêu tiền cho cái này đâu."

Lee Donghyuck định dùng tay đỡ nó lên nhưng nó vô cùng nặng, mình anh không làm nổi, Zhong Chenle liền mau chóng đưa tay giúp đỡ, hai bàn tay áp lên nhau ì ạch mãi mới nhấc được chum rượu ra khỏi hố.

"Em vừa tắm xong đi rửa tay đi." Lee Donghyuck phủi bụi đất còn đang dính trên bình "Anh tự bưng vào rửa sạch rồi đi tắm sau."

Zhong Chenle gật đầu đồng ý sau đó đi vòng quanh sân tìm xem công tác bật đèn ngoài sân là đâu.

Cậu đi khắp từng cái ngóc trong sân, vừa bật vừa ngó lại để kiểm tra nhưng chẳng có cái nào đúng cả. Zhong Chenle hơi nản liền quay trở lại vào nhà, muốn bật lò sưởi ủ ấm.

Lò sưởi sớm đã được Lee Donghyuck chuẩn bị tốt.

Cậu mang bàn nhỏ để lát ăn cơm vào trong phòng sau đó bày đồ ăn từ trong hộp ra sắp xếp ngay ngắn trên bàn.

Lee Donghyuck đã đem hầu hết đồ ăn vào phòng hết rồi, chỉ trừ cá sống vì phải bảo quản lạnh nên vẫn để ngoài nhà, khi cậu muốn ra lấy vào thì ngoài cửa có tiếng gọi của dì Jinha.

"Dì mang lạc đến cho mấy đứa." Dì dúi vào tay cậu một hộp lạc và cả túi trái cây,làm xong còn thắc mắc "Sao mấy đứa không bật đèn trong sân lên?"

Zhong Chenle cầm túi đồ bỗng nhiên thấy hơi ngại thừa nhận việc bản thân tìm không được công tắc nên đành đổ hết lỗi sang cho Lee Donghyuck "Anh Donghyuck không cho bật ạ."

"Cái thằng này." Dì vừa nói vừa thở dài bước ra đằng sau cột đá, "Có cái đèn cũng không cho bật, tối om om thế này là định giở trò gì?"

Zhong Chenle mím môi nhìn dì sờ sờ cột đá ngay cửa nhà sau đó ánh đèn trong sân trong giây lát liền sáng hết cả lên "..."

Thấy đã xong việc dì liền quay sang vỗ vai Zhong Chenle "Thằng Donghyuck nó hư. Từ nhỏ tới lớn bị bố nó đánh đòn bao nhiên lẫn vẫn không đổi được tính tình tinh quái đó."

Cậu gật đầu như gà mổ thóc đồng tình với dì.

"Hên nó lớn lên được cái mặt cũng tạm, cháu trông đàng hoàng thế này đừng chơi với nó nhiều nhé."

"..." Zhong Chenle ngoan ngoãn dạ vớidì một cái, trong lòng không đầu không đuôi đồng tình với lời dặn của dì. 

"Không cho chơi với người xấu." Lee Jeno đã dặn cậu như vậy.

_
mlt310

chiên mục tâm sự tuổi hồng~

ý là ấy... tui mới cãi nhau với bạn thưn vì nct... kiểu nhỏ từng xì tan nct nma r chuyển qua xì tan nhóm khác, giờ thì trừ nhóm đó nhỏ kqt đến kpop nữa, nhỏ có tgia phong trào boycott, lúc tui kể với bản về vụ tui tức SM vì cái job đó nhỏ bảo là nhỏ k chởi nct nma cũng k theo nct (?)... lúc đó tui tức điêng luôn? ý là tại sao lại phiến diện như vậy? nếu từng xì tan thì cũng biết con SM nó hãm ntn mà cũng (có ý định) gộp chung như thế??? thề tui tức tới mức tuyệt giao luôn dù bọn tui thật sự rất thân luôn á... bản hoàn toàn biết tui xì tan nct là 8 năm, bía zcl năm nay là năm t7 mà z đók... míeee chánnnn vừa chán vừa ức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro