4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhong Chenle căng da bụng trùng da mắt, mặc dù đã hẹn Lee Mark ghé qua nhưng nằm trên sofa một hồi thì mắt đã díu lại, Daegal có thói quen ngủ sớm cũng không ồn ào để yên cho Zhong Chenle rơi vào giấc mộng.

Khi Lee Mark mở cửa căn hộ lại lần nữa thì Zhong Chenle sớm ngon giấc rồi, anh cũng không tiện đánh thức cậu nên giữ im lặng nhanh chóng vệ sinh. Tự giác thay một bộ quần áo khác rồi, Lee Mark ngồi trên thảm lông kế bên sofa nhìn Chenle đang say giấc.

Làm sao đây? Anh tự hỏi.

Bình thường Zhong Chenle sẽ cố gắng lết tới giường để ngủ chứ không ngủ trên sofa như thế này. Nhìn tư thế co quắp của cậu cộng thêm việc cậu vừa mới khỏi bệnh xong, Lee Mark cuối cùng nghĩ ra một kế sách rất là hay. Anh chỉ cần nhẹ nhàng bế cậu đặt vào giường sao cho cậu không thức giấc là được rồi.

Nghĩ thế nào làm thế ấy, Lee Mark luồn tay xuống cổ và đầu gối cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Dù sao Zhong Chenle cũng là một người trưởng thành, bế như vậy cũng không đơn giản chút nào, người anh lảo đảo một chút, anh mau chóng ôm chặt Chenle sợ lỡ té thì đánh rớt cậu.

Lee Mark thấy giường đã ở ngay trước mắt thì hít sâu một hơi nín thở cố đặt cậu xuống thật nhẹ, nhưng tất nhiên là có nhẹ đến mức nào thì Zhong Chenle cũng sẽ phải lờ mờ nhận ra chứ.

Thế nên Zhong Chenle trong cơn mơ đã vươn tay ra kéo Lee Mark lại sát mặt cậu rồi chậm chạp hé mắt ra nhìn.

"... Anh Mark à?" Cậu lè nhè, sau khi nhận rõ ràng đó là Mark thật thì buông anh ra tự mình tìm một tư thế thoải mái hơn ở trên giường.

Lee Mark bị hành động của cậu làm cho đứng hình.

Bởi lẽ hành động ấy tựa như đang kín đáo bộc lộ cho Lee Mark biết rằng Zhong Chenle coi anh như một người mà cậu hoàn toàn tin tưởng.

Mãi đến khi Zhong Chenle lại an giấc rồi thì Lee Mark mới choàng tỉnh rón rén chui lên giường, vừa đắp được miếng chăn lên người thì Zhong Chenle đã sáp tới.

Bình thường bọn họ ngủ cạnh nhau Zhong Chenle vì thói quen ôm gối từ bé đến lớn nên cũng rất là tự nhiên ôm lấy người nằm bên cạnh không ít thì nhiều. Lee Mark mọi khi cũng không cảm thấy gì nhưng hôm nay lòng anh có cảm giác bứt rứt kì lạ lắm, bởi thế nên anh cứ nằm đơ như khúc gỗ mặc Zhong Chenle sáp càng lúc càng gần cuối cùng là hai tay ôm hẳn quanh eo anh, mặt áp vào lồng ngực anh.

Thú thực thì Lee Mark không biết mình rơi vào giấc ngủ lúc nào khi gần như cả buổi tối đó anh chỉ bất động trừng mắt nhìn trần nhà.

Lee Mark bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, anh theo bản năng lập tức bắt máy, trong mơ màng vẫn không muốn Zhong Chenle đang nằm bên cạnh thức giấc.

"Anh..." giọng Lee Mark thều thào với anh quản lý.

"Lee Mark à? Anh gọi để báo em sáng nay được nghỉ nhé, không cần quay show nữa. Hôm qua delay trễ như vậy chắc em cũng chưa nghỉ ngơi đủ. Chiều anh sẽ tới đón em sau nha." Anh quản lý vừa nói xong thì cúp máy, Lee Mark từ trong mộng mị cũng tỉnh táo lại.

Lee Mark nhìn điện thoại trên tay, nhìn Zhong Chenle say giấc trong lòng thì bắt đầu quẫn bách không biết nên làm gì.

Anh muốn ngủ lại, Lee Mark biết thế vì dù sao hiếm lắm mới có ngày nghỉ. Nhưng ngủ tiếp thì tay chân biết để đâu bây giờ.

Vốn là một người rất ngại skinship giờ Lee Mark cảm thấy mới sáng sớm ôm ấp em trai cũng không phải ý kiến hay lắm. Ít nhất tối qua còn mượn cớ do mệt mỏi được, sáng nay biết nói gì đây?

Lee Mark trong lòng hận bản thân không mỏng như tờ giấy, không trơn như con rắn để có thể trườn ra mà không làm cậu tỉnh giấc.

Hết cách. Lee Mark lại nằm xuống giường giả vờ làm một khúc gỗ, khẽ đẩy mặt Zhong Chenle ra một chút rồi hai tay khoanh lại không muốn chủ động tiếp xúc quá nhiều.

Zhong Chenle trong mơ màng cảm thấy chỗ dựa mặt mình bỗng dưng bị chiếm thì rất khó chịu.

Bàn tay cậu luồn qua bắp tay của Lee Mark từ bên trong ép anh buông hai tay bị khoanh lại ra, miệng còn ú ớ kháng cự.

Thôi quên đi, Lee Mark nhìn Zhong Chenle chẳng tốn bao nhiêu sức đã quay trở lại được vị trí ấm áp như cũ thì buông hết mọi sự kháng cự xuống.

Dù sao em ấy cũng ngủ trông ngon như vậy.

Lee Mark tuy trong lòng vẫn rối rắm cực nhưng cuối cùng thì vẫn buông xuôi, lại đặt một tay lên người Zhong Chenle.

Cả hai lại chùm chăn kín mít ngủ tới gần trưa.

.

Lee Mark mơ mơ màng duỗi người tỉnh giấc liền nhận thấy kế bên mình có một vật thể lạ. Định thần lại, nhìn quanh căn phòng Lee Mark mới nhận ra đây là nhà của Zhong Chenle, cậu vẫn đang ôm anh ngủ.

10 giờ rồi, tính từ tối qua là cũng 8 tiếng rồi nếu để cậu ngủ thêm Lee Mark sợ tối nay cậu sẽ mất ngủ.

Lee Mark quay sang cậu vỗ vai cậu nhẹ nhẹ, miệng cũng thì thầm

"Chenle ơi."

"Chenle ơi, dậy đi em." Vừa gọi vừa vỗ cậu.

Sở dĩ Lee Mark làm vậy là bởi anh đã từng đọc ở đâu đó rằng nếu muốn ai đó tỉnh giấc nhẹ nhàng và tốt cho sức khoẻ thì phải dành thời gian ra dỗ cho họ từ từ tỉnh giấc.

Thế nên Lee Mark đã vừa đấm bóp cho cậu vừa thầm thì gọi Chenle dậy.

Zhong Chenle dưới sự chăm sóc của Lee Mark cũng từ từ mở mắt ra, bên má phải còn hằn rõ nếp gấp bởi vải áo của Lee Mark.

"Anh..." giọng Zhong Chenle lí nhí.

Dù cho Zhong Chenle đã tỉnh nhưng vừa nhìn Lee Mark đã biết nếu anh để yên một chút thôi em trai này của anh sẽ tiếp tục quay lại ngủ, vậy nên Lee Mark vẫn từ tốn bóp vai cho cậu, thỉnh thoảng gọi tên cậu để cậu tỉnh táo hơn chút.

"Anh ơi" Zhong Chenle tiếp tục lèo nhèo "Em không muốn dậy."

Nhìn Zhong Chenle chơi xấu chui lại vào chăn rồi chôn trong lòng mình không rời, Lee Mark nhịn không được lại đưa tay ra xoa tóc cậu, xoa một hồi thì lại dùng đầu ngón tay massage đầu cậu.

"Chenle à..." Lee Mark năn nỉ "dậy đi em, không thì tối nay mất ngủ đấy."

"Dậy đi mình đi ăn sáng rồi đánh bóng rổ. Chiều anh mới có lịch trình lận."

"..." mãi một lúc sau Chenle mới tỉnh táo hơn há miệng đòi hỏi Lee Mark "em muốn ăn bánh bao nhân thịt."

Lee Mark vừa cười vừa liên tục bảo được với cậu, tay vẫn không kìm được thích thú mà xoa rối tung tóc Chenle.

Khi Zhong Chenle được Lee Mark dắt díu từ phòng ngủ ra tới sofa sau đó lại được anh dúi vào tay một cốc nước.

"Uống nước mới dễ tỉnh ngủ được." Lee Mark nói thế.

Zhong Chenle cũng mơ màng nhận lấy ly nước uống sạch rồi lẽo đẽo đi theo Lee Mark vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh chỉ có bàn chải điện là của Chenle còn ở ngăn tủ thì toàn là bàn chải dùng một lần bởi lẽ tần suất các thành viên ngủ lại đây nhiều quá, Zhong Chenle lười nghĩ bèn đưa ra biện pháp này.

Lee Mark nhìn Zhong Chenle trông đơ ơi là đơ đang đánh răng thì bật cười ra tiếng.

"Anh làm sao vậy?" Zhong Chenle ú ớ.

"Không có gì. Ý anh là nhìn em trông dễ thương ghê." Lee Mark thật lòng khen ngợi em trai mình.

Zhong Chenle nhíu mày trừng bản thân trong gương, một bên mặt còn đang hằn lên đủ thứ vệt đỏ ửng do ngủ say thì dễ thương chỗ nào chứ?

"Mặt em bị sao vậy?"

Lee Mark nhìn Zhong Chenle giơ ngón tay chọc chọc lên gò má thì bỗng dưng cảm thấy không biết nên nói bắt đầu từ đầu.

"Là do em ngủ say quá... bị cấn mặt lên áo anh." Zhong Chenle nhìn áo Lee Mark hiện rõ vài nếp gấp ngang dọc thì liền hiểu ngay.

"Em ôm anh ngủ à?"

"Ừm."

Ồ, không phải cái gì bất ngờ.

"Trông em ngố ghê." Cậu phồng mang trợn má ở trước gương muốn chọc Lee Mark cười.

Zhong Chenle tự cảm thấy bản thân cậu làm trò rất vui mà, sao lại không nghe thấy tiếng Lee Mark cười vậy?

Vừa thắc mắc cậu vừa quay qua nhìn anh. Nhìn rồi mới thấy Lee Mark cũng đang nhìn cậu chòng chọc.

"Anh làm sao thế?" Zhong Chenle nhìn Lee Mark tự nhiên đưa tay ra sờ mấy vệt hằn trên mặt cậu thì thắc mắc.

"Em ôm anh ngủ nên mới bị mấy vết như này trên mặt." Lee Mark không đầu không đuôi nói.

Zhong Chenle nghe thế liền đáp lại, ngữ khí có chút hung hăng "Đúng vậy đó, tại anh cả. Hôm nay làm sao em ra khỏi nhà đây?"

Cậu ra vẻ trách móc xong thì mới nhận thấy cái thanh lấp lánh trên đầu Lee Mark đang toả sáng dữ luôn.

8% luôn à?

Zhong Chenle nhìn con số trên đầu anh thì không khỏi bất ngờ.

Èo hôm qua tới giờ cậu đã làm gì đâu mà tăng tới vậy.

Lee Mark chìm vào suy tư rốt cuộc cũng vỗ tay cái bộp.

"Vậy thì khỏi ra khỏi nhà nữa."

"..." Zhong Chenle nhìn Lee Mark, cảm thấy đây chính là hiện trường cho câu Ông nói gà bà nói vịt.

"Hôm qua giờ anh tốt với em ghê ha."

"Nhưng mà em không có thuê anh giống như thuê anh Donghyuck đâu á. 300,000 won em cũng rỗng cả ví." Zhong Chenle trêu.

Nhìn cậu tỏ vẻ tinh nghịch như vậy, Lee Mark cũng hết sức thật thà đáp:

"Là anh tự muốn đối tốt với em thôi Chenle à."

9% rồi?

Zhong Chenle bất ngờ.

Ý là Lee Mark từng chỉ có 3% thôi và thiệt lòng thì vụ đó để lại vết thương khá sâu trong lòng cậu đó.

Vậy là Lee Mark thích nghe mấy lời nói ngọt ngào, Zhong Chenle kết luận.

___
Z zhong chonlo có bằng lòng suốt ngày nói lời ngon ngọt dới lee markeu hôk?

Mlt310_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro