Lọ lem trong hộp đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, nhìn kìa!"

"Ồ~! Đó là Eve-sensei!"

Trong giờ giải lao, tiếng học sinh hò hét gây náo nhiệt ở khắp hành lang của Học viện ma thuật Hoàng gia Arzano.

Có một cô gái trở thành tâm điểm chú ý của tất cả học sinh.

Cô gái đó chính là Eve. Lúc trước cô từng là đội trưởng của đội mật vụ pháp sư Hoàng Gia, hiện tại cô làm việc học viện với tư cách là giảng viên đặc biệt cho lớp "Huấn luyện quân sự" mới mở.

Eve xõa mái tóc đỏ rực giống như ngọn lửa rực cháy trong bóng tối, bước một bước đầy tự tin, mạnh mẽ bước đi trên hành lang.

"Ôi~ đẹp quá... Dù bình thường hay dạ hội, Eve-sensei luôn hoàn hảo mọi lúc mọi nơi. Mình không thể không bị cuốn hút bởi cô ấy!"

"Đương nhiên! Bởi vì Eve-sensei được sinh ra trong một gia đình quý tộc đanh giá mà!"

Dù có là nữ sinh...

"Không chỉ có vậy! Eve-sensei còn có khuôn mặt khả ái, dáng người nhỏ gọn, trông thật khôn ngoan!"

"Cô ấy mạnh mẽ giống như Valkyrie, khi điều khiển ngọn lửa, chiến đấu theo ý mình, cô ấy thật ngầu!

"Mặc dù có hơi nghiêm khắc, nhưng cô vẫn luôn điềm tĩnh, phương pháp giảng dạy cũng rất đặc biệt!"

"Không thể kể hết được! Cái câu "Người hoàn hảo" được tạo ra để rành riêng cho Eve-sensei!"

Hay là nam sinh...

"Ồ... Tôi chưa từng gặp cô gái nào như cô ấy... Tôi thực sự muốn gần gũi với cô ấy hơn..."

"Reinhardt-sensei, cô ấy giống như bông hoa cao cấp... Nằm ngoài tầm với của chúng ta..."

Ngay cả những giáo viên đồng nghiệp nam.

Mọi người đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát và khen ngợi, nhìn Eve từ xa.

"Này... mắt mấy người có vấn đề hết rồi à, cái loại người như cô ta tốt ở chỗ nào chứ?"

Glenn dựa lưng vào tường ở hành lang, nhìn Eve đầy chế nhạo.

"Oái, em làm cái gì vậy, Mèo Trắng? Đừng có véo tai tôi... Ui da!"

"Sensei! Xin đừng nói xấu Eve-sensei chỉ vì cô ấy được tăng lương trong tháng này!"

Sistine mắng Glenn.

"Em im đi! Tôi càng lúc càng nghèo, sắp chết đói đến nơi rồi đây. Em có hiểu được cảm giác của tôi không? Tôi sẽ chết nếu không đi làm thêm kiếm tiền!"

"Vậy thì chỉ có thể trách sensei luôn làm những chuyện ngu ngốc dẫn đến việc bị trừ lương, và lúc nào cũng tiêu phung phí! Đây là tự làm tự chịu! Ngoài ra, giáo viên bị cấm làm việc bán thời gian!? Thầy không biết sao!? Thầy muốn bị cho vào sổ đen những giáo viên cá biệt nhất trường sao!?"

Glenn càu nhàu khi đang gặm cành cây.
Cành cây này có thể được tìm thấy ở khắp khuôn viên trường, từ một loại cây có tên là Sylote, người ta có thể nhai trong miệng để lấy nước ngọt trong nó.

Đối với Glenn, người luôn nghèo khó vì nhiều lý do, nhánh cây Sylote là thức ăn cuối cùng để có thể duy trì sự sống, là biểu tượng của sự nghèo đói và khốn khổ.

"Hừ! Hừ! Cái bà chằn đó, 80% từ nhỏ chưa từng vướng bận chuyện tiền bạc! A~ a~ Tôi thật ghen tị với mấy bọn nhà giàu~!"

Ngay lúc đó...

"Tôi không thể giả vờ như mình không nghe thấy câu này của cậu."

Eve đi qua trước mặt Glenn, nhanh chóng dừng lại và nhìn Glenn một cách lạnh lùng.

"Bây giờ tôi không còn là con gái của Công tước Ignite nữa, tôi là tôi. Dù vậy, anh có biết tại sao lại có sự khác biệt quá lớn giữa tôi và anh không? Đó là do 'cách sống' của anh và tôi có quá khác biệt. Anh có hiểu không? "

"Hừ, bà chị quá đạo lý rồi..."

"Hừ, anh thật vô phép, Glenn. Anh không cảm thấy xấu hổ khi gặm cái cành cây đó sao? Con người luôn bộc lộ tính cách và bản chất của họ qua cách sống. Nếu có thời gian ghen tị với người khác, tốt nhất nên nhìn lại bản thân mình đi. Nhìn kỹ vào."

Sau khi Eve nói với Glenn những câu không mấy thiện cảm, cô quay người bỏ đi.

"Cái con mắm hôi hám kia~~!"

"Nhưng những gì cô ấy nói là đúng đấy..."

Glenn tức giận đập chân xuống nền đất không phục, còn Sistine lẩm bẩm không ngừng.

"Nhắc mới nhớ, Eve-sensei thật giỏi... thật đáng ngưỡng mộ."

"Hm... Mình không biết cuộc sống thường ngày của Eve-sensei như thế nào nhỉ?"

Sistine và Lumia bỏ qua Glenn đang điên tiết, nhìn theo bóng lưng của Eve cùng với sự kính trọng và ngưỡng mộ.

"Cô ấy phải sống trong một biệt thự rất sang trọng~ Còn có một đám người hầu phục vụ."

"Haha, nói vậy thôi. Nhưng Eve-sensei ít nhất cũng phải như vậy."

"Hừm ...Mặc dù mình không hiểu lắm, nhưng Eve thực sự rất ưu tú."

Re=L gật đầu như cái máy.

"Hự! Hự! Hự!"

Glenn, người đang không biết chui mặt đi đâu, nhục nhã nhìn ba cô gái.

──Vào một thời gian nào đó tại nơi nào đó.

Quận Tây của Fejite── Trong khu vực chung cư, một nơi rộng rãi dành cho các tầng lớp lao động, có một tòa nhà chung cư bốn tầng.

Ngôi nhà có tuổi đời hàng chục năm, không chỉ xuất hiện các vết nứt trên tường, bên ngoài còn có cả dây leo. Nó trông giống như một căn hộ đổ nát cùng với trang thiết bị nghèo nàn, giá thuê thấp.

Một cô gái trẻ bước vào trong chung cư, mở một trong những cánh cửa của căn hộ này.

Cô gái đó chính là Eve, trở về nhà sau khi tan làm ở học viện.

Sau khi cảnh giác quan sát xung quanh, Eve lẻn vào trong nhà.

Bên trong có một phòng ngủ và một phòng khách. Eve, người toát lên vẻ quý phái và phẩm chất cao quý, đứng trong căn phòng nhỏ và mục nát này, khiến người ta cảm thấy vô cùng choáng váng.

Eve cẩn thận cởi bỏ quần áo và đồ trang sức cao cấp trên người, cất vào tủ quần áo và hộp đá quý để cẩn thận trong ngăn kéo.

(Giặt đồ để sau vậy...)

Chỉ còn lại đồ lót và một chiếc áo sơ mi, Eve, trở thành người rất bình thường, sử dụng phép thuật lửa để giúp bình nước nóng trong phòng tắm nóng lên, cô muốn đi tắm.

(Phép thuật lửa đặc biệt hữu ích vào những lúc như này, giá than giờ đang rất đắt.)

Tranh thủ thời gian đun nước tắm, Eve vẽ một vòng tròn ma thuật lửa trên bàn làm bằng đá, và sử dụng nó như một nguồn nhiệt để đun sôi một nồi nước nóng. Túi giấy bên cạnh nồi đựng phần mì Spaghetti còn lại.

(... Mì rất tiết kiệm chi phí. Cùng một mức giá, mì cung cấp nhiều calo hơn bánh mì, điều này không biết có đúng không...)

Ngay sau khi nước sôi sùng sục, Eve lấy hộp muối có sẵn bên dưới.

(Ôi... chỉ còn một ít muối thôi. Nếu chần chừ thêm muối thì mì sẽ không ngon khi nấu... Nhưng...)

Eve xúc một thìa muối, do dự di chuyển chiếc thìa qua lại giữa nồi và lọ muối, và cuối cùng cô cũng cẩn thận rắc muối vào trong nồi nước sôi.

Sau khi mì chín, Eve đổ hết nước nóng và cho mì vào đĩa.

"..."

Eve ngồi vào bàn, cầm nĩa và lặng lẽ đưa món mì luộc chấm muối không nước sốt lên miệng.

(...Mình quên là đã hết dầu ô liu ...)

Eve ăn mỳ Spaghetti trong im lặng.

...Im lặng ăn.

(............)

......Không được bao lâu...

"Mình chán cuộc sống như thế này rồi!"

Rầm rầm! Eve đập bàn liên tục rồi rơi nước mắt.

"Cái con ngốc này, sao mày lại dùng muối để nấu mì cơ chứ!?"

Vì không có tiền, phải mua mì trần nên ko có súp mì, nên Eve phải dùng muối để nấu mì.

Đúng vậy, đây chính là cuộc sống thật sự của Eve - thực tế, cô sống vô cùng nghèo khó.

Eve là người đứng đầu trong quân đội, là con gái lớn của Công tước Ignite. Không bao giờ bị mắc kẹt bởi chuyện tiền bạc.

Nhưng bây giờ cô đã bị đuổi ra khỏi nhà, và cô không còn có thể phung phí như ngày xưa được nữa.

Tất nhiên, mức sống phải được hạ xuống mức của người bình thường, nhưng...

"Woa, mình là người của quý tộc! Cần phải có tiền để mua quần áo và mỹ phẩm... nên mình không thể tiết kiệm chi phí ăn mặc...!"

Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, cô cũng phải duy trì một hình ảnh bên ngoài hoàn hảo.

Tâm lý thích sĩ diện của cô cũng khiến cô phải chịu nhiều thiệt thòi từ ngày hôm nay. Eve phải chi rất nhiều tiền để duy trì phong độ và ngoại hình đáp ứng tiêu chuẩn của bản thân.

"Tuy nhiên, mình đã trưởng thành! Khi mình mới bắt đầu sống cuộc sống như này, mình không biết gì cả, và mình sẽ bị những người thuộc tầng lớp thấp hơn cười nhạo! Nhưng bây giờ mình đã quen với thị trường của những đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống, và kỹ năng mặc cả cũng trở nên tiến bộ hơn! Mặc dù mình cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng mình cũng biết có thể mua các sản phẩm cao cấp với giá rẻ ở chợ đen!"

Eve xét cho cùng, cũng chỉ là 'động vật ăn cỏ' bình thường, đột nhiên thả vào thế giới tàn khốc này, cô phải nỗ lực lắm mới có thể tiêu tiền trong nước mắt, nên mới bước chân vào bước đường cùng này.

"Mặc dù, mình không thể duy trì hình tượng bên ngoài hoàn hảo mà không ăn được... Nhưng mình nên chi tiêu như thế nào trong tháng này đây?"

Khi nghĩ đến câu hỏi này, Eve lo lắng thở dài.

Đúng vậy, tình hình không mấy lạc quan trong tháng này.

Vì một số lý do phức tạp, Eve đã hết tiền. Bắt đầu từ tháng sau, cuộc sống có thể trở lại bình thường, nhưng tháng này thực sự gặp phải khủng hoảng vô cùng lớn.

Tệ hơn nữa, đây mới chỉ là đầu tháng...

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu mình có phải sống cuộc đời gặm nhấm cành cây như Glenn trong tương lai không ...? Woa... Mình không muốn bị thất vọng như vậy! Mình không muốn giống như tên đấy! Nhưng, nhưng......"

Nghĩ đến cái cảnh hai đứa cùng gặm cành cây đi cùng nhau, bị các học sinh và đồng nghiệp nhìn vào chắc cô đột thổ xuống đất mất.

Eve buồn bã mở tờ báo trên bàn.

Bỗng cô nhìn thấy một tờ rơi trên báo. Cô cũng không nghĩ nhiều, xem thông tin trên tờ giấy ấy.

"Câu lạc bộ bar cao cấp 'Night Eden'? Tuyển nữ nhân viên tiếp khách hàng?"

Hóa ra là quảng cáo tuyển dụng.

"Nói một cách đơn giản, họ đang tìm một cô gái tiếp khách, đúng không?... hừ! Thật chẳng ra làm sao!"

Eve nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo, chỉ trích một cách đầy khinh thường.

"Mua vui cho lũ đàn ông khốn nạn đó, hy sinh nhan sắc để tiếp khách... Ai mà làm công việc hèn mọn này chứ!? Nếu là mình, mình tuyệt đối sẽ không làm cái loại công việc này! Thay vì chà đạp lên nhân phẩm, mình thà chết đói còn hơn! "

Eve rất bức xúc.

Tuy nhiên-

"Cái gì! Dù vậy, tiền lương cũng rất khủng......"

Số tiền lương được in dưới tờ rơi...

"...Hả? Có thể kiếm nhiều như vậy sao?"

...Con số khổng lồ đến mức Eve đông cứng người lại.

"........................"

Sự tức giận trước đó đột nhiên biến mất.

Eve liếc nhìn những con số. Cô cứ nhìn con số một cách bất động.

──Sau đó, chắc ai cũng đã biết...

"...Và, cô ấy là Freya, người sẽ làm nhân viên tiếp khách ở 'Night Eden', kể từ hôm nay. Xin hãy chiếu cố cô ấy như một người mới."

"Anou, xin chào mọi người, tôi là Freya... Etou... ooh ... tại sao mình lại trở nên như thế này...?"

Trong quán bar cao cấp "Night Eden", Eve được giới thiệu với các nhân viên khác với biệt danh là "Freya".

Nhân phẩm không thể ăn được. Cuối cùng Eve hạ quyết tâm từ bỏ phẩm giá của mình.

Hộp đêm là một nhà hàng phục vụ khách uống rượu, hơn nữa khách hàng chính là ông lớn trong giới thượng lưu.

Khách hàng nam đến quán sẽ gọi một nhân viên nữ để 「tiếp rượu」 và cô phải có trách nhiệm tiếp đãi.

Xét cho cùng, quán bar này nằm ở khu giải trí cao cấp, đại sảnh của quán Night Eden vô cùng rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác rất sang trọng. Cho dù đó là ghế sofa hay bàn kính, bất kỳ món đồ nội thất nào đều là sản phẩm cao cấp mà hầu hết người bình không thể mua được. Đồ uống có cồn và thực phẩm được cung cấp trong cửa hàng đều có chất lượng như nhau.

Bên trong hội trường còn có sân khấu, nơi các ca sĩ, nghệ sĩ piano và vũ công sẽ lần lượt biểu diễn trên sân khấu, mang đến những màn trình diễn mãn nhãn cho các khách hàng.

Đương nhiên, quán bar chịu trách nhiệm các về quan hệ khi nhân viên tiếp xúc với các khách hàng nam, chất lượng không thể so với quán bar và các hộp đêm bình thường. Ai cũng là hoa hậu hạng nhất trong trang phục dạ hội lộng lẫy cùng trang sức đi kèm.

Tuy nhiên, ngay cả trong số các cô gái tiếp viên trẻ đẹp, Eve vẫn nổi bật nhất trong các cô gái. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi bắt mắt, Eve rõ ràng là quyến rũ và xinh đẹp hơn những cô tiếp viên khác.

"Vậy, đây là cô gái mà mọi người bảo...?"

"Un, đúng vậy. Nghe nói ngay cả người phụ trách thẩm mỹ rất kén người nhìn cũng bị sốc khi nhìn thấy cô ấy, và ngay lập tức yêu cầu cô ấy đến làm việc trong quán..."

"Một người xinh đẹp như vậy, làm việc cho quán của chúng ta..."

Nhìn thấy vẻ đẹp và sự hiện diện choáng ngợp của Eve, vẻ mặt của tất cả mọi người bối rối, xấu hổ.

Cùng với phong cách và khí chất cao quý của Eve, giờ đây cô đã trở thành một mỹ nhân mê hoặc tất cả mọi người.

Chỉ là──

(Nhục, nhục nhã... Thật sự quá nhục nhã...! Cái con này... cái con này...! Mày cũng thật là... thật là...!)

──Vì gặp phải những khó khăn trong cuộc sống, Eve buộc phải làm công việc này, đang trong tình trạng khủng hoảng, cô chỉ có thể cố kìm nén cơ thể để không phải run lên và nuốt nước mắt.

(Tuy nhiên, đây là kết quả của việc khắc phục trong thời kỳ khủng hoảng... Tuy nhiên, nếu mình tham gia cái loại hình kinh doanh kiểu này, một khi danh tính của mình bị bại lộ, đời mình sẽ coi như xong... Vì vậy, mình đã sử dụng ma thuật "đánh lừa" lên bản thân.)

Ma thuật ‹ White Magic › 【 Đáng Lừa Thị Giác】 , chỉ cần ma thuật này được thi triển, diện mạo của Eve trong mắt mọi người sẽ khác với diện mạo trong trí nhớ của họ. Nói cách khác, ngay cả khi Eve bị nhìn thấy bởi người quen, người đó sẽ không nhận ra cô là Eve. Đây là biện pháp phòng ngừa của Eve đã chuẩn bị sẵn.

(Chỉ cần có một ma pháp sư cùng cấp độ với mình, cho dù người mà mình quen biết sử dụng loại ma pháp này, trong nháy mắt vẫn có thể nhìn thấu... tệ hơn hơn nữa là loại ma thuật này phải duy trì với ma lực ở mức ổn định, nếu mình vô tình sử dụng phép thuật khác, phép thuật này sẽ bị gỡ bỏ ngay lập tức.)

Nói cách khác, Eve không thể sử dụng ma thuật khác khi làm việc trong cửa hàng.

(Không thể sử dụng ma thuật thực sự rất đáng lo ngại... mình chỉ có thể cố gắng để mọi thứ diễn ra suôn sẻ.)

Trong khi Eve đang suy nghĩ về điều này, thì...

"Được rồi, tôi đã giới thiệu xong các nhân viên mới, bây giờ tôi bắt đầu mở quán. Hôm nay phiền các bạn rồi."

Sau khi người phụ trách giới thiệu các nhân viên xong, tất cả nhân viên lập tức siêng năng làm việc, chuẩn bị mở quán.

"Freya. Có vẻ như cô mới bước chân vào ngành này. Nên có nhiều chỗ chưa thích nghi được. Nhưng đừng lo."

Sau khi nói điều này với người phụ trách, để an ủi Eve đang khó chịu, ông gọi tên ai đó.

"Daras! Daras!"

"Hửm~ có chuyện gì vậy, quản lý?"

Một người thanh niên trẻ với mái tóc đen, mặc một bộ nhân viên luộm thuộm và có vẻ không mấy hăng hái với công việc này, bước đến.

Nhưng người phụ trách không tỏ ra khó chịu với thái độ vô kỷ luật của cậu thanh niên này, và giới thiệu cậu với Eve.

"Anh ấy là Daras. Anh ấy cũng chỉ mới vào làm việc cho quán chúng tôi gần đây, tuy còn trẻ, nhưng năng lực của anh ấy rất tốt. Quán của chúng tôi, có những người trẻ này đứng sau phục các khách hàng. Tôi sẽ cử anh ấy đi theo hỗ trợ cô. Gặp khó khăn gì, có thể bảo anh ấy giải quyết, cô cứ yên tâm. "

"Oh......"

Eve nói bằng một giọng khó chịu, và nhìn chàng trai kia một cách bình tĩnh.

"Daras, cậu phải tận lực giúp đỡ, để Freya chuyên tâm tiếp khách."

"Được rồi~ cứ giao cho tôi, quản lý."

Người phụ trách hài lòng với câu trả lời của chàng trai trẻ tên Daras, và gật đầu rời đi.

"Vậy thì, cô có... rảnh không? Từ giờ tôi sẽ là người hỗ trợ cô trong một thời gian. Mong cô chiếu cố."

Sau khi Daras nói như vậy, cậu nở một nụ cười thân thiện với Eve.

(Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.)

Lúc này, cậu thanh niên tên Daras, trong lòng đầy than thở.

(Chao ôi, nếu không phải vì thiếu tiền, mình đã không trốn đi làm thêm. Mình không ngờ công việc ở đây vất vả như vậy.)

Tiện thể nhắc luôn. Chàng trai nhân viên tên Daras này── thật ra là Glenn.

(Hix, mình đến làm thêm cái công việc này. Nếu mình bị bắt, mình sẽ không còn được nhìn thấy tương lai nữa. Không chỉ bị đuổi việc, ngay cả Celica cũng sẽ cho mình ra bã, nếu cô ta biết mình vén mảng đến những nơi như thế này. Vì thế, mình đã thi triển ma thuật ‹ White Magic › 【 Đáng Lừa Thị Giác】 . Bằng cách này, mình có thể yên tâm làm việc!)

Và cậu vẫn ở trong bộ dạng không đứng đắn đó.

(Chỉ có pháp sư có trình độ giống như mình, ngay cả người quen biết sử dụng loại phép thuật này, thì vẫn có thể nhìn thấu nó trong nháy mắt, vì vậy phải thật cẩn thận.)

Glenn vừa suy nghĩ vừa quan sát cẩn thận cô nhân viên mới được giao cho cậu giúp đỡ... Freya.

(Nhân tiện, cô ta trong cũng khá đẹp.)

Cậu nhìn khuôn mặt giống như bông hoa bị che phủ bởi mây mù của Freya, đang lơ đãng đưa mắt xuống, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.

(Có vẻ như cô ấy rất khó chịu. Như lời quản lý nói, cô gái này đúng thật mới lần đầu tiên tiếp xúc với ngành này. Đánh giá về phong thái và khí chất của cô ấy thì... cô ấy chắc là một cô gái rất cao quý. Đi ra xã hội làm công việc kiểu này... Chắc phải có cái gì đó "không thể nói".)

Nói một cách chính xác, trong ngành này, chỉ có một số người là「chiếu đã trải」.

Trong trường hợp này...

"Này, Freya!"

Sau khi Glenn chủ động bắt chuyện, Freya giật mình, lo lắng liếc nhìn Glenn.

"Đừng cảnh giác như vậy! Không có ai ăn thịt cô đâu, nên cô đừng lo lắng!"

"Tôi, tôi không có..."

"Đừng lo, đây là quán bar cao cấp, khách đều là người trong giới thượng lưu, cái việc đại loại như là「 ngủ với khách 」đều bị nghiêm cấm... Dù sao, điều đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của quán. "

"Và cả... ngủ với anh nữa?"

Ngay khi cô nghe thấy những câu nói đi kèm với từ "ngủ", Freya ngay lập tức đỏ bừng mặt, giọng cô lắp bắp.

Cô gái này quá ngây thơ, chắc là tấm chiếu mới chưa trải- Glen thầm nghĩ vậy, cố gắng cổ vũ cho Freya.

"Dù sao, nếu cô gặp rắc rối, tôi sẽ giúp cô. Nên hãy thư giãn đi, Freya."

"...Tôi, tôi hiểu rồi, Daras..."

Sau khi lẩm bẩm trong cổ họng, Freya gật đầu một cách cứng nhắc.

Bằng cách này, hai người tự tin vào thị giác của mình nên đã không thể nhìn thấy bên kia cũng sử dụng ma thuật ‹ White Magic › 【 Đáng Lừa Thị Giác】 . và không nhận ra danh tính thật của đối phương... Glenn và Eve đang ở trong trạng thái này, mở ra một mối quan hệ đồng nghiệp mới.

──Vài ngày sau.

Bên trong quán bar 'Night Eden'.

Khi mọi cô gái lần lượt được gọi, bận bịu việc tiếp khách──

"Thật là nhàn rỗi...."

"Sao lại thế chứ?"

Eve đang hoảng loạn, đứng ngây ra, trông rất ảm đạm, và bên cạnh cô là Glenn đang ngáp dài.

Khi mới vào làm trong quán, Eve đã khiến nhiều khách hàng thi nhau gọi vì vẻ ngoài nổi bật, nhưng giờ đây, cô không còn bị gọi nữa vì vẻ ngoài lạnh lùng.

"Tại sao...? Mình... lại rơi vào tình cảnh ảm đạm như vậy...?"

"Để tôi nói thẳng, bởi vì cô quá nhàm chán. "

Bị phê bình, hai mắt Eve đỏ bừng, cơ thể run rẩy, làm Glenn chết lặng khi nói với cô.

Glenn cũng không phải nói quá. Trong ngành này, kỹ năng 「tiếp khách」 là quan trọng nhất. Ngành công nghiệp này không hỗn tạp đến mức chỉ cần là người đẹp có thể trở thành người đứng đầu.

"Nói thế nào nhỉ, cô không cảm thấy mình chỉ là một con rối xinh đẹp. Dù khách có nói gì, cô cũng chỉ đáp lại 'hừ...' ,'Có phải không?', 'Không.' 'Thích'... Uống rượu với người như vậy làm sao có thể vui vẻ? Cô quên mất công việc của cô là tiếp khách sao?"

"...Ơ."

"Không chỉ vậy, nếu cô cảm thấy mình không có tâm trạng, lúc nào khuôn mặt cũng hầm hừ như thế...... Oh~ Oh~ tôi hiểu cái cảm giác của ông khách xui xẻo đó."

"Ồn ào quá! Bộ dạng hấp hối và phù phiếm thường ngày của anh giống y hệt một tên khó ưa nào đó mà tôi biết!"

Eve tức giận làm Glenn nghẹn lời không nói được câu gì.

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, tôi là một phụ nữ nhàm chán! Tôi không thể làm điều đó nếu tôi muốn thể hiện sự đáng yêu để lấy lòng khách hàng như những cô gái khác... Tôi không thể làm được! Dù sao, tôi cũng chỉ là một phụ nữ nhàm chán và không đáng yêu! Anh vừa lòng chưa!?"

Khi nghe những điều này, Glenn bật cười.

"...Sao? Có gì vui chứ?"

"Vì trông cô khá là sung sức."

Glenn nói với Eve khi còn đang ngạc nhiên.

"Cô, có thể nói bớt độc đoán được không? Cảm giác như không có chút sinh khí nào vậy. Có lẽ tính cách lạnh lùng của cô là một trong những nguyên nhân đó."

"...!"

"Tôi hiểu mà. Cô có 'nỗi khổ riêng' không thể nói, đúng không? Cô cho rằng phụ nữ như cô không nên ở nơi như vậy đúng chứ? Không thể hạ thấp nhân phẩm của bản thân đúng không?"

"Hừ! Tất nhiên! Vì tôi chính là Igni....."

Eve nhanh chóng ngậm miệng khi cô gần như nói ra tên của chính mình.

"Dù sao thì, bây giờ hãy quên những thứ đó đi. Để trở lại như cũ, trước tiên cô phải kiếm tiền. Giờ không phải lúc cô nên cứng đầu. Không khó để hiểu những điều cơ bản này, phải không?"

"Đúng vậy... Nhưng, tôi phải làm sao đây? Tôi cũng biết tính cách của tôi không đáng yêu chút nào... và tôi không giỏi làm hài lòng người khác..."

Khi nghe được điều này, Glenn dễ dàng đưa ra một đề nghị cho Eve, khi cô đang rất tự ti.

"Không phải tiếp viên chỉ để làm vui lòng khách sao? Vì vậy, mặc dù cô còn rất nhiều điều phải cải thiện... Dù sao thì cô cũng hãy cười nhiều hơn nhé. Bởi vì cô rất xinh đẹp."

"Xàm...!?"

"Nếu cô quá xinh, cô sẽ có cảm giác bị xa cách. Vì vậy, trước tiên cô phải tạo cho mình một nụ cười. Tùy thuộc vào ngoại hình của cô, chỉ cần một nụ cười có thể làm cho cô dễ thương lên rất nhiều."

Glenn mỉm cười với Eve.

Eve đỏ mặt và thở dài sau khi được khen trực tiếp.

"Sao chứ? Anh đang nhân cơ hội tán tỉnh tôi sao?"

"Hử? Đừng đùa. Tôi là người hỗ trợ của cô đó. Nếu không chăm chỉ đi đón khách sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của tôi. Tôi cũng chỉ vì bản thân thôi. Được rồi, cô mau kiếm tiền đi... Tôi cũng có 'nỗi khổ riêng' không thể nói. Nên làm ơn đi~"

"Nee~ anh thật chẳng đáng tin cậy chút nào. Anh không có lòng tự trọng sao?"

"Tự trọng có lấp đầy dạ dày của tôi không? Để sống trên đời này, cô cần phải mềm mỏng hơn."

"Anh thực sự giống hệt như anh chàng đó..."

Eve bất lực nhún vai, cười khổ.

"Oh~~ Sau khi nói chuyện với anh, tôi đột nhiên cảm thấy mình đang quá bám chặt lấy lòng tự trọng ít ỏi của mình, không thể rũ bỏ lòng tự trọng của bản thân đang đè nặng lên cơ mình. Thật ngu ngốc."

Nhìn thấy phản ứng của Eve, Glenn cười đắc ý.

"Ồ, không tệ đâu, Freya. Vậy đó. Cô chỉ cần thư giãn và nét mặt của cô mềm mại đi rất nhiều."

"Ừm?... Như vậy đúng không?"

"Đúng vậy, trước đây cô thực sự toát ra một luồng khí không thể tiếp cận được. Vì biểu hiện của cô bây giờ đã mềm mại hơn rất nhiều, tôi tin rằng cô sẽ sớm thành công thôi..."

Ngay lúc này...

"Freya-san!"

Một cô nhân viên vội vã đến chỗ của Eve.

"Một vị khách gọi cô! Xin hãy đi đến bàn số mười!"

Nhìn theo hướng chỉ của nữ nhân viên, cô thấy một ông già ăn mặc rất chỉnh tề, tươi cười vẫy tay chào Eve.

"Hả? Gọi tôi? Sao lại đột ngột như vậy? Và tôi nhớ rằng ông ấy là khách hàng thường xuyên của quán này, một khách VIP rất quan trọng ...?"

"Được rồi, nhanh lên, Freya-san."

Glenn đẩy Eve từ phía sau.

"Đừng suy nghĩ nhiều. Mặc kệ khách là ai, chỉ cần lúc tán gẫu cứ tưởng tượng rằng là đang nói chuyện với một tên ngốc như tôi là được."

"Chỉ đang nói chuyện với anh?"

"Phải, chính là như vậy. Theo suy đoán của tôi, loại người này rất phù hợp với cô."

"Tôi, tôi biết rồi... Tôi sẽ thử."

Nói xong, Eve run rẩy bước đến bàn của khách.

Tuy nhiên, Eve dừng lại giữa chừng và tiếp tục đối mặt với Glenn và nói:

"Còn, một điều nữa... cảm ơn anh, Daras."

"Hử? Cô cũng cảm ơn những người cấp thấp hơn mình sao? Cô đúng là công chúa cao quý, không biết xuất thân từ đâu."

"Bớt, bớt nói đi! Baka!"

Dù hai người có cãi vã qua lại, nhưng thật không thể tin được bầu không khí giữa họ hoàn toàn không có chút xung đột nào.

──Sau khi được Glenn giải thích, hiệu suất của Eve dần dần được cải thiện.

Cô không còn nao núng trước bất cứ vị khách nào, những cũng không cố tình chiều lòng khách, lại còn rất tự cao, nhưng trò chuyện với cô giống như trò chuyện với một người bạn cũ đã quen từ lâu... Glenn cũng hết lòng hỗ trợ cho Eve.

"Đúng vậy, anh hoàn toàn đúng. Anh thực sự xứng đáng là chủ tịch của khu Thương mại. Lời anh nói có khác... Haha, con người thật của tôi? Anh cho rằng tôi đang nói chuyện lịch sự sao?"

Cho dù đó là chủ tịch Thương mại thích khoe khoang...

"Ồ... dù có phải đối đầu với cấp dưới thì cũng đừng quá chán nản. Thật là... Được rồi, tôi có thể nghe tâm sự của anh. Nhân tiện tôi sẽ dạy cho anh một số mẹo để khiến cấp dưới của anh phải nghe lời."

Hay nghe những lời phiền muộn, không biết quản lý nhân viên cấp dưới...

Dù tiếp đón những vị khách nào đi chăng nữa, Eve vẫn luôn thể hiện sự bình tĩnh và thoải mái, nói chuyện với các khách hàng một cách thuần phục.

Mặc dù Eve có tính hay rút lui, nhưng cô cũng đã từng là người đứng đầu trong ngành mật vụ, cô là một "người phụ nữ có năng lực", người đã tiếp xúc vô số quan chức cấp cao của quân đội, chính phủ và những con cáo già khác. Không chỉ vậy, nhiều khách hàng ở đây đều là những người có trí thức, dù có nói về chủ đề gì, Eve cũng có thể nói chuyện một cách chuyên sâu với họ. Đương nhiên, một người toàn năng như vậy chắc chắn sẽ được yêu thích. Cô đã có những điều kiện cơ bản để thành công trong ngành này.

Từ từ, Eve ngày càng quen với việc tiếp đón, bắt đầu có khách thích mình, có lẽ bởi vì cô cũng đã mở lòng hơn một chút, nụ cười của Eve cũng nhiều lên.

Thi thoảng nhìn cười của Eve giống như nụ cười thiên thần, chỗ cô đang ngồi cũng tỏa sáng theo.

Eve khiến nhiều vị khách nam mê mẩn, để nhìn thấy nụ cười của Eve, họ thường ghé qua quán để mua hàng, mỗi lần gọi Eve, họ tiêu tiền không tiếc tay.

Hơn nữa, Glenn cũng góp phần vào màn trình diễn tuyệt vời của Eve.

"Xin lỗi, quý ông, vì đã làm gián đoạn khoảng thời gian vui vẻ giữa ông và cô Freya!"

"Daras!?"

Khi Eve và vị khách nam đang trò chuyện vui vẻ, Glenn căn khoảng thời gian tuyệt vời để ngắt lời.

Glenn đứng bên cạnh Eve, người còn đang chớp mắt kinh ngạc, cậu dùng chiếc lưỡi lươn lẹo của mình để bán hàng.

"Quý ông có muốn gọi một chai rượu giá cao không? Hãy thể hiện sự hào phóng của mình với cô Freya quý phái và đáng yêu này!?.... Ồ, thật sao!? Ông chắc chứ!?... Quý ông thật có khiếu thẩm mỹ!.... Người phụ trách! Vị khách này đã gọi một chai rượu vang 20 năm tuổi của Romangoze ~! Vỗ tay, vỗ tay~~~~~! "

Glenn tùy cơ ứng biến, phát biểu bằng giọng rất to và vô cùng phóng đại. Các nhân viên trong quán đồng loạt đứng lên vỗ tay, khiến quang cảnh trở nên nhiệt tình. Người đàn ông được mời chào mua rượu cũng gãi đầu với một chút đắc ý, cười khổ.

Chớp mắt Glenn yêu cầu Eve khen ngợi khi khách hàng lên trình diễn một bài hát. Eve cũng nửa ngưỡng mộ và nửa sững sờ rồi nở một nụ cười gượng gạo.

Với những sư nỗ lực và phối hợp ăn ý của cả hai, tên tuổi và danh tiếng của Eve liên tục được lên cao, đồng thời mức độ nổi tiếng của cô trong giới giải trí cũng được tăng lên.

Tuy nhiên, cây to gió lớn, độ nổi tiếng được lên cao, thì những rắc rối sẽ thường đi kèm...

"Anou...... Ngài Zeon, có vẻ như ngài hơi gần... Ngài nên giữ khoảng cách một chút..."

"Hi hi, có sao chứ, liên quan gì đâu! Freya-san!"

"A! Ngài, ngài vừa chạm vào lưng... và đùi của tôi sao!?"

"Đụng vào cũng đâu mất miếng thịt nào đâu! Freya-san! Cùng nhau vui vẻ nha~! Hehehehe..."

"Chờ một chút, anou, dừng lại..."

"Được rồi, bọn mình cùng~~!"

"Đau quá, đau ...!?"

"Daras!?"

"Nghiêm cấm khách đụng chạm ở nơi công cộng. Nếu ngài không tuân theo các quy tắc, thì~" (Pak Pak Pak)

"Ui!? Tôi xin lỗi!"

"Hả ... cảm ơn anh. Anh đã giúp tôi, Daras... "

"Không có gì."

Eve không chỉ bị quấy rối bởi khách hàng, cô không quen uống rượu như thế này-

"Freya. Tôi đưa cho cô cốc nước này. Cứ từ từ uống đi... Cô cảm thấy khá hơn chưa?"

"Khụ, khụ ... thật kinh khủng..."

"Cái tên khách kia rõ ràng muốn chuốc cô say... Cô không cần ép mình nói chuyện với loại khách đó đâu."

"... Xin lỗi, Daras, cảm ơn anh đã giúp tôi... Nếu không có anh giúp tôi, tôi đã..."

"Đừng nịnh bợ nữa. Bây giờ cô cứ nghỉ ngơi ở đây. Tôi sẽ nhờ các nhân viên khác tiếp khách."

"...Cảm ơn vì đã giúp tôi rất nhiều ..."

"Bởi vì tôi chính là hầu cận của tiểu thư đây~"

"...Baka..."

Cô cũng đã gặp phải những vị khách có ý đồ xấu, cố gắng làm cho cô say.

Nhưng bất cứ khi nào rắc rối ập đến, Glenn luôn nhiệt tình giúp đỡ.

Chính vì Glenn đứng sau hỗ trợ Eve nên Eve mới có thể ổn định tâm trạng và tự tin làm tốt nhiệm vụ tiếp khách.

Và cứ thế, thời gian dần trôi qua như thế...

"Dzô~"

Sau một ngày vất vả, quán rượu cũng đã đóng cửa. Glenn và Eve tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nhỏ khi trong quán không còn một ai.

"Xin chúc mừng, Freya. Bây giờ cô là nhân viên số một trong Night Eden."

"...Tôi thật sự không nghĩ rằng tôi có thể làm được."

Glenn và Eve ngồi đối diện nhau trên bàn. Cả hai cùng nâng ly rượu sâm panh, cụm nhẹ vào nhau để ăn mừng.

Mặc dù cả hai vẫn chưa phát hiện ra danh tính thực sự của nhau, nhưng họ đã phát triển một mối quan hệ trong công việc chia sẻ niềm vui cùng như nỗi buồn.

"Đều là nhờ sự giúp đỡ của anh, Daras."

"Cô nói gì vậy, rõ ràng là do thực lực của cô."

"Dù sao, tôi cũng muốn cảm ơn anh. Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi đã nghỉ việc từ lâu."

"Haha, thật sao? Cô rất thông minh và có cá tính mạnh mẽ. Dù không có tôi, cô cũng......"

Hai người nở nụ cười thân thiện cùng nhâm nhi ly rượu sâm panh và nói chuyện vui vẻ.

...

"Hức~ ... Vốn dĩ tôi tưởng người phụ nữ như cô rất kiêu căng, nhưng thực ra lại khá dễ thương."

"Hức~ ý của anh là. Về phương diện đồng nghiệp, anh quả là người tốt hiếm có."

Dưới tác dụng của rượu, hai người ngày càng nói nhiều hơn về nhau.

"Nói cho anh biết, tôi biết một người giống hệt anh... Nhưng hóa ra anh hoàn toàn khác với hắn. Thoạt nhìn anh là người thích khoe khoang, nhưng thực ra lại là một người vô cùng hiền lành."

"Ồ, thật là trùng hợp. Tôi cũng biết một cô gái rất giống cô... Nhưng sau khi hiểu hơn về cô, tôi nghĩ hai người hoàn toàn khác nhau."

"Ồ, một cô gái rất giống tôi? Chuyện này có vẻ khá thú vị. Anh có thể kể chi tiết được không?"

"À, cũng không có gì... Tôi không thể tiết lộ tên. Dù sao, tôi và cô ta cũng từng là đồng đội của nhau... Cái bà chằn đó thật sự rất quá đáng..."

...Cả hai đã nói về mọi thứ về nhau.

"(Sau khi nói xấu Eve) ──Là vậy đó. Cô ta thật quá đáng, đúng không? Cô nghĩ sao, Freya?"

"Oa, tệ thật. Tôi tuyệt đối không bao giờ giống như cô ta. Sao lại có một phụ nữ phiền phức như vậy... Cô ta đúng là không biết xấu hổ."

"Cô cũng nghĩ vậy, phải không !?"

......Eve liên tục tự chỉ trích mình, rồi tiếp tục uống rượu.

"Còn chàng trai mà tôi biết, có cảm giác giống hệt anh, hắn cũng thật là... (Sau khi nói xấu Glenn) ── Dù sao thì cũng chỉ thế thôi. Anh cảm thấy hắn thế nào?"

"Hả!? Có chuyện gì với hắn vậy? Sao lại có một tên thiểu năng, vô dụng như vậy chứ!? Anh ta đối xử tệ với cô như vậy!? Cái tên đó nên mặc váy đi thì hơn!"

"Dù sao cũng có nguyên nhân của nó, nên tôi không thể nói."

......Glenn liên tục tự chỉ trích mình, rồi tiếp tục uống rượu.

Chẳng bao lâu, Eve đã kiệt sức và yếu ớt sau khi uống rượu, cô nhìn vào mắt Glenn.

"Mọi đàn ông trên thế giới này đều là lũ vô dụng. Nhưng... Daras, anh thì khác. Anh có nghĩ rằng cô gái bên cạnh anh không biết anh là một người đàn ông tốt không...?"

"Hahaha! Thật tiếc vì tôi không để ý những chuyện tình cảm như vậy!"

"Ồ, thật sao? Thật đáng tiếc. Cô gái bên cạnh anh thật sự không có mắt..." <Lại tự chửi mình J) >

"Còn cô thì sao?... chắc có rất nhiều chàng trai đến cầu hôn cô, đúng không?"

"Haha, thật đáng tiếc, tôi cũng không để ý gì về những chuyện tình cảm như vậy."

"Những người đàn ông xung quanh cô, có vấn đề về mắt hết rồi phải không?"

Họ nói chuyện về mọi thứ và thậm chí còn chia sẻ về chuyện tình cảm riêng tư của nhau...

Hai người đột nhiên hoàn hồn, cầm chắc ly rượu.

Bắt đầu xem lại cuộc trò chuyện trước đó.

"..."

"..."

Một sự im lặng xấu hổ và bao trùm hai người họ...

"Hình...hình như hôm nay tôi đã uống hơi nhiều, hahaha ..."

"Đúng, đúng! Tôi, tôi cũng vậy, hình như uống quá nhiều! Hừ!"

"Tiệc ăn mừng kết thúc ở đây, phải không?"

"Đó là những gì tôi muốn nói! Ngày mai tôi còn phải dậy sớm!"

Cả hai đỏ mặt vội vàng thu dọn đồ đạc kết thúc bữa tiệc ăn mừng này.

──Ngày hôm sau, tại Học viện Phép thuật.

"Cái bà chằn như cô thật phiền phức!"

"Hừ! Cậu chính là đồ tồi tệ nhất quả đất!"

Ở một góc hành lang của trường, Glenn và Eve vẫn xảy ra cuộc tranh cãi long trời lở đất như thường lệ.

"Glenn-sensei và Eve-sensei... Hai người đó thực sự rất ồn ào."

"Un. Glenn và Eve cãi nhau suốt ngày."

Sistine và Re=L nhìn họ với vẻ mặt bối rối, nghĩ cách khuyên nhủ hai người họ.

"Thật ra, tôi biết một người rất giống cô, nhưng người đó thực sự rất cao quý và dễ thương. Không giống như cô, cô ấy là một người phụ nữ tốt! Cô cũng học hỏi từ điểm tốt của người ta đi!?"

"Thật trùng hợp! Tôi cũng biết một người rất giống với cậu, nhưng người đó thực sự là một người tốt. Anh ấy không giống cậu. Anh ta là một chàng trai xuất chúng đáng kính! Cậu nên học hỏi từ người ta đi!"

"Ôi~~! Thật chẳng dễ thương chút nào! Tôi không nghĩ có chàng trai nào lại muốn lấy cô đâu! Cô nhất định sẽ trở thành một bà già không lấy được chồng, phải phụ thuộc vào công việc cả đời! Gái ế!"

"Cái gì, lời này tôi nói mới đúng! Không có người phụ nữ nào trên thế giới này muốn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với cậu đâu! Tôi nghĩ cậu đã được định sẵn là một con chó nghèo đơn độc trống rỗng trong cuộc đời! Cẩn thận để mình không rơi vào cô đơn đi!"

"AHHH!? CÔ NÓI CÁI GÌ!?"

"GÌ CHỨ!?"

Nhìn thấy hai người đang cãi nhau càng lúc càng kịch liệt.

"Anou... mình không biết phải nói thế nào."

Sistine không nói nên lời.

Tuy nhiên, Lumia lại có phản ứng khác.

"Tại sao, tại sao... tình huống này mang đến cho mình một điềm báo rất bất an?"

Lumia mơ hồ nhận ra điều gì đó qua giác quan thứ sáu của con gái, đổ mồ hôi.

"C, có chuyện gì vậy? Lumia."

Sistine bối rối trước phản ứng của Lumia.

Và thế là, những ngày Glenn và Eve bí mật làm việc bán thời gian vào buổi tối, cứ thế trôi qua từng ngày...

Sau đó...

(Đã sắp đến lúc nói lời tạm biệt với cuộc sống này rồi.)

Trong phòng thay đồ của Night Eden, Eve mặc chiếc váy dạ hội quen thuộc của mình, lơ đãng suy nghĩ.

(Mình đã kiếm đủ tiền. Kể cả khi mình dừng công việc này từ tháng trước, mình vẫn có thể trang trải được cuộc sống... Và, đứng trên quan điểm của một giảng viên, đây là một hành vi vi phạm... Không thể để làm điều đó mãi được... Đã đến lúc phải chấp nhận và đối mặt với nó.)

Eve đã mặc quần áo, ngồi trước gương để trang điểm và làm tóc.

Tuy nhiên, động tác của cô có vẻ rất nặng nề.

(Mình có nên nói lời tạm biệt sớm với Daras không...)

Ý nghĩ này vụt qua trong đầu cô, Eve ngừng lại.

(...Gì chứ? Nó liên quan gì đến anh ta chứ? Thật là ngu ngốc.)

Eve cố gắng cử động bàn tay nặng nề của mình và tiếp tục trang điểm cho bản thân.

(Mình và anh ấy vốn là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cuộc sống của hai người chỉ là một chút giao nhau, giống như lướt qua trong hành trình cuộc đời vậy... Chỉ có vậy thôi.)

Đúng rồi.

Loại chuyện này ngay từ đầu đã rõ ràng, chính Eve dấn thân vào công việc này với cảm giác không yêu chồng chất.
Đây không phải là thế giới mà cô nên ở. Sau khi bỏ công việc này, cô sẽ không còn liên quan gì đến chỗ này nữa... Eve đã hạ quyết tâm này từ lâu.

Nhưng cái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao cô lại cảm thấy bất an khi nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại Daras sau khi cô rời khỏi cửa hàng này.

"........................"

Eve đặt tay lên gương, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tìm câu trả lời cho trái tim của chính mình...

"Freya-san! Quán sắp mở rồi! Cô đã chuẩn bị xong chưa!?"

"...Xong rồi, tôi tới ngay."

Sau khi được một đồng nghiệp nhắc thời gian mở cửa đã đến, Eve đứng dậy.
Giờ nghĩ đến việc này cũng chẳng ích gì.

Hãy làm việc chăm chỉ trước.

Eve buộc mình phải xua tan cảm giác buồn chán trong lòng, rồi rời khỏi phòng thay đồ.

Như mọi khi, Night Eden mở cửa kinh doanh.

Tuy nhiên, một rắc rối chưa từng có đã xảy ra vào ngày hôm đó.

"Xin lỗi, quán của chúng tôi đã thông báo, vui lòng đừng đến quán của chúng tôi nữa..."

"Cái gì!? Ông biết tôi là ai không?"

Người phụ trách và một tên khách nam đang cãi nhau trước quán Night Eden.

Tên khách nam này là một người đàn ông mập mạp, thô kệch, bộ quần áo và phụ kiện trên người đều là hàng cao cấp. Hắn dường như đã uống rất nhiều rượu, mắt đờ đẫn, ăn nói không rõ ràng và trông không bình thường chút nào.

"Hắn ta là Katz."

Một nhân viên nữ đứng cạnh Eve nói thầm vào tai cô.

"Tên ấy là con trai của chủ tịch một khu thương mại lớn. Nhưng bản thân hắn là một tên bất tài. Hắn chẳng đáng mặt đàn ông. Hắn ta không chịu làm việc, chỉ biết tiêu tiền của cha mẹ mình rồi lảng vảng ở đây cả ngày. "

"Đúng là đồ cặn bã."

"Đúng vậy, thế nhưng..."

Cô tiếp viên đó đột nhiên nhíu mày. Ngay lúc này...

"Ồ? Ông nhất quyết không cho tôi vào à? Ông ép tôi phải làm chuyện này đấy!"

Sau khi, Katz búng ngón tay, đột nhiên bốn người đàn ông mặc áo choàng trùm đầu vây quanh Katz.

Từ cử chỉ của bốn người và ánh hào quang ma thuật mà họ tỏa ra, Eve có thể nhìn thấy màu sắc thực sự của những người đàn ông này trong nháy mắt.

"Bọn chúng là pháp sư!"

"Đúng vậy. Katz đã trả rất nhiều tiền và thuê bốn pháp sư bất hợp pháp làm bảo vệ. Bốn pháp sư đó là tay sai của tên đó. Bất kể bạo lực hay phá hoại, Katz đều ra lệnh cho họ làm, tất cả bọn chúng sẽ làm một cách không thương tiếc... Tôi còn nghe nói rằng một số cửa hàng đã bị đốt cháy và bị chúng đánh sập, phá hủy và đóng cửa. Không ai trong vùng này dám chống lại chúng..."

Đúng vậy, khoảng cách sức mạnh giữa pháp sư và người bình thường dường như chênh lệch quá lớn.

(Nói cách khác... Theo mình thấy, bốn pháp sư này là pháp sư hạng ba, thậm chí không thể che giấu ma lực bị rò rỉ... Nhưng người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của họ.)

Như để chứng minh rằng trực giác của Eve là đúng...

"Tôi, tôi biết rồi! Tôi rất xin lỗi! Cửa hàng của chúng tôi chào đón quý ngài Katz! Vì vậy, xin hãy tha mạng cho tôi!"

...Người phụ trách cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

"Haha! Đáng tiếc! Đáng tiếc!"

Katz đá bay người phụ trách.

Người phụ trách bị đánh bay bất tỉnh sau khi lăn trên mặt đất vài vòng, mọi người xung quanh la hét.

"Có vẻ như đã đến lúc tôi phải ra tay."

Glenn với đôi mắt lạnh lùng búng tay, đi về phía Katz và những người khác.

"......Dạy cái bọn này biết trên biết dưới!"

Eve kéo tay áo của Glenn từ phía sau để ngăn cậu lại.

"Daras, anh không được đi! Đối phương là pháp sư!"

"Nhưng thực lực của đối phương trông cũng bình thường mà."

"Từ một người bình thường, anh có vẻ tự tin vào sức mạnh của chính mình. Vấn đề là rất nguy hiểm khi đối mặt với bốn pháp sư cùng một lúc! Trong trường hợp xấu nhất, anh có thể bị giết!"

"...Giết á?"

"Xin đừng làm anh hùng... Tôi không muốn thấy anh bị giết."

Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Eve, Glenn miễn cưỡng hạ nắm đấm xuống.

Ngay lúc này này.

"A ~ thật hiếm khi đến đây. Mấy tiếp viên gần đây đều xấu... Không có hàng nào tốt có thể sánh ngang với vị thiếu gia này sao... A, ô ô... ồ ồ── !? "

Katz hét lên bằng một giọng thô tục.

Sau đó, Katz chỉ vào Eve.

"Cô! Chính là cô! Cô tóc đỏ kia! Hôm nay tôi sẽ gọi cô! Còn không biết ơn!"

"..."

Katz thể hiện đôi mắt lờ đờ của mình, cẩn thận nhìn Eve từ đầu đến chân, trong khi Eve khoanh tay trước ngực và nhìn hắn một cách lạnh lùng.

Mọi người có mặt đều hồi hộp theo dõi tình hình.

......Trong chốc lát──

"Được rồi, cảm ơn đã gọi. Tối nay tôi sẽ tiếp vị khách quý ngài đây."

Sau khi thở dài bất lực, Eve ngẩng đầu lên và đi về phía Katz.

"...Này, Freya."

"Đừng lo."

"Nhưng......"

"Xin lỗi, Daras. Tôi không muốn xảy ra rắc rối... bởi vì tôi có 'nỗi khổ riêng' không thể nói ra."

Nếu cô đã nói như vậy, Glenn chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng của Eve.

Như thế, công việc tiếp khách của đêm nay bắt đầu.

(Được mà, sẽ ổn thôi... sẽ ổn thôi.)

Eve là đội trưởng của đội mật vụ pháp sư Hoàng Gia, với mật danh điều hành là "Magician.". Với những tên pháp sư mà tên Katz thuê, dù có là hàng trăm tên, chúng cũng không phải là đối thủ của cô. Nếu muốn cô sẽ cho bọn này ngậm hành trong tích tắc.

Vấn đề là Eve phải che giấu thân phận thật của mình.

Ngay cả khi Katz và những người khác làm sai trước, nếu có một vụ náo động liên quan đến ma thuật ở đây, chắc chắn sẽ đến tai sở cảnh sát và học viện.
Khi đó, công việc làm thêm của Eve trong quán bar này sẽ sớm bị người khác phát hiện.

Sau khi đã trải qua mọi việc, Eve hiểu được những người làm việc trong ngành này đều có nỗi khổ và lý do riêng, và đây chắc chắn không phải là công việc đáng bị coi thường, nhưng mọi người và như cô trước đây, vẫn có thái độ như vậy đối với ngành này. Thành kiến rất lớn.

Nếu vấn đề làm việc trong quán bar bị bại lộ, tín nhiệm và vị trí của Eve tạo dựng được trong trường sẽ bị hủy hoại.
Nếu chỉ có thế còn may mắn chán, tệ hơn nữa là có thể bị phạt sa thải.

(Trong trường hợp bị sa thải, mình sẽ mất tất cả... vì vậy mình phải kiên nhẫn... hiện tại, mình gần như không thể chấp nhận cái tên cặn bã này.)

Có thể, và nó rất đơn giản.

Chỉ cần mình kìm nén bản thân và hợp tác với nó, vấn đề sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Vì vậy, Eve hoàn toàn giữ được bình tĩnh.

──Tuy nhiên...

Đối với Eve, người coi vinh quang là cuộc sống của mình cho đến nay, đây sự sỉ nhục mà cô phải chịu, quả thật quá tàn nhẫn.

Sau khi ngồi cạnh trên ghế sofa cùng bàn với Katz, Eve bắt đầu giao tiếp với hắn nhiều nhất có thể.

Như thể đang tự cười vào mặt cô vậy...

"Cô có thật sự hiểu không? Cô có hiểu tôi đang nói gì không? Đó không phải chỉ là một câu hỏi thông thường thôi sao? Điều tôi nói có chút khó hiểu với cô sao? Trả lời đi?"

"Ừm, tất nhiên là tôi hiểu..."

"Nói dối! Mắt cô chỉ lơ mơ, Freya!Ahaha, đừng cố tỏ ra là mình thông minh! Dù sao cô cũng chỉ là con đàn bà ngu ngốc!"

"...!"

"Tác phong nhanh lên! Thật là, rót rượu cũng chậm! Tôi cũng chỉ có ra lệnh! Uống rồi rót! Nhanh, cạn sạch, cạn sạch rồi!"

"Woo... Tôi... tôi không thể uống được nữa..."

"Ôi ~~! Con này thật có mắt như mù! Tôi đã coi trọng cô như vậy. Cô không nể mặt chút nào sao? Trời ạ, ahhahahaha!"

"............!"

"Chờ đã, chờ một chút... Ngài Katz... Ngài đang chạm vào đâu vậy! Xin đừng làm như vậy..."

"Hừm, đừng keo kiệt như vậy... Dù sao giá trị của người phụ nữ của cô cũng chỉ là dung nhan và dáng người..."

"... ~~~~!"

Bị Bắt nạt, ép uống rượu, quấy rối tình dục... Như thể đang cố tình làm bẽ mặt mình, Eve đã nếm đủ sự tủi nhục.

Glenn không kìm được nữa, vẻ mặt tức giận, lộ ra ánh mắt thù địch, nhưng bốn pháp sư hộ vệ cũng lộ ra ánh mắt dữ tợn như cố làm cho Glenn sợ hãi vậy.

(Tôi... Tôi ổn! Vì vậy, đừng hành động lỗ mãng, Daras!)

Eve luôn nháy mắt để duy trì sự kiên nhẫn của Glenn.

Và thế, Eve nghiến răng chịu đựng sự sỉ nhục, nhưng...

"Được rồi, tôi đã quyết định! Tối nay cô sẽ là của tôi!"

Sau khi Katz thốt ra những lời này...

"..."

Cuối cùng thì Eve không thể chịu đựng được nữa.

"Tuy rằng cô chỉ là một con đàn bà ngốc nghếch, nhưng mặt mũi, cơ thể đều là tuyệt vời!... Thế này thì sao? Cô muốn trả giá bao nhiêu?"

"...Quán của chúng tôi không cung cấp dịch vụ ngủ qua đêm. Xin hãy đừng nói về cái này."

Giọng của Eve đặc biệt u ám và lạnh lùng, nhưng Katz, người đang say và đỏ bừng mặt, không coi đó là điều hiển nhiên vẫn tiếp tục:

"Hahaha, dù sao thì ... trước đây cô cũng từng là một quý tộc, đúng không?"

"── !?"

Katz đưa ra một câu hỏi đầy sắc bén bất ngờ, và Eve sững người vì sợ hãi.

"Hừm, vậy tôi đoán đúng rồi... Tôi đã quá quen với những người như này rồi... Nên rất dễ dàng nhìn ra... Một cô gái như cô, vì nghèo khổ mà buộc phải xuống bùn, ai cũng như nhau thôi. Như thể đang nói: 'Không đúng, đáng ra mình không nên rơi vào cái nơi như thế này'... "

"..."

"Haha! Tôi thích dùng tiền để mua cô gái tội nghiệp như vậy! Tôi rất yêu cái khoảnh khắc một cô gái như cô vốn là một cô gái cao quý phải cúi đầu vì tiền mà run rẩy rạng chân ra!"

".................."

Eve nắm chặt tay và im lặng, còn Katz tiếp tục phun ra lời nói cay độc:

"Phụ nữ thật sự rất ngu ngốc? Đã không còn là thượng lưu, ăn mặc lộng lẫy cũng vô dụng. Một khi đã ngã xuống, cô sẽ không bao giờ có thể leo trở lại vị trí ban đầu. Đây là quy tắc của thế giới này. Cô hiểu không? Đời này cô cũng chỉ có thể ở dưới đáy xã hội, sống bằng cách nịnh bợ, nịnh bợ trước những kẻ quyền lực như tôi... Mau lên đi, phục vụ tôi đi? Nếu cô ngoan ngoãn, tôi có thể chăm sóc cô trong một thời gian? Không tệ chứv?"

Eve không thể nghe được nữa. Cô hối hận mình đã không dùng lửa thiêu chết hắn ngay từ đầu.

Sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn. Bàn tay nắm chặt trở nên trắng bệch, và nước mắt cũng chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt.

Bởi vì, 「Một khi đã ngã xuống, cô sẽ không bao giờ có thể leo trở lại vị trí ban đầu」 Điều mà Katz nói chính là nỗi lo lắng của Eve kể từ khi cô bị đuổi ra khỏi nhà.

(Hắn ta nói mình không bao giờ có thể quay trở lại đỉnh vinh quang của Gia tộc? Chuyện này... Không cần phải nói, mình cũng có thể cảm thấy được...! )

Tuy nhiên, bị khinh thường và chà đạp lòng tự trọng đến mức độ như vậy, không thể cứ thế để mặc được. Cô vẫn còn chưa mất hết tất cả.

Ngay cả khi cô bị đuổi khỏi nhà... Cô vẫn là một quý tộc.

"Báo ơn bằng ân, trả nhục bằng gươm"

(Mình không muốn lo lắng về điều đó nữa... Tôi muốn cho thằng khốn này bài học...!)

Quả mìn được giấu kín đã phát nổ, và Eve không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.

Nếu cô làm rối tung lên vào lúc này, cuộc đời của Eve sẽ thực sự bị hủy hoại.
Nhưng cô không thể chịu đựng được nữa.

Để bảo vệ phẩm giá cuối cùng của mình, Eve đã rơi nước mắt và trì hoãn việc tung ra chú văn đã vịnh xướng từ trước, chuẩn bị bắn ra quả cầu lửa trong lòng bàn tay của mình───────

"Cái gì!?"

──Tuy nhiên, lòng bàn tay của Eve không một chút động tĩnh.

"Tôi xin lỗi, quy định của quán chúng tôi là──"

Thay vào đó, thứ xuất hiện là...

"──Nghiêm cấm nhân viên ngủ chung với khách──────!"

Glenn lao tới.

Đấm mạnh xé tan không khí bay về phía Katz.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh~!?"

Katz bị đập mạnh trong không trung, bàn và ghế sofa xung quanh bị hắn đè vỡ thành từng mảnh.

"Daras!?"

"Hahaha, tôi xin lỗi, Freya. Tôi không thể nhịn được nữa, ahhahaha... Tôi không thể tha thứ cho kẻ đã làm bạn mình khóc."

Glenn thể hiện một biểu cảm giống như đang cười, nhưng cậu không hề cười. Luồng khí cậu toát ra, như thể máu trong người cậu đang sôi lên một cách lặng lẽ.

Tay trái của cậu─ kẹp lá bài Fool's Arcana Tarot.

"Thằng chó má không biết nỗi thống khổ của người dân... thằng khốn nạn không biết gì về cô ấy. Ngươi muốn chết à?"

"Hả!? Mày, dám đánh tao!? Chết tiệt, bọn mi còn đứng làm gì! Giết nó cho tao!"

Khuôn mặt xấu xí của Katz bị đập thành quả bóng, lớn tiếng ra lệnh cho đám vệ sĩ pháp sư xung quanh mình.

Bốn tên pháp sư vội vàng đọc thần chú, nhưng không một ai trong số chúng có thể phát động chú văn.

"Cái quái gì vậy!? Sao vịnh chú văn không được..."

Trong khi đám tùy tùng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra...

"Im và chết đi! Lũ khốn!"

Glenn hạ gục tất cả các pháp sư trong chớp mắt bằng tốc độ cực nhanh.

" " " "AA!? EHHHHHHHHHHHHH!" " " "

"Ngươi có lẽ cần trừng phạt thật nghiêm khắc. Đi với tôi. Hãy đến một nơi chỉ có hai chúng ta. Được chứ?"

Glenn nắm cổ Katz kéo theo đôi chân mềm của hắn ra ngoài cửa hàng và không nói bất kỳ lời nào...

"Cứu, cứu... cứu ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh~ !?"

Tiếng hét của Katz vang vọng khắp xung quanh.

"Daras... anh, anh..."

Eve thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Glenn.

...

"──Vì chuyện này, tôi quyết định thôi việc!"

Sau khi sự việc lắng xuống.

Trong con hẻm phía sau khách sạn, Glenn nói với Eve như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Sau khi tôi đập cho tên Katz thừa sống thiếu chết và đám thuộc hạ của hắn, tôi đã đưa hắn ta đến nhà tù địa phương. Từ nay về sau, chắc hắn ta không dám quay lại tìm đến đây nữa... Nhưng vụ náo loạn này vô tình gây ra chuyện lớn... Tôi hy vọng mình không bị học viện bắt... Thật khó để không bị bắt... Ôi~, lại phải phiền đến Celica rồi~ Chắc cô ta sẽ nổi điên lên và hấp diêm tôi mất...."

"..."

Eve chăm chú nhìn Glenn, khi đang phàn nàn.

Vì Glenn đã sử dụng phép thuật. Vậy là "sự ngu dốt" của Glenn đã được lộ rõ.

Eve đã nhận ra Daras là Glenn.

Mặc dù Eve cũng rất bối rối, tại sao đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra bộ mặt thật của cậu, nhưng chuyện này hiện tại đã không còn quan trọng nữa.

...Phép màu đã xuất hiện.

Đã đến lúc phải quay trở lại thực tại.

"Mọi chuyện là như thế đó, tôi phải rời khỏi đây. Tôi đã gây rắc rối cho cô, Freya."

Nói xong, Glenn quay lưng về phía Eve.

"Đừng để tâm đến lời của tên cặn bã đó. Một ngày nào đó cô có thể sẽ trở lại đỉnh vinh quang."

"!?"

"Dù sao, cô là một cô gái tốt, cố gắng hết sức để đối mặt với khó khăn trước mắt. Lùi môt, hai bước thì có là gì? Sớm muộn ai cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Vì vậy, cô phải cố gắng lên, tạm biệt."

Sau khi Glenn để lại những lời này, cậu chuẩn bị rời đi trước mắt Eve.

"Chờ một chút, Daras!"

Eve tiếp tục đeo mặt nạ "Freya" và ngăn Glenn lại.

Cô nghĩ rằng mình phải làm điều này, đây là cơ hội tốt nhất để đối xử với nhau.

Bởi vì khoảng thời gian hai người ở bên nhau là một khoảnh khắc vô cùng vui vẻ trong cuộc đời cô.

"Sao vậy?"

"...Cảm ơn anh rất nhiều. Rất vui được gặp anh."

"Heh. Tạm biệt, chúc cô may mắn."

"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau."

"......mong là vậy."

Hai người trò chuyện ngắn gọn, cười với nhau rồi chia tay.

Đây cũng là cuộc đối thoại cuối cùng giữa "Daras" và "Freya".

──Vài ngày sau.

"Sensei, thầy có phải là đồ ngốc không!? Thầy đang nghĩ gì vậy?"

Tiếng hét chói tai của Sistine vang vọng khắp phòng học.

"Vì không kiếm được tiền, nên thầy đã đi tới nơi không đứng đắn ấy! Nếu không phải giáo sư Alfonea ra mặt cộng với công lao trước đó của thầy, chỉ phạt trừ một khoản lương lớn. Thầy phải biết quý trọng đấy, biết không!? Này, thầy có nghe thấy em nói không !?"

"Ồn ào... ồn ào quá ... làm ơn, đừng nói nữa... càng ồn ào, bụng tôi càng đói..."

Glenn đói tới mức sắp trở thành xác ướp, đang run rẩy ngồi trên bàn giáo viên, Sistine thì nói không ngừng. Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt Lumia, trong khi Re=L chớp mắt liên tục.

Đó là một bức tranh vô cùng quen thuộc.

"Hực... tôi thực sự có thể chết vì đói."

"Em thật chịu hết nổi với thầy! Thầy đúng thật là bất tài! Thật hết cách với thầy, em, em bây giờ có thể giúp thầy chuẩn bị..."

Sistine dùng ngón tay quấn lấy tóc, quay đầu sang một bên, trong miệng lẩm bẩm không biết đang lẩm bẩm cái gì. Ngay lúc này...

"Rầm!" Một chiếc hộp đặt xuống trên bàn trước mặt Glenn.

"Gì vậy?"

Glenn ngước mắt lên nhìn... Eve với vẻ mặt không vui xuất hiện trước mặt cậu một cách lạnh lùng. Cô đang nhìn chằm chằm vào Glenn với vẻ khinh thường.

"Hả? Eve-sensei?"

"Sao cô lại tới đây...?"

Eve phớt lờ những nghi ngờ của Sistine và những người khác, nói với Glenn:

" 'Báo ơn bằng ân'... Muốn ăn thì ăn đi."

"Ah?"

"Nếu như, cậu không thích những gì tôi làm, tôi cũng có thể giúp cậu chuẩn bị một hộp bento khác..."

"......Cái gì?"

Sau khi nói xong những gì mình muốn nói, Eve hơi đỏ mặt và quay đi không nhìn lại.

"Bà chằn đó bị sao vậy? Sao đột nhiên tốt bụng đột xuất như vậy...?"

"Em, em không biết..."

Hành vi bất ngờ của Eve khiến Glenn và Sistine chết lặng trong sự bối rối...

"Mình, mình có một điềm báo không lành! Tình huống này thực sự mang đến cho mình một linh cảm vô cùng mãnh liệt! Mình nên làm gì đây!?"

"?"

Lumia là người duy nhất phát hiện ra tình trạng bất thường bằng [ Radar giác quan thứ sáu của con gái ], hoảng hốt, khuôn mặt tái mét. Trong khi Re=L nghiêng đầu kinh ngạc, rõ ràng là ngoài sức tưởng tượng.

Nhân tiện nói luôn, món bento của Eve tặng cho Glenn bên trong toàn là "Mì Spaghetti nấu bằng muối không có nước sốt."

Có thể tưởng tượng rằng cả hai chắc chắn sẽ khó chịu vì điều này trong một khoản thời gian dài.
_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#07#memory