XV. Sợi Chỉ Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ chưa từng ghét bỏ tôi.

Đúng, mẹ chỉ giận vì tôi không nghe lời.

Những giỏ quà Dương biếu, mẹ đều cất giữ chúng ở trong phòng, chưa một lần bóc vỏ.

Những giỏ quà chất đầy bánh sữa, mẹ không thiếu, mà mẹ chẳng vứt, chỉ là... mẹ chưa sẵn sàng để mở.

Những giỏ quà be bé, có những tình yêu vụng về, những tâm tình chưa nên câu và một tình cảm chưa thành hình...

...nằm ở một xó nhưng chưa bao giờ bị lãng quên.

--Tập cuối--

"Yêu và được yêu nó hạnh phúc lắm. Có ai mà không muốn được chết chìm trong ánh mắt của người mình thương?" Một bạn nam muốn gửi đến mọi người bài hát chủ đề tình yêu. Với lời nhắn mong cho chúng ta ai cũng được sống với niềm hạnh phúc của bản thân.

~~~

Tầm phào bật radio phiếm lại được gởi lời chúc đầu tiên trong ngày sinh nhật. Bài hát khá hút hồn. Tình tang nhạc, vang quanh tai là những giai điệu lửng lơ, phiêu theo chuyện tình về một chàng "điên" đã đem lòng yêu một cô gái.

Lời hát không rườm nhưng cũng không thô, nó mập mờ, càng khiến người ta đi từ mơ mộng này sang mơ mộng khác, cuối cùng chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi tự hỏi: Chàng "điên" hạnh phúc hay không? Đâu ai biết, mà hình như cũng chẳng ai hỏi. Chỉ cần hắn biết bản thân hắn đã và đang được yêu, hắn có thể sống đến khi hóa thành bụi đất với thứ tình yêu ấy. Cái chữ "điên" gắn vào hắn như một lời nguyền, để nhắc nhở người ta đừng tin vào những gì hắn trải nghiệm. Kẻ điên vô tình phá vỡ giới hạn, vẽ ra chuyện tình nửa thực nửa ảo khiến người đời cảm thấy chạnh cho hắn.

Những con người cho là tỉnh táo, đủ sáng suốt để đặt nhiều nghi vấn cho một thứ quá đỗi dung dị.

Tôi cầm vô lăng bọc da, cưỡi con "chiến mã" đen tuyền chạy băng qua cây cầu Bãi Cháy ngày nào một màu vàng rực. Ánh nắng hắt lên mấy sợi dây thép sắt, níu kéo một thời vàng son của chính nó, như để kiêu hãnh thốt lên rằng: "Chào, anh bạn. Chúng ta lại gặp nhau".

Tôi cười với cái đẹp của Hạ Long, nhìn qua lăng kính sẫm bóp màu trời trở nên ngầu đục, hạ cửa xuống hóng mát, nắng được phen vồ vào trong ôm trọn ghế khách. Quả đúng cái nét kiều diễm ngàn đời của quê nhà. Chiếc xe bất đắc dĩ chở thêm "bạn", cũng xem như là bớt cô đơn.

Sống và làm việc ở quê hương, tôi biết mình yêu cái gì và tường tận chúng như lật một trang sách đã sờn cả bìa. Là yêu màu nắng chiếu rọi từ biển khơi, ngày mang cái ấm tưới cho đất, đêm thả sao trời tắm cho biển. Thiên nhiên ở đây gần gũi, thật khiến tâm hồn người ta được thanh lọc. Tôi yêu người Hạ Long mãi thổn thức, đầy nhiệt huyết và khỏe khoắn trước gió sương.

Để rồi bùi ngùi, không biết là bao lâu tôi chưa được ngồi một mình ngắm đất trời nơi đây. Chắc đã mấy năm, cũng không buồn đếm cụ thể là bao nhiêu ngày nhưng nhìn thăm thẳm xa, hình như gần một nửa cuộc đời? Nhẹ nhàng quá, dấu vết thời gian duy nhất vẫn nguyên trạng như mấy năm trước là cây cầu Bãi Cháy sừng sững bắt ngang qua hai mảnh đất nên duyên nên tình, nối liền Bãi Cháy với Hòn Gai.

Nhịp sống của tôi nhìn chung sau quãng thời gian qua là không tồi, nói không ngoa là cũng có triển vọng. Nhưng mà... "cũng có" á? Tôi nghĩ hẳn là có, chỉ hơi cực một chút. Phải thôi. Đàn ông đàn ơ nào tới cái tuổi hàng hai hàng ba mà thảnh thơi cho được. Đàn bà con gái người ta độ này khéo cũng nên cơ nên nghiệp rồi. Cái "mác" hai mấy ba mươi con trăng như đè lên mỗi người một cái đầu, là phải lao vào cuộc sống mà không có nỗi một chút mông lung.

Để tôi kể.

Mỗi sáng thức dậy, tôi xơi vội lát bánh mì quết bơ, có hôm thì xơi hủ tiếu, vội hơn nữa thì nốc ly cà phê nóng cho ấm bụng rồi chạy ù vào công ty phó mặc cho tư bản, tầm xế tan ca, có khi phải tiếp rượu cùng đối tác đến tối, mệt và miễn cưỡng lắm nhưng vẫn phải làm. Tan ca mới là thời gian tôi thảnh thơi. Thời gian đó tôi thường tạt qua phòng gym, đi ăn đi chơi cho khuây khỏa, thi thoảng thì về thăm nhà, có mấy đứa cháu nay đã lớn cũng hay tíu tít với cậu nó, căn nhà rộn ràng hơn xưa mỗi lúc sum họp.

Làm ở công ty than là chủ yếu nhưng tôi đã nói rằng mình muốn kiếm thêm việc, và đó là lý do tôi quyết định mở một tòa homestay ngay vị trí đắc địa tại Hòn Gai. Với mong muốn nơi đây sẽ là chỗ nghỉ dưỡng lý thú cho khách du lịch, trộm vía tôi đã tính toán không lầm. Đến tôi còn chết mê với cái mỹ cảnh ôm trọn bờ biển ngút ngàn sau khung cửa sổ đó thì đố ai có thể cưỡng lại. Trộm vía tiếp, thu nhập từ việc kinh doanh loại hình này đã bo cho tôi thêm khoản không ít.

Bảy năm qua điên cuồng, hăng say, công việc và cơ ngơi cũng đã ổn định hơn. Trong hành trình độc lập kinh tế, tôi học được thêm nhiều thứ hay ho, tiếp xúc với nhiều loại người tài giỏi, thấm nhuần cái đạo lý người ta tích lũy gần như cả đời. Tất cả đã góp phần rèn đúc Bùi Anh Ninh đầy mới mẻ và rắn rỏi ngày hôm nay, cũng có lẽ là một Bùi Anh Ninh vĩnh cửu, không còn hối tiếc.

*reng reng*

- Nghe đây.

"Đến đâu rồi thằng trâu?" - Giọng bên kia che ché.

- Gần tới, đợi một chút - Tôi nhìn lướt thời gian hiển thị trên bảng điều khiển - Cả bọn họp mặt đông đủ hết rồi à?

"Vâng, còn mỗi cậu thôi đấy thiếu gia"

- Ồ, vậy á? Tao đang đến đây. Tầm năm phút nữa kịp không? - Tôi nhìn xa thấy dáng bóng cây đèn giao thông dựng đâm lên trời - Nếu không được nữa thì tụi mày cứ việc dùng bữa trước.

Một thoáng lưỡng lự đầu dây bên kia, tôi phải lặp lại tiếng "alo"mấy lần.

"Tụi tao ok. Cứ bình tĩnh mà chạy. Vậy nhé, cúp đây"

Chưa kịp phản hồi máy đã kêu tút tút.

- Đèn đỏ rồi, quý hóa quá - Tôi quay ngoắt ra cửa rút tiếng thở dài chán chê.

Nhấn bàn đạp như nắm giữ tốc độ của thời gian, ngày này hai mươi lăm năm trước là ngày tôi lọt lòng, vẫn một ngày hè đầy nắng và tiếng ve. Hôm nay lũ bạn tôi về chơi có hò hẹn nhau làm một bữa tiệc nho nhỏ tại quán, chắc rút kinh nghiệm làm tại gia hồi 2012, giờ nhắc lại sao vẫn còn hãi.

***

Tôi lấy điện thoại check tin nhắn, một tia trông đợi mờ mịt trong đầu khiến tôi xốn cả ruột, nhưng rồi không thấy điều mình muốn, tôi đành cất lại vào túi quần, đi vào trong quán với tâm trạng còn một nửa bâng khuâng. Những ánh mắt dồn về phía tôi đã từ ngoài bãi đổ đến tận trong. Không có lời xì xầm bàn tán nhưng sao cứ có cảm giác khó chịu nơi lồng ngực. Hay do tôi mặc áo sơ mi tay ngắn? Tôi lại nghĩ họ là đang chăm chăm vào những vết sẹo trên tay mình. Những ấn tích xấu xí vẫn mãi bám theo da thịt chẳng có ngày tàn phai.

- Ô kìa! Chủ tiệc đến. - Giọng thằng Nhân vang rõ to từ bàn tiệc đằng cuối quán.

Nó sấn tới, lôi tôi một mạch ngồi xuống ghế trước sự hồ hởi của mấy đứa còn lại. Bàn tiệc nom đông đủ lắm, có cả hội Nhà chung ( nhóm của Dương ) cũng tham dự nốt.

- Làm ông chủ khách sạn, ăn mặc bảnh tỏn hơn xưa he. - Cái Thảo ngồi cạnh thằng Nhân dẻo miệng khen.

- Cũng mấy năm, phất đời rồi. Người ta cũng nên có chút tân tiến. - Tuấn ngồi rung đùi, khuấy ly nước húp đã gần cạn đáy.

- Thật sao? Bảnh lắm à? - Tôi vươn vai khoe trọn phần áo trong - Thế mà có người lúc nào cũng không vừa ý với cách phối đồ của tao cơ.

Cả bọn nhìn nhau, nhướng mày, nháy mắt, kí hiệu ngoại ngôn gì đó rồi bật cười khúc khích. Nhân dạn dĩ nói to nhất đám, sau đó là những tràn nói vào dồn dập:

- Người ấy đúng không?

- Phải rồi, còn ai vào.

- Rõ ràng suốt ngày cứ tán tỉnh nhau đầy trên mạng. Gửi quà về cho nhau miết đấy thôi.

Tôi cười phỡn cả mặt:

- Tìm được nhau là duyên may, ở bên nhau mới là sự lựa chọn đấy.

Tiếng trầm trồ vang khắp bàn. Tôi theo thói quen khi cười hay ngã đầu sang người ngồi cạnh, một khoảng trống; bất giác nhận ra buổi tiệc thiếu mất một người. Nụ cười trên môi tôi thu lại dần, cái nét phớn phở khi nãy như bị ai đó tạt một gáo nước lên, tôi thở dài:

- Cũng đã gần hết ba năm rồi. Không biết chừng nào người ta mới về nhà.

Cái Thảo trề môi, giọng châm chọc:

- Gớm khổ, là ai đã hẹn nhau lên Đà Lạt săn sương mà không rủ nhóm vậy ta?

- Ờ, đúng đúng! Thiên vị ra phết! Ngoài mặt thì than thở ỉ ôi chứ ai mà biết đằng sau là bao nhiêu trận du lịch rồi.

Tôi rút cổ về, lơ là những câu hỏi cứ cà tàng chọc vào tim đen. Khánh Linh - bạn thân của Dương cứ dán mắt vào điện thoại. Ngồi ở cái góc gần lối xuống lầu nhất, hai mắt cô em chốc lại nhìn xa xăm, hình như có ủy khuất gì trong lòng. Tôi bèn hỏi thăm:

- Linh. Em sao vậy?

Linh giật mình nhẹ, nhìn tôi khẩn khoản:

- Anh à em xin về trước được không? Nhà em có việc đột xuất, em sợ làm ảnh hưởng đến mọi người nên là...

- Đi đi chớ! - Tôi hào sảng đáp - Đừng ngại tụi nó làm chi. Tụi nó cũng tầm phào thêm vài ba câu nữa là nhảy sổ vào quán rượu đấy.

Nghe tôi nói vậy, Linh đứng dậy tổng chào rồi vội vã xách túi rời đi. Bàn tiệc trống một ghế, như ai đó nhấn vào phím enter. Một dòng mới toanh bày biện, cả đám nín thinh, mất vài cái chớp mắt, hồn vui lại quay trở về.

Tôi chòm tay tóm cổ chai rượu nằm giữa bàn. Chai rượu hãy còn trĩu nước, rót vừa hay đầy được nửa ly, màu đỏ sẫm trên bầu đựng gom thành mấy viên tròn xoe. Tôi nâng ly mời lớn giọng:

- Đồ ăn chưa lên, ấm bụng cùng tao một ly nhé. Dô!

Nuốt ực ngụm chất lỏng the đắng chui tọt vào miệng khô, hệt nuốt vào những năm tháng ngày xưa để đón chào một tuổi mới nồng nhiệt. Tôi khà một hơi rõ dài. Lũ con trai cười chỉ trỏ:

- Chà, đã xin phép uống đồ nặng cồn chưa? Hay lại đợi đến nửa đêm bị gọi về nghe mắng cho xỉn mặt ra.

Tôi động đậy tay, rượu trong bầu đựng uyển chuyển lay theo gợn sóng chao chao mấy vòng, kí ức chợt ùa về lóe ra hình ảnh năm ấy rõ mồn một:

- Còn nhớ hả? Tao chưa đúc lót mày kín miệng vụ này. Bây giờ có còn kịp không đây?

- Không kịp đâu. - Thằng Nhân giọng khản đục, nhấc cổ lên một cái - Nhìn xem ai đến kìa.

Nó hướng mặt ra đằng sau tôi - nơi mang một cảm giác ấm áp đang tràn đến đỉnh đầu.

Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday, happy birthday,
Happy birthday to... Ninh.

- Dương ?

Tôi kích động nói lớn tên người đứng trước mặt. Dương cười nhu hòa, tay cầm chiếc bánh kem lớn chảng, hai mắt híp lại như ngày đầu em nhìn thấy tôi. Khánh Linh - người vừa bảo về nhà có chuyện gấp lại đứng sát bên Dương rón rén cười theo. Tôi à một tiếng, bật lên mọi sáng suốt trong đầu:

- Hóa ra hai đứa... thì ra là vậy. - Tôi nâng tay Dương - Em về đây khi nào thế? Sao không nói với anh trước?

Dương thấp giọng:

- Vừa mới sáng nay, còn chuẩn bị quà cho anh nữa. - Em đảo mắt xuống chiếc bánh màu trắng phủ thêm một lớp socola.

Tôi cười nuông chiều, vuốt ve đôi bàn tay gầy gọt ấy, đôi tay đã rời xa tôi cả bảy năm ròng:

- Em ốm hơn rồi.

*e hèm* Cái Thảo hắng giọng, tụi bạn tôi đang lom lom dòm. Hai má Dương hây hây, màu đỏ nhạt nổi lên vành tai nhỏ, tô thêm lớp má hồng cho em dưới ánh nến màu vàng.

- Kìa, thổi đi chứ! Nến sắp tàn cả sáp rồi. - Tụi nó đồng loạt hối thúc.

Tôi kê mặt sát lại theo ý tụi nó thì Dương giật lại chiếc bánh kem:

- Nào, ước một cái đã.

Khựng lại để chắp tay ước lấy một điều. Thuở bé ôm bánh kem lúc nào cũng tự nhủ phải ước lấy ba lần. Điều một đọc ra, là điều ước "cùi bắp" nhất. Hai điều còn lại tuyệt đối phải bí mật vì nói ra rồi sẽ mất "linh". Bây giờ lớn đầu hết cả nên chỉ cần một điều ước là đủ, một điều ước giản đơn.

"Ước cho những người tôi yêu thương có thể đồng hành cùng tôi mãi mãi".

Ngọn nến bập bùng tắt sau cú thổi mạnh. Khói trắng bay mỏng vuốt lên hai bên má Dương vẫn chưa bớt hồng. Em hỏi nhỏ:

- Ước nhanh thế?

Tràn vỗ tay không ngớt, bầu không khí tươi vui sáng bừng cả gian quán, nét mặt ai cũng roi rói niềm hân hoan. Tôi kéo ghế đến, Dương phải ngồi cạnh tôi cho bằng được.

Đồ ăn lên đã chật kín bàn. Có món thịt nướng thơm mùi khói lửa - món mà mấy năm trước ngày nào tôi cũng cùng em đi ăn đến quen cả chủ quán.

- Này ăn đi kẻo nguội.

Tôi đưa vào bát em một lượt hai ba xiên thịt. Hình như tụi nó lại dòm tôi nữa:

- Tụi này không phải bù nhìn nhé.

- Từ từ thôi, coi chừng thằng này lại nghĩ kế vỗ béo em như ngày xưa nữa đó.

- À nhưng mà đừng quên là ai đã nghĩ ra kế hoạch này nhá.

Khánh Linh cầm bảng menu quạt hì hục, vừa quạt vừa kể:

- Kế sách này ban đầu phải là thằng Dương giả làm nhân viên, nhưng nó cứ ngại xin người ta. Tụi em phải đổi sang kế hoạch giả vờ đến trễ để tràn vào một lượt khiến anh bất ngờ.

- Nhưng mà có tính thế nào cũng chẳng ai nghĩ anh sẽ là người đến muộn nhất. - Một người bạn khác của Dương tiếp lời Linh

- Tụi tao phải đổi kế hoạch cho một mình Linh ra dẫn Dương vào vì sợ nếu lũ lượt đi hết thì mày sẽ biết ngay, mất vui! - Thảo là người cuối cùng kết câu.

Tôi ngài ngại kì cọ mang tai:

- Làm tao nhớ đến năm đấy tao cũng là đứa đến trễ nhất đám. Hèn gì khi nãy bảo ăn trước đi thì từ chối. Hóa ra nằm trong mưu kế của tụi mày cả.

- Dương à em đã có dự định gì về những ngày sau này chưa?

Tuấn gắp con mực cho bạn gái nó vẫn không quên hỏi thăm đến người yêu tôi. Tôi dự sẽ hỏi câu này trước, ai mà ngờ thằng ù lì như nó lại hớt tay trên. Cả hai cùng đợi câu trả lời.

- Em sẽ về lại Hạ Long làm việc. Mặc dù có hơi chơi vơi một chút nhưng mà... em tin mình sẽ tìm được một công việc mới.

Dương mót máy trả lời, sâu thẳm trong tim em hẳn đã chừa cho tôi một ngày đẹp đẽ như thế này, là đã làm tròn lời hứa trở về bên nhau sau ba năm thử việc. Lời hứa bất thành văn trở thành khế ước.

- Cuối cùng em vẫn chọn quê hương để trở về. Tụi này cũng bất ngờ lắm vì hai đứa tụi em coi vậy mà bền, sau ngần ấy việc không hay mà vẫn còn bên nhau được, nói thiệt thì chị đây cũng lấy làm ngưỡng mộ hai chú. - Hà ngồi im từ nãy giờ chợt lên tiếng nói. - Lãng phí bảy năm cách biệt rồi, bây giờ phải vun đắp cho thiệt tốt nhé.

- Dù thế nào thì thằng Ninh vẫn luôn đợi. Nó còn mở một cái homestay chờ em về cơ mà. Đừng bỏ nó đi du học nhé. - Nhân nhìn sang tôi vênh mặt - Nó không chịu nỗi cú sốc tuổi xế này đâu.

Tôi méo môi hòng nói bậy một phát, nhưng nhìn Dương cười tủm tỉm khiến tôi chú ý hơn:

- Em cười có nghĩa là...?

Dương gật đầu, vẻ mãn nguyện tràn trề trong đôi mắt đã nở ra những nụ sáng đầy hy vọng:

- Là em sẽ ở đây với anh chứ sao. Hay anh muốn em đi thật?

Cả bàn cười rộn lên. Tôi ngấn một giọt nước mắt mãn nguyện trong lòng đã chờ từ rất lâu:

- Không, về nhà mình thôi em.

Tình đầu - Yêu xa - Cách trở.

Bùi Anh Ninh tôi nói trắng ra cũng thật lắm lận đận. Nhưng cuộc đời là vô vàn phép thử, khi đã thử qua nhiều lần bỗng chỉ muốn gắn bó với thứ đã ở bên mình lúc truân chuyên.

Một ngày không mây, gió đã thôi cồn cào trên thành vách. Ngày vắng bóng những gót chân lén lút nơi xứ người, bao trùm gian phòng nhỏ tại quê nhà một hơi thở phả vào thinh không trống trãi. Mẹ ôm vào lòng bao trăn trở, cuối cùng lựa chọn giãi bày hết với tôi.

- Đúng là mẹ từng không thích con ở cạnh Dương, nhưng nếu ở bên thằng bé có thể làm con hạnh phúc, mẹ nghĩ mẹ cần sự chứng minh.

- Tình đã vỡ, người cũng đã đi, là không còn yêu nữa thì con níu kéo được gì hả mẹ?

- "Không còn yêu nữa" - Mẹ bồi hồi - Nhưng mẹ thấy không phải thế.

***

Bãi Cháy ngày hạ không ngơi nghỉ giây nào. Biển xanh mây trắng, những chiếc thuyền ngoài xa téo tẹo như cánh chim trời neo đậu trên mặt ghềnh nhấp nhô sóng bạc. Trên bờ cũng không thôi huyên náo, nào là tiếng nói cười trẻ con, nào là tiếng sóng đập ì ạch, rì rào, là tiếng của nhịp sinh hoạt nhân gian. Tràn vào tầm mắt là nhân ảnh loài người nắm tay nhau dạo chơi trên tầng cát còn bập bùng sóng.

Bãi Cháy dù xưa hay nay cũng một màu cổ tích, phủ một lớp xanh như ngọc bích hạ xuống trần thế khói sương. Cái đẹp của nó không chỉ khiến người ta động lòng mà còn khắc khoải những hẹn ước ngày tương phùng đâu đó xa xăm.

- Bác nghe thằng Ninh bảo cháu sẽ về lại Hạ Long làm việc, là thật sao? - Mẹ bước đi khoan thai trên cát mịn, đánh tia mắt trìu mến nhìn Dương đang theo sau mình vài bước chân.

- Dạ vâng ạ. - Dương ngập ngừng đáp.

Mẹ cười bao dung, nét phúc hậu tô xuyến trên đôi chân mày đã vừa vặn trở thành một đường ngang :

- Biển hôm nay đông vui quá. Hai đứa cháu ngoại của bác cứ ấp ủ đòi một ngày cả nhà dẫn đi chơi biển mà chẳng ai rỗi việc. Nhân dịp cháu về quê, Ninh nó ngỏ ý với bác mời cháu đi cùng. Lại đường đột quá cháu nhỉ?

Tôi thoáng giật mình. Tôi chưa từng ngỏ ý như thế. Dương cúi mặt cười thầm. Mẹ nhìn ba cũng tủm tỉm cười theo.

Một nhà ba người họ hạnh phúc dẫn đoàn, để tôi với chị Bình dõi theo sau.

- Ngày xưa chị chỉ bảo mẹ hãy nhìn lấy em một lần, muốn bà được tận mắt thấy em trở thành con người mới vẫn tròn vẹn tình cảm tuổi thiếu niên. Bây giờ xem kìa, ngỡ như chưa từng có cuộc chia ly vậy.

Thỏ dắt Nhím chạy một mạch đến chỗ ông bà ngoại. Trong đầu tôi chợt lóe lên dòng suy nghĩ đã phủ một lớp bụi mỏng đã cũ xưa:

- Là sự mầu nhiệm của thời gian hả chị Bình? Em nói thật đấy. Có những thứ không thể giải thích bằng lời được đâu. - Tôi giơ tay mình lên cao, ẩn sau cái nắng ban chiều chạng vạng. Một sợi chỉ đỏ thoáng hiện lên rồi lặn mất. Tôi lại tiếp tục nói:

- Giờ thì em đã hiểu, mẹ là muốn bảo vệ em, nhưng chính mẹ cũng không nhận ra việc mình làm vô tình làm tổn thương đến cả hai mẹ con. Bà ấy cũng như bao người mẹ khác trên thế gian này. Suy cho cùng, mục đích vĩnh hằng của một người mẹ là bảo vệ con cái.

- Ừm. Ngày ấy mẹ có nói với chị rằng mẹ chẳng biết phải làm sao ngoài việc chia cắt hai đứa. Chính mẹ là người không thoải mái nhất với quyết định của mình.

Tôi lặng thinh nhìn Dương đang vẫy tay hối thúc tôi mau đến, hạ thấp giọng đượm chút suy tư:

- Dù trách mẹ là việc em không thể phủ nhận nhưng bây giờ khi hiểu ra rồi, em lại thương mẹ hơn. Có một câu khiến em tâm đắc: "Nếu không có ánh sáng, bóng tối làm gì có chỗ để nương tựa?" và em thấy nó thật đúng. Cuộc đời là phải bước qua nhiều lần chớp choáng, nhiều lần rơi xuống hố đen mới biết ánh sáng mình giành lấy được nó quý giá đến nhường nào.

Gió choàng qua tóc chị Bình mang mùi biển mặn. Chị nhìn tôi, trong kẽ mắt lại lấp ló hạt ngọc long lanh như sương mai:

- Hôm nay em nói được mấy lời này cũng coi như là đã thật sự trưởng thành. Xem ra... đã đến lúc chị phải nhường sự dạy bảo và san sẻ này cho một người khác, một người có lẽ sẽ có tiếng nói hơn cả chị. - Chị cười - Đúng chứ, vãn bối?

Tôi lắc đầu cười nhạt:

- Cái gì mà vãn bối trưởng bối ở đây. Đều là người nhà cả, tụi em vẫn cần có chị để chỉ dạy thêm đấy.

- Là người nhà, nhớ đấy! - Chị nói nhỏ, cười khẽ rồi vượt mặt tôi.

Ở giữa bụng biển là vầng dương đang lả lướt nhàn tĩnh. Sóng biển mỗi lúc một to, vươn cao như núi tuyết chòm bắt mặt trời. Dương vọc chân vào lớp bọt bám trên cát hãy còn chưa tan, hí hửng kể:

- Em có một tin vui. Chị chủ của em đã quyết định mở thêm chi nhánh tại Hạ Long mình rồi đấy.

- Thật á? Vậy em sẽ được làm công việc mình thích ngay tại quê hương luôn rồi. Mừng cho em nhé. - Tôi thật tâm chúc mừng.

Dương khẽ gật đầu, đôi môi hé nở một ánh trăng khuyết:

- Phải, thật vui. Nhưng vui hơn hết là chúng mình không còn phải ở xa nhau nữa. Ở đây... vẫn yên bình như ngày đầu mình gặp nhau, hoài niệm quá anh ha?

Tôi vơ lấy vỏ ốc nhỏ bị sóng tạt vào bờ quẳng ra xa:

- Ngày ấy là hai thằng nhóc còn lạc lõng trước sự hào nhoáng của thời cuộc. Bây giờ là hai thằng con trai dày dặn sương gió trước dòng đời. Nói anh nghe xem, chúng ta có phải là mệnh kiếp không?

Dương cười khúc khích:

- Đừng tâng bốc quá lên thế. Chúng ta là chúng ta, đơn giản thôi anh ạ.

Em lại hốt một nắm cát ướt, gợi tiềm thức một chút nhớ nhung:

- Em từng tham dự tiệc cưới của một cặp đôi tổ chức tại biển. Họ nói với nhau rằng: "Tình yêu là sự vạn biến, là chúng ta vô tình có chung tần số, gọt dũa một chút để hợp nhau, một chút duyên mệnh để tìm lại nhau và một chút thay đổi để ở lại với nhau". Em nghĩ mình đã học được điều gì đó từ lời nói ấy. Và em lại nghĩ đến anh.

Tôi lóe chút ngạc nhiên:

- Hóa ra làm nghề này lại có nhiều thoại hay đến vậy. Nếu sau này anh có thể đứng với em trên lễ đường... anh cũng muốn được đọc giống như họ. - Tôi cười ranh mãnh.

Dương thẹn thạo ửng đỏ cả tai. Ánh chiều tà khuất dạng sau tảng đá nhọn mọc thủng cả tầng mây, hắt gợn nước lên đôi mắt đượm buồn của em chợt thất sắc:

- Anh nghĩ là người ta ngắm hoàng hôn là vì mục đích gì?

Tôi liền động chút suy nghĩ, nhưng nói thế nào cũng không đúng ý của em được. Tôi liền hỏi lý do tại sao.

- Ngắm hoàng hôn không phải vì mong ngóng ngày mai, càng không phải muốn kết thúc ngày cũ. Em nghĩ rằng, ở đâu đó trong số những con người yêu cái đẹp ấy, sẽ có một lời nguyện ước muốn được trở thành màu nắng tỏa sáng khắp thế gian.

- Em muốn một ngày nào đấy chúng ta cũng như họ, cùng một vị trí mà trao nhau những cử chỉ thân mật giản đơn. Em nghĩ mình đã giống anh của ngày xưa. Nhưng em chưa dám nói chuyện này với gia đình. Một cái gì khiến em sợ lắm, liệu rằng họ có chấp nhận em như cách ba mẹ anh đã từng làm hay không?

Tôi thở một dây ảo não, song không làm lộ nét bất an, đặt tay lên đôi má thấp thoáng những lo âu có thể hiểu được ấy mà san sẻ:

- Dù có thế nào, anh vẫn yêu em như ngày đầu. Chúng ta... không vì bất kì điều gì mà rời xa nhau nữa, chịu không? Nắm tay anh đừng buông nhé.

Dương cất vào mắt một dòng nước mắt rưng rưng. Có lẽ cậu bé từng nói với tôi "Chuyện của tương lai là nỗ lực ở hiện tại" đã biết chếnh choáng những dòng ủy khuất trong tim.

- Cậu Ninh ơi! Cậu Dương ơi! Lại đây xem tụi con đã tìm được gì này.

Một vỏ sò màu hồng phấn to chảng nằm dưới lớp cát mềm đã lộ ra phần thân.

Một lâu đài cát nhỏ ập vào tầm mắt rồi hòa vào sóng biển tan ra như ảo ảnh.

Nguyễn Tùng Dương - người ở bên tôi năm hai mươi tuổi và sẽ ngự trị mãi mãi trong trái tim này.

Tôi nắm tay em đi một vòng bờ biển đã ráng chiều. Mặt biển óng ánh màu tình yêu. Sóng vỗ chân ôm hai chiếc bóng đứng cạnh nhau đã tan vào nước. Sóng cuốn tình yêu hòa làm một với thiên hà.

Vẫn là cùng nhau đi dưới hoàng hôn ngày hạ, đi về phía ánh dương lặn xuống nơi chân trời. Trong màn đêm dần buông lơi xuống Hạ Long mệt mỏi, còn đâu đó những giọt nắng rực rỡ đang nắm tay đi trên cát đã thấm hơi sương. Những ánh nắng nhỏ bé nguyện ước được một lần rực rỡ với thế gian.

- Ninh, Dương, về nhà thôi tụi con!

Hai đứa thi nhau chạy đến nơi tiếng gọi đang chờ đáp. Sợi chỉ đỏ hiện ra dưới kẽ nắng đã tắt lịm sau áng mây màu hồng, thắt vào hai cánh tay vẫn còn đang nắm chặt.

Quyển tiểu thuyết năm ấy vẫn chưa kết thúc, vẫn còn những chương đằng sau để trống đợi một ngày lưu bút ký thác những giấc mơ.

- Về nhà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nab#ntd