10. Bình yên trước bão (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để chơi được với mấy gã tính nết thất thường giống Khắc Duy, thứ quan trọng nhất cần chuẩn bị chính là một trái tim đủ khoẻ. Chân lý ấy tôi đã giác ngộ sau rất nhiều lần gặp phải những tình huống dở khóc dở cười vì thằng cha này. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn ở hiện tại, sau khi nghe hắn úp mở về việc sắp xảy đến, tôi như người ngồi trên đống lửa, cả buổi thấp thỏm không yên.

Vừa về tới phòng nghỉ, tôi nhanh tay đóng kín cửa sổ, cẩn thận kéo ghế ra chặn trước cửa chính. Cảm thấy chưa yên tâm, tôi leo lên ghế rồi ngồi luôn ở đó. Bất chấp việc Khắc Duy kỳ thị ra mặt, cứ một chốc tôi lại ghé mắt quan sát bên ngoài qua lỗ hổng trên tấm phên cửa, chỉ sợ lơ đễnh vài phút là tai họa ập xuống đầu mình.

Sở dĩ, tôi phải đề cao cảnh giác đến mức độ này chính là vì tiền lệ đêm qua: miệng quạ của Khắc Duy vừa bảo có biến, lát sau chúng tôi liền gặp ngay đám thổ phỉ hung hãn cùng bộ đôi lai lịch bất minh Lê Trung và Lý Thuận. Kiếp nạn cũ chưa qua, tai ương mới đã sắp kéo đến. Dù không muốn nghi ngờ Khắc Duy nhưng trực giác mách bảo, rằng hắn dường như biết trước mọi chuyện, chỉ là không nói cụ thể với tôi. Rút kinh nghiệm sâu sắc từ lần đầu tiên, tôi sẽ không để mình tiếp tục rơi vào thế bị động.

"Ê Dương!" Tiếng gọi khàn khàn của Khắc Duy cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi quay sang, thấy hắn chống tay ngồi dậy, vẻ mặt khó chịu. "Nóng quá, mở cửa sổ ra đi."

"Thôi, mở làm gì? Tôi..." Vốn định thoái thác, nhưng tôi lập tức im bặt khi phát hiện vấn đề trên người Khắc Duy. Chẳng rõ từ bao giờ, chiếc giao lĩnh hắn mặc đã bị cởi bung, để lộ thân hình rắn rỏi với làn da rám nắng cuốn hút. Trên trán và cả khuôn ngực trần của hắn, mồ hôi lấm tấm từng giọt, chậm rãi chảy xuống theo đường nét cơ thể, tạo thành những vệt nước nho nhỏ. Nếu không tính việc hắn cau có liếc tôi như muốn rút kiếm đâm luôn thì đây hẳn là một cảnh tượng vô cùng nóng mắt.

"Có mở không?" Hắn gằn nhẹ giọng, xem chừng rất mất kiên nhẫn.

"Ây, bình tĩnh nào!" Tôi cười chống chế, lúng túng chuyển ánh nhìn đi nơi khác. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi vội vã mở toang cánh cửa, lòng thầm mong gió mát ùa vào giúp làm nguội hai viên than hồng rực trên má mình.

"Vậy được rồi chứ?"

"Ừm." Khắc Duy nhắm mắt, dựa lưng vào tường.

Gió nhẹ thổi tới, nhanh chóng xua tan bầu không khí ngột ngạt, bí bách. Nhìn hàng chân mày của Duy từ từ giãn ra, tôi âm thầm thở phào, không quên chỉnh đốn trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực. Được rồi, tôi thừa nhận là mình cũng có chút háo sắc. Ban nãy, tôi đã ngắm trộm hắn lâu hơn bình thường, cũng thấy hơi bối rối. Nhưng xin thề, đó hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của con người khi đứng trước cái đẹp thôi, chắc chắn!

Bước vài bước trở về chỗ ngồi, tôi bất giác đưa mắt nhìn quanh, bỗng dưng thấy hơi hối hận. Kỳ thực là sáng nay, trước lúc thuê phòng ông chủ cho biết ở quán trọ có hai loại phòng: phòng lớn và phòng đơn. Toàn bộ phòng lớn đã được một đoàn thương nhân từ Hoan Châu (1) thuê hết, ông chỉ còn trống hai phòng đơn và một gian phụ. Tôi định xin ở gian phụ, song chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghe lời Lý Thuận, nhường cho Lê Trung vì anh ta bị thương, còn mình chung phòng với Khắc Duy.

Tôi nhớ lúc đó, do mải chú tâm chuyện khác nên không để ý nhiều, giờ ngẫm kỹ mới thấy, cái "deal" này sai quá sai! Một nam một nữ, dù có mang mác "anh em ruột" thì ở chung vẫn sẽ vô cùng bất tiện. Chưa kể, vì là phòng đơn nên nó được kê vỏn vẹn một chiếc giường nhỏ, một cái ghế đẩu và bàn gỗ trơn. Ghế thì tôi mang đi chặn cửa, giường chỉ đủ một người nằm. Xảy ra mấy tình huống như vừa rồi, tôi có muốn tìm chỗ nấp cho bớt ngại cũng chẳng thể.

Đương nghĩ vẩn vơ, tiếng Khắc Duy lần nữa vang lên, kéo tuột tôi về thực tại: "Sao cái mặt em cứ ngẩn ra thế?"

Tôi giật thót người, việc hắn đổi cách xưng hô lúc này khiến tôi càng thêm rối trí, buột miệng nói bừa: "Kệ tôi, thế anh có cần mở nốt cửa chính không?"

"Không cần." Hắn bình thản đáp, tay chỉnh trang lại y phục rồi đứng dậy, cầm một cái túi nhỏ tiến đến gần tôi. "Em rảnh quá thì đi mua giúp ta ít muối, gạo về đây."

Tưởng nghe nhầm, tôi ngơ ngác hỏi lại: "Anh tính nấu cơm à?"

Hắn nhếch môi, ánh mắt thâm trầm:

"Không phải nấu cho em đâu."

Tôi nhăn mặt, định phản bác là mình không có ý đấy. Nhưng chưa kịp hé môi, Khắc Duy bất ngờ bịt miệng tôi rồi kéo ngã vào lòng hắn. Phản ứng đầu tiên của một đứa con gái cả đời ngoài bố mình ra chưa từng ôm người khác giới chính là hoảng loạn. Tôi vô cùng kinh hãi mà giãy nảy lên, cố gắng vùng ra nhưng bị hắn ghì lại, khoá chặt trong vòng tay.

"Trật tự, chúng sắp qua đây rồi." Hắn cúi xuống thì thầm, giọng nhỏ tới nỗi hầu như không thể nghe thấy. "Chưa muốn mất thêm phách nữa thì đừng làm loạn."

Căn phòng phút chốc chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ và nhịp tim đập dồn dập quanh quẩn bên tai. Tôi đã dừng phản kháng, mặc kệ trái tim thổn thức tưởng sắp nổ tung vì cảm xúc hỗn độn cuộn trào. Là do hành động của Khắc Duy, hay bởi sợ hãi điều gì khác, thật sự tôi chẳng biết nữa. Cái đầu của tôi bây giờ không xử lý nổi thông tin, nó rỗng tuếch và trì trệ vô cùng.

Ngoài cửa sổ, gió chợt lùa mạnh hơn, thổi từng hơi lạnh buốt khiến tôi rùng mình. Thoáng chốc, tôi ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, tóc gáy không hẹn dựng đứng hết cả. Cánh tay Khắc Duy khẽ siết, tôi vô thức nép vào người hắn. Nương theo tầm mắt Duy, tôi liền trông thấy một khung cảnh kỳ quái.

Đó là những đám khói đen, rất nhiều khói đen dày đặc trôi thành cụm lớn ngang qua cửa sổ. Khác với khói thường, những cụm khói này mang theo tàn tro bay tứ tung, làm tôi không ngừng liên tưởng đến các lần mình tự tay đốt vàng mã rồi than thở vì tro giấy bám đầy lên người. Hít một hơi sâu, tôi nhắm tịt mắt, thầm khấn xin Đức Phật cùng các chư vị thần linh Thánh Mẫu phù hộ.

Sau một khoảng lặng kéo dài không biết bao lâu, từ phía xa vọng lại tiếng gà gáy trưa. Tôi từ từ mở mắt, nhận ra những đám khói kia đã biến mất. Vài tia nắng yếu ớt xuyên qua tán cây, chiếu vào trong phòng. Khắc Duy nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng buông tôi ra. Như được giải thoát, tôi quỳ sụp xuống, hớp vội mấy ngụm không khí.

"Sang chính Ngọ (2) rồi."

"Tử khí nồng quá, đấy rốt cuộc là ma hay quỷ vậy?" Tôi khó nhọc nói, gắng sức điều chỉnh nhịp thở.

"Là âm binh." Khắc Duy trầm giọng đáp. "Gần đây có kẻ luyện binh, cũng có cả thế lực khác, nhưng chưa khai nhãn nên ta không nhìn thấu được. Chúng ta vừa vượt thời gian, hồn phách em qua ngày mai mới ổn định, tốt nhất tránh xa thì hơn."

Thoáng nghe hai chữ "âm binh", tôi sững người, rất nhanh hiểu ra vấn đề. Tuy không sùng đạo, nhưng từ nhỏ sống trong môi trường đặc thù cùng những con người gắn cả đời với việc tâm linh, tôi ít nhiều cũng biết vài thứ cơ bản.

Loạng choạng đứng dậy, tôi vỗ mặt mình mấy cái cho tỉnh, đoạn quơ lấy cái túi hắn đưa lúc nãy:

"Gạo với muối đúng không? Anh đợi chút, tôi mua luôn giờ đây!" Nói xong, tôi không nấn ná thêm mà mở cửa chạy đi thẳng.

---
*Chú thích:

1, Hoan Châu: Nghệ An - Hà Tĩnh ngày nay
2, Chính Ngọ: 12 giờ trưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro