Chương 2: Bà Bảy tiệm tạp hoá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy, hai cha con ngủ trên giường ngon lành. Thì đột ngột trong phòng phà hơi lạnh thấu xương khiến Đạt phải rút người lại, run cầm cập.

- Um... uh... ch... ch...

Tiếng bé Đạt vang lên khiến người cha nằm bên phải lò mò tỉnh lại.

- Đạt? Sao vậy con trai?

Nhìn thấy con run cầm cập, cha sờ lên trán Đạt. Nhiệt độ của bé rất lạnh, người cha hoảng hồn tỉnh táo. Ông rờ vào má, tay, chân để kiểm tra tổng thể.

- Trời đất! Sao lạnh quá vậy?!

Cha Đạt nhường hết chăm ấm cho con, kiểm tra cửa sổ coi đóng kĩ chưa, đốt đèn dầu để có chút ánh sáng.

- Bớt lạnh chưa con?

Thằng bé gật đầu nhè nhẹ rồi lim dim ngủ tiếp. Cha thì vẫn chưa ngủ vội, ngồi ở đấy vuốt ve tóc mái con mình rồi ngồi xuống giường, mang dép lê vào, đi đến tủ quần áo, lấy vật gì đó trong ngăn kéo của tủ.

- Hồng à... Anh xin em, thằng Đạt không có tội. Em đừng dày vò nó mà!

Cha lấy cây dâu tằm, buộc chúng lại với nhau treo ở cửa sổ. Lấy hai cây dao đã gỉ sét để dưới gối của hai cha con. Lấy ba cộng dây đỏ buộc vào tay, chân Đạt. Lấy hạt tràng cầm trong tay. Ông bước về giường, ngồi xếp bằng lại và bắt đầu niệm kinh.

.

.

15 phút trôi qua, nhiệt độ phòng ấm trở lại.

30 phút trôi qua, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Người cha cũng thôi niệm kinh lại, ông ngả lưng xuống giường, xoay qua nhìn Đạt xem thằng bé ổn không. Kiểm tra nhiệt độ, hơi thở của nhóc, khi đã yên tâm rồi thì ông lim dim chìm vào giấc ngủ.

Sau đó cũng không có chuyện gì đặc biệt nữa...

Sáng sớm hôm sau, cha phải đi làm nên phải gửi Đạt cho bà Bảy tạp hóa trông coi.

- Đạt hôm nay cũng là bé ngoan nha!

Cha hôn chụt một cái vào cái má chúm chím của Đạt, bé cũng hôn đáp lại xong rồi giở ra trang có ghi chữ 'Thượng lộ bình an' đã viết sẵn cho cha xem.

Cha cười cười, xoa đầu thằng bé rồi cúi chào bà Bảy, ông chạy tới chuyến xe để đi làm.

- Cha mày đi rồi! Đừng đứng đó nữa. Vào đây bà có việc cho Đạt làm.

'Việc mới?'

- Ừ, là việc mới. Mà bà thấy chân mày đang băng bó, có chuyện gì sao?

'Con mèo.'

- Mèo? Có phải nó cào vào chỗ đấy?

Đạt gật đầu. Bà thở dài.

- Yên tâm. Việc hôm nay không có di chuyển nhiều, mày chỉ ngồi phân loại đậu đỏ với đậu đen thôi.

Đạt nghe việc nhàn nên cũng chấp nhận. Bà dắt Đạt vào ngồi trong quán, thằng bé vừa nhặt đậu vừa trông chừng cái tạp hóa của bà Bảy.

Bà Bảy bị gia đình ruồng bỏ từ khi còn trẻ, bà phải mưu sinh trong cái chốn thành thị này. Bà không có con cái cũng không có bạn đời. Mọi người xung quanh vì thế nên cũng quý bà hơn.

Bà là người có gương mặt phúc hậu, dù đã 64 nhưng trông như 40. Tính tình bà ngay thẳng, thích giúp đỡ người khác. Là người có trái tim mềm yếu nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người.

Bà Bảy là người như thế, khiến cho nhiều người liên tưởng bà là người mẹ thứ hai của họ.

- Bà Bảy ơi! Bán cho con gói thuốc Hero với!

Trước cửa tiệm có một người thanh niên mặc đồ com lê chờ mua thuốc lá.

- Ơi! Bà đang dở việc! Thằng Đạt bán giúp bà đi!

Đạt nghe thế thì buôn những hạt đậu trong tay xuống, bắt cái ghế để lên chỗ cao lấy gói thuốc bán cho chú. Chú nhận rồi trả tiền lớn, Đạt phải tính cái số tiền cần phải thối lại nên hơi chậm. Chú cũng vì thế mà bắt chuyện hỏi thăm thằng bé.

- Đạt hôm nay vẫn ở đây hả? Lâu lắm rồi mới gặp lại nhóc nha! Dạo này sao rồi? Nói được chữ nào chưa?

'Vẫn chưa.'

- Ầu. Chú xin lỗi nha! Đây, kẹo. Giữ bí mật nha, kẹo này vẫn chưa tung ra thị trường đâu. Chú cho cháu thử trước, có ý kiến gì thì cứ nói chú. Chú sẽ cải thiện chất lượng lại.

'Vâng.'

- Đạt ngoan lắm! Thôi chú phải đi làm đây. Tạm biệt bé Đạt nha!

Đạt quơ tay chào người thanh niên ấy đang khuất dần trong đoàn người hối hả.

- Thằng Lâm lại đến mua thuốc lá? Thằng quỷ nhỏ đó không biết chừng nào cai thuốc nữa, lo ghê...

Bà Bảy vừa xong việc của mình thì đi ra cằng nhằng. Bà thấy Đạt nhìn ra đường suốt nên cũng hiểu ý bé.

- Đạt tạm nghỉ tay đi, ra ngoài chơi thay đổi không khí. Mày sáng nào cũng ở đây với bà già này chắc cũng chán rồi. Kiếm mấy đứa nhóc chơi cho đỡ chán.

Đạt nghe thế thì nhăn mày lại, chạy tới bóp vai cho bà Bảy.

- Thôi thôi, ông cụ non. Sống đúng tuổi của cụ đi. Đừng lo cho bà già này. Đi chơi đi!

Đạt dừng bóp vai lại, đi tới phía trước bà, cúi người chào rồi đem cái túi nhỏ của mình theo.

.

.

Sài Gòn đúng là thành thị lớn. Dưới đường xe cổ điển, xe xích lô, xe đạp,... mọi phương tiện đều ùng ùng chạy đi vội vã. Trên làn đường, người đi, người đứng, người đẹp, người xấu đều lẫn vào nhau, khó mà phân biệt được.

Đạt ngồi ở chiếc ghế đá gần đấy ngắm nhìn người qua lại. Bỗng nhiên chú Lâm lặng lẽ ngồi kế bên, bắt chuyện với tôi...

- Nhóc sao ngồi ở đây? Được bà Bảy cho nghỉ giải lao hả?

'Đúng vậy.'

- Nhóc ăn kẹo chú đưa chưa? Vị thế nào?

'Ăn rồi, rất ngon.'

- Haiz ya... Nhóc nhận xét chung như vậy sao chú biết cảm nhận của nhóc được!

'Xin lỗi...'

- Sao phải xin lỗi?! Chú không có trách cháu... Thôi, chú sẽ hỏi ý kiến của những người khác nữa vậy-

Meo...

Con mèo đen ngày hôm qua lại xuất hiện, nó ngồi trước mặt nhìn chúng tôi.

- Bon? Sao nhóc lại ở đây? Tối qua đi chơi không chịu về nha! Hư quá!

Chú Lâm cúi xuống ôm bé mèo lên, vuốt ve bộ lông mềm mượt kia. Tôi vẫn còn sợ con mèo ấy nên ngồi xích ra, tránh sinh vật ấy.

- Đạt sao vậy? Sợ Bon hả? Nó ngoan lắm! Chú chưa thấy nó làm hại ai hết á!

Tôi nhìn chú, dơ cái chân bị thương lên, chỉ cái chân rồi chỉ con mèo. Chú Lâm nhìn tôi rồi lại nhìn con mèo, ngầm hiểu ý.

- Bon à! Sao vậy?! Sao lại làm thương bé Đạt đáng yêu của chúng ta hả Bon?

Meo...

- Nhóc nói không cố ý? Vậy tại sao Đạt lại chỉ Bon làm?

Meo... Meo...

- Không nhưng nhị gì hết! Phạt không có đồ ăn trưa nay! Nghe chưa?

Meo!

Bon dơ móng vuốt lên, cào cánh tay chú Lâm như một sự trách mắng. Chú đau điếng mà thả con mèo ra. Bon thừa cơ hội thì nhảy xuống, chạy mất tăm hơi.

- Bon! Thằng nhóc quỷ này! Haiz ya... Chú phải quay về băng bó vết thương đây. Đạt nhớ đừng đi theo người lạ nha chưa?

'Vâng.'

- Đạt ngoan lắm! Chú Lâm đẹp trai đi trước nha! Rảnh thì chú sẽ ghé thăm.

Chú Lâm chào tạm biệt tôi, tay lành ôm tay bị thương, chạy đi đến khi không còn thấy bóng hình chú nữa.

Tôi không biết chú Lâm có bị sao không nữa. Dù chú rất thân thiện, dễ mến nhưng chú hay nói chuyện với con mèo trông rất kì lạ.

Hình như Bon với chú có thể giao tiếp với nhau như người với người, khiến ai nhìn vào trông chú không giống người bình thường chút nào.

Tôi không biết mọi người nghĩ sao nhưng đối với tôi, Bon là một sự tồn tại không bình thường cùng với chú Lâm. Bon làm cho tôi vừa có cảm giác quen thuộc vừa cảm thấy rợn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro