chiến tranh lạnh kéo dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Saint gào khóc đòi chia tay đã làm Zona bị đả kích nặng nề, trước đó Saint đồng ý không chia tay nữa khiến cô dấy lên hi vọng có thể làm lại từ đầu với người ta. Nhưng bây giờ đối phương vì muốn cắt đứt quan hệ mà không sợ mất hình tượng khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi chảy tùm lum như thế, nếu Zona còn tiếp tục dây dưa thì mặt dày quá rồi. Tình cảm của hai người vốn chẳng đến mức mặn nồng, người có tình cảm trước là Zona, người tỏ tình và đề nghị thử làm người yêu cũng là Zona. Cứ tưởng rằng sau một thời gian vun đắp tình cảm sẽ tốt lên, ai ngờ lại có kết cục này. Zona thở dài nhìn Saint, đôi mắt đẫm nước, chóp mũi hồng hồng không ngừng sụt sịt, rốt cuộc gật đầu đồng ý chấm dứt mối quan hệ này.

“Ừ thì chia tay, nhưng chúng ta vẫn là bạn nhé!” Zona mỉm cười vỗ vai Saint. Không biết là do Zona giỏi che giấu cảm xúc hay vì cô cũng nhận ra nếu tiếp tục níu kéo sẽ chẳng có ích gì, nên sau khi nói chia tay, vốn Zona là người bị đá lại vui vẻ tươi cười, còn con mèo đi phụ tình người ta thì khóc đến nghẹt mũi, cứ phải khụt khịt liên tục.

Mean nhìn vậy thì tưởng rằng Saint bị đá, vội vàng tiến tới an ủi cậu bạn.

“Không sao đâu, con gái trên đời này thiếu gì mà cậu phải thương tâm như vậy?” Mean đưa khăn giấy cho Saint xì mũi, chép miệng cảm thán. “Mà Zona cũng thật tàn nhẫn, cậu quên cô ấy là vì bị bệnh chứ có phải cố tình đâu, sao nói chia tay là chia tay luôn được chứ…”

“Không phải, tớ là người muốn chia tay.” Saint tốt bụng thanh minh dùm Zona.

“Gì?” Mean ngạc nhiên trợn mắt. “Tại sao cậu lại làm thế?”

“Người yêu tớ bảo phải chia tay với cô ấy.”

“Người yêu? Người yêu nào? Người yêu cậu không phải là Zona sao? Cậu bắt cá hai tay à?” Mean kích động hỏi dồn dập.

Dù không biết vì sao Mean đột nhiên chuyển chủ đề đến việc bắt cá nhưng Saint vẫn thành thật trả lời. “Không, từ trước tới giờ cá đều do người yêu tớ bắt.” còn nó thì chỉ ngồi chờ ăn thôi. Phàm là những việc liên quan đến cá Saint sẽ ưu triên trả lời, cho nên nó đã bỏ qua mấy câu hỏi trước mà trực tiếp trả lời câu cuối cùng.

“À…” Mean gật gù, Saint nói người yêu cậu ấy mới là kẻ bắt cá hai tay. Nhưng sao Mean cứ cảm thấy ý nghĩa của câu nói ấy không giống vậy lắm.

Mean vốn là người đơn giản, vấn đề nào khó hiểu nghĩ không ra thì liền không để tâm tới nữa, chớp mắt đã thay đổi biểu cảm suy tư bằng khuôn mặt tươi cười.

“Saint, trưa nay cậu muốn ăn gì? Tớ khao!” Mean cảm thấy từ “khao” rất có sức nặng, vừa nói vừa hùng hổ vỗ ngực.

“Tớ muốn ăn cá.” Saint vì chuyện tình cảm không thuận lợi mà trở nên rầu rĩ, chỉ khi ăn cá nó mới bớt buồn đi chút xíu.

“Được! Tớ biết một cửa hàng bún cá rất ngon, chúng ta đến đấy ăn nhé.”
“Ăn nhiều cá có được không?” Vì nỗi đau quá lớn nên cần thật nhiều cá an ủi.

“Được luôn!” Mean vui vẻ đáp ứng.

“Mean…” Saint rưng rưng cảm động. “Cậu là một con chim tốt.”

“Ha ha~” Mean thấy Saint khen mình thì lập tức cười to, tuy nhiên cười được hai tiếng liền khựng lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Một con chim tốt???


Ngày hôm đó lớp Saint được nghỉ sớm nên khi con mèo ra cổng chờ Perth đến đón thì không thấy ai cả. Cái này là đương nhiên rồi, Perth đâu có biết hôm nay Saint được về sớm. Thế nhưng Saint lại không nghĩ ra lý do ấy, nó đứng đợi ở cổng trường đến mỏi cả chân mà vẫn không thấy Perth, nó lại nhớ tới biểu tình lạnh lùng của Perth ngày hôm qua, trong lòng liền phát hoảng.

Thôi xong, Perth không còn cần nó nữa rồi!

Saint ngồi buồn tự kỷ kêu ngao ngao một lúc, càng chờ lâu càng thêm chắc chắn rằng Perth thực sự tính bỏ rơi mình, Saint quệt mũi đứng dậy, quyết tâm đi bộ về nhà.

Perth đã hứa sẽ không bỏ rơi nó, cho dù hai người có cãi nhau thế nào thì anh cũng không thể bỏ rơi nó được!!!
Vì mỗi lần Perth chở đi học Saint đều chăm chú quan sát đường nên nó có nhớ đường về. Chỉ là đường này đi ô tô thì thấy rất nhanh, nhưng khi đi bộ thì thật xa quá. Saint hùng hùng hổ hổ bước đi, đến khi sắp tới nhà thì chỉ còn chút hơi tàn, vừa thở hổn hển vừa gom hết sức lết người đi. Cuối cùng vì quá mệt nên nó quyết định ngồi bệt trước cửa siêu thị gần nhà để tạm nghỉ.

Meo meo, Perth đáng ghét! Không cho yêu không cho hôn không cho chọc mông nữa!

Saint ngồi đấm chân, tiện thể ấm ức oán trách ai kia.

“Ô, Saint phải không?” Một giọng nói vang lên khiến Saint chú ý mà ngẩng đầu. Nhưng đầu còn chưa kịp ngẩng lên thì đã có một bóng xám nhanh như chớp lao vào lòng nó. Saint định thần nhìn, ra là mèo xám.

“Ha ha, xem ra con mèo của anh rất thích em đấy.” Plan thân thiện ngồi xuống bắt chuyện với Saint. “Anh họ em đâu? Sao Saint lại ngồi đây vậy?”
Không nhắc đến thì thôi, nói đến lại thấy buồn. Saint bĩu môi buồn bực. “Em bị bỏ rơi rồi.” Nói xong thì đem mèo xám ôm vào lòng, giờ phút đau khổ này có đồng loại ở bên an ủi vẫn tốt hơn.

“Bỏ rơi? Hai người cãi nhau sao?” Plan và mèo xám cùng ngạc nhiên thốt ra, nhưng Saint có thể nhận ra trong tiếng nói của mèo xám chứa đựng rất nhiều phấn khích cùng vui mừng.

Saint liếc nhìn mèo xám một cái, lại ngẩng đầu trả lời Plan. “Vâng.”

“Ừm, anh em ở cùng một nhà không tránh khỏi có những lúc xích mích mà.” Plan cười cười nói, Saint không đáp trả làm anh không biết phải nói thêm gì nữa. Giờ mà cứ thế bỏ đi thì thật không được, Plan thầm nghĩ Perth quý cậu em này như vậy, chắc lúc hết giận sẽ cuống cuồng đi tìm cho xem. Chi bằng bây giờ mời cậu nhóc vào nhà mình ngồi chơi một lát, tránh cho nó đi linh tinh rồi xảy ra chuyện không hay.

Vậy là Saint dưới sự lôi kéo của Plan và sự bám riết mè nheo của mèo xám, đã đồng ý theo người ta về nhà.

Còn Perth lúc này đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn, đến trường đón mèo mà không thấy nó đâu, anh còn nghĩ nó to gan bỏ nhà đi bụi rồi. May mà Plan gọi điện thông báo kịp thời, nếu không chẳng biết Perth có lo lắng đến phát rồ không nữa.

Mèo xám rất thích bám dính lấy Saint, từ lúc gặp đến giờ nó cứ nằm ở trong lòng Saint mãi thôi. Plan liên tục cảm thán tình cảm thắm thiết của một người một mèo. Chỉ có Saint là khổ sở, toàn thân nổi hết cả da gà bởi ánh mắt thâm tình mèo xám dành cho mình.

“Saint, làm người yêu em đi.” Mèo xám bạo dạn tỏ tình.

“Ha ha…” Saint cười gượng hai tiếng, một lần nữa thử gỡ mèo xám ra nhưng lại thất bại.

Saint đến vừa đúng giờ ăn tối nên Plan mời nó ở lại dùng bữa luôn. Saint trộm liếc mấy món ăn Plan đang làm, thấy có cá, thế là gật đầu đồng ý.

Plan cũng là một ông chủ rất cưng chiều thú cưng, xem mèo xám được nuôi đến béo tròn núng nính mỡ là biết. Thậm chí cả lúc ăn cơm trên bàn cũng có một cái bát dành cho mèo xám. Chắc là Plan vừa ăn vừa ôm mèo đút cho nó ăn đây mà.

Cơ mà vì hôm nay có Saint đến nên trách nhiệm đút đồ ăn thuộc về nó. Tuy nhiên hai người một mèo còn chưa kịp dùng bữa thì tiếng chuông cửa đã vang lên, hóa ra là Perth sau khi nhận được tin thì cấp tốc phóng đến muốn đón Saint về.

Saint vẫn còn giận, quay đầu không thèm để ý tới Perth.

Plan thuận miệng mời Perth ở lại ăn cơm, rồi không đợi đối phương trả lời đã vào bếp lấy thêm bộ bát đũa. Chủ nhà nhiệt tình như thế mà từ chối thì thật không tiện. Vì vậy Perth đành phải ngồi vào ăn, chỗ đối diện với con mèo nhà mình.

Ban đầu không khí vẫn rất tốt, Plan cùng Perth vui vẻ trò chuyện, còn Saint im lặng ăn và đút cho mèo xám. Tuy nhiên không biết Saint cố tình hay vô ý, một tay đút cá cho mèo xám, tay kia lại vuốt vuốt đầu nó, mèo xám híp mắt há miệng hưởng thụ, trông đến là ghét.

Con mèo xám này ôm tâm tư gì với Saint, sao Perth lại không biết cơ chứ. Anh nghiến răng nhìn, quay đi quay lại thấy có mỗi Plan liền đưa đũa gắp thức ăn sang.

“Đuôi cá ngon lắm, cậu ăn đi này.”
Plan hơi bất ngờ khi Perth làm vậy, nhưng rồi thấy cũng không có vấn đề gì nên mỉm cười ăn tiếp. Chỉ có Saint phía đối diện là đỏ mắt, đuôi cá vốn là phần nó thích ăn nhất. Mọi lần Perth đều gắp cho nó, thế mà hôm nay… hôm nay… hừ!

Saint mím môi gắp một miếng sườn, cẩn thận gỡ xương rồi xé nhỏ thịt đút cho mèo xám. “Mèo ngoan, ăn sườn đi nào, miu~”

Tiếng kêu ngọt ngào như thế lại không dành cho anh mà dành cho kẻ khác sao? Perth tức giận nắm chặt đũa, cũng không chịu thua kém gắp sườn cho Plan. “Món này cậu làm ngon thật thấy, cậu nấu ăn giỏi thật.”

Plan nhìn vẻ mặt hầm hầm của Perth và Saint, sao lại không đoán ra là hai người này đang gây gổ chứ. Bầu không khí thoáng chốc tràn ngập mùi thuốc súng, Plan chỉ còn biết vừa ăn vừa âm thầm rơi lệ, tất cả là lỗi của anh, ai bảo không dưng rước cái đôi này về nhà làm gì.

Mèo xám cũng trong tình trạng khổ sở tương tự, ban đầu vốn đang đút ăn ngọt ngào tình cảm thế, không hiểu sao về sau Saint đút cho nó ăn mà cứ như đang nhồi vịt. Thậm chí nó đã quay đi không muốn ăn nữa rồi mà vẫn bị Saint ghì đầu tọng thức ăn vào.

Mèo xám muốn kêu cứu nhưng miệng bị nhét đầy thịt nên không thể kêu được, chỉ còn biết đáng thương nhìn ông chủ.

Chủ tớ nhà Plan nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, lần sau Perth với Saint cãi nhau, tốt nhất là nên tránh xa họ ra!!!

.....
...
.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro