Chương 134: Cho ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Trình Hiểu mới vừa tỉnh liền phát hiện ấu tể nằm ở trên giường, mở to đôi mắt ngập nước nhìn về phía mình. Sau khi chú ý thấy tầm mắt của cậu, bảo bảo liền phát ra mấy tiếng kêu nho nhỏ.

Nếu có thể được nhân loại ôm vào lòng một cái thì tốt quá rồi.

Đây là... Đói bụng?

Trình Hiểu cảm thấy cũng đến giờ ăn rồi.

Cậu cẩn thận từng li từng tí đứng dậy. Thấy nhân loại dường như muốn rời đi, ấu tể gấp gáp cất giọng, đôi chân ngắn đạp đệm mềm dưới thân ý muốn cố gắng trườn qua phía mẫu phụ nhà mình.

Trình Hiểu vội vàng vươn tay đỡ. Bảo bảo muốn cử động cũng là chuyện tốt, chứng tỏ thân thể rất khoẻ mạnh chứ không phải suy yếu nằm yên tĩnh một chỗ.

Bữa sáng là do Tề Quân đem vào. Trong lúc Trình Hiểu ngủ say, Lam đã ở bên cạnh cậu rất lâu, đêm qua cũng không thể không đến phòng nghị sự để xử lí quân vụ. Tề Quân thân là quân đoàn trưởng giống cái duy nhất liền tự giác chủ động đảm nhận nhiệm vụ quan trọng chăm sóc hai bảo bối này.

Lẫm cùng Khí đã trải qua lễ trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm về sự an toàn của bản thân, sáng nay hai đứa chủ động đề cuất tiếp tục huấn luyện quân sự. Bên này đã có những người chuyên nghiệp chăm sóc, hai đứa cũng biết ban ngày chúng không giúp được gì nhiều, buổi tối canh giữ ở bên là tốt rồi.

Quả sữa màu trắng nhạt được bao phủ bởi lớp vỏ trong suốt như pha lê là tất cả thức ăn cần thiết cho một ngày của ấu tể.

"Xem ra hai người ở chung không tồi nhỉ." Thư thể (giống cái) thấy ấu tể nằm trên người nhân loại một khắc không rời, dường như hận không thể tiến vào trong ngực đối phương.

Trình Hiểu khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói cảm ơn rồi cầm lấy quả tròn đầy đặn lên quan sát vài lần. Trước đây cậu cũng đã từng thấy loại quả này vài lần, vỏ mỏng, thịt quả mềm, trên đỉnh chóp có vài cánh nhỏ xinh đẹp, đó là vị trí chảy ra nhiều chất lỏng nhất.

Cẩn thận nhấc phần cuống quả có màu xanh ngọc lục bảo lên, để lộ lớp vỏ màu sáng bên dưới, có một ít bột phần mềm, đây là phần yếu nhất của quả.

Cắt một vết cắt bằng một con dao mỏng ở bên cạnh, vừa đủ để ấu tể có thể cầm và hút. Đây thực sự là bản năng trời sinh của dị tộc, bản năng tự ăn khiến cha mẹ không cần tự tay chăm bón.

Đem quả đã được cắt trên tay đưa cho ấu tể đang nằm trên đùi mình, đôi mắt ngập nước của ấu tể nhìn cậu, ngoan ngoãn nhận lấy thứ quả đầy nước, tự mình hút từng chút một.

Vừa hút vừa nâng mắt lên nhìn xem nhân loại có còn ở bên cạnh mình không.

Trải nghiệm cho con ăn cũng không tệ lắm. Trình Hiểu làm ẩm miếng khăn vải trắng trên bàn lau tay, vừa rồi tay bị dính chút nước quả. Nước quả tuy thơm ngon nhưng khó tránh khỏi có chút dính, sẽ làm bẩn chăn đệm hoặc nếu bị dính trên áo của ấu tể sẽ dễ dàng thu hút côn trùng tới.

"Mau ăn chút gì đi." Tề Quân thấy cậu chỉ lo chăm ấu tể ăn liền nói. Nhân loại hôn mê một thời gian dài không tỉnh lại, bây giờ chắc phải tẩm bổ vài ngày.

Trình Hiểu mở nắp, hơi nóng đồ ăn phả vào mặt.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, cậu đã có thể ăn uống bình thường. Thịt gia cầm rút xương tươi, mềm, giàu dinh dưỡng, vừa miệng, vừa chín mềm, dùng làm nước súp, làm một tô mì tương tự như hoành thánh.

Không thể không nói, trong điều kiện gian khổ, nhóm dị tộc không quá để ý đến việc ăn cái gì, miễn là no bụng là được. Nhưng khi có một số vật tư nhất định rồi thì ai chả muốn thưởng thức đồ ngon một chút.

Nhân loại cũng vậy thôi, họ đem công thức nấu ăn của mình cùng những tư liệu dị tộc lưu truyền lại, thông hiểu rồi thống nhất lại, có kĩ năng nấu nướng, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn giống nhau là có thể học tập lẫn nhau.

Trình Hiểu không khỏi nhướng mày, đây chính là thứ tốt. Từ khi cậu bắt đầu mở mắt nhìn thấy thế giới này, ngoài hoa quả, thịt nướng thì là trà thảo dược nấm, dần dần về sau có cá lại có gạo, bây giờ thậm chí còn có cả mì.

Mở rộng cải tạo bùn đất dường như cũng có chút hiệu quả.

Trình Hiểu cầm lấy cái bát lớn, nhìn những viên hoành thành trắng trẻo mập mạp chuyển động theo sự di chuyển của cánh tay lăn trong nước dùng trong vắt điểm vài miếng rau xanh trông thật ngon miệng.

Cậu thấy thư thể (giống cái) nhìn mình chằm chằm liền lấy một cái bát không chia mì ra một nửa. Ăn mảnh là không tốt, huống hồ loại mì phở này cậu mới thấy, chắc chắn số lượng sẽ không có nhiều.

"... Không cần, cậu ăn đi, tôi vẫn còn." Sửng sốt một hồi, thư thể dừng một chút rồi mở miệng nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi hắn đã nuốt nước miếng?

Hẳn là không thể.

"Mới sáng sớm cũng không ăn được nhiều thế này." Trình Hiểu cười cười, đưa bát đến tay Tề Quân, không cho phép từ chối, sau đó bắt đầu ăn phần của mình.

Đầu tiên cậu nếm thử nước dùng, rất thơm, nguyên vị và lại không dầu mỡ. Gắp một cái hoành thánh bỏ vào trong miệng, rất vừa miệng, cắn một cái hương thơm toả ra tứ phía; rau cũng rất mềm và tươi.

Thư thể (giống cái) nhìn cái bát lớn trong tay mình. Hắn thực sự không có phần, dù gì thực phẩm gọi là cái gì hoành thánh này thực sự có rất ít, cũng là do Lí Nhiên ở bên kia đưa tới, vừa rồi hắn cũng chỉ tìm lí do từ chối thôi.

Cảm nhận mùi thơm trong không khí, lại thấy nhân loại ăn thật sảng khoái, hắn cũng không già mồm nữa, bưng bát lên húp một cái, quả nhiên hương vị không tồi.

Trình Hiểu buông xuống bát, ấu tể cũng đã hút sạch sữa quả, mắt híp híp dường như muốn ngủ.

"Ấu tể mới sinh, thời gian ngủ mỗi ngày sẽ tương đối dài." Tề Quân giải thích, Lẫm cũng lớn lên như vậy. Có lẽ nhân loại thấy nhiều điểm khác lạ so với chăm sóc con đầu lòng.

Trình Hiểu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ vẫn may bên cạnh có một giống cái trưởng thành như vậy.

Tề Quân cười cười trong lòng thầm nghĩ may mà hôm qua đã thảo luận về hướng dẫn sinh con với tù binh chiến tranh. Nhưng khi nói về cách bảo dưỡng chỗ này chỗ kia, hai má hắn tự dưng phiếm hồng. Chắc là cũng giống mình, là một giống cái không có kinh nghiệm. Chắc là xấu hổ đây mà.

Buổi tối, Lẫm và Khí kết thúc một ngày huấn luyện quay trở lại kí túc xá quân bộ. Chúng ở ngay phòng bên cạnh Trình Hiểu, ăn cơm xong liền sang phòng mẫu phụ thăm và chơi với em trai.

"Về rồi à." Nhân loại nghiêng đầu, thấy hai đứa nhỏ tuy rằng hơi mỏi mệt nhưng tinh thần vẫn rất tốt liền không nhịn được khẽ cười rồi nói.

Phương thức huấn luyện của quân bộ cũng rất được chú ý. Nếu trực tiếp huấn luyện đến gục xuống không đứng dậy nổi sẽ dẫn đến cạn kiệt thể lực. Thay vào đó tuỳ tình hình, điều kiện mà tiến hành từng bước, nắm chắc lực độ tuỳ vào thể trạng từng người mà huấn luyện.

Lẫm và Khí hiển nhiên thuộc nhóm yêu cầu huấn luyện cao. Quân đội sẽ không vì địa vị của hai đứa mà nương tay.

"Mẫu phụ." Đứa nhỏ đi đến bên cạnh nhân loại, nhẹ giọng gọi cậu đồng thời đặt đồ ăn trong tay xuống. Đây là một ít hoa quả hiếm thấy Lẫm nhân cơ hội huấn luyện trong khu vực săn bắn hái được. Tuy không thể no bụng nhưng giá trị thành phần dinh dưỡng khá cao, hương vị cũng rất ngon.

Khí kêu một tiếng "Chú Trình" xong liền tự giác chủ động xách hoa quả đi rửa sạch, cắt miếng bày ra đĩa rồi lại bưng lên.

"Cám ơn hai đứa." Trình Hiểu cười cười, hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện. Xem ra con lai dị tộc và nhân loại rất dễ nuôi dạy, có lẽ là gien không tồi.

Cũng không phải nói nửa dòng máu kia tốt hơn mà là cùng nhau kết hợp, mỗi bên một nửa.

Nói là chơi đùa với con, thực ra cũng chỉ là trong lúc rảnh rỗi lấy đấu ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn, non mềm của ấu tể. Bảo bảo ngay lập tức rướn người dán vào ngón tay cậu, không ngừng cọ cọ, còn định ngậm lấy đầu ngón tay.

Trình Hiểu sợ ngón tay không sạch sẽ liền rút ra, ấu tể ngay lập tức bĩu bĩu môi, mắt to tròn ngập nước.

"Mau nhìn anh kìa." Nhân loại vội vàng nói sang chuyện khác, hướng dẫn ấu tể nhận biết thành viên trong gia đình. Thật ra nếu nhìn kĩ sẽ thấy ấu tể và Lẫm có nhiều điểm giống nhau. Dù gì Lẫm cũng chỉ mới trải qua lễ thành niên chưa lâu, khuôn mặt vẫn còn non nớt.

Ấu tể nhìn theo tầm mắt của mẫu phụ, nhìn thấy thiếu niên cũng có chút ấn tượng, anh trai sao...

Bảo bảo nể tình vươn chân nhỏ, nhẹ nhàng đá đá tay thiếu niên đang để bên giường.

Lẫm theo bản năng nắm chặt tay lại, thầm nghĩ bàn chân này thật nhỏ, nằm gọn trong tay, mập mạp trắng mịn lại mềm mại.

Thiếu niên cẩn thận nhéo nhéo chân nhỏ trong tay khiến ấu tể phát ra tiếng cười, đáy mắt hiện lên tia ấm áp, ôn nhu.

Trình Hiểu ngồi một bên thầm nghĩ hình ảnh anh em thân thiết, gần gũi không cần quá hoàn mỹ, mỗi ngày chỉ cần đơn giản bình yên thế này là tốt rồi. Nếu đám quân xâm lược có thể biết điều rời xa mảnh đất này thì lại càng hoàn hảo.

Lúc trưa cậu ngẫu nhiên hỏi Tề Quân vài câu, tình hình nhìn chung không khả quan. Hôm nay Lăng Thần bên kia đột nhiên đề xuất đàm phán hoà bình, cũng không biết có mục đích gì nên Lam phải tổ chức một cuộc họp quân sự trong đêm để vạch ra chủ trương chiến lược tiếp theo.

Đàm phán hoà bình sao, Trình Hiểu sờ sờ cằm. Hiện tại thực lực hai bên ngang nhau, số lượng binh sĩ của bên xâm lược không nhỏ, mà trong tay dị tộc cũng có vi khuẩn lam, nếu đánh tiếp, không nói đến thắng bại ra sao nhưng chắc chắn sẽ có thương vong cho cả hai bên.

Nhưng nếu nói kẻ khốn xâm lược kia vì sợ hãi điều đó mà muốn thương lượng hoà bình thì mãnh thú cũng chẳng tin nổi...

Ban đêm, Trình Hiểu nhờ Lẫm và Khí chăm sóc ấu tể rồi tuỳ ý khoác áo, đứng dậy đi đến phòng nghị sự cách đó không xa. Dị tộc đã ở đó cả ngày chưa về. Tuy rằng về lí thuyết thì cậu không cần nhúng tay vào việc của quân đội, nhưng thân là một người đàn ông lại ngồi ở nhà nhìn bạn lữ của mình ra chiến trường có vẻ không quá thích hợp.

Năng lực càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, lời này không sai nhưng Trình Hiểu vẫn cho rằng muốn gánh vác hay không, gánh vác ít hay nhiều đều do cá nhân tự lựa chọn chứ không bắt buộc phải cố gắng nâng lên tất cả. Suy cho cùng cũng chẳng phải đặt ra trình tự cụ thể.

Nhưng cậu vẫn muốn cố gắng hết sức xem xem có thể giúp được bao nhiêu, dù sao đây cũng là nơi mà cậu sinh sống. Trước kia thì thôi không nói đến, hiện tại đã có bạn lữ thân thiết, con cái tình cảm tốt đẹp, nếu như không cố gắng chẳng phải sẽ uổng phí hết tất cả hay sao.

Lẫm đi giặt cái đệm lót nhỏ, vừa rồi cho em uống chút nước bị chảy xuống đệm một ít. Dù chỉ là nước ấm sạch sẽ nhưng nếu đã đổi đệm lót mới thì tốt nhất cũng nên giặt cái đệm bị ướt này đi, ngày mai khô là có thể dùng được rồi.

Khí canh giữ ở bên giường, ngoài của còn có binh lính canh gác, tất nhiên không thể đem sự an toàn của ấu tể giao cho hai nhóc được. Một lát nữa Tề Quân cũng quan bên này trông chừng.

Ấu tể thấy anh trai nhà mình không ở đây, thay vào đó là một thiếu niên dị tộc cứ nhìn bé chằm chằm.

Bé híp mắt quan sát rồi lật mình, không phải anh trai liền không chơi cùng.

Khí thấy ấu tể trên giường thay đổi tư thế, nhếch mông hướng về phía cậu, mập ú.

Khí không nhịn được dùng tay búng nhẹ một cái, trong đầu thầm nghĩ không biết khi còn nhỏ Lẫm trông như thế nào nhỉ, có lẽ cũng giống như ấu tể trước mắt này trắng trắng, mềm mềm, ánh mắt đáng yêu đến cực điểm.

Người xấu, dám sờ mông mình. Ấu tể thấy Lẫm từ phòng tắm đi ra liền nhanh chóng mếu máo khóc lên.

Tay Khí còn chưa kịp thu về, cậu nâng mắt lên, nhìn về phía ánh mắt dường như không vui lắm của Lẫm.

Cái tay thối này!

Một trận rối loạn nổ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro