Chương 135: Địa điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Hiểu đi bộ từ ký túc xá đến trung tâm của bộ quân sự mất khoảng mười mấy phút. Đây cũng là vị trí được bố trí đặc biệt để Lam đại nhân có thể thuận tiện về thăm bạn lữ và ấu tể nhà mình bất cứ lúc nào.

Lính canh đứng gác ở hai bên phòng nghị sự từ xa đã nhận ra người nhân loại này, chớp mắt liền tươi cười tiến lên đón.

"Trình tiên sinh." Một binh sĩ hơi hơi cúi đầu, kết nối đường dây liên lạc nội bộ yêu cầu phía bên trong mở cửa.

Trình Hiểu gật đầu chào xem như đáp lại sự tiếp đón. Cậu không gọi được tên dị tộc này thì cười đáp lại một cái cũng là phép lịch sự.

Cửa rất nhanh được mở ra, người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, là dị tộc trung niên mà cậu đã từng gặp.

Vừa mới bước vào, Trình Hiểu đã cảm thấy có gì không đúng lắm. Cả phòng nghị sự im ắng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim châm.

Làm sao vậy? Cậu thấy khuông mặt Lam điềm tĩnh, nét mặt không thay đổi bước tới giúp cậu cởi áo choàng trên vai. Độ ấm phòng nghị sự cao, không cần mặc quá kín để tránh đổ mồ hôi dẫn đến khi về dễ bị cảm lạnh.

"Sao lại qua đây?" Giọng nói dị tộc trầm thấp mà đầy từ tính, Trình hiểu không cảm thấy có gì không ổn.

"Nghe nói tình hình chiến đấu ngoài tiền tuyến khẩn cấp, em có thể giúp đỡ được gì không?" Trình Hiểu thản nhiên nói.

Không vòng vo hỏi thân thể Lam thế nào, ăn uống ra sao, cũng không hỏi mọi việc đang tiến triển thế nào, có khẩn cấp không, lại càng không nói mấy câu như bản thân rảnh rỗi nên qua đây...

Cậu không nói mấy câu không liên quan, không nói đùa sáo rỗng. Nếu là thật tâm thật ý muốn làm chuyện gì, tốt hơn hết là cứ trực tiếp nói ra mục đích mình đến đây, đám dị tộc cũng đỡ phải đoán mò.

Lan hơi giật mình trước những lời nói thẳng thắn của nhân loại, anh không tránh khỏi nhếch môi "Không cần đâu."

Yêu cầu đối với bạn lữ của anh bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt.

"Trình tiên sinh nếu có thời gian rảnh thì quả thực là..." Dị tộc trung niên cẩn thận đóng kĩ cửa, bàn chuyện cùng binh sĩ vài câu, quay đầu lại thấy Trình Hiểu hỏi liền tự giác há miệng, vừa định nói lại bị Lam dùng ánh mắt ra hiệu chặt đứt những gì ông muốn nói "Quả thực là không cần hao tâm tổn trí."

Trình Hiểu cười cười, hiển nhiên không định đem những lời này của dị tộc để trong lòng. Cậu đi đến giữa phòng nghị sự, nhìn bản đồ trên bàn được đánh dấu một vài vòng tròn bên trên, những chú thích trên đó không khác gì những đoạn mã bị cắt xén. Cậu xem không hiểu, chắc là mật mã chuyên dụng của dị tộc.

Nhưng cậu vẫn có thể đọc bản đồ.

Thoạt nhìn có vẻ như bản đồ chiến lược với hiệu ứng hình ảnh ba chiều hơi ảo diệu. Trình hiểu nghiêm túc nhìn vài lần mới xác định được vị trí hiện tại của bọn họ từ đó dùng màu khác vẽ phác thảo ra từng khu, từ vị trí cùng khoảng cách suy đoán vị trí này dường như có chút quen mắt.

"Đây là toà thành nhỏ chúng ta đang ở mà?" Cậu suy tư một chút, hơi quay đầu lại, chỉ tay vào một góc không mấy thu hút nhưng lại được đánh dấu mấy cái trên bản đồ.

Dị tộc ý tứ hàm xúc không rõ liếc nhìn Trình Hiểu, dường như nhẹ nhàng thở dài, vươn tay đem nhân loại kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn theo thói quen hàng ngày, vén nhẹ mấy sợi tóc đang cọ hai má mềm mại của cậu, trầm giọng nói "Phía bên kia gửi đến yêu cầu đàm phán hoà bình, địa điểm là toà thành nhỏ."

Toà thành nhỏ?

Trình Hiểu ngây ra một chút, khoảng cách cũng không quá gần. Cậu nhìn về phía bản đồ, vị trí toà thành nhỏ tuy là xa xôi, hẻo lánh nhưng lại đúng vào vị trí ở giữa, khoảng cách giữa hai bên ngang nhau. Có thể nói là công bằng.

Nhưng tại sao lại quân xâm lược lại chọn vị trí đấy?

Chẳng lẽ là... Cậu không khỏi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén. Có lẽ nơi cậu và Lam từng sinh hoạt đã bị tra ra.

Con người thường có tình cảm, và kẻ địch thì luôn lợi dụng phần tình cảm đó ép họ phải đưa ra những lựa chọn bất đắc dĩ.

"Bọn chúng đã chiếm toà thành nhỏ... Xin lỗi, là do sơ suất của chúng tôi." Dị tộc trung niên nói xin lỗi.

Vốn họ cũng phải binh sĩ tới đóng quân tại toà thành nhỏ nhưng không dự đoán được quận địch lại tìm cách tránh khỏi sự giám sát của khu vực trung tâm, âm thầm phái quân tấn công mạnh mẽ toà thành nhỏ xa xôi, hẻo lánh.

Nước ở xa không giải cứu được cơn khát ở gần, cho dù quân đội có năng lực phân thân cũng không tới kịp.

"Vẫn phải cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người." Trình Hiểu lắc đầu, thản nhiên nói, "Chuyện xảy ra đột ngột, không ai lường trước được."

Cậu thầm nghĩ, đây chính là cưỡng ép con tin, nhưng là bắt đầu từ việc thu toà thành nhỏ vào tay... Tuy rằng bên đó đích thực có dân chúng, có người họ quen biết, theo lí thuyết quả thực không thể bỏ mặc.

Nhưng chính là không nghĩ tới đối phương lại dùng cách như vậy ép dị tộc phải đàm phán hoà bình. Dù sao đó cũng chỉ là một toà thành nhỏ, theo sách lược quân sự nếu buông bỏ thì căn bản cũng sẽ không ảnh hưởng đến khu vực trung tâm. Đối phương thực sự có quyết tâm và tự tin.

Giây tiếp theo Trình Hiểu liền nghĩ tới những người bạn tốt ở toà thành đó. Những người dù trong lúc cậu là một tên phế vật rác rưởi cũng vẫn sẵn sàng tình nguyện vươn tay giúp đỡ.

Lâm Diệp, Thanh cùng vài gương mặt quen thuộc. Tuy rằng khi cậu xuyên tới thời gian mọi người ở chung tình cảm nhàn nhạt nhưng không có nghĩa là Trình Hiểu không ghi nhớ phần tình nghĩa này.

Cậu nhìn về phía dị tộc, lúc này tuỳ tiện đàm phán hoà bình cũng không thích hợp, nhưng nếu trực tiếp khai chiến cũng không phải là biện pháp tốt nhất. Kẻ xâm lược làm như vậy đơn giản là muốn nắm chắc quyền chủ động trong tay.

"Tôi đi xem thế nào." Dị tộc không thấy chút dao động hay khẩn cầu cùng chờ đợi từ ánh mắt của nhân loại. Anh nói không chớp mắt.

"Đại nhân..." Dị tộc trung niên tiến lên một bước, muốn nói lại thôi. Ông cảm thấy, nói máu lạnh cũng được, vô tình cũng được, nhưng lời mời này tốt nhất là đừng nên đi. Còn về sự an toàn của nhóm cư dân bên kia từ từ cẩn thận nghĩ biện pháp khác thử xem.

Vốn tưởng rằng nhân loại này sẽ đưa ra một vài yêu cầu. Dù sao nhà cậu cũng ở bên đó, người thân, bạn bè cũng khó có thể bỏ rơi. Nghĩ vậy, dị tộc trung niên không khỏi tự giễu, xem ra ông vẫn đánh giá thấp người này.

Nhưng cuối cùng Lam đại nhân vẫn hạ quyết tâm đi.

Trình Hiểu trầm mặc không nói, nhưng lại khẽ lắc đầu. Nếu Lam đi tới đó, cho dù chỉ để tỏ thái độ...

Cậu không định yêu cầu dị tộc chấp nhận đàm phán hoà bình. Đem tính mạng của mình giao cho đối thủ để đổi lấy mạng sống mong manh của Lâm Diệp và những người khác là điều ngu ngốc nhất.

Huống hồ tình huống hiện tại nguy cấp, con người vốn ích kỉ, nhưng không thể yêu cầu người khác vì mình mà ích kỉ. Dị tộc và nhân loại tự do đang gánh vác trọng trách, không thể nói buông bỏ là buông bỏ được. Có trời mới biết khi Lam qua đó có bị quân mai phục tập kích hay không.

Trình Hiểu cũng chỉ nghĩ được dị tộc có thể phải kéo dài thời gian một chút, đánh lừa dư luận, có thể kịp thời gian quay về. Trên chiến trường, cái từ cưỡng ép với không còn cách nào khác này chẳng khác gì cái cớ nguỵ biện. Nếu muốn cứu người nhưng không muốn trả giá lớn chỉ có thể bất chấp nguy hiểm của bản thân. Rốt cuộc chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả.

"... Không sao, nếu như có biến, tôi sẽ lập tức rời đi." Lam nhìn con ngươi trong suốt, sáng ngời của nhân loại, không thay đổi ý định "Nếu như đàm phán thành công, thì cứ làm như vậy đi."

Nói xong, dị tộc mở ra một phần tài liệu, bên trên viết một số kế hoạch công việc.

Dị tộc trung niên gật đầu với Lam rồi đi ra ngoài thông báo cho các tướng lĩnh khác đến họp. Nếu đã quyết định đàm phán, địa điểm cũng chọn tại toà thành nhỏ thì các biện pháp phòng ngự là không thể thiếu, các điều lệ cũng không thể loạn.

Điểm hẹn đàm phán hiện nay ở trên địa bàn của địch, đây là chuyện đau đầu nhất. Nếu làm không tốt sẽ phải trở mặt.

Chỉ có thể nói, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại. Nếu không Lam đại nhân hoàn toàn có thể cự tuyệt lần đàm phán này, hoặc cũng có thể đổi địa điểm đàm phán tới nơi có lợi cho dị tộc chứ không phải bị động thế này.

Nhưng bên kia cũng có bạn bè của Lam đại nhân, không quên đi gốc gác củađại nhân, đi theo cũng yên tâm. Dị tộc trung niên tự an ủi chính mình rồi nhanhchân chạy tới phòng làm việc của các đại nhân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro