Chương 144: Đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi! Tên khốn kiếp, tên Lam kia đã bị bắt rồi, hahaha, bây giờ ngươi tới đó thứ ngươi nhìn thấy cũng chỉ là một món đồ chơi bằng thịt như Thanh Vân thôi, đã quá muộn!" Thân thể của tên thanh niên kia dường như đã trải qua cải tạo, đúng là tỉnh lại chỉ trong nháy mắt. Hắn giãy dụa nửa ngày, phát hiện thủ pháp Trình Hiểu rất độc đáo, trói hắn đến mức không thể cử động, nhúc nhích được, vì vậy hắn không khỏi mở miệng mắng chửi.

Loại người mà vào thời điểm này cũng không biết điệu thấp giả chết thật sự hiếm thấy. Trình Hiểu không nói nên lời quay lại, thấy rằng người bên kia đang trừng mắt căm tức nhìn mình, trông như muốn xé xác lột da và ăn vào bụng.

"Anh ấy đâu?" dù không ôm nhiều hi vọng nhận được câu trả lời cậu vẫn hỏi. Đời trước cậu cũng đã từng gặp loại người trải qua cải tạo thân thể, số lượng rất ít, hơn nữa thời gian sống không dài. Những người này vô tình vô nghĩa nhưng lại cực kì trung thành, dù bị kẻ địch bắt, cũng không tiết lộ tung tích của cấp trên hay bất kì bí mật nào, ngay cả khả năng chịu đựng sự đánh đập tàn khốc, choáng váng cũng đều rất phi thường. Họ đều được dùng làm gián điệp hoặc đội quân cảm tử. Tên thư kí này rõ ràng không phải là một tác phẩm thành công.

"Đại nhân đã đến, Trình Hiểu, ngươi trốn không thoát đâu. Cần gì phải giãy giụa, nếu đã là máu mủ của đại nhân thì quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng không phải là không có đường sống, ngươi cam tâm tình nguyện đi chết cùng lũ ngu xuẩn kia sao?" Hắn cố gắng thuyết phục nhân loại tháo bỏ xiềng xích trói buộc, có trời mới biết để hắn một mình ở nơi này sẽ gặp phải cái gì, trên mặt đất thời mạt thế rất nguy hiểm, dưới mặt đất cũng chẳng an toàn.

"Được rồi, ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác, chuyện hôm nay ta sẽ không nói lại cho đại nhân." Hắn lại cười cười "Đừng như vậy, ngươi là người thông minh, hơn nữa cũng hiểu biết về dị năng, cũng có thể suy đoán ra năng lực của đại nhân. Ngươi không phải loại "châu chấu đá xe", đúng không?"

Có lẽ là không... Cậu rất thích mạo hiểm.

Trình Hiểu nâng chân lên trực tiếp đá hắn bất tỉnh, sau đó lấy miếng giẻ bẩn nhét vào miệng hắn.

Tỉnh lại thì giỏi lắm sao? Giờ thì hãy nhắm mắt đến khi trời tối đi nhé, cám ơn.

Trên mặt người đàn ông tên Thanh Vân kia không có một chút cảm xúc dao động nào, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người nhân loại.

Rất quyết đoán, dứt khoát... và mạnh mẽ.

Kẻ thù của kẻ thù rất có thể tạm thời trở thành bạn.

Trình Hiểu thở dài trong lòng, đi đến bên cạnh người đàn ông, mặt không cảm xúc ngồi xuống. Xiềng xích trói buộc hắn không phải loại thường thấy mà đen bóng, thậm chí lộ ra vầng sáng nhàn nhạt. Đây chính là một trong những đặc điểm của kim loại hiếm.

Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ xiềng xích, âm thanh lanh lảnh vang lên.

Trình Hiểu cúi đầu nhìn chiến đao bên hông mình, một đao chém xuống không thể nghi ngờ là nhất đao lưỡng đoạn, chắc chắn là gãy đao chiến này.

Cậu quay đầu nhìn quanh bốn phía, không hề có đồ vật gì dùng được.

Đầu tên thư kí đang bị trói kia rõ ràng là không đủ cứng.

Người đàn ông dường như cũng không vội vàng cầu cứu. Hắn nghiêng nửa thân trên, bắp đùi giao nhau đứng lên, chỗ tư mật còn để lại chất lỏng, thậm chí có một vòng máu nhỏ từ từ lan ra bên dưới. Với người khác có lẽ sẽ cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, thế nhưng Thanh Vân lại chỉ hơi ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía nhân loại.

Trình Hiểu mím môi nghĩ nghĩ, cậu giơ tay lên, hội tụ dị năng ở lòng bàn tay rồi nhanh chóng chạy dọc theo năm ngón tay bắt đầu nhanh chóng cải tạo cấu tạo tế bào và sức mạnh sinh lí. Không có ngoại lực hỗ trợ, cậu liền dùng cách đơn giản nhất.

Dùng tay, dùng sức.

Kéo xiềng xích ra để một bên, Trình Hiểu cử động xoay xoay cổ tay. Hậu quả của việc dùng sức quá mức là cơ thể sẽ phải chịu một lực bật nhất định. Dù sao thì cậu cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, không phải là bằng sắt.

"Thế nào, chúng ta hợp tác nhé?" cậu híp mắt thản nhiên nói, vẫn nên nắm chắc thời gian một chút, nói chuyện đơn giản, dễ hiểu là tốt rồi.

Người đàn ông cúi đầu nhìn tứ chi đã không còn bị trói buộc, mái tóc lòa xòa che đi sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt, hắn dùng một tay còn nguyên vẹn chống xuống mặt đất, chậm rãi mà vững vàng đứng dậy.

"Được." Mỏng môi khẽ mở, hắn phun ra một chữ đơn giản, lưu loát.

Trình Hiểu nhướng mày, thấy đối phương gần như không đứng vững, cậu liền đưa tay ra đỡ.

Khoảnh khắc tiếp xúc đó dường như khiến người đàn ông khựng lại một chút, hắn không nói gì, thuận thế đứng vững rồi cất giọng nói khàn khàn "Đa tạ".

"... Khách khí rồi."

Nhưng không thể đi lại trên mặt đất chỉ bằng cách đứng.

Trình Hiểu dùng ánh mắt nhìn kĩ thân hình vạm vỡ của người đàn ông, sau đó so sánh với cơ thể của mình, nhanh chóng tính toán xác suất thành công khi cõng người này trên lưng chạy hết quãng đường.

Cậu xác nhận với năng lực thể chất của bản thân thì không thành vấn đề.

Người đàn ông đã bắt đầu ở phía trước dẫn đường, mỗi một bước đi đều để lại vết máu, nhìn mà kinh hãi.

Thế mà vẫn bước đi rất ổn.

Thế nhưng ngọn tóc của hắn lại từ từ bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trình Hiểu nhíu mày, đi thẳng đến trước mặt người đàn ông, hơi ngồi xổm xuống nói "Lên đi".

Người đàn ông dừng bước, trầm mặc không nói gì, cũng không có hành động gì khác.

"Nhanh một chút cũng tốt." Trình Hiểu quay đầu lại, nặn ra một nụ cười coi như thân thiện rồi nói.

Để một người không thân quen ghé vào trên lưng mình cũng không phải là chuyện thoải mái, đặc biệt là bản lĩnh, tài năng của đối phương lại còn cực kì tốt.

Nhưng cậu không muốn khiến Lam, Tề Quân và mọi người lo lắng quá lâu, chuyện càng kéo dài thì càng dễ nảy sinh ra biến số không lường trước được. Đại nhân mà tên thư kí kia nhắc đến có liên quan đến dị năng, lại còn huyết thống máu mủ gì đó... Cậu thở dài trong lòng, không muốn nghĩ nhiều phiền phức, ở thời điểm như thế này nên nhanh chóng rút lui, dù sao cũng đang ở sào huyệt của quân địch, không có ưu thế áp đảo, an toàn của mọi người quan trọng hơn.

Nhưng chính cậu cũng thấy vị kia rất muốn giữ mặt mũi.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói, "Không cần."

Thẹn thùng cái gì chứ, Trình Hiểu trừng mắt, định trực tiếp ném người kia lên lưng mình lại phát hiện thân thể đối phương dường như cứng ngắc, mất tự nhiên khác thường.

Cậu dời mắt xuống phía dưới, bởi vì hiện trường không có quần áo nào khác nên Thanh Vân chỉ tiện tay khoác tạm một chiếc áo khoác quân đội mà tên thư kí đã để qua một bên. Sau khi cài khuy phía trên có thể che được hơn nửa đùi rắn chắc, thế nhưng vì vạt áo khép mở theo bước đi nên có thể nhìn thấy bắp đùi như ẩn như hiện.

Máu đỏ sẫm đông lại thành một sợi tơ đỏ, mà chất lỏng mới cứ theo quỹ đạo này tiếp tục chảy xuống.

Trình Hiểu cau mày, cậu quên mất quặng đen và sáp ong niêm phong vẫn chưa được gỡ bỏ, người này thế mà vẫn cứ gắng gượng đi về phía trước.

Giữ những thứ đó như thế này có thực sự tốt không, tuy rằng có thể an toàn mang quặng đen niêm phong đầy đủ ra bên ngoài...

Trình Hiểu dùng tay bắt lấy bả vai Thanh Vân, quả nhiên bắt gặp một đôi mắt lãnh đạm, sâu thẳm "Đợi đến khi ra ngoài đi, nếu không một khi gặp kẻ địch tôi liền mặc kệ cậu."

Không biết người này có dùng phép khích tướng không, chỉ biết Trình Hiểu đã trực tiếp đem người đàn ông đã kiệt sức này nằm xuống đất, rồi quay lại chỗ đặt thiết bị, dụng cụ trước đó tìm một chút nước và khăn vải sạch.

Sau khi đưa nước và khăn sạch cho người nọ, Trình Hiểu chính nhân quân tử quay lưng lại, an tĩnh nhìn trần nhà vốn chỉ là nóc hang động bằng đất tối đen như mực.

Qua ít nhất tầm nửa phút, phía sau mối truyền tới một chút động tĩnh. Không ai muốn phải làm chuyện như vậy trước mặt một người xa lạ cả. Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông bắt đầu xử lí, cậu nhẹ nhàng đi xa ra một chút.

Quặng đen dính vết máu sau khi được rửa sạch với nước thì được bọc lại trong một miếng vải trắng nhỏ. Thanh Vân nhìn nhân loại, vươn tay đưa quặng đen cho cậu.

Trình Hiểu hơi hơi ngơ ngác trong phút chốc, lễ vật của đối phương cũng thật hào phóng nha. Cậu không khách khí đem cất vào trong ngực. Vật phẩm quan trọng nhiều khi có thể dùng để thông quan, v.v... giống như trong phim điện ảnh ở kiếp trước... Người đàn ông nhìn có vẻ không muốn thứ này lắm, nghĩ lại cũng thấy đặt thứ này trước mắt chỉ tổ phiền phức.

Thanh Vân thấy nhân loại cất đi liền nghiêng đầu, tiếp tục cất bước về phía trước. Giá trị của quặng đen rất lớn, thậm chí còn hấp thu một phần năng lượng của hắn rồi, nhưng nếu đối phương có hứng thú...

Lối đi dưới lòng đất rất sâu, Trình Hiểu dù có trợn tròn mắt lên cũng không thể nhìn đến cuối, xung quanh tối đen như mực, năng lực nhìn ban đêm phát huy tác dụng, dưới lòng bàn chân bắt đầu trở nên khô ráo, không còn cảm giác mềm mại, ẩm ướt như trước, bắt đầu có cảm giác cân bằng, dường như bọn họ đang thong thả đi lên phía trên.

Độ dốc nhỏ đến mức gần như không có. Thanh Vân nói con đường này có thể trực tiếp dẫn đến bên trong đại điện. Nếu như người đứng sau tên thư kí đến đây, hắn sẽ chọn xuất hiện ở vị trí đó.

Bởi vì đó là nơi mấy khối quặng đen được làm ra.

Nếu Lam và mọi người bị trúng độc thì rất có thể họ sẽ bị đưa đến đó. Trình Hiểu thầm mắng trong lòng, cậu còn chưa thăm dò, tìm hiểu, chạm vào thứ đó, sao có thể mượn sức để đạt mục đích được.

Tất nhiên kể cả có chạm qua rồi cũng không thể..

"Sản lượng của quặng đen này là bao nhiêu?" Trình Hiểu chậm rãi hỏi. Trong hoàn cảnh tối đen này quá yên tĩnh ngược lại có chút dồn nén, buồn tẻ.

"Đây là một nửa." Thanh Vân đi ở phía trước, rất tự nhiên đá bay mấy cục đá vô tri ven đường, để người đi phía sau không bị trượt ngã.

Năng lực nhìn ban đêm của nhân loại cũng mạnh như vậy sao.

Trình Hiểu nheo mắt, nơi này chỉ có một nửa, một nửa khác ở trong tay ai không cần nói cũng biết. Cậu không khỏi bước nhanh hơn.

Khi không khí dần trở nên khô ráo và con đường dưới chân trở nên bằng phẳng, vững vàng hơn, một mùi hôi thối lại xông thẳng về phía họ.

Đây chính là loại khí ban đầu. Trình Hiểu nín thở theo bản năng rồi bước về phía trước, nhưng thời gian loại khí này vờn xung quanh không hề ngắn.

Người đàn ông đang đi ở phía trước nhận thấy bước chân của người phía sau có chút lộn xộn, hắn không thể không dừng lại, thấy Trình Hiểu đang nghẹn đỏ cả mặt.

Người đàn ông nhìn rồi lại nhìn nhân loại, hô hấp bình thường nói "Chỉ cần đề phòng không ngửi phải là được."

Sao không nói sớm!

Trình Hiểu bật thở ra thật dài, cố gắng khôi phục lại nhịp tim bình thường. Nhịn thở lâu như vậy khiến cậu cảm thấy bản thân sắp tiến vào ngủ đông đến nơi.

Cái loại trạng thái chết giả này.

Thanh Vân vô ý vỗ vỗ lưng nhân loại sau đó thu tay, lại tiếp tục đi trước dẫn đường "Nếu gặp phải ta sẽ cảnh báo."

"... Được." Trình Hiểu cố gắng nặn ra một từ. Vừa rồi khoé miệng tên kia nhất định là hơi nhếch lên, cậu có thể thấy được.

Nhưng cuối cùng làn khí thứ hai cũng không xuất hiện. Trình Hiểu cảm giác đi hơn một giờ mới thấy được ánh sáng trước mắt.

Đó là một cánh cửa đá, rất đơn giản mà nặng nề, không có một chút đường vân, chỉ là khép hờ chứ không hoàn toàn đóng lại.

Từ bên ngoài không thể nghe được động tĩnh bên trong, nhưng trực giác đã nói cho Trình Hiểu biết bên trong có người. Cậu bình tĩnh lại, lặng lẽ chuẩn bị đem dị năng kích hoạt tới điểm cực hạn lớn nhất.

"Đến rồi." Hơi thở của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, sát khí nghiêm nghị khiến Trình Hiểu cảm thấy nhiệt độ xung quanh bị giảm xuống vài phần.

Nhưng mà bất kì ai bị đối xử như vậy cũng đều sẽ tức giận đến cực điểm thôi, Trình Hiểu tỏ vẻ bản thân cậu có thể hiểu được. Ít nhất hiện tại cậu cũng rất muốn treo đầu kẻ đã hạ độc Lam lên đầu tường.

Nhìn nhìn cánh cửa khép hờ, qua khe cửa quả nhiên có ánh sáng yếu ớt, không biết khi mở ra có sắp đặt thiết bị bẫy giết người không.

Cậu cũng không định để người bệnh mở đường, vẻ ngoài ốm yếu cũng không được. Trình Hiểu lướt qua người đàn ông trong nháy mắt, nheo mắt lại rồi vươn tay đẩy cánh cửa đá ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro