Chương 147: Cùng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại đại điện ở nơi nào đó, ánh sáng dường như không thể tiến vào, trên bề mặt khô khốc không có một vệt nước khiến những vết máu khô đen lại càng thêm phần nổi bật. Trên tường treo rất nhiều dụng cụ tra tấn kỳ quái, xem ra đây không phải lần đầu tiên được sử dụng, màu sắc rất tối và sáng bóng.

Hoàn cảnh u ám như vậy khiến tâm tình của mọi người áp lực, buồn rầu không ít.

Một tên lính canh gác bên ngoài nhà lao nhìn thấy anh em của hắn tới giao ban, oán giận mà nói "Chết tiệt, cái loại ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc đây.".

Kẻ xâm lược thân hình to béo mới tới hừ lạnh một câu "Đừng lải nhải nữa, đến ca của ta rồi, những người đó còn đang làm việc, ngươi đi trông coi đi." rồi nhận lấy sổ đăng kí từ tay đối phương, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tên lính canh kia nhún vai đáp "Những người dân ở thành nhỏ đó cũng không chạy trốn" rồi lại vô vị lẩm bẩm một câu "Bọn họ nhìn có vẻ cũng không xấu xa."

"... Trong mắt bọn họ, chúng ta mới là người xấu." Tên lính tới nhận ca lấy chai nước ở bên hông ra, uống một ngụm rồi cất đi nhẹ giọng nói.

"Ai nói không phải đâu." tên lính vừa hết ca thì thào nói. "Thật ra thì rút cục đại nhân đang muốn tìm cái gì, tác phong hành xử như vậy không phải là có chút ..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị bịt miệng lại, đối phương hung tợn nhắc nhở "Không muốn sống nữa sao, đúng là phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng ngươi nói ra miệng chẳng phải là muốn chết sao?"

"Ưm... Ưm..." tên lính kia chỉ vào miệng mình, cố sức gật đầu, đồng đội của hắn mới thả hắn ra.

Tên lính mập mạp cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác định không có tên lính nào khác mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn tên trứng ngốc này.

Muốn chết cũng đừng kéo lão tử xuống nước!

"Khụ khụ, được rồi, ta đi trước đây, ngươi cẩn thận một chút, bên trong chính là tội phạm nghiêm trọng đó." Tên lính cười cười với đồng đội, hắn biết đối phương là vì muốn tốt cho hắn. Hiện tại rất nhiều người cảm thấy cách làm của Thanh Vân đại nhân có phần trái ngược với chủ trương biến thù thành bạn, xây dựng lại gia đình trước đây. Tuy nhiên, những người dám lén lút bàn bạc, nghị luận ý kiến trái chiều dường như ngay cả xác cũng không thấy đâu.

Bầu không khí trong đội ngũ rất nặng nề, dường như có gì đó đang rình rập trong bóng tối khiến họ cảm thấy lo sợ không yên.

"Biết rồi." Đồng đội hắn miễn cưỡng đáp lại, thấy trứng ngốc nghe lọt tai lời mình nói, giọng điệu của tên lính mập cũng dịu xuống "Đến lúc những người đó nên nghỉ ngơi rồi, hãy chú ý thời gian."

Tên lính hết ca trừng mắt nhìn rồi đột nhiên tiến lại hỏi một cách khó hiểu "Ngươi nói xem, bên trong rút cục là gì?"

Quân lệnh đã đưa xuống, bọn hắn không được phép tiến vào. Ai trái lệnh giết không tha.

Có trời mới biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nghe nói những người đến lần này là đoàn đàm phán của dị tộc. Hiện tại không thấy những người tiếp đón đoàn đàm phán đâu, Thanh Vân đại nhân cũng không ở đây, chắc là đang bận việc, còn những chuyện khác...

Đồng đội mập vỗ vào đầu tên linh hết ca, trong lòng thầm nghĩ, ngươi không lên tiếng thì chết sao?

"Không biết." hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

"Hừ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà." tên lính bĩu môi, xoa xoa cái đầu dưa của mình. "Thanh Vân đại nhân không xuất hiện, Fislar (Phỉ Tư Lạp Nhĩ) đại nhân lại rơi xuống không rõ... Ngày gì không biết haizz..."

Chào đón hắn chính là một đạp "Cút đi!"

Hắn trợn mắt nhìn tên đồng đội trứng ngốc lủi đi nhanh như chớp rồi ngồi xuống ghế, nhìn lên trời đáy mắt ngập tràn lo lắng. Fislar (Phỉ Tư Lạp Nhĩ) đại nhân...

"Tỉnh rồi sao." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

Sau khi Tề Quân khôi phục ý thức hắn chậm rãi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở ngay trước mặt... không ngừng phóng to lên.

Nói chuyện phải tới gần vậy sao? Giống cái thầm nghĩ rồi không được tự nhiên hơi ngửa đầu ra sau nhìn quanh bốn phía. Nhà giam âm u trống rỗng không có gì ngoài trừ nhân loại, dị tộc, thêm mấy quý tộc người Uy Nhĩ.

Một bát cơm cũng không có.

Hắn nhanh chóng kiểm kê lại số lượng người. Tất cả mọi người đều ở đây, ngoại trừ... Lam đại nhân.

Giống cái lo lắng đứng thẳng lên, định mở miệng lại phát hiện phát hiện cổ họng khô khốc, mỗi khi phát ra âm thanh đều cảm thấy đau rát.

Người đàn ông cúi đầu đút cho hắn một ngụm nước.

Tề Quân suýt nữa thì bị sặc, trừng mắt nhìn đối phương.

Người đàn ông nhún vai "Ngụm cuối cùng rồi."

Hắn lắc cái chai rỗng và hướng miệng chai xuống phía dưới, kích thước của chiếc bình này rõ ràng chứa được nhiều hơn.

"Ta không nghĩ tới khi ngươi tỉnh dậy lại khát đến vậy nên..." Fislar xấu hổ giải thích.

"... Không sao." Thực ra hắn cũng không khát đến vậy, không cần cướp nước uống từ miệng đàn ông. Tề Quân nhất thời dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại thấy đối phương quan tâm mình như vậy không khỏi có chút cảm động nói "Cảm ơn."

Người đàn ông nhếch khóe môi, biết giống cái đang lo lắng điều gì liền nói "Bọn họ vẫn chưa tỉnh, còn Lam đại nhân của người thì bị đưa đi rồi."

Fislar là người đầu tiên tỉnh lại. Sau khi nhận thấy tình cảnh của bản thân liền theo bản năng tìm kiếm tên giống cái kia, sợ đối phương bị bắt đi mất. Phải biết rằng dù ở bất kì nơi nào, sự tồn tại của giống cái đều cực kì quý hiếm. Nhưng rõ ràng những người đó có hứng thú với dị tộc hơn.

Hắn không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không, nhưng sau khi nhìn thấy Tề Quân hô hấp đều đều không có việc gì ánh mắt không khỏi dịu đi một chút.

Tề Quân nghe vậy không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy, chân đau nhức tê dại chỉ cần quen dần là có thể chịu đựng được, chỉ là do tác dụng phụ của khí vẫn còn nên hắn cảm thấy yếu ớt. Toàn thân không có sức, đôi mắt hơi mơ hồ rất khó tập trung. Hắn nhìn về phía Fislar, tố chất thân thể của đối phương có vẻ không tồi, ít nhất đôi mắt cũng tỉnh táo.

Fislar bị ánh mắt mông lung của giống cái nhìn chằm chằm. Dưới cần cổ thon dài quần áo có chút không chỉnh tề, hở ra non nửa đầu vai, nhìn qua tựa như một khối ngọc thạch mượt mà, có cảm giác ấm áp và mịn màng.

Chân Tề Quân mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía trước muốn đổ lại được một bàn tay to lớn giữ chặt đầu vai.

Người đàn ông kìm lại sự đen tối trong đáy mắt, bình tĩnh nói: "Khí độc còn chưa thải hết ra ngoài, đừng nóng vội."

"Cảm ơn, nhưng Lam đại nhân ngài ấy..." Tề Quân bước đi cũng không xong, thua vì quỷ kế của đối phương. Là do hắn sơ suất, không bảo vệ tốt Lam và Trình Hiểu, giống cái không khỏi tự trách bản thân thật nhiều.

"Nghỉ ngơi trước đi, để ta thử." Fislar nói ngắn gọn rồi đỡ giống cái đến ngồi xuống dựa vào hàng rào vững chắc rồi đi đến cửa. Hắn đã sớm dùng chân thử độ cứng của thứ kim loại đen này mấy lần, chắc chắn không thể phá cửa chỉ bằng vài cú đá.

Tề Quân nhìn người đàn ông cau mày dường như đang yên lặng suy nghĩ. Hắn không khỏi cảm thấy dường như lúc này đối phương dường như mạnh hơn rất nhiều. Đã khôi phục lại sau những đả kích trước đó rồi sao, tính cách của giống cái này quả nhiên không tồi, hắn thích.

Fislar vừa quay đầu lại liền thấy Tề Quân đang nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt kia có phần... "...Có việc gì sao?"

"Không, cảm thấy ngươi thật tốt." Tề Quân trực tiếp khen ngợi, không giấu diếm sự yêu quý và cảm kích "Ta thích."

Fislar: "..." Một giống cái nói với hắn những lời này, hắn nên hiểu như thế nào mới đúng đây?

.....

Nhìn thấy Thanh Vân đã bị đánh bại, gã đàn ông trung niên nghĩ nghĩ rồi không thừa thắng xông lên mà phủi phủi những vết bẩn lấm lem trên người. Gã cau mày, không hài lòng cởi bỏ chiếc áo bẩn rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý tới Trình Hiểu - người đã thu tay lại. Gã nhìn chằm chằm không chợp mắt, nhanh chóng lấy ra một mũi tiêm khác, không chút do dự đâm thẳng vào gốc đùi. Chất lỏng màu xanh nhạt chậm rãi được đẩy vào cơ thể, gã thở phào một cái, sắc mặt thoải mái hơn nhiều.

Vài giây sau, gã buông bàn tay đang che mắt trái xuống, dòng máu ban đầu tuôn ào ào không dứt đã ngừng chảy. Gã nhẹ nhàng kéo vài sợi tóc trên trán xuống để che đi vết thương gớm ghiếc, quay đầu nhìn về phía tường kính đã vỡ vụn hơn phân nửa, nghiêm túc, cẩn thận chỉnh lại diện mạo của bản thân.

Tác dụng của thuốc rất rõ rệt, Trình Hiểu nheo mắt lại, ngay cả biểu cảm đau đớn trên mặt đối phương cũng biến mất, thuốc có tác dụng ngay lập tức là chuyện hiếm có, huống hồ còn có tác dụng giảm đau đến tê liệt.

Gã đàn ông trung niên cử động cổ phun ra bọt máu trong miệng, nheo mắt, thấp giọng thì thầm "Sơ suất rồi." rồi đi về phía Trình Hiểu nhặt lại ống tiêm lên "Hấp thu lá chắn bảo vệ xong thì thân thể ngươi có lẽ cũng tới cực hạn rồi, an tâm ra đi đi."

Những lời này không phải lời nói suông, một lượng lớn năng lượng ra vào, là phép thử thể lực và trình độ tinh thần của người nhận. Một người trẻ tuổi như Trình Hiểu chưa có nhiều kinh nghiệm, dựa vào chút vận may mà từ phế vật bị người người chán ghét xoay mình trở thành người được dân bản xứ nâng lên tận mây xanh. Cũng không biết đối phương có hiểu ý nghĩa của hai từ "phủng sát" hay không, nhưng hiển nhiên là không có cơ hội rơi xuống bùn lầy nữa rồi. Chết khi đang ở đỉnh cao xem như thằng nhóc thối này được lời rồi.

(Phủng sát: 捧杀 theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.)

Có rất nhiều cách sử dụng dị năng, ngay cả bản thân gã cũng không thể nắm giữ hết tất cả. Loại sức mạnh ngày càng lớn mạnh này rõ ràng đòi hỏi nhiều kinh nghiệm thực tế hơn. Quả thật có chút tiếc cái đầu của tên nhóc này.

Nếu có thể đem sức mạnh của Trình Hiểu cho gã sử dụng có thể bớt đi kha khá thời gian tìm hiểu, dò dẫm... Gã gật gật đầu thầm nghĩ. Có lẽ sau này gã nên tìm một đối tượng thí nghiệm có dị năng, đỡ gây nguy hiểm cho bản thân. Như vậy vừa an toàn, vừa có thời gian làm nghiên cứu.

"... Hừ, có chuyện gì... thì nhắm vào ta đây!" Thanh Vân thò đầu ra khỏi đống đổ nát và hét lên yếu ớt nhưng rất kiên trì. Âm thanh phát ra chỉ to hơn tiếng muỗi kêu một chút.

Hắn trừng lớn hai mắt, bất lực nhìn đối phương đi về phía Trình Hiểu. Hắn đã dùng hết toàn lực cũng chỉ đâm được vào mắt của gã đàn ông trung niên kia, thật là một sách lược sai lầm. Không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như vậy, và hiển nhiên con mắt bị thương kia đã được chữa khỏi, gần như không còn tổn thương nào đáng kể.

Cảm giác thất bại thảm hại chạy khắp cơ thể, Thanh Vân cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, một lần nữa muốn che chắn trước mặt nhân loại, nhưng đáng tiếc hắn chỉ lắc lư được hai cái thì lại lần nữa rơi vào hôn mê.

Trình Hiểu hơi ngẩn ra, không ngờ đồng đội tạm thời lại bảo vệ cậu như thế. Cậu xua tay, vẻ mặt không biểu cảm nói "Nếu ông ấy là cha của ta thì cũng không cần mượn tay người khác."

Đáng tiếc Thanh Vân đã hoàn toàn hôn mê. Vậy cũng tốt, cậu cần phải xác nhận vài chuyện. Trình Hiểu thở dài, thu hồi tâm trí, nghiêm túc đứng lên.

Gã đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng "Cha? Ngươi nhận thân có chút muộn đó."

Gã kéo ta áo lên để tránh bị máu và chất bẩn bắn vào. Ngón tay gã khép lại, khẽ dùng sức giơ ống tiêm mỏng manh trong tay lên. Gã khẽ gật đầu, mọi góc độ động tác đều hoàn hảo, tiêm cũng là một loại hiện thân của sức mạnh và vẻ đẹp.

"Không, ý ta nói là khối thân thể này." Trình Hiểu nheo mắt, thản nhiên nói, dường như có ý ám chỉ điều gì đó.

Cậu thản nhiên xé bỏ quần áo rách rưới ở phần trên cơ thể, dư lại vài sợi tóc còn sót lại quấn quanh eo, để lộ bộ ngực săn chắc và những đường nét cơ bắp mượt mà, mạnh mẽ. Hai tay cậu buông thõng tự nhiên bên hông, tay phải nắm chặt thành nắm đấm dường như vẫn đang cố gắng hấp thụ một phần năng lượng còn sót lại.

"... Ngươi nói linh tinh..." sắc mặt gã đàn ông trung niên không có chút dao động, giống như đang nhìn một kẻ điên. Nhưng sau khi nhìn thấy thân thể của đối phương, trên mặt gã cảm xúc dù được che đậy rất tốt nhưng vẫn lộ ra chút ghen tị. Trong mắt gã vừa có sự mỉa mai lại có chút thương hại "Ta tạo ra ngươi, trao cho ngươi dị năng cường đại, bây giờ cũng là lúc vật về với nguyên chủ rồi."

Vừa dứt lời, bóng dáng gã biến mất khỏi nơi đó với tốc độ ánh sáng. Đến khi gã lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Trình Hiểu, một tay gã đã cầm tay phải của cậu.

Đây chính là con đường vừa mới hấp thụ năng lượng cực lớn, rất thích hợp để lần nữa đưa năng lượng vào. Tốc độ hấp thu năng lượng vừa đi qua cũng đảm bảo cho con đường này thông suốt.

Mùi nồng nặc phun ra từ phía sau khiến Trình Hiểu nhíu mày, quả thực là khiến người ta buồn nôn.

"Mấy ngày không đánh răng rồi, chăm sóc răng miệng không phải là kiến thức đời sống thông thường sao". Từ những chi tiết nhỏ vừa rồi có thể nhìn ra người "cha" này rất dường như rất chú trọng đến ngoại hình. Trình Hiểu nói những lời dường như không liên quan một cách vô cảm, tay phải đang buông thõng của cậu bị gã đàn ông trung niên giữ lại, không có dấu hiệu kháng cự.

Có thủ đoạn gì sao. Khóe miệng gã hơi nhếch lên, gợi ra một tia giễu cợt khó nhận thấy. Nếu vì quá kiêu ngạo mà dính bẫy, sẽ dễ dàng gánh chịu hậu quả.

Bây giờ gã đã tới gần thế này rồi, con gà non tơ này còn có thể tính toán được gì nữa. Đầu gã thầm nghĩ nhưng những động tác trong tay vẫn ổn định như cũ. Gã quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể Trình Hiểu, cẩn thận đem ống tiêm chậm rãi đâm vào da thịt, miệng thản nhiên nói "Nói về chăm sóc răng miệng thì không cần ngươi tới chỉ đạo ta đâu, thứ sản phẩm thất bại." Ba chữ cuối cùng được gã nhấn mạnh một cách cường điệu. (bản raw là 3 chữ 失败品 thất bại phẩm)

Trình Hiểu thậm chí còn không thèm nâng mí mắt lên đáp trả "... Miệng phun đầy phân."

Gã đàn ông trung niên sửng sốt trong giây lát khi bị mắng bằng những ngôn từ thô tục, vẻ mặt gã vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến những thứ đó. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hành vi ác liệt thế này xuất hiện trước mặt gã.

Không nên vì thể mà tức giận, bởi vì thật sự không đáng. Kẻ tầm thường có cách điên cuồng của kẻ tầm thường. Chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái, ngươi cũng cắn lại một cái hay sao?

Nhưng lúc này tâm tình gã quả thực không vui. Tuy nhiên, cảm xúc và hành động không thể đặt cùng một chỗ để suy xét. Gã không nói một lời, nhắm đầu kim vào mạch máu và đâm thẳng xuống.

Khoảnh khắc đầu kim lấp lánh chạm vào da của Trình Hiểu, nó dừng lại.

Khuôn mặt vốn dĩ điềm tĩnh của gã đàn ông trung niên giờ đây đã có dấu hiệu rạn nứt.

Tay của gã ... không thể dùng sức.

Làm sao có thể? !

Gã cố gắng vài lần, đừng nói là tiếp tục đâm kim xuống, ngay cả việc cầm kim tiêm gã cũng không làm được. Kim tiêm cứ thế theo ngón tay mà rơi trên mặt đất đầy bụi bặm. Ống tiêm nửa trong suốt chiếu rọi lại bóng dáng nực cười của gã.

Gã không thể tin được nhìn về phía Trình Hiểu, ánh mắt đối phương lạnh nhạt không cảm xúc. Gã cứng ngắc cổ, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống phần eo của chính mình, một bàn tay của Trình Hiểu không biết từ bao giờ đã đặt tại nơi thắt lưng gã - nơi mà trong lần va chạm đầu tiên đã khiến hắn bị thương.

"Ngươi... Ngươi làm gì?" Giọng nói của gã đàn ông trung niên vốn dĩ luôn bình tĩnh giờ đây lại có một chút bất ổn, giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút hết, ngay cả việc đứng thẳng cũng có chút khó khăn.

Đã bao lâu rồi gã mới lại cảm nhận được loại cảm giác vô lực này.

"Vật về nguyên chủ thôi." Trình Hiểu cười cười, thuận tay đẩy, trên tường lại có thêm một vật trang trí.

Cường độ lực này so với những gì Thanh Vân vừa chịu đựng chỉ có mạnh hơn chứ không kém.

Gã đàn ông trung niên há to miệng phun ra vài ngụm máu. Sau khi trượt xuống từ bức tường vỡ vụn, bả vai gã run rẩy, một lúc sau mới kinh ngạc lên tiếng "... Là quặng đen?"

Không sai, loại cảm giác bị hấp thu đến mất hết sức lực chỉ trong nháy mắt này chỉ có quặng đen mới có thể đạt được hiệu quả như vậy. Trong hàng ngàn hàng vạn tính toán, gã không ngừng mô phỏng phương pháp thí nghiệm này hàng trăm lần. Chỉ là quặng đen trong tay gã vẫn được đặt trong một ống mỏng, chờ đưa vào cơ thể dị tộc trên thiết bị, còn một phần khác chắc hẳn còn trên cơ thể Trình Hiểu.

Dưới cái nhìn của đối phương, chàng trai trẻ mở chiếc túi nhỏ mang theo bên mình ra, lật nhẹ miệng túi xuống, vài viên đá bụi nhỏ màu xám đen từ bên trong rơi xuống đất lăn tròn rồi nằm đó.

Đồng tử gã đàn ông trung niên đột nhiên co rút lại, đó là... đá đen bình thường.

Làm sao có thể, nếu Trình Hiểu không mang theo quặng đen bên người... Vậy chẳng lẽ là lấy trên người Thanh Vân sao.

Không đúng, gã luôn luôn theo dõi từng hành động của hai tên này, cho dù có rơi một sợi tóc thì hắn cũng sẽ phát hiện ra trước hai tên kia.

Những quặng đen đó không thể từ trên người Thanh Vân.

Rốt cuộc thì quặng đen ở đâu!

Gã vắt hết óc, gần như điên cuồng nhìn chằm chằm Trình Hiểu như muốn đào ra một cái lỗ trên người chàng trai trẻ.

Trình Hiểu giơ tay lên, chỉ chỉ phần eo của gã đàn ông trung niên rồi nói "Vỡ thành bột phấn, bao trùm trên mũi đao." Cậu lời ít ý nhiều, nói xong liền im lặng. Sau khi xác nhận tính mạng của Thanh Vân không có gì nguy hiểm liền lập tức đi về phía dị tộc nhà mình.

Cậu thầm nghĩ, tuy rằng loại tư thế mở hai chân ra thế này rất đẹp, nhưng chỉ cần bày ra lúc nửa đêm trên giường ở nhà cho mình cậu ngắm là được rồi. Cậu đau lòng nhìn thân thể bị tra tấn đầy vết thương của Lam, cho dù là dị tộc mạnh mẽ cũng không có biện pháp hồi phục vết thương ngay lập tức. Những miệng vết thương này rõ ràng là không nông chút nào.

"Ngươi nói bậy, tại sao ta không phát hiện ra? !" Gã đã giám sát toàn diện, không có góc chết.

"... Xin lỗi, là ta đã không thông báo." Giọng nói Trình Hiểu lạnh nhạt.

Thân là lính đánh thuê, nếu không tránh thoát khỏi giám sát của địch thì chẳng lẽ lại nghênh ngang dọc đường nói với kẻ địch là khó chịu sao, đến cắn ta đi à. Muốn tìm cái chết.

"Lần đầu tiên tiếp xúc, đã bị ngươi tính kế sao." Gã đàn ông trung niên đứng dậy, phản ứng đầu tiên là chỉnh lại quần áo, vuốt thẳng vạt áo. Gã khó khăn giơ tay lên vuốt lại tóc, sau đó tay chân vô lực tựa vào tường, thản nhiên cười nói "Không hổ là con trai của ta, hành động không tồi."

"... Quá khen." Trình Hiểu kéo những sợi dây xích. Khác với những sợi xích trói Thanh Vân trước đây, những vật thể kì lạ này dường như cứng hơn nhiều, dùng nhiều thời gian cũng rất khó làm đứt chúng.

Tất nhiên có chìa khóa là nhanh nhất, cậu ngẩng đầu nhìn về phía gã đàn ông trung niên.

"Sau khi hấp thụ năng lượng, ta dùng những năng lượng đó để phát huy tác dụng của quặng đen, nếu không cơ thể của ta đã không bị đào rỗng nhanh đến vậy." Gã đàn ông trung niên suy yếu tiếp tục nói, trên mặt không có chút sợ hãi nào, giống như người cha đang trao đổi kinh nghiệm với đứa con mình vừa ý nhất sau khi huấn luyện. Trong giọng nói gã còn mang theo chút tán thưởng, "Đáng tiếc, ta vẫn luôn tập trung tấn công trực diện ngươi, cũng không ngờ được... Ha ha, lần này ta thua."

Trình Hiểu từ chối cho ý kiến. Với đôi mắt sắc bén, cậu nhận thấy một chiếc chìa khóa nào đó đã rơi xuống đất trong cuộc tấn công vừa rồi. Rõ ràng gã đàn ông này không có ý định giấu thứ nhỏ bé này, giống như việc muốn giết một con gà còn cần phải mang chìa khóa cửa nhà mình đi cất tại két bảo hiểm sao. Ai có thể nghĩ rằng một con gà đang chờ làm thịt lại có tư cách mở cửa?

Không cần lục soát người, thật tốt. Thật sự có chút ghê với việc để một ông già sờ trên sờ dưới. Trình Hiểu nhặt những chiếc chìa khóa màu đen trên mặt đất mà không tốn chút công sức nào, không chút do dự nhét vào ổ khóa, dễ dàng bỏ xiềng xích trên người dị tộc xuống. Loại xiềng xích này cũng không phải loại chí cần một sợi tóc cũng có thể cạy mở, sau khi lão già kia cải tiến xong sẽ phức tạp hơn nhiều.

Cậu thật cẩn thận tránh đi miệng vết thương, nhanh chóng ném cái đám xiềng xích chết tiệt này ra thật xa. Cậu đặt tay lên ngực dị tộc, khi cảm nhận được tiếng nhịp tim đập ổn định mới nhẹ nhàng thở ra. Không đúng, cần phải kiểm tra vùng cổ. Thế là tay cậu lướt qua chỗ điểm nhỏ màu hồng trên ngực rồi chạm vào phần cổ trắng mịn.

"Đừng trách ta, phải nhiều lần làm thí nghiệm lên ngươi cũng là do thân bất do kỷ" (phải làm những việc không theo ý muốn) Gã đàn ông trung niên thở dài "Trình Hiểu, nếu ngươi còn coi ta là cha của ngươi thì hãy nghe ta nói một lời đi."

Vẻ mặt gã trịnh trọng, gã thở dốc, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt dường như có chút mê mang nhưng lại mang theo kiên định tựa như đột nhiên hạ quyết tâm.

Là muốn nói cho cậu biết phương pháp bí mật của đạo thuật bách nhật trúc cơ hay sao. Khóe mắt TRình Hiểu giật giật, nếu dán thêm bộ râu thì gã này sẽ biến thành tiên.

"Xin hãy nghe ta nói một lời." chàng trai bĩu môi thầm nghĩ câu này cậu đã nghe không chỉ một lần, chẳng lẽ đây là câu thần chú đã thất truyền từ lâu sao. Cho nên đừng để đối phương tiếp tục nhiều lời, thắng làm vua, thua làm giặc, một cuộc cạnh tranh với sức mạnh quá lớn thường thường kết thúc chỉ trong nháy mắt. Loại trận chiến đánh đến núi không còn đỉnh, đất trời hòa hợp thích hợp với những chiến trường có thể thu vé vào cửa hơn.

"Đừng giả bộ nữa, cha của Trình Hiểu có răng giả." Cậu nhún vai tỏ vẻ chính mình không nhớ rõ cái người gọi là "cha" này.

Cha đã chết rồi, có việc thì đốt vàng mã, tên khốn khoác da người này còn muốn con trai?

Phi!

Bản chất thực sự của lính đánh thuê của cậu được bộc lộ rõ ​​ràng. Bị lợi dụng không phải là thói quen gì tốt đẹp.

Gã đàn ông trung niên lần này thực sự choáng váng, gã trừng mắt nhìn, phải mất rất nhiều công sức mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Trong miệng gã toàn là răng giả?! Thân thể này tuy đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn ở thời điểm cường tráng khỏe mạnh, làm sao có thể như vậy?

Ánh mắt không tin của đối phương khiến Trình Hiểu nhất thời không nói nên lời, răng của cha cậu không tốt, cậu cũng không thể làm gì được. Răng giả thì sao, làm răng giả mà gã "cha" khốn kia không phát hiện ra cũng là một loại bản lĩnh.

"Ngươi từ đâu đến? Đàm thành sao." Trình Hiểu hạ giọng và hỏi, mang theo một cảm giác kì lạ mê hoặc dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu. Đó là một thành phố lớn ở kiếp trước.

"Không, ta tới từ nam thành ." Gã đàn ông trung niên theo bản năng trả lời một câu. Lời vừa nói ra, gã trợn mắt há mồm dường như đã hóa đá ngay tại chỗ nói mới vừa nói ra, hắn cũng đã trợn mắt há hốc mồm, giống như hóa đá đứng ở tại chỗ.

"Phải không?" Trình Hiểu nghiêng đầu lại cười cười, "Thật trùng hợp, ta cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro