Chap 73 + 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gulf tưởng chừng đứng không vững,  từng chữ từng chữ nhấn mạnh.

-“Yêu nó tới thế sao?”

-“Yêu, tất nhiên là yêu!”

-“Yêu tới mức tự bắt cóc mình rồi đổ cho anh trai, mong nhận được sự cảm thông của nó?”

Gulf cười nụ cười trước nay chưa từng thấy chế nhạo có , đau lòng có...

-“Đúng, sao?”

Goof cười mỉm.

-“Tao chỉ thắc mắc, tại sao mày không đổ cho ai đó, mà lại đổ cho tao?”

Goof Kanawut, có chết cậu cũng không cho Gulf biết, là Mew yêu anh Cậu nói:

-“vì bị chính anh ruột mình bắt cóc sẽ đáng thương hơn nhiều, haha…vả lại, Gulf , từ khi sinh ra , anh luôn có nhiều thứ hơn em, em thực sự mong muốn được thấy một lần Anh nếm trải cảm giác thất bại xem sao?”

Từng lời của Goof Kanawut như tảng đá nặng rơi thẳng vào người Gulf Kanawut. Đây là đứa em trai đáng yêu mà cậu vẫn luôn hết mực bảo vệ, che chở thương yêu ?

-“Mày điên rồi! Mày không nghĩ mọi việc sẽ có sơ hở, chả nhẽ mày không sợ tao sẽ nói cho nó biết sao?”

-“Haha…”

Goof cười lớn, cậu nói :

-“Anh dám? anh dám sao? Được, anh ra nói ngay cho anh ấy biết, anh có bằng chứng không?”

-“Cái vòng đó, hóa ra mày sử dụng nó… mày lấy lúc nào, mày cũng giỏi ghê?”

-“Cũng không có gì, cảm ơn anh đã quá khen!”

-" GOOF Mày có biết, những đứa làm việc bẩn thỉu với tao, kết quả sẽ như nào không?”

-“Biết chứ, biết chứ! Em biết, từ ngày đi học, anh rất hiền, nhưng đứa nào động tới , anh không bao giờ để yên, điển hình là P'Mew đấy sao, bị anh vẽ cả mặt mèo trên trước toàn trường, bị anh tung tin đồn là người yêu SAN?”

-“Rõ thế sao còn dám?”

Gulf hỏi lại.

-“Vì em là em trai của Anh, Anh sẽ không làm gì đâu…Mà thôi, nếu muốn, Anh có thể ra đó, nói với Mew mọi chuyện, nếu anh ấy tin Pi, em sẽ liều chết với Pi… đoán xem kết quả là ai thắng hả Gulf..?

Kể cả kết quả như nào, vẫn là ba mẹ chúng ta có hai đứa con trai, một đứa thì chết, một đứa thì là hung thủ…Anh thấy sao?”

-“Mày…”

-“Sao? Gulf Kanawut, em dám cá, anh không dám làm liều, anh yêu ba thế cơ mà? Cả ba nữa, cả cuộc đời, cả ánh mắt, chỉ có anh mà thôi! Nói cho anh biết, ván này anh thua rồi Gulf Kanawut…”

Từng lời, từng chữ của em Trai khiến Gulf muốn nổ tung, cả ngươi căng cứng, lạnh buốt…

-“Goof kanawut, được, mày thắng!
Nhưng nói cho mày biết, mày cũng đã đánh mất một thứ vô cùng đáng giá, mãi mãi không bao giờ lấy lại được!”

Gulf cười lạnh, lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng buông một câu lạnh lẽo...

- " Những kẻ đắc tội tao 1 là trả giá...2 là chết Goof mày hãy sống tốt thời gian này đi đừng đánh giá cao cái thân phận em trai của mày với tao nó sớm đã không còn ý nghĩa từ khi mày làm cái trò khốn nạn này với tao..."

Goof mắt nhòe đi, đúng, trước đó cậu đã biết…nhưng cậu chấp nhận, chấp nhận đánh đổi tình yêu của Anh trai, để lấy tình yêu của Mew…

…..

Gulf Kanawut bước những bước đi thống khổ, cảm giác bị phản bội, thì ra là đau như thế.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, giọng nói chua xót khó tả.

-“Nói đi, giải thích đi! Gulf Kanawut! Tao không tin, mày nói đi, mày bao biện cho mình đi, tao sẽ cố hiểu, cố thông cảm!”

Cú sốc quá lớn, cậu gần như mất sức, cả người khụy xuống, tiếng Mew vẫn bên tai.

-“Chỉ cần em nói, chỉ cần em chịu nhận lỗi lầm, sẽ không ai ghét bỏ em cả…em muốn nổi tiếng, có rất nhiều cách, anh sẽ đầu tư cho em…nếu em muốn nhanh hơn, chúng ta có thể tung tin hẹn hò! Gulf, nói gì đi, anh luôn ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua…”

Cậu nhìn anh, đôi mắt u sầu đau thương, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu phải bắt đầu từ đâu? Bắt đầu từ cái gì đây.

-“Gulf…Gulf…”

Cậu vẫn nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi, miệng mấp máy mà không nói lên lời.

-“Lúc nãy là tao hơi quá, xin lỗi… chắc chắn phải có lý do gì phải không? Phải không? …”

Cả người Gulf run rẩy, cậu thở dốc, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

-“Tao…tao…muốn ở một mình…xin mày…”

Cố lê bước tiếp tục bước đến khi , bóng cậu khuất dần, có người con trai, vô thức tựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo tựa bầu trời đen…

….

‘P, em yêu Pi nhất…’

‘Pi , em có đẹp trai không?’

‘Gulf, cho em cái bánh đó đi…’

‘P'Gulf ơi…’

‘Khi con có 10 Đồng, nếu cho thì chỉ nên cho người khác 9 Đồng thôi…’

‘Chiều em không phải lúc nào cũng là tốt, có đôi khi, chính con là người hại nó…’

Từng mảnh kí ức cứ dồn dập đổ về. Goof bé nhỏ, đáng yêu của cậu, sao có thể như thế? Hãy nói cho cậu đây chỉ là một cơn ác mộng?

Lẽ nào là cậu sai, lẽ nào ba đúng? Là cậu quá chiều nó? Ngay từ đầu, cậu đã là một người anh không tốt, cậu luôn dung túng cho nó… Ngay từ đầu, giá kể có một lần cậu cương nghị, cậu từ chối…

Nghĩ tới những gì xảy ra, Gulf lại rùng mình. Có thật là cậu đã quan tâm tới Goof ? Có thật cậu hiểu hết em trai mình?

Dù xa hay gần, hàng tuần, anh em cậu đều thủ thỉ, tâm sự, mọi chuyện trong cuộc sống của nó, cậu đều biết…vậy rốt cuộc, cậu đã bỏ lỡ cái gì, vì sao tới nông nỗi như thế? Em trai hiền lành ngây thơ của cậu, thay đổi từ lúc nào, mà sao cậu lại thấy lạ lẫm tới vậy?

Đầu óc cậu rối bời, những ngón tay lạnh buốt vô thức chạm vào túi áo…Ở nơi đó, cậu nhớ, có con hạc giấy, mà Mew muốn gửi cho Goof.

Gulf ngắm nhìn, tình cảm của họ thật sâu đậm. Mew, anh ấy là cái gì cơ chứ? Là cái thứ quỷ quái gì mà ám ảnh cậu bao nhiêu năm, là cái thứ gì mà khiến em Trai cậu bất chấp tất cả…

Giọt nước mắt khẽ chảy, rơi xuống cánh hạc, cậu vội vàng lau đi…mà càng lau, cành nhòe, càng nhầu nhĩ…

Gulf cẩn thận mở con hạc, cậu nghĩ, cậu sẽ gấp lại rồi chuyển phát nhanh cho em trai.

Mà khi mở ra, nét chữ rắn rỏi ấy đập vào mắt, toàn thân cậu cứng nhắc…

‘Gulf Kanawut, Tao biết là Mày...!’

Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em!…Câu nói cứ vấn vương mãi trong đầu…Mew biết, là cậu. Anh biết từ bao giờ? Và làm sao anh có thể biết?

Cậu bỗng bần thần, nhớ về một ngày xa xôi…

“Mày lấy hộ tao một vật trong túi áo được không?”

“mày không có tay à?”

“tao còn đang cõng cậu bỏ ra té cả lũ à!”

“Quà sinh nhật đấy!”

“Sao lúc nào Mày cũng tặng hạc giấy cho tao vậy? Sợ tốn tiền mua quà thì không phải tặng đâu, chúng ta cũng đâu có thân…”

“Muốn ném vào sở thú hay vứt mẹ xuống biển cho cá mập nó ăn bớt cái não mày cho khôn ra Gulf ạ, cho nó ăn bớt bã đậu trong óc Mày đi….”

Hình như, khi đó Mew nói rất đúng, hình như là óc cậu toàn bã đậu thật thì phải, cớ sao bao nhiêu năm, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mở những con hạc giấy đó ra?

Ngay lúc này, cậu muốn, cậu rất muốn biết, trong những con hạc đó, thực sự có chứa gì không? Với tay tìm kiếm chiếc túi nhỏ, mới nhớ, lúc trước, Mew có giúp cậu cất, Goof nhắn tin vội quá, cậu quên mất mang theo.

Chưa lúc nào Gulf cảm thấy khẩn trương như lúc này, vội vã bắt xe về chung cư MG.

Bàn tay ngập ngừng bấm chuông, chờ đợi hồi lâu mà không ai trả lời. Cũng đúng, tầm này chắc Mew còn ở viện với Goof. Gulf biết, mật khẩu nhà anh, cũng giống nhà cậu thôi, nhưng cậu còn lưỡng lự…liệu có nên?

Do dự một hồi lâu, ai đó quyết định mở cửa, chậm rãi tiến tới phòng chứa đồ. Tên đó đúng là người nổi tiếng, ngay cả phòng chứa đồ cũng to bằng phòng ngủ của cậu

Gulf thở phào khi thấy chiếc túi của mình treo ngay trong tủ đồ thứ nhất, không thể kiềm nén hơn nữa, tay cậu run rẩy mở ngăn kéo, lấy ra đống hạc, từ từ mở…

Tất cả đập vào mắt, ngỡ như chỉ là giấc mơ…

‘Chúc mừng sinh nhật Mày Gulf! Tao kể mày nghe một chuyện, lần đầu tiên, gặp người đó, Tao đã thấy rất khác. Tao không chắc cảm giác ấy là gì, tao chỉ biết, tao rất thích chơi với cậu ấy!’

‘Này, tao phát hiện ra hình như là tao thích cậu ấy, cái cậu bé mà năm ngoái tao kể với mày đó!’

‘Lại một năm nữa rồi, năm nay tao vẫn thích cậu ấy, có điều nhiều hơn một chút!’

‘Tao vẫn thích cậu bé ấy, Gulf ạ, năm nay lại nhiều hơn năm ngoái, Gulf Kanawut sinh nhật vui vẻ!’

‘Nếu tao tỏ tình, mày nói xem cậu ấy có đồng ý không?’

‘Gulf Kanawut, ước gì mày gọi tao là anh nhỉ, giống như Goof gọi tao ! Tại sao mày kém tao một tuổi mà không chịu gọi tao là anh?’

‘Sao mày cứ thắc mắc chuyện tặng hạc thế nhỉ? Lẽ nào mày chưa bao giờ mở chúng ra? Sao mày lại giận khi tao không tặng mày món quá nào phải mua bằng tiền? Nếu mày muốn, tao có thể tặng Mày tất cả mọi thứ…tất cả mọi thứ thuộc về tao, sẽ đều thuộc về mày, nếu mày muốn! Mày có hiểu chút gì không?’

‘Gulf Kanawut, chúc mừng sinh nhật nhé! Không biết Mày có nhớ không? Lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta đã hôn nhau gián tiếp rồi đấy! Mày ăn cái kẹo mút dâu mà tao đang ăn dở đấy!’

‘Chuyện tỏ tình là Tao bịa đấy, thực ra tiết mục hôm đó là dành cho mày! Tao yêu mày, Gulf, 14 năm rồi! Mày yêu tao cũng được mà không yêu tao cũng chẳng sao, dù gì thì mai sau nhất định tao cũng bắt cóc mày về làm vợ tao!!! Hehe!!!’

Khóe mắt Gulf nhòe đi, cậu biết, trong lòng Mew, luôn có một người, mà Mew rất yêu, nhưng có đánh chết, cậu cũng không thể ngờ rằng, người ấy…lại chính là mình…

Mày là Ánh sáng duy nhất

Đối với Tao...Mày là người đẹp nhất trên thế giới này...

Mày là lẽ sống của Tao

Sao mày không hiểu?

Rằng Tao yêu Mày?

‘Tình bạn, tình bạn cái con khỉ? Mày là ngốc thật hay giả vờ, mày biết thừa tao căm thù cái tình bạn đó chết tiệt này…’

‘Không ai chọc tao cả, Gulf, cho tao một cơ hội…làm người yêu tao đi!’

Cớ sao Cậu lại ngu ngốc tới vậy? Cớ sao một người luôn bên cạnh cậu, toàn tâm toàn ý vì cậu, một người luôn xuất hiện, những khi cậu cần…cớ sao cậu lại không nghĩ ra…là anh yêu cậu?

Đó cũng là lí do sâu xa mà Goof làm thế?

Gulf nấc lên từng tiếng, cậu khóc…và khóc, vì ngay lúc này đây…cậu quả thực, không biết phải làm gì cả???

…..

…..

-“Kẻ trộm xấu xa nào đây?”

Một bàn tay dịu dàng vuốt đi những giọt nước mắt của cậu, giọng anh khàn đặc, cả người nồng nặc mùi rượu.

-“Mày là ai? Mày là ai mà lại vào đây?”

-“Mew…”

Chững lại một lát, anh cười lớn.

-“À à, Tao biết rồi, tao biết mày là ai rồi, ummm là tiến sĩ Gulf Kanawut phải không?”

Bàn tay anh siết chặt bờ vai cậu, giọng nói mang theo vẻ bực dọc.

-“Đêm khuya rồi, tiến sĩ còn tới đây làm gì?  định lấy thứ gì của tao đi hả? Bao nhiêu năm rồi, sao mày cứ không chịu buông tha cho tao?”

Gulf lo lắng nhìn người đối diện, Mew say rồi, say tới mức mất cả tỉnh táo…

-“Đứng lên đi, Tao sẽ nấu cho mày chút canh giải rượu…”

-“mày tốt ghê nhỉ? Mày trở thành tốt đẹp từ bao giờ vậy?”

-“Mew!”

-“Đừng gọi tên tao! Tao thấy ghê tởm…”

Tiếng Mew như muối xót xát vào lòng cậu, cố gắng trấn tĩnh, cố gắng nhẹ nhàng, cậu nói:

-“Nào, ở đây lạnh lắm, có gì mai Tao với mày nói chuyện…rốt cuộc thì mày đã uống bao nhiêu rượu?”

-“Không, tao không muốn, tại sao tao phải nghe mày, tại sao lúc tao hỏi, mày không nói, tại sao ? Tao là cái gì trong mắt mày? À, mà đúng rồi, Mày chẳng coi tao là cái gì cả…tại sao tao cứ phải trân trọng, nhẫn nhịn mày…”

-“Thôi đừng mà, tao xin, tao xin lỗi…Mew, đừng thế nữa, mày cứ như vậy tao rất đau, mày hiểu không?”

-“Đau ? Mày mà cũng biết đau hả? Loại vô tình như mày mà cũng biết đau? ”

Anh nói đầy mỉa mai, anh cũng không quan tâm tới cảm xúc của cậu nữa. Đôi mắt đen sắc bén nhìn cậu, một tay, mạnh mẽ đã đẩy cậu vào bên trong chiếc tủ quần áo, một tay kia nhanh chóng kéo cánh cửa.

-“Mew… mày…định…làm…gì?”

-“Bắt cóc mày, nhốt mày, hành hạ mày, làm cho mày chỉ thuộc về một mình tao…”

-“…”

-“Tao đã chờ đợi… tao đã quá mệt mỏi , hơn 19 năm, mày biết không? Thực sự là tao đã mệt, tao không thể tiếp tục, tao không thể chờ…”

-“Dừng lại đi…nghe tao nói Mew…tao có chuyện muốn nói…”

Gulf vô lực cầu khẩn, van xin thảm thiết…mà hình như, tất cả mọi thứ đều vô vọng…

-“Đừng, Mày đừng nghĩ tới việc đảo lộn tình thế như hai lần trước, và mày đừng có nghĩ tao dễ dàng bị lừa…”

-“Không…không phải thế…”

-“Câm miệng đi, cái loại máu lạnh vô tâm nhà mày , đừng diễn kịch trước mặt tao nữa…tao chán ghét, tao chán ngấy hiểu không?”

-“mày say rồi…màu bình tĩnh lại đi, Mew, tao xin!”

-“Khốn nạn, tao không muốn nghe gì cả, tất cả từ mày, tao không muốn nghe!”

Những lần trước, Cậu luôn luôn thắng MEW. Gulf tự hỏi, liệu có phải do anh vẫn còn chút nhường nhịn?

Lần này, quả thực Cậu thua, thua thật rồi…thua thảm hại…thua hai người mà cậu yêu thương nhất…

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, trái tim, tâm hồn cậu…tất cả chỉ là lạnh lẽo…

…..

…..

Tia nắng hiếm hoi của mùa đông chiếu qua khe cửa tủ. Mew thức giấc với cái đầu đau tới khó tả, loạng choạng bước ra nhà tắm.

Mọi thứ đều trống rỗng, anh nhớ, đêm qua anh đã uống tới bán sống bán chết…Nhưng hình như, còn có một chuyện gì rất quan trọng, có một thứ gì mà anh đã quên mất? Có một mùi hương, rất nhẹ, rất quen.

-“P'Mew, hôm nay anh nhớ tới đưa em đi khám tổng hợp nhé!”

Tiếng Goof nhẹ nhàng qua chiếc điện thoại. Anh ừ, chuẩn bị đồ tới bệnh viện, mà sao, trong lòng cảm thấy khó chịu…

Đường phố vẫn đông đúc nhộn nhịp  , mà sao anh cảm thấy trống trải, thấy cô đơn, lạnh lẽo?

Chắc chắn, chắc chắn có việc gì đó đã xảy ra…

Chắc chắn là vậy!

Tại sao anh lại tỉnh giấc trong tủ quần áo?

Tại sao anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ấy,mùi hương không thể che giấu mùi Sen nhẹ nhàng tươi mát…

Tại sao trái tim lại đập từng nhịp nhanh tới vậy???

Kitssssss

Chiếc Porsche đột ngột dừng!

Khuôn mặt người lái xe dần tái nhạt, những hình ảnh chập chờn hiện về…rất chân thực…

Gục đầu vào tay lái, toàn thân Mew run rẩy. Anh đã gây ra chuyện tồi tệ tới vậy? Anh có còn là người?

Anh mắng cậu vô tâm , mắng cậu ác độc, mắng cậu vô tình…Nhưng anh, chính bản thân anh cũng có tốt đẹp gì?

Anh đã làm cái việc đốn mạt đó, đã cưỡng ép người mà anh yêu thương nhất!

Nhìn điện thoại, vừa muốn gặp cậu, vừa cảm thấy không đủ tư cách để gặp cậu, người anh gần như nổ tung.

Điện thoại reo, anh ước đấy là cậu mà lại nghe một giọng nói khác.

-“p'Mew anh ở đâu rồi? Anh tới mau đi !”

Mew bần thần lái xe, đến bệnh viện trong tình trạng thẫn thờ, vô định.

…..

…..

-“Anh tới rồi ạ?”

Goof giọng nói yếu ớt, các vết thương trên người vẫn còn bầm tím. Mọi chứng cứ đều chống lại Goof, ngay cả Goof  cũng thú nhận, Goof là cậu bé hiền lành ngốc nghếch và tôn thờ anh trai nhất mà anh từng biết.

Người giúp anh trả nợ, người cứu lấy tính mạng anh, người luôn ở bên anh, người yêu thầm anh suốt bao năm…là cậu bé trước mặt anh đây, là Goof kanawut , lí trí anh không có lý do gì để nghi ngờ Goof. Nhưng còn Gulf? Trái tim anh càng không muốn thừa nhận.

Goof vòng tay qua cổ Mew, anh cũng không tránh, trực tiếp bế cậu tới dãy nhà khám tổng quát, cậu cần kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa. Nằm trong lòng anh, cậu nở nụ cười đắc ý. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Cậu đã đợi rất lâu rồi, cảm giác hạnh phúc này, trên đời không gì có thể sánh bằng!

-" KANAWUT ! Gulf Kanawut!”

Tiếng gọi của người con Trai phía xa khiến Goof hơi khó chịu, tại sao cái tên đó cứ ám ảnh mãi trong cuộc sống của cậu.

-“Phải Mày rồi, vui quá! Ai đây? Người yêu à? Đẹp trai ghê nha, thảo nào mày giữ thân như thế!”

Người con Trai tiến lại gần, vừa thở hổn hển vừa nói. Mew giải thích cho cậu ta:

-“Đây là Goof, em trai sinh đôi của Gulf!”

Cậu trai kia hơi cười, ngượng ngùng:

-“Ồ, xin lỗi nhé, Tôi nhận nhầm, ngày xưa cũng nghe ổng kể có đứa em sinh đôi rồi! Tôi là Jam, bạn cùng trường ENS với Gulf!”

-“Không sao! Tôi là Mew!”

-“Hai người đi đâu đây?”

-“Bọn tôi tới khu khám tổng hợp!”

-“ ủa, trùng hợp quá, Tôi cũng tới khu đó, bà xã tôi đang khám ở đó, tôi vừa chạy ra ngoài mua nước, hay ta đi cùng nhau luôn…”

Goof quả thực không thích bởi con vịt xấu xí lắm mồm đang phá tan giây phút lãng mạn của cậu, nhưng mà trước mặt anh, cậu có thể làm gì…ngoài ngoan hiền tiếp chuyện.

….

Tới nơi, Goof vào phòng khám, bên ngoài chỉ Jam và Mew. Tính Jam vui vẻ, hoạt bát, cậu ta bắt chuyện.

-“Hai người yêu nhau lâu chưa?”

Mew cười.

-“Không, là em trai Tôi !”

-“Hả, thế Mew cũng là anh trai Gulf rồi! Sao Gulf không kể nhỉ?”

-“Không…Tôi học cùng họ…”

Anh khó xử, nhưng cậu ta đã nói đỡ.

-“À, anh em kết Nghĩa Mà nhìn ông quen quá có phải ông từng là ca sĩ không....

-“Ừ, đã từng…”

-“Cả Goof nữa, ông đều là người nổi tiếng cả. Vinh dự cho tôi quá. Ông biết không, ngày xưa nghe cái ca khúc ông hát với Goof trên mạng, tôi còn mắng cho Gulf một trận vì tưởng ổng giấu nghề…”

-“Ừ, Jam có vẻ thân với Gulf ?”

-“Quá thân ấy chứ…Tôi ở cạnh phòng Gulf mà, cũng không ngờ, có bạn bè, em trai giàu thế mà ông ấy lại phải khổ vậy, giờ tự dưng thấy khó hiểu quá!”

-“Chắc là đường tình duyên trắc trở hả?”

-“Không, tình duyên gì? Tiền tài chứ!”

Jam thở dài, Mew sửng sốt.

-“Jam ông nói gì? Tiền tài? Chẳng phải các ông được nhận học bổng rất cao sao?”

-“À, của Gulf cao thôi, của tôi thì thấp hơn nhiều, nhưng mà hồi mới sang, Gulf nhận được học bổng xong ông ấy gửi về Thailand luôn, 30000 euro…hình như là bạn bè có ai nợ nần gì mà phải cần tiền để chuộc nhà thì phải…tôi bàn với ông ấy, gọi về xin ba mẹ, nhưng ông ấy lại sợ ba mẹ không đồng ý, số tiền lớn như thế, mà người bạn của ông ấy có thể mãi mãi sẽ không trả được. Mà người ấy cũng cần gấp quá rồi…”

Jam sảng khoái trò chuyện, cậu ta không biết rằng, người bên cạnh mình đang đổ mồ hôi lạnh, những lời Jam vừa nói như một đòn chấn động tâm lí.

Anh bỗng sực nhớ, ngày đó, Goof chính thức vào nghề cũng chỉ được vài tháng, trước đó có hoạt động, nhưng cũng chỉ là danh hotboy, em ấy lại còn tậu xe, nghĩ lại thì không thể có nhiều tiền thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro