Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả Tỳ Tu một mặt thành khẩn, còn Chúc Li một mặt hoang mang.

"Truy sát ai? Truy sát yêu quái nào? Chủng tộc nào, hắn đắc tội gì ngài sao?" Trầm mặc trong chốc lát, Chúc Li vẫn quyết định dùng tư duy bình thường để suy nghĩ cái vấn đề này. Khi định thần lại, anh đột nhiên rùng mình.

Nếu chủ tịch muốn "truy sát" yêu quái kia, chắc hẳn nó đã làm chuyện gì thất đức lắm mới khiến vị Tỳ Hưu luôn tuân thủ pháp luật phải ra tay hành động một cách hấp tấp như vậy!

Nhất định là tội không thể tha.

Nghĩ đến đây, Chúc Li liền cảm thấy hai vai chìm xuống. Thân là một trợ lý có thâm niên, anh chủ động nhận trên vai trách nhiệm giải quyết khó khăn của ông chủ, trầm giọng nói: "Tôi biết một số yêu quái làm trong ngành này, ra tay cực chuẩn cực tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không để lại lo lắng..."

Khi đang nói, anh lộ vẻ mặt tàn nhẫn, làm động tác xoa cổ tay.

Cực kỳ giống một con lợn rừng có thể va chạm với một con trâu hoang bất cứ lúc nào.

"Có thể cậu hiểu sai ý tôi rồi." Giả Tỳ Tu lặng lẽ nhìn anh và sửa lại lời nói, "Không phải là 'truy sát' yêu quái, mà là 'theo đuổi' yêu quái."

"Ồ, ông chủ, lúc nãy ngài nói... Hại tôi lo lắng nửa ngày... Cái gì??" Chúc Li thở một hơi nhẹn nhõm, cười ha ha một tiếng, bỗng phản ứng lại, kinh ngạc nói, "Ông chủ, ngài muốn yêu đương sao? Thật ư? Ngài không tiếp tục fall in love with kim tệ nữa ư."

"Ừ." Giả Tỳ Tu thận trọng mà khẳng định một tiếng.

Chúc Li kinh ngạc, đại não cũng không quên tiếp tục vận hành. Anh suy nghĩ về nhân tố quan trọng trong việc tình yêu nảy mầm này —— vẻ bề ngoài. Lại nhìn ông chủ ngũ quan anh tuần, vóc người ưu việt của mình...

Chúc Li thành thật nói: "Tôi cảm thấy, với sắc đẹp của ngài, chỉ cần đứng trước yêu quái ngài muốn theo đuổi, thì tất cả đều có thể thuận theo tự nhiên."

"Hắn không phải là một yêu quái nông cạn như thế." Giả Tỳ Tu nói, "Cho nên tôi rất cần phương án cụ thể và ý tưởng khác biệt."

"Chuyện này..." Chúc Li nói, "Cho tôi hai mươi giây."

Giả Tỳ Tu gật đầu.

Chúc Li nhắm mắt lại, vận dụng dị năng của bản thân đọc hết tất cả "từ điển tình yêu" trên quang võng, cuối cùng kết luận ra được trọng điểm.

Anh mở mắt ra, mang theo khí chất của một vương bá học thành tài trở về.

Giả Tỳ Tu hơi nghiêng về phía trước, rửa tai lắng nghe.

"Tình yêu, được sinh ra từ nhịp tim đập nhanh và cảm xúc khác đối với yêu quái khác, được sinh ra từ đốt chấm mực sẫm màu trên trang giấy trắng, sinh ra từ..."

"Trọng điểm." Giả Tỳ Tu ngắt lời.

"Ngài muốn trở thành một nhân vật đặc biệt trong mắt hắn." Chúc Li tổng kết.

"Ồ." Giả Tỳ Tu như có điều suy nghĩ gật đầu, "Vậy tôi đây rất thỏa mãn với điều kiện đó. Ở trong mắt hắn, tôi xác thực rất đặc biệt."

"Nói rõ hơn chút?"

"Đặc biệt xấu xí."

"..."

"Ông chủ, ngài đây là coi trọng một người mù." Chúc Li biểu tình một lời khó nói hết sức.

"Không phải." Giả Tỳ Tu phủ nhận, sau hai giây lại sửa lại, "Không tính."

Lại thêm hai giây.

"Ừ thì, từ góc độ nào đó có thể nói là vậy." Hắn thừa nhận nói.

Chúc Li nhìn ông chủ của mình, hoang mang và tan nát cõi lòng, anh thực sự lo lắng cho mối quan hệ yêu đương của ông chủ.

"Nếu không ngài thử làm vui lòng người đó xem sao?" Chúc Li đề nghị, "Tục ngữ có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Lần trước một yêu quái cầm ba ngàn kim tệ đến lau cho ngài, ngài lúc đó chẳng phải trả lại kim tệ cho người ta rồi còn kêu bảo an mời hắn ra ngoài sao?"

Giả Tỳ Tu suy tư hai giây, ngồi thẳng người: "Có lý."

"Giúp tôi chuẩn bị một ít thứ." Giả Tỳ Tu phân phó nói.

Chúc Li cầm lấy bản ghi chép: "Muốn châu báu hay là đồ trang sức, tôi lập tức liên hệ Tinh Linh Tộc mua bảo thạch, rồi để cho thợ Titan đánh bóng nó..."

"Không cần phức tạp như thế." Giả Tỳ Tu phất tay một cái, "Hắn không phải yêu quái ham mê vật chất như vậy."

"Vậy cần tôi chuẩn bị cái gì?"

"Ngươi đi liên hệ Nhà hàng Tỳ Hưu, kêu bọn họ làm mỗi loại hai mươi cái hamburger, sau đó đưa đến trụ sở chính."

"..." Động tác ghi chép của Chúc Li chầm chậm dừng lại, "Tất cả... sao? Theo tôi được biết thì trước mắt Nhà hàng Tỳ Hưu bán 5 loại hamburger, làm mỗi loại hai mươi cái có chút không thích hợp."

"..." Giả Tỳ Tu suy nghĩ trong phút chốc, tán thành nói, "Cậu nói đúng."

Chúc Li thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vẫn ổn. Cuối cùng thì tộc trưởng của mình cũng coi như không giống kẻ mù đi ăn cơm thùng.

Một hơi còn chưa xong, anh lại nghe Giả Tỳ Tu mở miệng nói.

"100 cái hamburger xác thực không đủ ăn. Như vậy thì, cậu kêu bọn họ làm mỗi loại 40 cái đi."

Răng rắc.

Một tiếng lanh lảnh, trợ lý không có năng lực chiến đấu Chúc Li, bẻ gảy cây bút.

"Có lẽ... Vị kia mà ngài yêu thích, là ở tộc Thao Thiết sao?" Chúc Li cực lực duy trì biểu tình bình tĩnh.

"Không phải." Giả Tỳ Tu nói, "Thao Thiết cũng không ăn nổi."

【 So với Thao Thiết thì mị ma ăn còn nhiều hơn, không phục cũng không được! 】

Dưới tiêu đề đầy kiêu ngạo trong phòng phát sóng trực tiếp, mị ma tóc vàng nhạt cầm một cái hamburger khổng lồ lên và để trước ánh sáng: "Mọi người xem đây. Hôm nay chúng ta sẽ ăn món hamburger cá tuyết vàng[73] mới ra của Nhà hàng Tỳ Hưu, rất lớn, lại còn rất thơm."

[73]

Cậu bày cái hamburger ra, nước sốt vàng ruộm trên lớp rau xanh tươi và thịt cá tuyết, rất hấp dẫn.

Đáng tiếc, lực chú ý của khán giả đều không đặt trên mặt này.

Bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn một người khác trong phòng phát sóng trực tiếp, hay còn gọi là nửa cái body.

Giả Tỳ Tu ngồi chếch về phía quang võng, nửa khuôn mặt đi vào ống kính. Hắn cởi một cúc áo sơ mi, tay áo cuộn lại kéo lên trên, cánh tay rắn chắc bị lộ ra trước màn hình không sót một chi tiết nào.

Hắn dùng tay chống đỡ mặt, khớp xương ngón tay rõ ràng thả lỏng, như có như không gõ nhẹ trên môi.

Mặc dù khuôn mặt không hoàn toàn đẹp xuất sắc, nhưng nếu xét về xương quai hàm mịn màng và sống mũi cao thẳng thì đây chắc chắn là một anh chàng đẹp trai có ngoại hình mlem mlem.

Thực, sắc, tính dã[74], trong đó sắc đứng đầu.

[74] Thực, sắc, tính dã: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Giả Tỳ Tu sững sờ khi chỉ dựa vào nửa khuôn mặt nhỏ bé của mình mà mang danh tiếng của đồ ăn quẳng đi luôn.

【 Bỏ hamburger ra, đừng ngăn tôi nhìn anh đẹp trai 】

【 Tại sao trong phòng phát sóng trực tiếp của vợ tôi lại có một nam yêu quái?? Tôi tuyên bố hiện tại hắn chính là chồng tôi 】

【 Lầu trên mặc quần áo vào đi... Bất quá tiểu ca này cũng thật khách khí, đến đều đã đến rồi cũng đừng mặc quần áo chứ (chảy nước miếng) 】

【 Ủng hộ chủ nhà và anh đẹp trai làm tình tại chỗ 】

Editor: Các bạn không lầm đâu, từ làm tình thật đó =)))))))))))))

【 Ủng hộ chủ nhà ăn luôn anh đẹp trai 】

【 Ủng hộ! 】

【... 】

Nhìn đầy bình luận kỳ quái trên đạn mạc, Hàn Bạc phiền muộn cực kỳ, phát sóng trực tiếp nhiều năm như vậy, đây là lần phát sóng thất bại nhất mà cậu từng làm.

Vì căn bản khán giả không quan tâm cậu muốn ăn gì.

Danh tiếng đều bị Giả Tỳ Tu đoạt lấy.

Hàn Bạc bực mình quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thâm tình chân thành của Giả Tỳ Tu.

"Khi ngài tặng quà, nhất định không thể giống như vứt rác, cho liền xong việc được. Muốn có cảm giác tồn tại, nhấn mạnh giá trị của chính mình, phải cố gắng thể hiện ý tứ cho đối phương biết là 'Món quà này là tôi đưa cho cậu và lý do mà tôi cho cậu là vì tôi thích cậu '."

Chúc Li lẩm nhẩm từ điển tình yêu từ quang võng, cường điệu nói: "Đừng nói thẳng ra, hãy dùng hơi thở, ánh mắt và trái tim của ngài để khiến đối phương cảm nhận được điều đó."

Giả Tỳ Tu ghi nhớ lời dạy của Chúc Li, hắn hạ nửa mí mắt xuống, chứa đầy tình ý, mị nhãn như tơ, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn về phía Hàn Bạc.

Sau vài lần thao tác, hành động của hắn đã rơi vào mắt Hàn Bạc, nhìn như một con chồn hôi phát bệnh nháy mắt, trong lòng cực kỳ bối rối.

Hàn Bạc: ...

Hàn Bạc: "Mắt ngươi không thoải mái à?"

Công kích bằng ánh mắt thất bại, Giả Tỳ Tu tiến vào giai đoạn tiếp theo.

Hắn ngoắc tay Hàn Bạc, Hàn Bạc tuy rằng không rõ vì sao, nhưng vẫn tới gần.

"Cậu có ngửi thấy mùi gì không?" Giả Tỳ Tu để lộ cái cổ ra cho cậu xem.

Hàn Bạc cúi người tới gần, ngửi cổ hắn hai lần, ngẩng đầu hỏi: "Bữa trưa ăn cá hồi khói xông với rau trộn cây hồ đào rừng à?"

Lại ngửi hai lần, bổ sung nói: "Đồ uống là nước cam, bị văng lên quần áo."

Giả Tỳ Tu tỉ mỉ cẩn thận chọn nước hoa: ...

Giả Tỳ Tu phiền muộn: "Là mùi muối biển hun khói với cam quýt tuyết tùng."

Hàn Bạc: "Ồ, tám chín phần mười."

Vậy cũng sát rồi.

Thấy đợt tiến công thứ hai cũng không có tác dụng, Giả Tỳ Tu vẫn không nhụt chí, hắn nín thở, lấy ra vũ khí cuối cùng.

Đông đông đông đùng...

Lỗ tai Hàn Bạc hơi động: "Âm thanh gì vậy?"

Âm thanh kia nặng nề mãnh liệt đến nỗi nghe một cái thôi cũng làm người ta khó thở.

Hàn Bạc càng nghe sắc mặt càng thêm ngưng trọng, cậu kinh ngạc ngồi thẳng dậy nói: "Rốt cuộc là âm thanh gì vậy? Tại sao ta có cảm giác như tòa nhà này muốn sụp vậy."

"Là tiếng nhịp tim của tôi." Giả Tỳ Tu khí tụ đan điền.

"..." Vẻ mặt ngưng trọng, Hàn Bạc chậm rãi quay đầu, trên mặt viết "Ngươi làm cái quái gì vậy" .

Giả Tỳ Tu vẫn khí tụ đan điền: "Sao vậy?"

Hàn Bạc nhìn hắn vài giây, thở dài, vỗ vỗ Giả Tỳ Tu đang chờ câu trả lời.

"Đáng sợ lắm đại ca. Tìm rồi tham gia cái ban nhạc rock nào đó làm việc đi. Thứ này còn có hiệu quả hơn nhiều so với hiệu ứng á."

Giả Tỳ Tu hậm hực ngồi trên ghế trong văn phòng.

Chúc Li ở bên cạnh không dám tin hỏi: "Không có hiệu quả sao? Không thể nào, trên internet nói làm như vậy thì tỷ lệ thành công rất cao, còn người được theo đuổi đều rất vui khi được đối xử như vậy."

"Hắn xác thực rất vui vẻ." Giả Tỳ Tu xa xôi nói, "Chỉ là rất vui khi được ăn 200 cái hamburger."

"..." Chúc Li trầm mặc.

Anh tìm kiếm trong đầu một lần nữa, cẩn thận mở miệng đề nghị: "Nếu không thì ông chủ, hay ngài ăn mặc theo kiểu hắn thích xem sao."

"Phải làm sao?" Giả Tỳ Tu mệt tâm, "Hay cậu muốn tôi mặc như cái bánh hamburger?"

"Không phải vậy." Chúc Li vội nói, "Mỗi yêu quái đều có thiên hướng thẩm mỹ riêng, tuy rằng thẩm mỹ của vị ngài thích khả năng có hơi... quái dị, nhưng tóm lại hắn chắc có thẩm mỹ riêng đi. Sao ngài không thử mặc theo sở thích của hắn xem."

"... Có lý." Giả Tỳ Tu từ mất tinh thần vui lên một chút.

"Vậy thì, vị kia thích phong cách gì?" Chúc Li tận dụng mọi thời cơ.

Giả Tỳ Tu suy nghĩ một lúc rồi nói:"Hắn có vẻ thích nữ yêu quái."

Khi nhìn thấy mỹ nữ cùng chủng tộc hay khác củng tộc, Hàn Bạc luôn rất thưởng thức.

Sau khi qua lại, Giả Tỳ Tu đoán thẩm mỹ kỳ quái của cậu sẽ không có tác dụng với người khác giới.

"À chuyện này..." Chúc Li xấu hổ cực kỳ, "Rất khó để bẻ cong một yêu quái, ngài tính đổi giới tính sao?"

Giả Tỳ Tu: ?

Giả Tỳ Tu: "Không, tạm thời tôi còn rất hài lòng với giới tính của mình. Hơn nữa thân là tộc trưởng tộc Tỳ Hưu, một nam yêu quái cao một mét chín, bỗng nhiên biến thành nữ yêu quái cao to khỏe mạnh, thực sự nhìn rất lạ, có thể sẽ có tổn hại đến hình tượng của tôi."

"Đúng vậy." Chúc Li rất ngưỡng mộ khi dưới tình huống như này mà ông chủ vẫn có thể nghĩ đến công ty, anh xấu hổ nói, "Là tôi suy nghĩ không chu toàn."

Giả Tỳ Tu không tỏ rõ ý kiến, lại nói: "Hơn nữa tôi có một ý tưởng."

"Cụ thể là ý tưởng gì?"

"Chính là" Giả Tỳ Tu ngồi thẳng, "Cậu trước tiên lấy cho tôi một cái váy đến đây."

Chúc Li: ...

Chúc Li: ?

Không phải, tộc trưởng tộc Tỳ Hưu, nam yêu quái cao một mét chín, mặc bộ váy ngắn sexy chạy điên cuồng trên phố sẽ nhìn rất đẹp hay sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Còn cái nữa.

Editor có lời muốn nói:

Mất liêm sỉ đến thế là cùng =))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro