Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thưởng thức xong cả một ly caffe Tahiti, Roy hầu như cũng dạo quanh phòng ngủ rồi. Vốn dĩ hắn cũng có hứng thú đi xem xem thư phòng, cuối cùng vẫn là bớt lòng hiếu kì—-Đó là thư phòng của giáo phụ hắc đạo Á châu......Lỡ như thấy được gì không nên thấy, vậy thì được không bù mất.

Trên chiếc giường xa xỉ đó lại ngồi yên thêm một hồi, Roy cuối cùng cũng quyết định làm tí gì đó trước khi Mục Tư Thiều trở về. Dù gì, há miệng chờ sung không phải phong cách của Roy. Vả lại, hắn cũng không biết Hách Liên Ngữ Vy sao rồi.

Bước vào phòng thay đồ của Mục Tư Thiều, y như căn phòng hạng tổng thống chỉ dành cho ông chủ ở Lotus, chỉ là ở đây không có bất cứ dấu vết của người khác, quần áo giày dép cùng phụ kiện của cả căn phòng chỉ thuộc về một mình Mục Tư Thiều.

Quần áo của Mục Tư Thiều đa số đều lớn hơn Roy hai số.

Đồ vest hoặc thường phục xác đáng ăn mặc hằng ngày nhìn không ra, thế nhưng Roy rất rõ, cơ thể ần giấu dưới vải sợi của người đàn ông đó cường tráng biết bao. Thể chất đó, cho dù người đàn ông đó không phải giáo phụ hắc đạo Á châu, không phải đổng sự trưởng tập đoàn Niello, cũng sẽ có vô số nam nữ giao thân cho hắn......Nhớ đến đêm đó ở Poppy, bởi vì hưng phấn và khoái cảm mà cơ bắp căng trương, có khác với thường ngày đặc biệt là sự ra vào mạnh mà có sức......

Trời ơi, mình đang nghĩ gì vậy!
Vỗ rồi vỗ lên mặt mình, Roy hồi thần lại. Lại sản sinh ra hoang tưởng không nên có......Mục Tư Thiều đáng chết!

Miễn cưỡng chọn ra một chiếc áo sơ-mi còn được xem là vừa người, Roy vô nại đem tay áo gấp lên hai lần giờ mới lộ ra ngón tay thon dài.

Mở cửa phòng, không hề ngạc nhiên ngoài cửa có hai "môn thần" đứng đó, vừa thấy hắn bước ra, thì lập tức phong tỏa đường đi của hắn. Một bên cúi chào một cách cung kính nói: "Vũ Văn tiên sinh muốn đi đâu?"

"Hai người biết vị hôn thê của ta ở đâu không?"

Hai "môn thần" nhìn nhau một mắt, lắc đầu.

"Thôi vậy, ta tự mình đi tìm." Vốn thì không hi vọng họ sẽ nói hắn biết, Roy vẫy rồi vẫy tay, thì muốn vòng qua hai người.

"Đợi một tí, Vũ Văn tiên sinh, lão đại dặn dò chúng tôi phải bảo vệ ngài."

Bảo vệ? Nguyên văn của Mục Tư Thiều chắc là "Xem chừng hắn một cách đàng hoàng" mới đúng ha? Roy cười nhạt trong lòng: "Hai người đi theo cũng được."

Hai "môn thần" vô nại nhìn nhau một mắt.

Hai người họ không phải sát thủ hắc đạo hoặc tùy tùng tầm thường gì, mà là hộ vệ bên cạnh Mục Tư Thiều. Là vì hai người này ít nhiều cũng biết nội tình của Roy. Biết lão đại nhà mình đối xử đặc biệt với người đàn ông xinh đẹp đến không như người thật này, cũng biết cái người bề ngoài nhìn như yếu ớt thực ra căn bản là giả nai. Huống hồ Mục Tư Thiều cũng không ép họ giam Roy trong phòng......

"Vâng." Cuối cùng trả lời, "Mời Vũ Văn tiên sinh đi theo chúng tôi." Một ngưởi làm một động tác mời, và người còn lại thì giữ lấy điện thoại vô tuyến cỡ nhỏ, hạ giọng báo cáo với người khác. Roy thấp thoáng nghe thấy người đối phương gọi là "Cảnh thiếu gia".

"Mục Tư Thiều đi gặp Bạch Ưng rồi?"

"......Vâng." Người đàn ông xinh đẹp này lại không khách sáo vậy gọi thẳng tên của lão đại......

Roy nhướng rồi nhướng mày. Nếu hắn không nhớ nhầm, hai môn thần này, một người tên K, là người da đen, ngày thường yên lặng lạnh lùng, là người không dễ biểu lộ tài năng. Và người còn lại tên Cổ Ngạn, là người bổn quốc, so với sự yên lặng của K, thì hắn hơi hoạt bát. Bởi thế lúc nãy trả lời vấn đề của Roy đều là Cổ Ngạn này.

Hai người này đều là tinh anh dưới trướng của Mục Tư Thiều, ngày thường đều ẩn núp ở nơi bí mật luôn bảo vệ sự an toàn của Mục Tư Thiều. Và hôm nay Mục Tư Thiều đi gặp Bạch Ưng nhân vật nguy hiểm vậy, lại không mang theo hai người này?

Trong lòng có nghi vấn, Roy tùy tiện hỏi. Nhận được câu trả lời mang theo sự khinh thị và khinh miệt cực kỳ của Cổ Ngạn: "Bạch Ưng đến trước mặt lão đại, thì chỉ là một con chim sẻ mà thôi."

Chậc chậc, ngay cả thuộc hạ cũng tự kỷ đến mức độ này........Có thể thấy sự ngạo mạn của bản thân Mục Tư Thiều!

Bước đến tầng hai, K và Cổ Ngạn dẫn Roy đến căn phòng Hách Liên Ngữ Vy đang ở.

Không biết Lôi Khắc-Lý có ở trong không......

Roy thật sự có tí lo lắng cho Hách Liên Ngữ Vy. Tuy Hách Liên Ngữ Vy không phải người phụ nữ bình thường, thế nhưng đối phương càng không phải người đàn ông bình thường gì.

"Vũ Văn tiên sinh muốn gặp Hách Liên tiểu thư." Cổ Ngạn nói với hai người trước cửa phòng của Hách Liên Ngữ Vy.

Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy hai người vốn dĩ nên lập tức nghe lệnh mở cửa phòng ra đó đột nhiên đơ mặt ra.

"Thế nào, không tiện?" Roy hỏi, "Lão đại các người dặn dò không cho ta đến xem vị hôn thê của ta sao? Hay là......Trong đó có người gì không tiện cho ta gặp?" Cổ Ngạn và K đều chịu đưa hắn đến rồi, Mục Tư Thiều chắc không ra lệnh "Không cho hắn gặp mặt". Vậy thì, trong đó có người không nên để hắn gặp rồi......Chẳng lẽ Lôi Khắc-Lý nhanh vậy thì không nhịn được rồi?

Nghĩ đến đây, chân mày Roy hơi nhíu.

"Chuyện gì?" Cổ Ngạn cũng cảm thấy vẻ mặt hai người đó kì lạ, chau mày hỏi. Đừng thấy Cổ Ngạn ngày thường đều treo nụ cười trên mặt, thật ra là một con hổ biết cười thuần chất (ví người bề ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì độc ác vô cùng), vừa nhíu mày lại, làm hai hộ vệ đó sợ đến run lẩy bẩy.

Hai người đó khò xử nhìn Roy hồi lâu, cuối cùng gé sát vào tai của Cổ Ngạn nói nhỏ một câu gì đó.

Giờ đây, biểu tình trên mặt của Cổ Ngạn có thể nói là đặc sắc vô cùng rồi......Nhịn cười, lo lắng, lại có tí căng thẳng......Không biết là việc gì lại làm cho đại tướng dưới trướng của Mục Tư Thiều lộ ra biểu tình kì lạ như vậy......

"Mở ra." Không có thời gian rảnh rỗi chơi trỏ suy đoán với họ, Roy nghiêm giọng nói.

Roy chỉ muốn lập tức xác nhận Hách Liên Ngữ Vy có phải bình yên vô sự không. Lần này bị ép buộc tham gia đại hội hắc đạo, có một bộ phận lớn là trách nhiệm của hắn. Nếu như vì việc này mà làm Hách Liên Ngữ Vy chịu sự tổn thương gì, hắn sao cũng không thể thoái thác trách nhiệm.

Cổ Ngạn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là quyết định cho qua.

Còn với việc tiếp sau đây, thì không phải họ có thể nhúng tay rồi, Nhanh chóng báo cáo với lão đại mới là đúng.

Cánh cửa nặng nề bị mở ra, hai người ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng động đều đồng loạt quay đầu lại.

"Roy, anh đến rồi àh."

Giọng nói dù bận vẫn nhàn, mang theo tí ti ý xấu, đương nhiên đến từ Hách Liên Ngữ Vy đang ngồi tựa trên ghế sofa cao quý như công chúa vậy.

Roy hiển nhiên cảm thấy khóe mắt của bản thân hơi co giật, trong mắt phượng mê người thoáng qua kinh ngạc.

Người đang ngồi một cách mất tự nhiên đối diện Hách Liên Ngữ Vy, không phải người tình hiện thời của giáo phụ đại nhân—–Hứa Thụy lại là ai.

Cánh cửa phía sau bị khép lại, K và Cổ Ngạn rất biết điều không làm phiền đến cuộc trò chuyện của họ. Thế nhưng Roy không có bỏ qua lời mà K hạ giọng nói với tai nghe cỡ nhỏ.

Hứa Thụy hiển nhiên càng mất tự nhiên bất an, không ngờ Roy lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

Hắn không phải là bị đám lão đại hắc đạo giết người không chớp mắt đó bao vây sao? Không phải là trở thành đồ chơi của họ sao? Sao lại xuất hiện ở đây......Không những hoàn toàn không sao, vả lại sau lưng còn là hai vệ sĩ đáng lý là bên cạnh Mục Tư Thiều?! Chẳng lẽ......Mục Tư Thiều đẩy cậu ta về phòng trước, chính là vì để......ôn lại mộng xưa với người đàn ông trước mặt này?

Mắt phượng vô ý nhướng một cái. Roy nhìn lấy ánh mắt mang theo sự không cam lòng cùng căm hận của Hứa Thụy, khóe môi cong lên, nở ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.

Xem ra vẫn là xem thường đứa trẻ này rồi, lại dám chạy đến đây tìm Ngữ Vy.......Chậc chậc......

Roy đương nhiên có thể đoán ra, Hứa Thụy nhân lúc này chạy đến đây tìm Hách Liên Ngữ Vy sẽ nói gì. Không phải chính là đến tìm "vị hôn thê" của hắn để "tố giác" sao.

"Tiểu Thụy, em nói lại lần nữa những lời nói với chị lúc nãy. Chị muốn nghe thấy chính miệng anh ấy thừa nhận mới có thể xác nhận điều em nói rốt cuộc có là thật không."

Đối với đứa trẻ gan to hơn trời nhưng lại không có đầu óc gì Hách Liên Ngữ Vy không có ấn tưởng tốt gì. Chỉ là đang ngồi trong phòng một cách chán nản cậu ta xông vào nói có việc quan trọng muốn nói cô ta nghe, thì cô ta xem như tiêu khiển nghe rồi. Không ngờ vào lúc này Roy cũng đến rồi, bây giờ sự việc chắc lại thú vị tí rồi.

"Xem ra điều nói ra không phải việc tốt lành gì rồi. Nói đi, ta nghe đây." Tao nhã ung thung bước đến trước sofa ngồi xuống, Roy nhướng rồi nhướng mày nói với Hứa Thụy-lòng đố kị đã hiện lên quá rõ ràng.

"......" Biểu tình và vẻ mặt có chỗ dựa nên không có gì lo sợ như vậy, hắn không lo lắng chút nào sao?! Luôn là tư thế cao quý tao nhã vậy, giống như nhìn ai cũng là dùng thái độ trông xuống! Hắn tưởng hắn là người gì, cũng chẳng qua là...trai điếm mà thôi! Ngươi đã không nhận lời rời khỏi Thiều, vậy thì ta bắt ngươi phải thân bại danh liệt!

Hứa Thụy suy nghĩ lấy, ngón tay nắm chặt góc áo, trong bất giác lễ phục cao cấp đặt chế đó đã nhăn nhúm rồi.

Cúi đầu suy nghĩ nửa buổi trời, Hứa Thụy mới ngước đầu lên lại, nhìn thẳng vào Roy: "Vũ Văn tiên sinh......là một người đồng tính. Không những thế, còn từng là bạn giường của Tư Thiều! Dùng thân phận đó đi đính hôn với phụ nữ, thật sự là......quá đáng quá rồi!

Chỉ cần Hách Liên Ngữ Vy tức giận, đem việc này nói ra cho giới báo chí biết, Vũ Văn Khuynh Mặc chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, đến lúc đó, Tư Thiều cũng nhất định không muốn hắn nữa rồi! Hứa Thụy nghĩ vậy càng nói càng lớn tiếng. Trong cơn kích động không để ý đến đôi "vợ chồng đức hạnh' ngồi đối diện ở ghế sofa, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ thương hại cùng chán ghét.

Tư thế trào phúng còn chưa thu hồi, lời Roy vừa định nói ra miệng lại bị tiếng mở cửa làm đứt đoạn rồi. Thứ đi theo là giọng nói và cử động cố gắng ngăn cản của K với Cổ Ngạn cùng hai "môn thần" khác.

"Ngài không thể vào, Mr.Lee, ngài không thể......"

Đáng tiếc đã không kịp rồi, cửa phòng mở lớn, một hàng năm người tùy tùng chia nhau chặn lấy sự ngăn cản của K mấy người họ, và hội trưởng Tam Hợp hội của Hồng Kông Lôi Khắc-Lý, đang chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, hiển nhiên có tí bất ngờ nhìn lấy ba người trong sảnh.

"Ngữ Vy, khách của ngươi đến rồi." Roy hạ giọng nói.

Hách Liên Ngữ Vy gật đầu nhẹ: "Tối nay thật là náo nhiệt."

Rất nhanh thỉ thích ứng với bầu không khí trong phòng, Lôi Khắc-Lý vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, cùng với áo dài cổ vận trên người hắn vô cùng thích hợp. Ánh mắt sắc bén không lưu dấu vết lướt qua biểu tình khác nhau của ba người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người của Hách Liên Ngữ Vy, trong mắt không biết tâm trạng gì đột nhiên thoáng qua một cái.

"Hách Liên tiểu thư, muốn gặp được cô, thật không dễ dàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off