PART 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     - Happy birthday to you! Happy birthday to you!Happy birthday! Happy birthday! Happy...birthday...to...you!!! Chúc mừng sinh nhật Jimin thân yêu của chúng ta, thổi nên đi nào!!!

      Trong ánh ngọn nến lấp lánh, Jimin chắp tay nguyện cầu. Mong muốn duy nhất đó bao nhiêu năm qua vẫn mãi là mơ ước viễn vông, nhưng cậu vẫn tự cho phép mình thêm một lần tham lam. Nào có ai cấm ai được quyền ước mơ, mà lại là mơ ước chỉ mình cậu biết. Cười mỉm, khắc sâu một lần nữa điều ước vào trong trí nhớ, Jimin thổi phụt ngọn nến. Tất cả cùng đồng thanh vỗ tay, nụ cười trên môi Jimin rạng rỡ. Vì tấm lòng của những người anh, đã rất lâu Jimin mới có một ngày vui vẻ thế này. Hoseok cười tươi tắn, bước đến gần, trên tay là một hộp quà nhỏ tinh xảo. Vừa nhìn là đã biết anh rất kỳ công chuẩn bị, dù gì trước nay anh là người rất để ý quan tâm, yêu thương cậu.

     - Đây là quà của anh. Anh chúc em một tuổi mới thật nhiều niềm vui, và nếu được hãy buông bỏ những áp lực và phiền muộn để mình hạnh phúc hơn nhé.

      Vừa nói anh vừa nhìn sâu vào mắt cậu khiến Jimin đôi phần ngạc nhiên. Dù biết Hopi sâu sắc hơn nhiều cái dáng vẻ tếu táo thường ngày, nhưng lời chúc của anh khiến Jimin đôi phần chột dạ. "Anh ấy muốn ám chỉ gì sao?" - cậu tự hỏi, nhưng ngay lập tức tự mình gạt phắt ý nghĩ vu vơ đó đi "- Chắc tại mình nghĩ nhiều thôi". Đáp lại anh, cậu nở nụ cười híp mắt:

    - Em cám ơn. Tất nhiên là em rất vui và hạnh phúc vì luôn có mọi người bên cạnh mà.

    - Còn đây là quà của tụi anh.

     Namjoon đại diện lên tiếng. - Em biết mà, tụi anh chẳng khéo chọn nên anh Jin, anh Yoongi và anh đã nhất trí cùng mua cho em một món quà. Mỗi đứa một món thì chẳng biết chọn gì nữa. - Anh nói đến đây tất cả cùng cười ồ. Jin tiếp lời:

    - Nhưng mà anh nghĩ là em sẽ thích, ít nhưng chất hơn nước cất.

    Đưa tay cầm hộp quà to đùng từ tay trưởng nhóm, Jimin ngại ngùng nói:

    - Các anh tặng gì em cũng thích mà. Cám ơn mọi người nhiều nhé! - Cậu hướng ánh nhìn về phía Yoongi, người nãy giờ chỉ đứng cười mỉm mà chẳng nói lời nào, nhưng cậu biết tình thương anh dành cho cậu chẳng kém một ai. Hơn 4 năm gắn bó với Bangtan, những con người này đã dần trở thành máu thịt và người thân còn lại của cậu. Dù có nhiều tâm sự không thể giải bày, nhưng đứng trước 4 người anh còn thân hơn ruột thịt, Jimin thật lòng muốn quên đi những phiền muộn mà cùng họ tận hưởng trọn vẹn đêm nay. Chỉ có điều... Cậu hướng mắt về phía cửa,..."nếu có đủ mặt thì tốt quá."

    Nhìn thấy ánh nhìn ra phía cửa và biểu hiện có phần chùn xuống của cậu, Namjoon nhanh nhẹn cất lời đầy thấu hiểu:

     - Lúc mới sập tối chủ tịch Bang có gọi Taehyung và Jungkook gặp có chút việc. Lúc nãy anh có gọi nhưng có lẽ họ đang nói chuyện nên hai đứa không bắt máy. Chắc cũng sắp về tới rồi. Sinh nhật của em làm sao vắng chúng nó được chứ.

     - Đúng vậy! Thôi, mình vào tiệc đi. Anh đây đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị cho em đó. - Jin cũng vội tiếp lời, vừa đẩy từng người xuống nhà bếp, vừa liếng thoắng: - Nhanh lên, nhanh lên, anh muốn ăn bánh kem lắm rồi!

    - Vâng!!! Thưa mẹ!!! - Cả đám đồng thanh. Jimin bật cười nhìn bóng lưng mấy người anh đang xôn xao cười nói phía trước nhưng bước chân vẫn cố ý chậm nhịp, tầm mắt lại một lần nữa hướng về phía cửa ra vào. Cánh cửa vẫn im lìm.

    - Tae Tae! Cậu đang ở đâu vậy?

-----

    Cùng lúc đó, tại tổng công ty.

    Cánh cửa thang máy bật mở.  Một bóng người lao ra, theo liền sau là một người khác. Cả hai một phía trước cắm đầu đi thẳng, một phía sau đang cố gắng thu hẹp khoảng cách. Bước từng sải dài, cố gắng đuổi kịp người phía trước nhưng để tránh gây chú ý, Taehyung cất tiếng gọi với đầy vẻ gấp gáp nhưng cũng cố gắng hạ tông giọng:

    - Kookie, đợi anh! ... Em có nghe không, có gì từ từ tính!

    Người kia với gương mặt phủ một tầng tức giận, đang cố kiềm nén cảm xúc, một mực không dừng lại, chân sải nhanh về phía bãi đỗ xe. Đến chỗ chiếc xe đậu sẵn, Jungkook liền với tay cầm nắm cửa, mở cửa xe toang bước vào, liền bị Taehyung đuổi kịp, đóng sầm cửa lại. Jungkook liền nổi cáu:

    - Anh làm gì vậy chứ?

    - Câu này anh hỏi em mới đúng? Sao em lại tức giận với anh?

    - Em không có tức giận.- Jungkook quay mặt đi, cứng đầu phủ nhận.

    - Còn nói không. Em xem vẻ mặt của em hiện tại đi, không tức giận thì là gì?- Taehyung chất vấn. Đến đây thì Jungkook thực sự không kiềm được nữa. Cậu quay ngoắc lại, nhìn thẳng vào mắt người con trai trước mặt, đôi mắt ửng đỏ vì tức giận và cả ấm ức:

    - Vậy em hỏi anh, anh nói với Chủ tịch là sẽ suy nghĩ lại chuyện của chúng ta là có ý gì? Anh muốn từ bỏ sao?

     Hỏi đến vế cuối cùng, giọng nói vì cảm xúc tuôn trào mà run rẩy, Jungkook nhìn trân trân vào đôi mắt người đối diện như muốn tìm ngay đáp án từ đáy mắt anh, tìm kiếm một câu phủ nhận. Trái với vẻ nôn nóng của cậu, anh từ tốn đưa hai tay, nắm chặt hai đầu bả vai cậu, hơi khom người, nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhoà bởi một tầng nước mỏng, cố gắng trấn an:

     - Anh làm gì có ý đó. Em hãy bình tĩnh cái đã, ở đây không tiện nói chuyện.

    - Bình tĩnh gì chứ! Anh mau trả lời em, anh nói vậy là có ý gì?

    - Rời khỏi chỗ này đã!

    - Nhưng...

    - Không nhưng nhị gì hết!- Taehyung nghiêm giọng cắt ngang. - Mình tìm chỗ nào nói chuyện, anh sẽ giải thích cho em hiểu.

     Jungkook không cam lòng, nhưng nhìn quanh bãi đỗ xe đang có người đi tới, có thể họ sẽ bị nhận ra, liền xoay người mở cửa xe, bước vào ngồi tại ghế phụ, bỏ mặc hai cánh tay Taehyung còn chưa kịp hạ xuống. Taehyung thu tay, nhìn cánh cửa đóng sập mà thở dài, rồi cửa ghế lái ngồi vào. Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh, rời khỏi bãi đậu xe.

      ----

      Tiệc tàn, sau khi dọn dẹp xong xuôi, ai nấy đều trở về phòng của mình sau khi ngắc ngứ hơi men. Nhìn Hoseok nằm yên trên giường, hơi thở đều đều, Jimin kéo chiếc chăn lên cao đến cổ anh, chỉnh sửa ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa. Kéo mở chiếc cửa kính, bước ra ban công, cậu thu mình lại bởi hơi lạnh của đêm khuya. Trời cuối tháng 10 chớm lạnh, tuy chưa hẳn sang đông nhưng nhiệt độ về khuya cũng đủ làm cho người ta cần tìm kiếm hơi ấm, đặc biệt là những người cô đơn. Và Jimin, là người cô đơn điển hình.

         Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã sắp điểm 12h, cậu cười buồn. Một dòng tin nhắn cũng không có. Cậu ấy thực sự đã quên. Mà cũng không thể gọi là quên khi chắc chắn khi các anh chuẩn bị sinh nhật cho cậu, thể nào cũng báo cậu ấy biết. Chỉ là, có vẻ nó không còn quan trọng nữa thôi. Jimin biết, cậu đã mất đi vị trí là người quan trọng nhất trong lòng Taehyung, người bạn thân thiết cùng ăn cùng ngủ cùng chia sẻ buồn vui, kể từ khi anh thủ thỉ tâm sự với người bạn tri kỷ của mình trong cơn say: "- Jimin à! Làm sao đây? Hình như mình đã yêu Kookie rồi! Là yêu, tình yêu, như tình yêu nam nữ...Cậu biết không?"

     Jimin cũng không còn nhớ rõ cảm xúc của cậu như thế nào vào 2 năm trước, vào cái ngày người bạn thân nhất của cậu giải bày cảm xúc rối như tơ, về tình yêu dành cho đứa em cùng nhóm và cùng giới tính. Cậu chỉ nhớ lúc đó mình đã suýt buột miệng trả lời:

    -  "Biết chứ!...Vì mình cũng đã yêu, một người con trai."

-----

End Part 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro