Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm đó là bữa ăn đầu tiên của Apo với tư cách thành viên của gia đình Romsaithong, bố mẹ Rom luôn nhìn cậu trìu mến, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện với cậu. Trên bàn ăn chẳng biết do tình cờ hay như thế nào nhưng đều là những món ăn mà cậu thích. Apo nhìn thấy thế, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn một phần.

- Apo, từ giờ con chính thức trở thành con của bố mẹ, nếu có bất cứ vấn đề gì, đừng quên nói với hai ông bà già này. Nếu con trai của bố mẹ có làm gì chọc giận con, hay khiến con phật lòng thì cũng cứ mách với bố mẹ, chúng ta giúp con lấy lại công bằng. - Mẹ Rom lên tiếng, và bố thì gật gật đầu đồng ý.

- Bố mẹ chỉ biết lo cho người ta thôi, sắp quên con ruột đang ngồi đây rồi - Cái đồ đáng ghét kia lên tiếng.

- Anh ấy, liệu mà chăm sóc thằng nhỏ, Apo mà nói với bố mẹ anh làm gì đắc tội với thằng bé thì anh cứ đợi đấy.

- Con thì làm gì được người ta chứ.

- Bà cứ nói thừa, nó chính là không nỡ. Mặt kia tối qua tiếp rượu khách chả vui gần chết, nhìn là biết bao nhiêu lâu mới ....

- Bố. Thôi nào - Mile ngắt lời, hai bên tai đã chuyển qua màu hồng nhạt. Cái đồ công tử da trắng bóc, ngại một cái là ai cũng nhìn ra. Lớn đến vậy rồi, ngại cái gì mà ngại chứ, Apo tò mò muốn biết thử xem rốt cuộc bố Rom muốn nói cái gì, vậy mà lại bị tên này ngắt lời.

Mẹ Rom ho lên một tiếng, quay qua nhìn bố Rom rồi lại quay về phía cậu:

- Apo nhớ lời bố mẹ dặn chưa thế ?

- Dạ cháu nhớ rồi ạ.

- Giờ mà còn xưng "cháu" gì nữa, nào, mau xưng hô lại đi, ông bà già này hình như chưa được nghe con gọi bằng "bố, mẹ" đâu đấy nhé.

- À, dạ, con nhớ rồi thưa... bố, mẹ.

- Po ngoan lắm, nào, ăn đi con, phải ăn thì mới có sức được. Mẹ thấy chồng con bảo rằng thời gian này con thấy nhạt mồm nhạt miệng, ăn gì cũng không vào, nên đã nấu nướng đa dạng một chút cho con thử. Ăn đi, xem hợp khẩu vị món nào thì cứ bảo với mẹ, sau mẹ sẽ dặn dì Wong làm nhiều hơn một chút.

Apo ngoan ngoãn gật đầu, lại quay qua nhìn Mile, giờ thì màu đỏ từ tai đã lan xuống tận mặt luôn rồi. Apo khẽ gật đầu thừa nhận, anh ta quả thực là một ông bố tốt, rất quan tâm đến "em bé", đúng như những gì Mile Phakphum đã nói tối qua.

Bố mẹ Rom không ở lại lâu mà ngay chiều hôm đó đã phải quay trở lại Kalasin để lo liệu công việc. Trước đây bố Rom và bố Wat có thời gian dài là đồng nghiệp của nhau khi cùng hợp tác kinh doanh tại Bangkok, vì thế mà Apo mới quen biết Mile. Nhưng sau đó bố mẹ Rom về Kalasin làm việc, cũng là để tiện chăm sóc cho bà, nên mọi người mới ít có thời gian gặp gỡ. Duy chỉ có Mile Phakphum là ở lại Bangkok, vì tên đáng ghét này nói rằng bản thân phù hợp với môi trường học tập ở đây. Dối trá hết, có mà không nỡ rời xa mấy cô bạn gái thì có.

Nghĩ mà Apo lại càng thấy hắn đáng ghét. Sát gái đào hoa thì thôi đi, lần nào có ai theo đuổi cũng lấy cậu ra làm lá chắn. Hồi cấp 2, cấp 3 cả hai đều học chung một trường quốc tế liên cấp, vì vậy nên dù kém tên đáng ghét này hai tuổi nhưng đa phần là học chung trường. Mỗi khi có người đến tiếp cận tên kia, y như rằng Mile Phakphum sẽ lại nói rằng : "Tôi cần đưa Apo đi học thêm", "tôi phải làm cái này với Apo", "Apo và tôi có hẹn làm cái kia rồi"... đồ tồi, hắn cứ như vậy, bảo sao Apo không trở thành kỳ đà cản mũi trong mắt các chị, các bạn gái cơ chứ. Rồi cả việc cứ hở ra là Mile Phakphum lại kè kè bên cậu, vốn dĩ tên khốn này làm vậy là để né mấy chị gái, nhưng cũng vì lẽ đó mà Apo không thể chơi cùng đám con trai trong lớp. Ngày nào cũng như ngày nào, Apo ăn trưa cùng Mile Phakphum, tan học đi về cũng là cùng Mile Phakphum, cuối tuần chưa kịp ngủ nướng đã bị mẹ Wat lôi đầu dậy vì Mile Phakphum đang đợi dưới nhà và lần nào Apo tra khảo hắn, Mile cũng chỉ nói đi nói lại có một câu "tôi chỉ là đang chạy trốn nên mới tìm đến cậu mà thôi, đằng nào người ế như cậu cũng cô đơn như này, phải cảm ơn tôi đã chơi cùng cậu mới đúng chứ". Apo tưởng như đã phát điên vì tên kia, từ chối bạn gái thì từ chối đi, hà cớ gì mà cậu vô duyên vô cớ bị lôi vào chuyện này vậy ? Vả lại, không phải vì hắn cứ xuất hiện bên cậu như cô hồn không buông, cậu mới không quen được ai hay sao ?

Mãi cho tới khi Mile Phakphum lên đại học, Apo mới có được thời gian để tự do bay nhảy. Thời gian đó cậu có thể đi chơi với bạn bè, gặp gỡ nhiều hơn và có được những mối quan hệ mới. Trong số đó, Apo cũng có trải qua một mối tình. Nhưng rồi cậu và cô gái đó không tiến xa được cùng nhau, chỉ là cả hai đều cảm thấy chưa đủ phù hợp. Ngày chia tay Apo đã uống đến say mèm, trên đường về lại thấy đồ xấu xa kia xuất hiện ngay nhà cậu. Apo nhớ ra, à, cũng đúng, Mile có lẽ đã hoàn thành chương trình Đại học rồi cũng nên, lâu lắm rồi không gặp lại, giờ xuất hiện ở đây làm gì ?. Apo tiến tới chào qua loa một câu rồi chợt thấy trời đất quay cuồng, sáng dậy chỉ thấy Mile đã rời đi, chỉ để lại lời nhắn chê cậu tửu lượng chẳng ra thế nào, say xỉn còn đi lại ngoài đường như vậy chả đâu vào đâu. Đồ khốn, ai mướn anh ta chăm cậu rồi dạy đời vậy?

Sau đó, cứ lâu lâu Apo lại chạm mặt Mile, chẳng biết do vô tình hay cố ý nhưng hắn ta luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện. Quá phiền phức, quá đáng ghét.

Apo sau đó cũng không yêu đương gì nữa, cậu bị cuốn vào guồng quay của công việc, việc trở thành một biên kịch chiếm rất nhiều thời gian của Apo, khiến cậu không có tâm trí làm điều gì nữa hết. Apo cảm thấy bản thân thật may mắn vì không bị bố mẹ thúc giục chuyện yêu đương cưới xin, nên cậu cũng chẳng gấp gáp gì, cứ tùy duyên đi - Apo đã nghĩ thế.

Nhưng Apo làm sao mà ngờ được, tên khốn cậu không ưa bao năm nay, giờ lại vô tình trở thành "duyên" của cậu.

- Đêm nay cậu vẫn là ngủ trên này đi, sau này chúng ta nằm chung một giường. Giường rộng như thế này một người làm sao mà nằm hết.

- Anh không sợ thói quen ngủ của tôi không tốt, nửa đêm lại lăn qua chỗ anh hay sao ?

- Đúng là cậu ngủ xấu nết thật, nhưng tôi là người rộng lượng, sẽ không để tâm tới chuyện này. Chí ít vẫn còn tốt hơn là một trong hai phải xuống đất ngủ, hay ngủ trên sofa. Với lại nếu cậu có lăn về phía tôi, cùng lắm tôi hy sinh một chút, giúp cậu xoa bóp như sáng nay vậy, chẳng phải thoải mái hơn nhiều sao ?

Apo gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống một bên giường. Nhớ lại sáng nay được xoa bóp cho phần eo kia, quả thực thoải mái hơn hẳn. Tuy nhiên thì, lấn chiếm tiện nghi của người khác là không tốt, cậu vẫn nên đặt gối ôm ở ngay giữa giường, ngăn cách với tên kia đi thì hơn.

Sáng hôm sau, Apo tỉnh dậy, đã lại thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay người kia. Lúc này, Mile Phakphum đáng ghét còn chưa tỉnh giấc, vì vậy mà Apo không quậy phá gì cả, ngoan ngoãn nằm yên tránh ảnh hưởng tới anh ta. Dù gì người ta cũng mang tay ra cho cậu gối đầu, cậu cũng nên lịch sự một chút. Nhưng kỳ thật đấy, đêm qua rõ ràng đã chèn gối vào giữa rồi mà nhỉ. Apo khẽ thở dài, nết ngủ của cậu thật sự xấu vậy sao ?

Apo nằm gọn trong vòng tay Mile, ấm thật. Lâu rồi chưa được ai ôm như vậy vào lòng, cảm giác bản thân như một đứa trẻ đang được bao bọc, điều đó khiên Apo cảm thấy có chút lâng lâng vui sướng. Ở khoảng cách gần như thế này, Apo có thể cảm nhận được mùi hương của Mile Phakphum. Đúng là đồ sát gái, ngay cả mùi hương trên đồ ngủ cũng rất đặc biệt, thơm mát, thanh lịch, bảo sao. Apo cố chun mũi lên ngửi thêm một chút, liền thấy Mile Phakphum cựa mình tỉnh giấc, cậu xấu hổ chỉ biết nhắm mắt lại, bất động như khúc gỗ giả vờ rằng bản thân còn đang ngủ.

Mile cúi đầu xuống nhìn, thấy người trong lòng còn đang say giấc liền bật lên một tiếng cười khẽ. Bàn tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ kia siết lại một chút, kéo Apo sát gần hơn. Mile ngắm nhìn gương mặt ấy một lượt, không tự chủ được mà đặt một nụ hôn lên trán. Apo đang vờ ngủ mà cảm thán. Chuyện quái gì thế này ? Mile Phakphum là đang hôn cậu hay sao ?



—————————————————————

Đại sứ của Dior khu vực Thái Lan, MileApo quá đỉnh rồi trừi ưiiiii 🔥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro