24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yêu anh thế nào ? Để em tìm cách.
Yêu anh thẳm sâu, mênh mông, vời vợi
Hồn em chạm tới, khi anh khuất tầm
Tận cùng lòng tin trong đời hiện hữu."

- Elizabeth Barrett Browning, How do I love Thee (Sonnet 43); Mộc Nhân dịch

---

Mile nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên thấy hơi nhức đầu.

- Con nghe.

- Ngày mai về nhà một chuyến đi.

Giọng người đàn ông trung niên vang lên chậm rãi, dù tuổi đã cao nhưng vẫn chẳng làm giảm đi cảm giác uy nghiêm.

- Con bận lắm.

- Bận cũng phải về, bằng không thì dự án phim vớ vẩn đấy của con đừng mong làm được nữa.

Nói đoạn cúp máy đánh "xoạch".

Không phải Mile chưa từng được diện kiến sự vô lý của cha mình, song sẵn đang không vui vì phải bỏ bạn nhỏ ở một mình, anh chẳng muốn dài dòng làm gì nữa. Nếu như cuộc gọi này đến sớm một ngày, hoặc muộn hơn, biết đâu Mile đã giả vờ cười vui vẻ mà đồng ý.

"Giá mà có thể một tay che trời thì hay biết mấy."

Mile thở dài, theo thói quen rút ra một điếu thuốc lá.

Thiên hạ biết Mile Phakphum Romsaithong là thái tử của cả tập đoàn, trên vạn người dưới một người. Chỉ cần chờ lão gia trong nhà lùi về sau là anh sẽ chính thức nắm quyền cao nhất, đúng là ngậm thìa vàng từ nhỏ, chẳng vinh quang nào bằng. Song Mile đã từng hận cay hận đắng cái xuất thân này của mình.

Lý do mà anh không thể tiếp tục làm nghệ thuật, thứ là lẽ sống của Mile suốt thời thanh xuân.

Mile chậc lưỡi, thở ra một làn khói trắng.

---

Vì lịch trình riêng dày đặc của Jeff, tổ công tác phải sắp xếp đẩy những cảnh quay có cậu ta lên trước. Cũng vì phải dựng cảnh gấp gáp nên không khí trong phim trường trở nên bận rộn nhiều so với ngày thường.

Apo có cảnh quay lúc 10 giờ sáng, 8 giờ cậu tới nơi đã thấy toàn người là người chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Ngoài ý muốn, người duy nhất không có mặt ở đây lại là người Nattawin muốn thấy nhất. Cậu đọc đi đọc lại kịch bản cả đêm, tập diễn đến tận bình minh cũng chỉ vì muốn thể hiện tốt trước mặt anh.

Mile xin nghỉ. Anh không có nói với cậu.

Tong thấy nghệ sĩ nhà mình hai mắt thâm quầng, nhìn ủ rũ như con mèo mắc mưa bèn đảo mắt một hồi.

- Này. - Anh ấn khay trái cây gọt sẵn vào tay cậu, giọng hơi nghi ngờ. - Hôm qua cha nội kia làm gì em đấy à? Sao trông lờ đờ thế?

- Em mong còn chả được. - Apo nghĩ nghĩ, lại nhíu mày. - Với cả anh không nên gọi anh ấy như thế. Em không đồng ý đâu đấy.

- Vầngggg-

Tong trề môi, nhét một miếng táo vào miệng.

"Bạn là nhất, nhất bạn rồi... không, phải là Phakphum Romsaithong là nhất mới phải."

- À phải. - Apo đang nhắm mắt trang điểm, không trông thấy biểu cảm khó ở của quản lý nhà mình. - Hôm trước em bảo tuyển một trợ lý nhỏ để anh khỏi cần suốt ngày chạy tới đây, đã tìm được chưa thế ạ?

- Tìm rồi. Trông ngây thơ, có vẻ không có dã tâm gì, gia cảnh đơn giản lắm. Anh bảo nó đi tặng hoa quả cho mấy nghệ sĩ bên cạnh, chắc là sắp về rồi đấy.

Là người quản lý lão luyện bao năm, hẳn nhiên những vấn đề này đã được Tong lo liệu ổn thoả hết cả. Apo gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cả đêm không được ngủ, lại thêm nỗi lo bị Mile giận gần như rút cạn năng lượng của cậu.

Rút cạn điện của một Pikachu tràn đầy sức sống, quả là chuyện chỉ có anh mới làm được.

Cậu nhớ anh tưởng chết.

Apo nặn nặn cái điện thoại trong tay, lòng bồn chồn không yên.

---

- Hôm qua về nhà đã học lại chưa? - Push hỏi, gõ quyển kịch bản lên vai Apo đánh "bép".

- Cháu kiểm điểm kỹ lắm rồi ạ.

Cậu nhoẻn miệng cười. Push cũng sảng khoái cười theo, gật gà gật gù, thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến cái người cáu kỉnh hôm qua.

- Tốt. Thế thì quay trước một đoạn ngắn này làm nóng người đã.

- Dạ, nghe chú hết.

Cảnh quay ngắn này nằm trong phần đầu của bộ phim, nói về quãng thời gian Steve và Evan còn đang tập luyện trong quân ngũ. Bảo là quay làm nóng người thì nghĩa đen là làm nóng người, nói trắng ra thì chẳng cần đến kỹ xảo diễn xuất gì lắm, chỉ cần cậu lên xà vài cái là được.

Đoạn này vốn dĩ có cả Mile, lẽ ra thì phải chờ ngày hôm sau Mile tới quay đoạn này mới đúng, song bối cảnh đã sắp xếp xong hết, giờ gỡ đi thì tiếc, Push bèn một công đôi việc xếp luôn cậu vào quay.

Đằng nào chả phải quay đặc tả mấy lượt, hôm nay quay trước cho cậu thì mai càng nhàn.

- Chuẩn bị xong chưa?

- Rồi ạ.

Apo bám hai tay lên, nắm thật chặt. Cậu tự tin có thể qua cảnh này chỉ với một lần quay, dù sao thì Nattawin cũng đã làm việc này cả trăm nghìn lần.

Song chỉ vừa mới uốn hông đu người lên, cả thân thể cậu đã bị mất thăng bằng nghiêm trọng. Có gì đó không ổn.

- Này, thanh xà có vấn đề rồi!

Apo nhìn vào mối nối trên xà đã long ra chỉ còn một đoạn ngắn, nghiến răng muốn thả người xuống. Song thanh xà không chống đỡ nổi sức nặng của một thanh niên cao tận 1m8, nó nhanh chóng bung ra. Apo rơi bịch xuống sàn trong tiếng hét của nhân viên hậu cần.

- Nattawin! - Tong chạy tới, mặt mày tái mét. Đằng sau anh là trợ lý mới tuyển đến hôm nay, một cậu bé thoạt nhìn như học sinh cấp 3.

Phim trường hỗn loạn, nhân viên y tế mặc áo trắng vội vàng chạy về phía Apo.

Nhưng cậu thấy một bóng người rất lạ.

Không hẳn là lạ, Apo đã từng thấy người này trong quá khứ, nhưng người này lẽ ra không được phép có mặt ở đây.

Ken.

Dù đã che kín mít, Nattawin vẫn nhận ra cậu ta.

Tim cậu đập thịch một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Nếu như hôm nay Mile không xin nghỉ, vậy thì cái xà này sẽ là của anh chứ không phải cậu. Tổ phim toàn là người có kinh nghiệm, liệu họ sẽ để vấn đề nghiêm trọng liên quan đến sức khoẻ của diễn viên xảy ra thế này ư?

Ken chỉ vô tình xuất hiện ở đây thôi à?

- Sao đấy? Đau lắm à? Chỉ cho anh xem nào? - Tong hỏi dồn dập. Chưa bao giờ anh thấy cậu thế này, nhợt nhạt và hoảng sợ như vừa bước ra từ cõi chết.

Apo không trả lời, cậu nén cơn đau nhói lên ở bên hông, gạt tay Tong ra mà chạy.

- Này!! Nattawin!!

Tong đuổi theo, song vẫn mất dấu Apo ở ngã rẽ dẫn tới phòng dụng cụ.

---

Ken biết có người đuổi theo sau cậu ta, nhưng dù có co giò chạy thì một tên công tử bột dặt dẹo không tài nào thoát khỏi cặp chân nhanh như báo của Apo.

- Ken!

Apo vừa đuổi theo vừa gọi.

- Đừng gọi tên tao nữa!! - Ken như con sâu bị dồn vào ngõ cụt, luống cuống tay chân, người dán cả vào tường.

- Mày... - Nattawin thở dốc, cái hông nhói lên làm cậu choáng váng. - Mày đã giở trò với cái xà đơn phải không?

Nhìn sát khí toả ra trong cặp mắt Apo, Ken hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng chối bay chối biến.

- Không... không phải... Tao không hề định làm gì mày...

Những tưởng câu nói này làm dịu đi cơn giận nơi Apo, song dường như càng nói càng sai. Cậu tiến lại gần Ken, đấm một đấm lên quai hàm mảnh khảnh của hắn.

"Vậy đúng là mày định giở trò với anh ấy."

- Mày điên rồi đấy hả?

Ken hét ầm lên. Bị đánh vào cần câu cơm chẳng khác gì tiêm một liều ma tuý vào người cậu ta. Ken chẳng còn biết sợ, vung nắm đấm ngược lại vào người đối diện.

Apo bắt lấy nắm tay yếu nhớt sắp chạm vào thái dương mình.

Cả chuyện này nữa, cậu cũng đã làm cả nghìn lần rồi.

- Tao nói cho mày biết...

Ken rên rỉ vì đau.

- Ken Sittichai, tao nói cho mày biết... Mày có thể làm gì tao cũng được. - Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, lửa giận trong lòng Apo lại bùng lên ngùn ngụt. - ... Nhưng mày dám giở trò với anh ấy!

Một nắm đấm nữa lại giáng xuống mặt Ken, lần này đã khiến cậu ta hoàn toàn choáng váng, không còn để ý đến điểm kì lạ trong thái độ của Apo.

- Thằng điên!!! Phải! Là tao làm đấy!! Mày... mày dám đánh tao... ngày mai cả giới giải trí sẽ biết mày là một thằng côn đồ!

Apo tóm lấy cổ áo cậu ta, chân dài nhấc lên thụi một cái vào bụng. Ken ngã lăn ra đất.

- Muốn làm gì tao thì làm. - Cậu cúi người ngồi xổm, thản nhiên đáp. - Nhưng nếu anh ấy rụng một cọng tóc vì mày, thì tao sẽ cho mày biết thế nào là điên.

---

Noted:

Voala hoá ra Pikachu phóng điện rất đau :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro