8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dẫu một chữ cũng phải dốc trọn máu tim mình để viết
Cho thơ tôi bắt kịp giọng em cười."- Bùi Minh Quốc

---

Ken năm nay đã 22 tuổi, nhỏ hơn Apo 2 tuổi nhưng đã gia nhập làng giải trí sớm hơn cậu chừng 3-4 năm. Khác với Mile và Apo, những người được đào tạo diễn xuất chính quy, Ken không học đại học. Sau khi tham gia đóng vai quần chúng mấy bộ phim truyền hình, thấy có thể kiếm ra tiền nhờ nghề này, cậu ta mới lóc cóc đi học bổ túc diễn xuất.

Hai ngày trước Ken mới vào đoàn làm phim, lần đầu tiên đến phim trường đã thấy Mile Phakphum trong truyền thuyết đang cúi đầu chỉ trỏ gì đó vào kịch bản của một diễn viên nhỏ. Đôi mắt anh cong cong dịu dàng, thi thoảng còn xen vào vài lời trêu chọc làm diễn viên kia đỏ bừng cả tai lẫn cổ.

Cậu ta bèn nghĩ trông anh cũng có vẻ dễ tiếp cận, nếu mình cũng làm thân được như thế với giám đốc tập đoàn Romsaithong thì thật đúng là một bước lên trời. Lại nói, ngoại hình của mình cũng không thua kém cái tên diễn viên kia chút nào, mà còn trẻ hơn nữa kìa.

Vậy nên hôm nay mới kiếm cớ gây chuyện, giả vờ ngây ngô không biết diễn trước mặt Mile Phakphum. Có trời mới biết được, cái vẻ mặt dịu dàng kia của anh đã bị cất trên người Apo Nattawin.

Thế là cậu ta nước mắt lưng tròng đi tập lại biểu cảm trước gương 50 lần.

Tập xong rồi thì ra quay tiếp, quay tiếp lại hỏng, lại nước mắt lưng tròng đứng nghe ngài Phakphum mắng. Mile mà đã mắng thì chẳng nể ai, nhất là cái loại diễn viên ba xu không thèm chuẩn bị kỹ này anh chúa ghét.

Không kính nghiệp, kỹ thuật gì cũng kém mà còn không cầu tiến, lười biếng, dạy cái gì cũng chẳng lọt được vào đầu! Không giống như bạn nhỏ của anh ngoan biết bao!

Người ta đều nói quá tam ba bận, quay hỏng đến lần thứ ba thì Mile đã định bỏ mặc cậu ta cho đạo diễn, muốn làm gì thì làm. Song anh lại vô tình đánh mắt về ghế nghỉ của mình, trông thấy Apo đang ngồi ngủ gật ở đó. Trong tay cậu còn ôm chặt hai cái điện thoại. Hình như có người nhắn tin vào máy anh, cậu giật mình mở mắt, phát hiện ra không phải của mình thì lại lơ mơ ôm lấy điện thoại gà gật. Vừa mới quay xong một cảnh khóc cạn vốn cạn liếng, hình như cậu đã hơi mệt, khoé mắt vẫn còn thấy hồng hồng.

Mile bắt đầu thấy hối hận.

Không phải hối hận vì đã bảo cậu ở lại chờ anh, mà hối hận vì không tống cổ cái thằng gì gì kia đi từ đầu. Để cho bạn nhỏ của anh phải ngồi chờ lâu như thế.

Anh rảo bước đến chỗ Apo đang ngủ, lấy áo khoác mỏng vắt trên thành ghế của mình phủ lên người cậu.

Apo rất thính ngủ, thấy có tiếng động là lơ mơ mở mắt ra ngay.

- ... - Cậu ngơ ra nhìn Mile mấy giây - Xong rồi ạ...?

- Sắp rồi. - Anh không nhịn nổi ý muốn thò tay vuốt vé khoé mắt Apo, lông mi dài cong cong cọ vào ngón tay anh hơi ngứa. Giọng Mile dịu hẳn đi. - Nhắm mắt ngủ đi, xong thì tôi gọi.

Đúng là cậu đang rất buồn ngủ, giờ đã là hơn 11 giờ đêm, vậy nên Apo liền nhắm mắt lại ngủ luôn.

Mile ngoắc tay với Pong, bảo chuyển lời với các trưởng phòng ở công ty là có chuyện gì thì nhắn vào số của trợ lý, đừng có nhắn vào máy anh.

- Kẻo máy rung lại làm em ấy giật mình.

Pong bày ra vẻ mặt khiếp sợ. Tôi thì không xứng đáng được yên tĩnh ư??? Rốt cuộc sếp của anh điên tình đến mức nào vậy, còn chưa phải người yêu mà đã chiều người ta như thế rồi? Vẫn chưa rõ đối phương là người như thế nào, nói phủi phui có khi còn bị người ta lừa mất cả tiền lẫn tình ấy.

Trong lúc chờ Mile quay lại, Ken đã bị đạo diễn mắng thêm hai trận nữa. Đây là lần đầu tiên cậu ta đóng phim điện ảnh, cứ tưởng là cũng sẽ giống như phim truyền hình mình vẫn đóng, ai ngờ lại khó như thế.

- Chú này, cháu bảo. Vai diễn này đổi diễn viên đi.

Ken nghe xong câu này thì mặt tái mét, xem chừng có thể chụp luôn một kiểu ảnh đen trắng không cần chỉnh màu.

- Anh... em chỉ xin một lần nữa thôi. - Cậu ta thiếu điều quỳ luôn xuống. Vai diễn này phải đi bao nhiêu cái cửa sau mới mua được, cậu ta thật sự không dám đếm luôn.

Ngay cả đạo diễn cũng phải nói đỡ cho cậu ta. Ông biết khi nào anh nói đùa, khi nào thì nói thật, xem ra tình hình bây giờ 99% là anh muốn cắt cái cậu diễn viên này ra khỏi đoàn phim thật.

- Đã lỡ rồi thì quay nốt đi, giờ tìm diễn viên mới lại phải chờ, chú thấy hơi tốn thời gian.

- Làm sao mà lâu bằng chờ cậu ta diễn đạt. - Mile cười khẩy. - Cái cậu...

Đang nói thì nhớ ra mình không biết tên diễn viên này.

- ... diễn viên này cháu thấy không được đâu. Cháu còn 4, 5 cảnh nữa với cậu ta. Cứ cho là cậu ta diễn hôm nay đạt thì mấy ngày sau ai đảm bảo cho cháu? Thời gian của cháu là vàng là bạc, không thể chờ nổi cậu ta đâu.

Còn cả cảnh quay ba người với Apo, anh không thể để cậu bị đồ ngu này ảnh hưởng được.

Suýt thì anh đã thật sự gọi Ken là đồ ngu, may sao đến phút chót thì kiềm lại được.

- Nhưng... - Đạo diễn không còn lời nào để biện hộ cho diễn viên kia. Chính ông cũng thấy cậu ta ngu thật. Chỉ sợ là nếu tuyển diễn viên mới thì tiến độ quay phim sẽ bị chậm không ít.

- Cháu là nhà đầu tư, cháu bảo cắt được là cắt được.

Xem ra cái trò giả vờ ngây thơ này không chỉ không đem lại kết quả Ken muốn mà còn hại cả bản thân cậu ta.

Push thở dài.

- Coi như nể mặt chú, quay lại một lần nữa thôi, không được thì nghe cháu.

Dù sao đạo diễn cũng đáng tuổi cha chú, Mile không thể tỏ ra quá quyết tuyệt. Anh vươn vai, ra dấu để nhân viên đem khăn giấy lau mồ hôi đến.

- Được.

Dưới áp lực của đồng tiền, cuối cùng cảnh này cũng qua. Không biết là do đã vừa ý đạo diễn hay ông phải miễn cưỡng cho qua để tránh bão thịnh nộ của vị thái tử Romsaithong.

---

Thay quần áo, tẩy trang xong xuôi cả rồi, Mile mới đi gọi Apo tỉnh dậy. Lúc này đã là gần 12 giờ đêm. Apo đã cho tài xế xe mình về từ đời nào, cậu định sẽ tự lái xe đưa anh về nhà rồi mới vòng về nhà mình.

- Chìa khoá đâu? - Mile đặt cốc sữa ấm vào tay cậu, giọng hơi buồn ngủ. Giữa đêm thế này mà anh còn lấy đâu ra một cốc sữa thì là chuyện chẳng ai biết.

- Để em lái cho ạ, anh mệt thì ngủ đi, em lái vèo một cái là đến.

- Thế thì tay nào mà uống sữa? - Anh buồn cười. - Để tôi lái cho.

Không đời nào Apo cãi được anh. Mile mở cửa xe rồi ấn cậu vào ghế phó lái, bàn tay ấm áp sượt qua vành tai lành lạnh của cậu.

- Có mệt không?

- Cũng hơi hơi ạ. - Apo dụi mắt, thành thật trả lời. Để chuẩn bị cho cảnh quay hôm nay mà đêm qua cậu ngủ rất muộn, đến hôm nay lại tan làm về trễ, chỉ sợ mai không dậy nổi để đi quay cảnh buổi sáng.

- Cảnh ngày mai của em chuyển xuống buổi chiều.

Mile lười lười nói, tay khởi động xe, lùi ra khỏi bãi đỗ.

- Sao em không thấy quản lý bảo gì nhỉ. - Apo nhíu mày.

- Vì tôi yêu cầu đổi, ngày mai tôi muốn quay sáng.

Chỉ nghe có thế thôi là cậu hiểu ra ngay. Anh sợ cậu mệt nên mới bảo đổi giờ quay. Mile với cậu cùng về chung, làm gì có chuyện anh được nghỉ sớm hơn cậu. Chưa kể đến lúc về nhà vẫn còn cả đống việc ở công ty chờ anh phê duyệt. Khi nãy chỉ mới cầm điện thoại của Mile một lúc mà Apo đã thấy cả đống cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn đến. Đều là để bàn công việc.

Anh cố tình chăm sóc cho cậu.

-... Cảm ơn anh ạ.

Trong ánh đèn đường vàng cam, cậu thấy sườn mặt anh nhìn thật dịu dàng, khoé môi vẽ lên một nét cong mềm mại.

- Ừ. - Mile chẳng từ chối lời cảm ơn.

Apo cầm điện thoại, lén lút chụp ảnh mình cầm cốc sữa ấm đăng lên mạng xã hội.

Caption: Ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro